Bộ quần áo mà Tịch Thừa Quân muốn mua cho Bạch Khởi đều là những kiểu anh đã chọn từ trước. Nhiệm vụ của Bạch Khởi đơn giản chỉ cần thử xem có hợp hay không là được.
Thượng Quảng giống như một ô sin chuyên nghiệp, vừa thấy Tịch Thừa Quân gật đầu liền chạy đi trả tiền.
Sợ chậm một chút liền bị anh Tịch gọi lại, hỏi hắn sẽ muốn cái chết như thế nào sau khi nói chuyện nhảm nhí như vậy với Bạch Khởi.
Bên này, Bạch Khởi bước ra từ phòng thử đồ.
Tịch Thừa Quân đưa điện thoại di động cho cậu: "Em có điện thoại."
Bạch Khởi vội vàng cầm lên và nhìn vào màn hình.
Là ba Bạch gọi tới.
"Alo ba." Bạch Khởi nhanh chóng bắt máy.
"Cái đó..." Ba Bạch ho nhẹ một tiếng, "Ờm, chương trình của con... đã quay xong chưa? Trường học cũng nghỉ rồi đúng không?"
Bạch Khởi hơi kinh ngạc: "Dạ. Nhưng làm sao ba biết được? Năm ngoái con về nhà nghỉ hè, ba còn hỏi con tại sao không lên lớp."
Ba Bạch: "......"
Ba Bạch: "Ba xin lỗi, là lỗi của ba. Tự phạt ba chén được không?"
"Quên đi, mẹ con sẽ đánh ba."
"......"
Ba Bạch: "Thôi, không nói mấy chuyện vô bổ như vậy nữa. Ba gọi điện thoại chỉ hỏi, khi nào con sẽ về nhà? Đương nhiên con không về cũng được. Dù sao cũng mới kết hôn, năm đầu tiên cũng nên về nhà chồng. Con cũng không cần nghĩ nhiều về phía bên này. Trước tiên vẫn nên nghe ý kiến của chồng con như thế nào đã. Nhưng đúng là ba cũng muốn gặp con một chút, gặp một chút thôi..."
Ba Bạch bảo rằng sẽ không nói mấy câu vô bổ, kết quả vẫn lải nhải quanh co vòng quanh thế giới ajinomoto.
Bạch Khởi nói thầm, gia đình họ Tưởng cũng không có gì thú vị để về.
Xét từ những thông tin mà Tịch Thừa Quân đã tiết lộ cho cậu trước đó, gia đình họ Tịch... mẹ của anh cũng đã mất rồi.
Bạch Khởi ngây ra một lúc.
Những năm trước Tịch Thừa Quân đã ăn tết ở đâu?
Bạch Khởi định nói "Con không trở về", nhưng khựng lại một chút, rồi nuốt lời này xuống.
Bạch Khởi: "Cái này nói sau nha ba, ngày mai con còn phải ghi hình một chương trình nữa."
Bạch Khởi lờ mờ suy nghĩ, cậu có nên dẫn Tịch Thừa Quân về nhà hay không ta.
Vì vậy cậu theo bản năng mở miệng nói: "Chương trình này lại được hưởng sái ánh sáng của anh Tịch nên con mới có tiền đó."
Chính là muốn nhắc nhở ba Bạch trước, đừng đợi người thật sự về đến nhà, rồi cầm chày cán bột đuổi người ta suốt hai con đường. Tuy rằng so với sức mạnh thể chất của thầy Tịch, có thể ba của cậu mệt mỏi mà ngã xuống trước...
Bạch Khởi có rất nhiều suy nghĩ đang lung tung lẹt xẹt trong đầu.
Cuối cùng cậu đè hết mấy ý nghĩ linh tinh kỳ quái này xuống, chỉ nói: "Con cúp máy nhé."
Ba Bạch nắm điện thoại, không khỏi lẩm bẩm: "Con trai của ba thật giống như một tên tiểu tử chỉ biết lừa tiền của người khác..."
Bà nhà của ông vừa đưa cho ông năm trăm vạn, nói rằng con trai đã chuyển khoản từ trước.
Bạch Khởi làm sao có thể có nhiều tiền như vậy? Khẳng định là của vị siêu sao kia.
Ba Bạch cũng không làm ra vẻ sẽ không đụng vào nó.
Có rất nhiều người vẫn đang chờ số tiền này để xoay sở.
Ba Bạch cất điện thoại, vừa quay đầu thì gặp phải giám đốc Bành.
