Sau Khi Thiếu Gia Giả Tỉnh Lại Cậu Thành Đoàn Sủng Thật

Chương 7



Edit: Vua Mặt Trăng5 năm sau.

"Khương Lạc!"

Thanh niên có vóc người cao gầy kéo vali vừa ngẩng đầu đã thấy biển chữ to đùng kia, người đi tới đi lui đều vô thức ngoáy đầu nhìn lại, cậu không khỏi kéo khẩu trang cao lên, chuẩn bị coi như không quen biết tránh chỗ khác.

Nhưng thằng bạn thân của cậu liếc mắt cái đã thấy cậu, chen qua đám người mênh mong đi tới trước mặt cậu, nước mắt lã chã sắp rơi chỉ kém cầm hai tay cậu thâm tình nhìn nhau.

Khương Lạc thở dài đầy bất đắc dĩ, tự sa ngã mà tháo khẩu trang xuống, lộ ra khuôn mặt tinh xảo.

So với sự ngây ngô lúc mới đi, bây giờ giữa cách giơ tay nhấc chân của thanh niên hiện lên sự tao nhã nhẹ nhàng, vừa thấy liền biết đã trải qua hun đúc từ nghệ thuật.

Vốn dĩ hồi đó Cố Dụ An đi nước ngoài cùng Khương Lạc, sau đó có chuyện xảy ra trong nhà nên về nước trước, hai người bạn thân chỉ có thể chat video, hiện tại có thể nhìn thấy người thật (?), cậu ta rất vui vẻ, nhào tới cho người nào đó một cái ôm siêu to khổng lồ.

Khương Lạc vỗ lưng của cậu ta, nhướng mày nhìn dàn bảo tiêu đeo kính râm đứng phía sau.

"Bày trận lớn vậy sao?"

Nói đến cái này Cố Dụ An nhịn không được bĩu môi.

"Còn ai ngoài ông chú út nhà tớ, nói bên ngoài quá nguy hiểm, đi đâu cũng phải mang mấy người này theo, coi tớ như đứa con nít ba tuổi, phiền muốn chết, mẹ tớ còn chưa quản tớ nhiều thế đâu QwQ."

Khương Lạc nhớ tới lúc mình đang chat video với bạn thân thì thường xuyên nhìn thấy người đàn ông thoạt nhìn rất lạnh lùng nhạt nhẽo nhưng trong mắt chứa đầy dục vọng chiếm hữu và thường xuyên ném con mắt hình viên đạn cho mình, đồng tình mà xoa đầu thằng bạn thân.

Kỳ thực tính tình của Cố Dụ An rất mềm mại, bị cậu sờ đầu cũng không phản kháng, kéo cậu tới xe.

Xem ra cậu ta đã nghẹn rất nhiều lời muốn nói, vừa đống cửa xe liền ríu rít nói đến chuyện trong nước.

Cậu ta nói về chuyện nhà họ Khương nhiều nhất, bốn năm trước nhà họ Khương đã nhận lại Trần Thước, cũng chính là cậu hai hiện tại trong nhà họ Khương, Khương Thước.

Cho dù đã lưu lạc bên ngoài nhiều năm, nhưng Khương Thước không hổ chảy cùng dòng máu với cha Khương, có thiên phú cực kì cao về thương nghiệp, nhanh chóng đi vào công ty.

Rất nhiều người đều chờ mong xem hai cậu chủ nhà họ Khương tranh quyền, nhưng làm người mở rộng tầm mắt là, Khương Dật Thành công khai cho thấy rằng bản thân không có ý với vị trí người thừa kế.

Hiện tại Khương Thước làm người thừa kế nhà họ Khương đã là chuyện ván đã đóng thuyền.

Trước khi Khương Lạc rời nước, trừ cha Khương mẹ Khương ra tất cả liên hệ đều đã cắt đứt, nghe được hai cái tên xa xưa trong trí nhớ này không khỏi hoảng hốt.

Hiện tại phát triển không khác gì trong mộng của cậu, cậu nghĩ đến kết cục của mình mà nhịn không được nắm tay chặt lại, nhưng lại nghĩ tới việc mình sớm đã rời khỏi nhà họ Khương và cũng không có ý định đi tranh đoạt thứ gì, coi như đã thay đổi vận mệnh của mình, cậu nhẹ nhàng thở ra.

