Lâm Dữ Hạc thật sự không ngờ được đáp án này của anh, nghe xong cậu còn bất giác hỏi theo phản xạ.
"Ai cơ ạ?"
Đến khi Lâm Dữ Hạc cảm nhận được ánh mắt của Lục Nan trên người mình, cậu mới chậm chạp hiểu ra.
Cậu hỏi ngu quá đi.
Nhưng Lục Nan vẫn rất nghiêm túc trả lời.
"Em."
Lâm Dữ Hạc im lặng.
Điều mà cậu luôn tin sẽ không bao giờ xảy ra bỗng bị một người chứng minh bằng dẫn chứng cụ thể, khiến cậu trong phút chốc không thể tiêu hóa, cũng không thể hiểu nổi.
Bởi cậu đã ngộ nhận mình đúng quá lâu.
Lục Nan không hề giục cậu trả lời mình, anh chỉ lấy lại khăn từ trong tay Lâm Dữ Hạc, sau đó quay người đi gọi điện thoại.
Để lại Lâm Dữ Hạc đứng tại chỗ ngẩn người nghe người đàn ông bình tĩnh dặn dò trợ lý mang đồ tới.
Chẳng lâu sau chuông cửa đã vang lên. Lục Nan ra ngoài, sau đó bưng một nồi sứ đi vào.
Anh vừa mở nồi sứ ra, hương thơm ngọt thanh lập tức lan tỏa.
Là mùi lê tuyết.
"Em uống một chút đi." Anh nói.
Lâm Dữ Hạc vừa ói xong, chiếc bụng rỗng đang truyền tới từng đợt nhức nhối khiến cậu chẳng muốn ăn uống gì. Có điều canh lê tuyết ngọt thanh dễ uống, vừa vặn dùng để súc miệng, canh không hề ngấy, còn giúp dạ dày cậu thoải mái hơn không ít.
Lâm Dữ Hạc uống không nhiều, được non nửa bát canh lê tuyết, nhưng dù sao uống vào cũng khá hơn trước đó không ít.
Cậu vốn tưởng Lục Nan sẽ tiếp tục nói chuyện vừa nãy với cậu, nhưng không ngờ anh chỉ lấy lại nồi sứ uống nốt phần canh còn lại, ngoài ra không nói thêm gì nữa.
Sau đó Lâm Dữ Hạc đi tắm, khi sấy tóc xong, cậu đi ra thì nghe thấy Lục Nan nói.
"Em nghỉ ngơi thêm đi."
Ban ngày Lâm Dữ Hạc đã ngủ rất nhiều, có điều cậu vẫn nghe lời anh lên giường. Cậu nghĩ rằng mình sẽ không ngủ được nữa, nhưng thói quen của cơ thể mạnh hơn cậu tưởng tượng rất nhiều, vừa lại gần nguồn nhiệt quen thuộc, cậu đã có thể chìm vào giấc ngủ nhanh chóng.
Lúc cậu tỉnh lại thì trời đã sáng.
Một ngày đã trôi qua, cảm xúc Lâm Dữ Hạc đã ổn định hơn nhiều, lại thêm được nghỉ ngơi đầy đủ khiến cậu về cơ bản đã hồi phục như cũ.
Tỉnh dậy chưa bao lâu, Cảnh Chi gọi điện tới.
Hôm qua Lục Nan đã nhắn tin cho Cảnh Chi, nhưng anh ta vẫn không yên tâm, trời vừa sáng đã gọi điện thoại tới.
"Em ổn rồi." Lâm Dữ Hạc nói: "Nghỉ ngơi xong em khỏe hơn nhiều rồi."
Giọng cậu còn chứa sự áy náy: "Hôm qua đã dọa đến anh."
"Em khỏe là được." Cảnh Chi nghe thấy giọng và ngữ khí của cậu thì thở phào: "Em nghỉ ngơi thêm đi, hôm nay nhớ phải đi bệnh viện kiểm tra lại."
"Vâng." Lâm Dữ Hạc vâng một tiếng, bỗng như nhớ ra điều gì đó, cậu hỏi.
"Video lần nước không có vấn đề gì chứ anh?"
Cậu đang nói tới video ngắn quay hai bàn tay lần trước của cậu. Video hot trend chắc chắn sẽ thu hút nhiều tranh luận, Lâm Dữ Hạc chỉ xem bình luận trong hai ngày đầu đăng video, sau đó cũng không kiểm tra thêm nữa.
"Không có gì, anh vẫn đang quan sát đây." Cảnh Chi nói: "Có vấn đề anh sẽ nói cho em, em chỉ cần yên tâm nghỉ ngơi là được."