Giám đốc Bành mỉm cười nhìn ông: "Tôi đang tìm anh. Lão Vương nói với tôi, anh đã gửi tiền tháng này. Sao anh tự gửi thế?"
Ba Bạch cười nói: "Vừa lúc cũng thuận tiện thôi, hơn nữa tôi cũng nghĩ... chuyện đã lâu như vậy, cứ thử xem thế nào, biết đâu bên kia cũng không còn ghét bỏ tôi. Nếu như vậy thì tôi cũng không cần làm phiền cậu nữa."
500 vạn, dù sao cũng là một số tiền rất lớn do con trai ông cho. Ông sợ có gì đó không ổn, khi chuyển tiền, ông đều muốn lôi từng con số trong tài khoản ra, đối chiếu tám trăm lần mới thoả.
Giám đốc Bành: "À, như vậy sao. Được rồi, anh bận gì thì cứ đi làm đi, tôi chỉ thuận miệng hỏi mấy câu thôi. Ồ, cũng sắp hết năm rồi, khi nào tôi có thời gian, tôi cũng giúp anh đi thăm hỏi một chút..."
"Vậy làm phiền cậu rồi."
"Không sao, tôi và anh mà còn phải nói mấy lời này à?"
Ba Bạch lại mỉm cười, rồi đội thẳng chiếc mũ bảo hiểm trên đầu lại, quay người rời đi.
Giám đốc Bành đứng tại chỗ, lẩm bẩm nói: "500 vạn, lấy đâu ra nhiều tiền như vậy chứ?"4
-
Bên này Bạch Khởi nói xong cúp điện thoại.
Thượng Quảng đã yêu cầu nhân viên cửa hàng gói hết quần áo, tay xách nách mang cả một đống.
Tịch Thừa Quân gật đầu: "Sau này có một số dịp cần phải tham dự, em cũng không thể đều mặc chung một bộ, đúng không?"
Bạch Khởi gật gật đầu.
Đúng vậy.
Thượng Quảng sợ Bạch Khởi không chịu nhận.
Lúc đó anh Tịch chắc chắn sẽ hỏi, tại sao không nhận? Bạch Khởi chỉ có thể nói, bởi vì tôi không vui. Sau đó anh Tịch hỏi tại sao cậu ấy lại không vui. Bạch Khởi nói, bởi vì Thượng Quảng nói nhiều quá.3
Thượng Quảng hoảng sợ muốn chết trước hàng loạt phản ứng mà hắn tự nghĩ ra trong đầu.
Thượng Quảng vội vàng nói: "Đến lúc đó, những dịp này cậu sẽ cùng anh Tịch tham dự."
"Tôi hiểu rồi, tôi không thể làm mất mặt anh Tịch được." Bạch Khởi gật đầu, cả người đều toát lên hương vị ngoan ngoãn.
Tịch Thừa Quân nhẹ nhàng đưa một cái nhìn hờ hững về phía Thượng Quảng.
Thượng Quảng vừa tính mở miệng, cả người liền cứng lại.
"Về nhà thôi." Bạch Khởi lên tiếng.
Cậu cũng không muốn để Thượng Quảng bị mắng.
Thượng Quảng là người đại diện của Tịch Thừa Quân, hắn đã ở bên cạnh anh trong rất nhiều năm, tình bạn của hai người chắc chắn không chỉ giới hạn ở mối quan hệ công việc lạnh nhạt.
Thượng Quảng sẽ phải đề phòng cậu một chút.
Bạch Khởi cảm thấy rất bình thường, không sao cả.
Thượng Quảng thở ra một hơi.
Lại đưa ánh mắt nhìn về phía Bạch Khởi, hắn có chút cảm kích.
Về nhà, Bạch Khởi nói chuyện điện thoại với Mục Đông bọn họ mấy câu.
Mục Đông nói: "Tụi này sẽ không đi dự tiệc đính hôn của Tưởng Phương Thành..."
Bạch Khởi: "Đi, tại sao không đi?"
Mục Đông sửng sốt: " Khởi Khởi, ý của cậu là..."
Bạch Khởi: "Các cậu xách cái miệng đi, không cần mang theo tiền! Tưởng Phương Thành rất có tiền. Chỉ cần đến ăn cho đã là được rồi!"