Cảm nhận được cảm xúc của bạn thân, Cố Dụ An sờ tay Khương Lạc trấn an, dời qua đề tài khác.

"Sau khi về nước A Lạc có tính toán gì không, nếu không cậu ở nhà tớ đi, biệt thự chính tay tớ trang hoàng, cậu nhất định phải đến xem."

"Trước tiên tớ muốn tìm việc làm."

Tuy rằng cha Khương mẹ Khương chưa từng ngừng cung cấp tiền cho cậu bao giờ, nó đủ để cậu hưởng thụ đến nửa đời sau, nhưng cậu muốn tự mình kiếm tiền hơn.

Cũng không thể ngồi mát ăn bát vàng mãi được.

"Vậy cậu đến công ty của tớ đi! Làm trợ lý của tớ, mỗi ngày chúng ta có thể cùng nhau đi làm và cùng nhau tan tầm!"

Nói đến đây Cố Dụ An đã đầy mặt hớn hở, bắt đầu chờ mong những ngày sống chung đầy tốt đẹp giữa mình và bạn thân.

Khương Lạc cũng có chút động tâm.

"Được thôi. Có điều tớ phải theo lưu trình, làm hồ sơ nộp vào công ty của các cậu đã."

Cố Dụ An vui vẻ ôm cổ cậu, chớp chớp mắt.

"Dù sao cậu cũng chưa tìm được chỗ ở, dọn vào căn biệt thự kia của tớ đi."

Nói đến cái này, Khương Lạc nhớ tới trước khi cậu trở về mẹ Khương nói đã mua cho cậu một căn nhà để họ dễ bề đến thăm cậu hơn, chỉ có thể từ chối ý tốt của bạn thân.

Cố Dụ An buồn nhưng Cố Dụ An không nói, cũng may cảm xúc của cậu ta tới nhanh mà đi cũng nhanh, một hồi lại thay đổi đề tài khác, nói muốn cùng Khương Lạc tìm một chỗ làm tiệc mừng cậu về nước.

Cậu ta nhìn tài xế một cái, đến gần tai của Khương Lạc rồi đè thấp âm thanh nói.

"A Lạc tối nay chúng ta đi bar chơi đi."

Trong giọng nói của cậu ta có sự phấn khích khó nén, từ lúc Cố Dụ An về nước ngày nào cũng bị chú út giữ khư khư, ngay cả quán bar cũng không có cơ hội để đi.

Khương Lạc thấy cậu ta chờ mong như vậy, cũng không đành lòng từ chối.

Tài xế luôn chú ý phía sau nghe vậy lông mày giật giật, nhanh tay gửi tin nhắn cho ông chủ.

Vốn Cố Dụ An đang nói chuyện phím với Khương Lạc rất vui vẻ, chợt điện thoại kêu không ngừng, cậu ta vừa click mở, toàn là thông báo cuộc gọi của Cố Kình, có lẽ là ỷ vào có thằng bạn thân ở kế bên, Cố Dụ An gan to trực tiếp tắt điện thoại, tiếp tục đùa giỡn với Khương Lạc.

Không biết người đàn ông ở đầu dây bên kia đã tức muốn nổ phổi.

Tuy không thể ở chung nhà với cậu ta, nhưng có thể tham quan.

Cố Dụ An mang Khương Lạc đi dạo một vòng quanh căn biệt thự âu yếm của mình, còn mua đồ dùng tắm rửa mới đặt bên trong để tùy lúc Khương Lạc đến đây ngủ.

Nơi này là căn cứ bí mật của cậu ta, chú út còn chưa có tư cách vào đây ở đâu đó.

Ngại người nào đó vẫn luôn gọi điện làm phiền, Cố Dụ An dứt khoát tắt nguồn điện thoại.

Vừa tới buổi tối liền lôi kéo Khương Lạc đi quán bar chơi.

Cố Dụ An là người mê chơi, còn chuẩn bị "tạo hình thiếu niên cuồng dã", xem ra ngày thường thật sự bị nghẹn muốn điên rồi.

Khương Lạc lại không khoa trương như thế, mặc một thân âu phục đơn giản, nhưng mang lên khung mắt kính do Cố Dụ An chuẩn bị cho cậu, nhìn qua có chút hương vị cấm dục.