Bọn họ nói chuyện không bao lâu thì ngoài cửa phòng ngủ truyền tới tiếng động. Lâm Dữ Hạc ngẩng đầu lên thì thấy Lục Nan đang đứng ngoài cửa, ngón tay anh cong lại gõ lên cửa phòng.
"Đến giờ đi bệnh viện rồi." Anh nói.
Lâm Dữ Hạc gật đầu, cậu tắt điện thoại sau đó ra ngoài cùng Lục Nan.
Hôm nay chỉ đi kiểm tra lại, không phức tạp nên làm rất nhanh. Lâm Dữ Hạc ở lại phòng khám bệnh nghe bác sỹ dặn dò vài điều, Lục Nan thì đi thanh toán hóa đơn.
"Cậu cần tăng cường rèn luyện thân thể, chú ý làm việc và nghỉ ngơi hợp lý." Bác sĩ vừa nói vừa nhìn Lâm Dữ Hạc: "Cậu là người bị tăng thông khí hôn mê được đưa tới ngày hôm qua?"
Lâm Dữ Hạc gật đầu. Bác sỹ mở nắp bình giữ nhiệt uống một ngụm, sau đó nói: "Tôi nhớ cậu."
Ông lại chỉ ra ngoài cửa, nói: "Cả người nhà hôm qua tới cùng cậu nữa."
Bác sỹ biểu thị có ấn tượng sâu sắc với Lục Nan: "Tôi nghe người nhà cậu nói, ba năm trước cậu từng làm phẫu thuật phế quản, ca phẫu thuật rất thành công, hồi phục sau phẫu thuật cũng rất thuận lợi, nhưng sau đó cậu không thể thích ứng với những môn vận động, đến giờ mới bắt đầu luyện tập dần."
Lâm Dữ Hạc sững sờ.
Tình trạng của cậu đúng là như vậy, chỉ là cậu không ngờ ca ca sẽ biết rõ đến thế.
"Tình trạng này rõ ràng là do tâm lý mà ra" Bác sỹ nói: "Tăng cường rèn luyện là rất cần thiết, cậu có thể luyện tập dần, không cần vội."
Lâm Dữ Hạc cắn môi gật đầu.
Bác sỹ này khoảng chừng 40 50 tuổi, nói chuyện chậm rãi, trong giọng điệu có cảm giác gì đó mà chỉ giáo viên mới có, rất giống với giáo viên hướng dẫn của cậu.
"Thật ra tình trạng này thường là chúng tôi nhắc nhở bệnh nhân, bởi rất nhiều người không nhận ra tâm lý sẽ có ảnh hướng lớn nhường nào."
Bác sỹ lại nói.
"Người chủ động nhắc tới vấn đề này rất ít, người nhà có thể nhận ra điều này thật sự rất hiếm."
Bác sỹ cúi đầu thổi làn khói bay ra từ ấm giữ nhiệt, nói: "Chàng trai à, ra ngoài vận động nhiều một chút sẽ tốt hơn."
Lâm Dữ Hạc gật đầu: "Cảm ơn bác sỹ."
Bọn họ vừa nói xong thì Lục Nan cũng quay về. Anh hỏi thêm về một số điều cần chú ý về đồ ăn và việc thể dục, xong xuôi mới dẫn Lâm Dữ Hạc ra về.
Ra khỏi bệnh viện, hai người cùng nhau lên xe. Lâm Dữ Hạc được bọc kín bởi khăn quàng cổ mềm mại, cả phần cằm vùi vào trong khăn ấm. Cậu nhìn chằm chằm vào lưng ghế hàng trên, như có suy tư gì đó.
Cuối cùng vẫn là người đàn ông đánh thức cậu quay về hiện thực.
"Em sao vậy?" Lục Nan vươn tay chỉnh lại khăn quàng cổ giúp cậu, hỏi.
Lâm Dữ Hạc đáp: "Vừa rồi... bác sỹ nói chuyện với em một lúc."
Cậu thuật lại đoạn hội thoại vừa rồi của hai người, ngừng lại một chút rồi hỏi.
"Ca ca, sao anh có thể làm được như vậy?"
So với suy nghĩ và cảm xúc của cậu, sự bình tĩnh và chu đáo của Lục Nan giống như một ngọn hải đăng giữa biển khơi vô tận.
Không biết người đàn ông vươn người tới từ khi nào, hơi thở của anh đã chiếm đoạt toàn bộ không khí xung quanh cậu.
Giọng nói trầm thấp cùng với một nụ hôn nhẹ nhàng đồng thời rơi xuống bên tai cậu.
"Là do thầy Tiểu Lâm dạy tốt."
Vành tai Lâm Dữ Hạc nóng bừng lên, đôi mắt đang chớp lia lịa của cậu cũng dâng lên một tầng nước long lanh.