Mục Đông nghĩ lại cũng thấy ý kiến này không tồi: "Tớ còn muốn cùng cô dâu nói chuyện một chút, cứ nói Tưởng Phương Thành là một con chó, hắn luôn thèm muốn cậu... Ầy, thôi quên đi, cũng không được. Nếu cô dâu ghét cậu thì sao đây?"
Bạch Khởi nhớ lại dáng vẻ vị hôn thê của Tưởng Phương Thành: "Sẽ không đâu."
"Ờ, thôi được rồi, tới đó gặp lại đi." Mục Đông nói.
Sau đó mới cúp máy.
Bạch Khởi cầm điện thoại nhìn nhìn thời gian, trong lòng thoáng hiện lên một tia lo lắng.
Talkshow khác với chương trình thực tế.
Cậu cảm thấy cái này sẽ càng dễ dàng lộ đuôi mèo.
Bạch Khởi quay đầu lại nhìn Tịch Thừa Quân.
Tịch Thừa Quân đang lật xem kịch bản mới, nhận thấy ánh mắt của cậu, lập tức ngẩng đầu lên đón lấy ánh nhìn ấy: "Ừm? Có chuyện gì sao em?"4
Bạch Khởi: "Nếu ngày mai người dẫn chương trình hỏi, chúng ta đã gặp nhau như thế nào. Tôi nói tôi là fan trung thành của anh được không?"
Tịch Thừa Quân đặt kịch bản xuống, cười khẽ mà nhìn cậu: "Fan cuồng đeo bám rồi dùng vũ lực để uy hiếp kết hôn?"
Bạch Khởi: "... Thôi không được, vậy thì fans của anh sẽ xé xác tôi thành trăm mảnh mất."
Tịch Thừa Quân gật đầu.
Bạch Khởi: "Cái này không được rồi, vậy chúng ta nói sao giờ đây, bịa sao cho hợp tình hợp lý nhỉ?"
"Gặp nhau tại hiện trường hoạt động đi."
"Vâng, anh nói đúng." Bạch Khởi dừng lại, "Nhưng sau đó thì sao? Anh yêu tôi ngay từ cái nhìn đầu tiên? Lúc đó tôi phải như thế nào để anh yêu tôi ngay từ cái nhìn đầu tiên chứ, dáng vẻ này của tôi không thuyết phục cho lắm đâu?"
Tịch Thừa Quân im lặng không nói.
Anh lặng lẽ mà nhìn chăm chú vào Bạch Khởi.
Bạch Khởi thở dài: "Vẫn nên lâu ngày sinh tình đi, tiếp xúc từ từ rồi mới yêu. Kịch bản tình yêu sét đánh khó viết quá."
Tịch Thừa Quân lúc này mới lên tiếng: "Ba năm qua em ở đâu, từng đi qua nơi nào, viết ra đưa tôi đi."
Bạch Khởi gật đầu, lập tức cầm lấy giấy bút.
Trong vòng nửa giờ, câu chuyện tình yêu mới được ra lò.
Trực tiếp cứu lấy bộ não của Bạch Khởi.
Thầy Tịch thật đáng tin cậy.
Bạch Khởi từ trong lòng khen ngợi một câu.
-
Ngày hôm sau, Bạch Khởi và Tịch Thừa Quân đến địa điểm ghi hình sớm.
Hiện trường vẫn còn đang điều chỉnh vị trí của máy quay phát sóng trực tiếp.
"Mời các anh đi cùng tôi." Nhân viên cung kính dẫn bọn họ đi vào phía sau sân khấu.
Bạch Khởi ngồi trong phòng hoá trang, còn Tịch Thừa Quân đứng ngoài cửa, đang nhỏ giọng nói chuyện với đạo diễn.
"Ồ, túi xách của cậu là LV* cũ à? Xem ra bây giờ trên thị trường cũng không mua được." Chuyên gia trang điểm đột nhiên lên tiếng, kéo suy nghĩ của Bạch Khởi quay về.
Bạch Khởi ngước lên nhìn hắn.
Ý tứ chuyên gia trang điểm là đang chỉ về chiếc ba lô nhỏ của cậu.
Túi có dấu vết mài mòn nhẹ, nhưng chữ LV trên đó vẫn rất rõ ràng.
Bạch Khởi thản nhiên cười: "Không phải."
Chuyên gia trang điểm quay đầu lại, lẩm bẩm: "Chẳng lẽ là đồ nhái sao? Cũng đúng. Trước khi cậu ta kết hôn với thầy Tịch, cậu ta chả là cái gì cả."
