Sau Khi Thiếu Gia Giả Tỉnh Lại Cậu Thành Đoàn Sủng Thật

Chương 9



Edit: Vua Mặt TrăngCó lẽ là do uống rượu, Khương Lạc ngủ một giấc rất sâu, ngày thứ hai tỉnh lại, cậu ngửi được mùi hương trong phòng, mùi rất nhẹ, cậu ngủ ngon như thế chắc không thể thiếu công lao của nó.

Sau một thời gian dài, cậu lại trở về đây, nhưng chung quy có nhiều thứ không như lúc trước.

Tiếng chuông vang lên đánh gãy suy nghĩ của cậu, cậu lướt mở màn hình lên nhìn thử thì thấy tất cả toàn là tin nhắn của Cố Dụ An.

Cố Dụ An: Xong đời! Hình như tớ lên giường với chú út rồi!

Mấy dấu chấm than liên tiếp đó hiện rõ lên sự khiếp sợ của chủ nhân đã gõ ra chúng.

Chỉ mình cậu ấy không nhận rõ được ánh mặt của người kia.

Khương Lạc: Thế cậu tính làm gì đây?

Cố Dụ An: Không biết nữa, tớ sợ chú ấy đánh tớ, nên tớ chạy trước.

Cách màn hình đều có thể cảm nhận được sự bế tắc của bạn thân, Khương Lạc nghĩ thầm người nọ sao dám đánh cậu ấy, hiện tại được như ước nguyện chỉ sợ đang vui mừng muốn chết, chờ phát hiện người đã chạy mất tiêu không biết sẽ điên tới mức nào.

Cậu còn đang suy nghĩ tào lao, Cố Dụ An lại gửi tin nhắn tới.

Cố Dụ An: A Lạc cậu nuôi tớ đi QwQ

Khương Lạc dở khóc dở cười mà rep một chữ được, trấn an anh bạn nhỏ nói đợi lát nữa sẽ đến rước cậu ta.

Cậu sửa soạn sạch sẽ xuống lầu, cả gia đình đều ở, bữa sáng trên bàn còn nóng hôi hổi.

Bây giờ cũng chả còn sớm, cậu còn tưởng rằng cha Khương và hai ông anh trai này đều đi công ty rồi, không ngờ vẫn ngồi đây chờ cậu xuống, nói câu sáng vui vẻ với cậu rồi mới đi.

Mặc dù cậu không có quan hệ máu mủ gì với nhà họ Khương, nhưng cậu vẫn là người quan trọng nhất trong nhà.

Lòng cậu ấm áp, ngoan ngoãn chào tạm biệt với ba người.

Nếu không phải bị cha Khương mắng, hai người anh Khương Thước và Khương Dật Thành còn chả chịu đi.

Mẹ Khương lưu lại ăn cơm sáng với cậu, cậu mở miệng nói mình chuẩn bị đi đón bạn đến, có thể sẽ ở lại đây vài ngày.

Mẹ Khương không hề có ý kiến gì, còn vui vẻ khi cậu dẫn bạn về, bà đã gặp qua Cố Dụ An, nói chuyện vừa ngọt vừa đáng yêu y chang cục vàng nhà bà, nếu hai đứa nhỏ này là con trai ruột của bà thì hay biết mấy.

Khương Thước và Khương Dật Thành tối tăm thấy mồ, làm bà buồn bực không muốn nói, tính cách của bà và cha mấy đứa nó có giống vậy đâu, cũng không biết giống ai.

Khương Lạc không biết trong lòng mẹ Khương đã chê hai ông anh trai tiện nghi của cậu banh chành, cậu đi gara lấy chiếc xe đi rước Cố Dụ An.

Đi theo định vị đối phương gửi, liền thấy thằng bạn ngày thường luôn tung tăng nhảy nhót bây giờ đang ngồi chồm hổm bên đường cái giống đóa hoa bị mưa xối, xụi lơ và ủ rũ.

Cậu ngừng xe trước mặt cậu ta, đi xuống xoa cái đầu xù xù có xúc cảm cực tốt kia.

Cố Dụ An mở to mắt định phát giận, nhìn thấy là cậu thì như mèo gặp lại chủ, trực tiếp đu lên, nhõng nhẽo kêu một tiếng.

Cảm nhận được tầm mắt không rõ nào đó cọ xát trên người mình, Khương Lạc bình tĩnh tự nhiên vuốt gương mặt trơn mềm và xoa bóp lỗ tai của Cố Dụ An để trấn an cảm xúc của cậu ta, cứ như đang nuôi một con mèo cỡ lớn vậy.

Cố Dụ An ngoan ngoãn theo cậu lên xe, tự nhiên không nhìn thấy có người vẫn luôn nhìn mình.

Khương Lạc cũng làm như không thấy chiếc xe vẫn chạy theo sau.

Cố Dụ An ngồi bên ghế phụ, vốn dĩ cậu ta không phải dạng người an phận, nhích tới nhích lui, muốn nói gì đó nhưng lại rầu rĩ cắn môi, cái dạng rối rắm này làm Khương Lạc cảm thấy buồn cười.