Giá trị nhan sắc của hai người họ vốn đã rất cao, vừa tiến vào nơi xa hoa truỵ lạc này đã có người đến gần, có vài người còn muốn ăn bớt, mặt Khương Lạc lạnh xuống, một tay kéo Cố Dụ An vào trong ngực, người không biết cho rằng bọn họ là một cặp, thầm mắng một câu đồng thời đánh mất ý niệm.

Bọn họ ngồi ở ghế dài, bartender ở đó còn tặng bọn họ hai ly rượu, ánh mắt đầy mờ ám.

Khương Lạc sớm đã quen mấy kiểu ánh mắt này, người nước ngoài cởi mở hơn ở đây rất nhiều, nhưng mà không ngờ bạn thân của cậu có tửu lượng kém như vậy, mới uống mấy ngụm đã say đến hồ hồ, ôm cổ cậu cười ngây ngô.

"A Lạc cậu ăn gì mà đẹp dữ vậy?"

Rất giống cậu chủ ngốc nhà ông địa chủ.

Nói thì nói được rồi, mắc gì còn chơi động tay động chân, ngẩng đầu hôn lấy môi cậu, rất giống động vật nhỏ đang liếm đồ ăn.

Khương Lạc ôm lấy cậu ta miễn cho cậu ta lại té xuống, vừa tức giận vừa buồn cười.

Bỗng cậu cảm thấy trời chợt đổ mùa đông giữa mùa hè, quay đầu liền nhìn thấy một người đàn ông đang đứng phía sau, âu phục còn mặt trên người đã không trật tự, rất rõ ràng là đã gấp gáp từ công ty chạy tới đây.

Nếu ánh mắt có thể giết người, khả năng hiện tại cả người Khương Lạc đều là dao nhỏ.

"Làm phiền cậu đã chăm sóc Dụ An nhà tôi."

Người đàn ông vươn tay, tiếng nói lạnh băng mà tuyên bố chủ quyền, ánh mắt nhìn Cố Dụ An lại vừa khắc chế vừa dịu dàng.

Một người đàn ông đầy mâu thuẫn.

Khương Lạc vẫn rất yên tâm về người đàn ông này, không từ chối mà mặc kệ anh ta ôm thằng bạn thân nhà mình đi.

Cố Dụ An uống say thật, đôi mắt say lờ đờ mông lung mà nhìn người đàn ông đang ôm mình, vươn tay sờ lung tung trên mặt người ta.

"Anh đẹp trai mặt anh giống ông chú út khốn nạn nào đó quá đi."

Khương Lạc cố nhịn không cười, mặt Cố Kình đen thui, đem người nào đó ấn vào trong ngực che chắn kín mít, sải bước đi ra ngoài.

Khương Lạc uống một ít rượu, vốn cậu đi đến đây chung với Cố Dụ An, hiện tại người cũng đã bị ôm đi mất, cậu chuẩn bị đi WC rồi đi về.

Cậu vừa đứng dậy, liền có người bưng rượu đi đến gần, lôi kéo cổ tay của cậu ánh mắt trắng trợn.

Mặt Khương Lạc lạnh xuống.

"Buông tay."

Người nọ còn cảm thấy nó tình thú, đến gần cậu thêm, Khương Lạc vừa định phản kháng, đột nhiên có người cầm bình rượu nện vào trên đầu người trước mặt, không hề có chút lưu tình nào.

Máu lẫn rượu văng khắp nơi.

Người xung quanh bởi vì biến cố này mà kêu la đầy khủng hoảng.

Khương Lạc nhìn gương mặt vừa xa lạ vừa quen thuộc kia, theo bản năng lui về phía sau, lại bị nắm chặt tay.

Rõ ràng cái tay kia còn đang run rẩy, lại cố không để cậu thoát được một phân một li nào.

"Lạc Lạc, bắt được em."

Tác giả có lời muốn nói: Công công hôn nhau, thụ ghen đi tìm bà xã mang về nhà xử lý?

Còn bên này thì bắt đầu truy thê hỏa táng tràng

____

Ủa gòy mắc cái giống gì mà hai bé công dễ thương zậy hả 😾🫶

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.