Khi quay đầu lại, chuyên gia trang điểm đã đổi một khuôn mặt tươi cười khác, nhưng lời nói vẫn không được thân thiện lắm: "Sao không nói thầy Tịch mua cho cậu cái mới đi?"
Bạch Khởi nghiêng đầu, nhìn hắn với vẻ mặt ngây ngô: "Tôi muốn tự mình mua, tại sao phải làm phiền đến anh Tịch chứ... Sau khi chương trình này được ghi hình, phần thù lao đó cũng đủ để tôi đổi mấy cái rồi."
Chuyên gia trang điểm nghẹn họng, thầm mắng người này vừa quê mùa vừa tham lam lại còn hồ ly tinh.
Nhưng một mặt, thật sự nhịn không được ghen tị.
Bạch Khởi chắc chắn nhận được rất nhiều tiền!!!
Bạch Khởi vẫn cảm thấy như vậy chưa đủ, cậu hận không thể để giọng của mình trở nên mềm mại như nước, cậu nhỏ giọng nói: "Nếu tôi nói chuyện này với anh Tịch, anh ấy chắc chắn sẽ muốn dọn toàn bộ Paris cho tôi đó ~"
Đủ buồn nôn.
Bạch Khởi trong lòng thầm khen chính mình quá giỏi, tặng một like!
Chuyên gia trang điểm trong lòng lắp đầy mấy chữ "Con mẹ nhà nó", ghen ăn tức ở đến mức suýt đau tim tại chỗ.
Lúc này, cửa được đẩy ra, Tịch Thừa Quân đã trở lại, chuyên gia trang điểm cũng đứng thẳng dậy.
"Còn phải kẻ mắt nữa à?" Bạch Khởi nhìn nhìn chiếc cọ nhỏ trong tay chuyên gia trang điểm.
Chuyên gia trang điểm có chút sợ hãi trước mặt Tịch Thừa Quân, chỉ có thể run rẩy đáp lại: "A."
Bạch Khởi nhắm mắt lại, để hắn vẽ.
Tịch Thừa Quân đứng bên cạnh, chăm chú quan sát.
Người trang điểm hiển nhiên dựa theo thẩm mỹ của chính mình mà làm.
Đuôi mắt kéo dài nhẹ nhàng, lông mi càng được làm cho cong hơn, hốc mắt vốn đã hơi sâu nay càng được khắc hoạ rõ nét.
"...Được rồi." Chuyên gia trang điểm nói dưới áp lực rất lớn.
Bạch Khởi mở mắt ra, có chút khó chịu, chớp chớp mắt hai cái.
Đáy mắt nhanh chóng lấp lánh ánh nước.
Trang điểm qua một chút.
Liền đưa cậu trở thành thiếu niên hoàn toàn xinh đẹp và mềm mại.
Ngồi ở đó giống như một tác phẩm nghệ thuật tinh xảo hoàn mỹ.
Chỉ cần chớp mắt một cái, liền có cảm giác như cùng người khác liếc mắt đưa tình.
Hầu kết của Tịch Thừa Quân nhẹ nhàng lên xuống, anh cởi chiếc ghim cài áo* khắc đá quý trên ngực mình xuống, cúi người mang lên cho Bạch Khởi.
Anh duỗi tay về phía Bạch Khởi: "Đi thôi em."1
Bạch Khởi móc lấy cánh tay anh, dán cả người vào, vô cùng thân mật. Nếu Bạch Khởi có học khiêu vũ, có khi bây giờ cũng phải vặn mông một cái.
Tịch Thừa Quân khựng lại một chút, sau đó anh nhanh chóng phản ứng lại.
Hôm nay diễn vai nào đó?
Thiếu niên xinh đẹp nhỏ yếu mỏng manh sao?
Tịch Thừa Quân trái tim khẽ nhúc nhích.
Anh rút cánh tay ra, ngược lại vòng tay ôm eo Bạch Khởi.
Mặc dù không phải lần đầu tiên ôm eo Bạch Khởi, nhưng khoảnh khắc thật sự chạm vào, Tịch Thừa Quân xuất hiện một tia ngạc nhiên.
Vòng eo của Bạch Khởi rất nhỏ, không phải là loại gầy yếu không có sức sống, mà là thon chắc, đường cong vô cùng chọc người.2
Thậm chí làm người ta trào dâng một nỗi khát vọng, muốn ôm trọn lấy cậu, chặt chẽ mà giam giữ trong vòng tay của mình.
