Sau Khi Thiếu Gia Giả Tỉnh Lại Cậu Thành Đoàn Sủng Thật

Chương 11



Edit: Vua Mặt TrăngKhương Thước cúi đầu xuống, mang theo cảm xúc xâm lược không thể từ chối, nhẹ nhàng cắn hầu kết của cậu.

Khương Thước chưa bao giờ biểu lộ cảm xúc của mình.

Dù là lúc nhỏ hay sau khi lớn lên, người ta đều cảm thấy anh rất bình tĩnh.

Đây là lần đầu tiên Khương Lạc thấy anh ta không thể khống chế cảm xúc.

Cậu cho rằng bây giờ anh đang mất khống chế.

Từ lúc cậu quay về, bọn họ cũng chả có tiếp xúc thân mật gì, như có một thứ gì đó ngăn ở giữa.

Mà hiện tại, Khương Thước muốn đánh nát thứ đó, thuận tay đâm thủng cả cái quan hệ được nói rần rần bên ngoài.

Hầu kết là nơi nhạy cảm và yếu ớt.

Tuy chỉ bị liếm nhẹ vài cái, đã làm cho hô hấp của cậu bắt đầu sai nhịp.

Cậu muốn tránh khỏi, nhưng đầu gối của người đàn ông để giữa hai chân cậu, cả người cậu đều đã bị giam cầm, không thể nào thoát được, chỉ có thể ngửa đầu thừa nhận đôi môi còn mang chút mùi thuốc lá đó, nó dính chặt vào môi của cậu, hô hấp quấn quýt với nhau.

Đầu lưỡi nóng hổi vẽ theo viền môi của cậu, muốn tìm một chỗ hở ra để chui vào chiếm đoạt cậu, cậu không dám mở miệng, đành phải dùng ánh mắt khuyên người đàn ông đừng làm tiếp.

Nhưng người luôn áp lực cảm xúc bây giờ không muốn ngừng.

Tay của Khương Thước có vết chai rất dày, là dấu vết lưu lại từ những năm làm nông trước đây.

Bàn tay to lớn dày dặn chui vào vạt áo của cậu, hơi lạnh, cậu nhịn không được run nhè nhẹ.

Người đàn ông cười, tựa hồ rất sung sướng, vuốt ve da thịt mỏng manh trắng nõn nà bên hông cậu.

Đôi bàn tay này như có ma thuật, nơi được nó vuốt ve đều bắt đầu nóng rần lên.

Cậu lại rất mẫn cảm, nếu không phải có đầu gối của người đàn ông chống lại, chắc đã sớm đứng không được.

Tên thợ săn gian xảo rốt cuộc đợi được lúc cậu thở dốc, xâm nhập vào trong khớp hàm, vô cùng thích thú và đắc chí mà đi dạo vòng vòng ở bên trong, nước miếng giàn giụa, đôi tay của cậu nắm lấy góc áo của người đàn ông, nước mắt đã đảo quanh ở hốc mắt, khiến người ta cảm thấy thương tiếc cực kỳ.

Trong phòng cũng bắt đầu trở nên kịch liệt.

Người đàn ông có vẻ càng thích thú thêm.

Đầu gối cố ý đẩy lên giữa hai chân của cậu, quần áo cọ xát, mờ ám không rõ.

Thẳng tới lúc cậu thấy một luồn ánh sáng từ xa bay lại, lóe mắt đến nỗi làm cậu vô ý thức nhắm mắt, hiển nhiên không nhìn thấy Khương Dật Thành đang đi đến gần với sắc mặt đen kịt.

Cậu nhận thấy mình được buông ra.

Vừa đảo mắt hai người đã tác động vật lý với nhau.

Đánh thật sự, mỗi cú đều đến thịt, như kẻ thù không đội trời chung, hận không thể xé nát đối phương.

Âm thanh trong phòng cũng đã ngừng lại.

Cậu mở mắt ra, không khỏi kinh ngạc.