"Cậu đang rối rắm gì vậy?"

Cố Dụ An uể oải nhìn cậu một cái.

"Thì chuyện tớ ngủ chú út đó."

"Ngủ không dễ chịu à?"

Bạn thân nói trắng ra thật sự, mặt của Cố Dụ An đùng một cái đỏ chót, nhịn không được nhớ lại chuyện xảy ra vào tối hôm qua, tuy rằng cậu ta đã uống say, nhưng mà nhớ rõ rành mạch cái cảm thụ đó, tuy rằng cả đêm cậu khóc đến nỗi khàn cả giọng, nhưng mà trừ bỏ lúc đầu bởi vì là lần đầu tiên nên thấy không thoải mái, làm một lúc thì lại thấy...... Rất dễ chịu.

"Nhưng...... Nhưng chú ấy là chú út của tớ......"

"Cũng có phải ruột thịt đâu."

Lời này Khương Lạc nói thật.

Chuyện Cố Kình không mang dòng máu nhà họ Cố, được nhận nuôi từ cô nhi viện đã không còn là bí mật gì trong giới thượng lưu.

Nguyên nhân Cố Kình ở nhà họ Cố che chở nhà họ Cố là gì trong lòng mọi người đều biết rõ rành mạch.

Cái quan hệ chú cháu đó sớm đã chỉ tồn tại trên danh nghĩa.

Còn một mình Cố Dụ An tưởng rằng người ta chỉ có tình thân với cậu ta mà thôi.

Cố Dụ An bây mới biết chuyện này, cậu nhớ ngày thường Cố Kình luôn quản giáo cậu ta nhưng vào đêm qua lại kề bên tai cậu kêu cục cưng không ngừng một lần.

Mặt của cậu đã đỏ càng thêm đỏ, cuối cùng cả người cuộn lại ở trên ghế.

"Biến...... Biến thái......"

Khương Lạc thấy rõ ràng, tuy trong miệng Cố Dụ An mắng, trong mắt lại không có chút cảm xúc chán ghét nào với Cố Kình.

Dù sao cũng là người luôn ở bên, để cậu ta ỷ lại.

Tuy nhiên Khương Lạc sẽ không nói ra, cậu còn ghi thù đây, người đàn ông kia quăng con mắt hình viên đạn cho cậu nhiều lần như thế, dù sao cũng nên chịu khổ một chút.

Cải trắng không dễ nhổ vậy đâu.

Cố Dụ An về nhà cùng cậu.

Mẹ Khương chờ ở nhà từ sớm, cười tủm tỉm kéo tay hai người, hỏi bọn cậu ăn đồ ăn vặt không uống nước trái cây không, cứ như hai người vẫn còn là trẻ con ấy.

Cố Dụ An vốn đang nằm trên giường trong phòng của Khương Lạc, thấy Khương Lạc đứng bên cửa sổ hình như đang nhìn gì đó, cũng tò mò muốn nhìn một cái, lại bị đè đầu, Khương Lạc trực tiếp kéo bức màng xuống.

Khương Lạc nói chơi game, đảo mắt Cố Dụ An đã mất đi lòng tò mò nhỏ nhoi lúc nãy, vui vẻ đi chơi game chung với Khương Lạc.

Tội ông chú tổng tài đáng thương nào đó đứng ở ngoài trông mòn con mắt cũng chẳng thấy người đâu.

Mà Khương Thước và Khương Dật Thành vội vàng về nhà, liền gặp hai người kề đầu bên nhau trông rất thân mật, làm lu dấm trong lòng họ vỡ toang.

Cái cảm giác khó chịu này đạt tới đỉnh núi khi họ biết Cố Dụ An muốn ngủ chung với Khương Lạc vài ngày.

Từ trước đến nay Cố Dụ An rất mẫn cảm với cảm xúc, nhận thấy hai người này không thích cậu ta, lúc trước cậu rất sợ Khương Dật Thành, nhưng bạn thân tại đây làm lá gan của cậu sắp to bằng trời.

Cậu ta bĩu môi, bẹp một cái vào má Khương Lạc, ôm cổ của bạn thân lén trợn mắt nhìn hai người.

Bạn thân, của tôi.

Cố Dụ An đang nhe răng chợt cảm thấy hình như mình đã quên chuyện gì thì phải, có điều nếu đã dễ quên như thế, chắc không phải chuyện quan trọng gì đâu nhỉ?

"A Lạc điện thoại của tớ hình như mất rồi, chúng ta cùng mua phiên bản bạn...... người yêu đi!"

Khương Lạc không thấy sai chỗ nào, gật đầu đồng ý, cũng cực kỳ tự nhiên há mồm ngậm lấy trái cây do Cố Dụ An đúc cho mình.

Hoàn toàn không hề chú ý tới hai ông anh trai tiện nghi đang có ý kiến với Cố Dụ An nhưng lại chả dám làm gì cậu ta.

Tác giả có lời muốn nói:Hai bé công gần gũi với nhau thật vui

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.