Chuyên gia trang điểm ở phía sau hận không thể cắn nát răng, hắn tức giận đến mức có thể bốc cháy tại chỗ.
-
Talkshow rất nhanh liền bắt đầu.
Hai người không phải là khách mời duy nhất trong kỳ này.
Nhưng rating chương trình này như thế nào, tiền thưởng của nhân viên công tác nhiều hay ít, phụ thuộc toàn bộ vào bọn họ.
Vô số khán giả lần lượt chạy vào video phát sóng trực tiếp, vừa bật lên chính là hình ảnh ngay giữa sân khấu.
Người dẫn chương trình hỏi: "Có thể cho chúng tôi biết, hai bạn như thế nào mà gặp nhau không?"
"Có ai đã từng lấy nhầm vali chưa?" Tịch Thừa Quân mặc áo sơ mi và quần tây, cổ tay áo sơ mi hơi xắn lên, lộ ra cánh tay cơ bắp tràn đầy mạnh mẽ.1
Giảm đi sự ưu nhã nhưng tăng thêm nét tuỳ tính quyến rũ.
"Xác suất này rất thấp."
"Và khi bạn lấy nhầm chiếc vali giống hệt của mình, nó không có mật khẩu, bạn hoàn toàn dễ dàng mở nó. Điều này càng khó gặp hơn."
"Vali thường để tất cả những vật dụng cần thiết cho người khi đi du lịch. Có quần áo, đồ dùng vệ sinh, có thể liên quan đến công việc, học tập... Một chiếc vali, tựa như cuộc sống của một người được thu nhỏ, gói gọn trong đó."
Anh nói: "Bạch Khởi đã nhận được vali của tôi, tôi đã nhận được vali của Bạch Khởi. Sau đó, tôi mở vali ra, ngay từ ánh mắt đầu tiên nhìn qua các loại đồ vật bên trong, tôi đã có thể hình dung gần như hoàn chỉnh về chủ nhân của nó. Một người có tính cách vô cùng xán lạn và lạc quan."
"Cảm giác này rất lạ, như thể bạn không chút dấu vết bước ra từ thế giới cứng nhắc ban đầu, đi về phía một cánh cửa khác, đặt chân bước vào một cuộc hành trình mới rất tuyệt vời. Đại loại như bước từ màu xám chật hẹp buồn tẻ sang màu xanh sống động rộng mở."
Cái này so với "tình yêu sét đánh", nhất là từ trong miệng của Tịch Thừa Quân nói ra càng có sức thuyết phục, lại như có như không mà phủ thêm một tầng lãng mạn.
"Bạn sẽ biết rằng em ấy thích đi tất mềm, thích mặc quần áo ấm. Bạn sẽ biết rằng chữ viết của em ấy rất đẹp, và sẽ biết em ấy luôn mang theo một cuốn sách khi đi ra ngoài..."
Tịch Thừa Quân nói một cách từ tốn chậm rãi, đôi mắt của anh chặt chẽ mà khóa ở trên người Bạch Khởi.
Bạch Khởi hơi hơi ngẩn ngơ.
Tịch Thừa Quân không hề nói sai.
Có như vậy trong nháy mắt.
Cậu gần như nghĩ rằng, đối phương thật sự bởi vì những điều đó, mà thích cậu.
Tịch Thừa Quân mới chỉ nhìn thấy vali của cậu một lần.
Đó là lúc ghi hình kỳ thứ hai của chương trình, Tịch Thừa Quân đã lấy đồ từ vali của cậu, thời gian tuy ngắn nhưng dường như trong khoảnh khắc đó, Tịch Thừa Quân đều ghi nhớ tất cả trong lòng...
Dưới ống kính.
Tịch Thừa Quân vẫn như cũ mà nói đâu ra đấy, ngay cả khi nói đến một chỗ thích hợp, anh cũng khẽ mỉm cười.
Nhưng không ai biết, anh hiện tại vô cùng căng thẳng.
Trái tim như chìm xuống vực sâu.
Càng phân tích, anh càng phát hiện ra nhiều điều.
Khi anh tình nguyện để một người vào mắt, anh quả thật sẽ giống như con thú dữ hung ác, đem từng chút từng chút vỏ bọc của đối phương mà xé ra, dù cố ý hay không, vẫn đem tất cả những gì của người đó mà chặt chẽ hằn sâu trong đầu.
Rồi đến một ngày, nó sẽ biến thành ham muốn không thể khống chế được.