Cậu muốn khuyên can, lại không có chỗ xuống tay, hoang mang đứng một bên.

Động tĩnh của họ lớn như thế, cha Khương Phụ mẹ Khương cũng nghe được tiếng đi lên.

Mẹ Khương ôm cậu vào trong ngực, khẩn trương kiểm tra kỹ càng một lần thấy cậu không bị thương mới thở phào nhẹ nhõm.

Mà cha Khương, sắc mặt lạnh cực kỳ, gậy chống đập xuống đất rất mạnh, thấy hai người đó hoàn toàn không nghe thấy, trực tiếp đánh một đứa một gậy, hiển nhiên ông đã tức giận thật rồi, không có một tí mềm lòng nào.

Cũng may ngay khi phát hiện có chuyện xảy ra cha Khương đã mời mấy người rời đi.

Bằng không bây giờ có drama để hít rồi.

Hai anh em nhà họ Khương tác động vật lý với nhau, tin tức này khiếp sợ khỏi nói, không chừng chưa kịp đến ngày mai thì đã truyền ra khắp đầu làng cuối xóm rồi.

Nhà họ Khương nhận không nổi sự mất mặt này.

Cuối cùng Khương Dật Thành và Khương Thước đã dừng lại. Mặt của hai người đều xanh tím, xem ra không ai chiếm được chỗ tốt.

"Quỳ xuống!"

Bùm một tiếng, hai người thẳng tắp quỳ xuống đất.

Cha Khương chuẩn bị mắng chửi, liếc mắt lại thấy mặt của Khương Lạc trắng bệch, không biết có phải bị mình dọa sợ hay không.

Ông không muốn để lại ấn tượng hung dữ trong lòng Khương Lạc, trừng mắt tức giận liếc nhìn hai người, ý là kêu bọn họ theo mình vào phòng sách.

Khương Dật Thành và Khương Thước cũng theo bản năng nhìn Khương Lạc một cái, có chút lo lắng.

Mẹ Khương đang ôm cậu an ủi.

Bọn họ nhẹ nhàng thở ra, đi theo cha Khương vào phòng sách.

Chờ bọn họ đi hết, mẹ Khương liền dỗ dành Khương Lạc dẫn cậu xuống lầu, ăn chút đồ ngọt hay gì đó.

"Hai thằng anh của con quá quậy phá nên để cha con trị một lần, tụi nó da dày thịt béo đánh một trận cũng chẳng có chuyện gì."

Hiện tại cha Khương cảm thấy hai thằng con ông nhìn thế nào cũng chả hợp mắt.

Hôm nay rõ ràng là ngày tẩy trần của Khương Lạc, hai thằng này lại chợt đánh nhau, nếu bị những người khác thấy, cũng không biết sẽ đồn đãi ra sao.

Chững chạc và bình tĩnh lúc trước đều cho chó ăn.

Họ cũng coi như nghe lời ông nói, quỳ xuống không cãi lại.

Nhưng cả hai đều thẳng lưng, vừa nhìn liền biết vẫn chưa thấy mình sai, thậm chí còn so đo với nhau.

Cha Khương xoa huyệt thái dương, có chút đau đầu.

"Nói đi, đánh nhau vì chuyện gì."

Khương Dật Thành và Khương Thước liếc mắt nhìn nhau một cái.

"Cha, con thích Lạc Lạc."

Bọn họ còn rất ăn ý.

Cái tin tức chợt đến này làm đầu của cha Khương càng đau thêm, ông nghe hiểu ý trong lời nói của hai người, cái gọi là thích này tuyệt đối không phải thích kiểu anh em.

Tình địch gặp nhau mắt đỏ hết sức, cũng đã giải thích lý do vì sao lại đánh nhau.

Cha Khương hiểu rõ ràng, nhưng càng hiểu thì lại càng tức.

Ông cầm chén trà ném đi.

"Vô liêm sỉ! Thằng bé là em trai chúng mày!"

Khương Dật Thành không né, chén trà kia trực tiếp trúng đầu của hắn, lập tức đổ máu.

Vậy mà hắn vẫn còn cười.

"Nhưng có phải ruột thịt đâu đúng không?"

Tất nhiên cha Khương biết, nhưng mà nhiều năm như vậy, liền tính là đã biết sự thật, trong lòng của ông và mẹ Khương, Khương Lạc chính là đứa con trai nhỏ được yêu thương nhất của họ, ý nghĩ này không thể lập tức xoay chuyển được.

Hai thằng ranh này còn đàng hoàng mà đâm thủng sự thật, thậm chí chả thèm che giấu một chút tình yêu dành cho cục cưng của hai ông bà nữa.

Cha Khương cảm thấy huyết áp của mình lại tăng rồi.

Vào giờ phút này ngay cả Khương Thước luôn nghe lời cũng trở nên đáng ghét.

"Khốn nạn!"

Ông tức tới nỗi ngực khó chịu.

Khương Lạc tuy đang nói chuyện với mẹ Khương, trong lòng lại nghĩ chuyện trên lầu.

Thấy cha Khương đi xuống, bộ dáng cũng có vẻ không thoải mái, cậu và mẹ Khương đều lo lắng mà đi đến nâng ông.

Cha Khương nắm chặt lấy tay của Khương Lạc.

Mẹ Khương lấy thuốc giảm huyết áp từ trong ngăn tủ cho cha Khương uống, còn giúp ông thuận khí, lúc này sắc mặt của ông mới đỡ chút.

Ông nhìn ánh mắt lo lắng của Khương Lạc, trong lòng vừa ấm áp vừa áy náy.

"Lạc Lạc, mấy năm nay làm con chịu khổ rồi."

Trời biết, ông nghe thằng khốn Khương Dật Thành nói tới chuyện, nó và Lạc Lạc đã xảy ra quan hệ thực tế, Lạc Lạc không tiếp thu được mới chạy mất, thiếu chút nữa ông đã vì đại nghĩa diệt người thân.

Mà Khương Dật Thành hiểu biết nhất là đoán tâm tư của người khác.

"Chẳng lẽ cha không muốn Lạc Lạc ở lại đây sao, nếu bọn con bên nhau thì sẽ thân càng thêm thân, em ấy nhất định sẽ ở lại nhà họ Khương......"

"Lạc Lạc, thích các anh không?"

Khương Lạc bị mấy lời này hù sợ, cậu trợn tròn đôi mắt.

Mà mẹ Khương tâm ý tương thông với cha Khương nên đã nghe hiểu ý những lời này, cũng bị kinh sợ.

Hai thằng con của bà, đều có ý với Khương Lạc.

Một chuyện ngoài ý muốn lại theo đúng lý thường.

Cha Khương vẫn đang nói.

"Cha đã biết chuyện của con với thằng nhóc khốn kiếp Khương Dật Thành......"

Khương Lạc lập tức đỏ mặt, cậu cúi đầu, không dám đối diện với hai ông bà, trăm triệu không nghĩ tới Khương Dật Thành thế mà lại nói chuyện này ra.

"Nó gây ra chuyện này, nên phụ trách, tiền từ công ty do chính nó gây dựng miễn cưỡng có thể nuôi con, nhưng thằng nhóc Khương Thước kia, hiểu chuyện và ân cần hơn chút, với lại nó hiện là người thừa kế của công ty, Lạc Lạc con thích đứa nào trong hai đứa nó? Cha vì con làm chủ được không?"

Mẹ Khương cảm thấy không vui.

"Cần gì phải làm Lạc Lạc chọn giữa hai cái cục xá xíu này chứ, trong giới này người ưu tú không ít đâu."

Hai anh em vừa sửa soạn xong đi xuống: Mẹ, mẹ có phải mẹ ruột của con không vậy?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.