Bầu không khí dần nóng lên, ngay trong lúc Lâm Dữ Hạc đang mơ mơ hồ hồ thả lỏng cảnh giác thì một hồi chuông điện thoại vang lên, mạnh mẽ kéo lý trí cậu quay về.
Lâm Dữ Hạc nghe thấy rõ hơi thở cạnh tai mình ngưng lại, người đàn ông thấp giọng "chậc" một cái.
Nghe rõ là không vui vẻ gì.
Có điều Lâm Dữ Hạc không để ý được nhiều như vậy, cậu vội vàng lấy điện thoại ra nghe.
"Alo?"
"Hạc Hạc, khi nào cậu về đây vậy?"
Là Thẩm Hồi Khê.
Nhà cậu ta ở Yến Thành, thời gian nghỉ quá dài khiến cậu ta nhàn rỗi đến hoang mang, đành gọi cho Lâm Dữ Hạc.
"Tuần sau có một câu lạc bộ Dù lượn mới khai trương, cậu tới chơi không?"
Lâm Dữ Hạc đáp: "Tớ sắp về rồi, vài ngày nữa thôi."
Kỳ nghỉ đã gần kết thúc, ban đầu cậu cũng chỉ định ở lại qua ngày giỗ của mẹ sẽ quay về.
Hai người còn nói thêm một số chuyện liên quan đến dù lượn: "Có điều trước đây tớ chưa từng chơi dù lượn, không biết chơi."
"Không sao, dù sao cũng chỉ là tới chơi chơi thôi." Thẩm Hồi Khê nói: "Bên đó có huấn luyện viên chuyên nghiệp hướng dẫn, chúng ta chỉ cần tới là được."
Trước giờ Thẩm Hồi Khê rất nhiệt tình với những môn thể thao ngoài trời, trước đó cậu ta cũng không ít lần mời bạn cùng phòng đi chơi, chỉ có điều Chúc Bác hơi trạch*, Chân Lăng lại sợ độ cao, mà Lâm Dữ Hạc trước đây lại sợ cơ thể không chịu được nên thường chỉ đi ngồi xem, nửa năm gần đây cậu mới dần bắt đầu tham gia chơi, vì vậy số lần Thẩm Hồi Khê gọi cậu đi cũng ngày càng nhiều.
*trạch: chỉ những người chỉ thích ru rú ở nhà, không thích ra ngoài.
"À đúng rồi, Lục tam thiếu cũng đi đó." Thẩm Hồi Khê nói: "Tối qua cậu ta mới về Yến Thành, đến lúc đó chúng ta đi cùng nhau đi."
Lâm Dữ Hạc không ý kiến: "Được."
Bọn họ hẹn lịch rồi nói thêm vài câu nữa mới cúp điện thoại.
Lâm Dữ Hạc vừa tắt điện thoại xong thì nghe thấy người đàn ông bên cạnh nói.
"Hình như độ cao ở Hương Sơn không hợp để chơi dù lượn lắm." Anh nói: "Nếu em muốn chơi, tôi có thể dẫn em đi núi Mont Blanc*."
*Núi Mont Blanc là một ngọn núi ở Pháp, thuộc dãy núi Anpơ dài nhất Châu Âu, cao 4810m, là ngọn núi cao nhất Tây Âu.
Nếu vậy còn phải tới tận dãy Anpơ lận. Lâm Dữ Hạc xua tay, nói: "Không sao đâu, em đi với bạn là được rồi, cũng khá tiện."
Lục Nan nhìn cậu, cằm dưới bỗng căng lại, anh đột nhiên nói.
"Nhưng tôi muốn đi cùng em."
Lâm Dữ Hạc khựng lại.
Cậu bị sự thẳng thắn này của anh làm ngây người, lúc phản ứng lại đã nghe thấy giọng nói của chính mình: "Vậy, vậy chúng ta có thể đi cùng nhau."
Lâm Dữ Hạc còn chưa kịp tỉnh lại từ sự thật "ca ca đang ghen", cậu cứ thế nhìn thẳng vào người nọ, đến khi Lục Nan hỏi "Sao thế" cậu mới hoàn toàn sực tỉnh.
Cậu thành thật nói: "Không có gì, chỉ là em thấy... ca ca dễ thương quá."
"Thật sao?"
Lục đáng yêu bày tỏ không tin, bắt Lâm Dữ Hạc chứng minh cho anh thấy.
Đến khi xuống xe, hai chân Lâm Dữ Hạc đã hơi nhũn ra.
Lâm Dữ Hạc không về biệt thự luôn mà một mình đi tới nhà cũ, cậu dọn dẹp đồ đạc ở đó một lúc, còn ngồi bện chỗ cỏ Mã Liên còn thừa hôm trước.
Cỏ không còn nhiều, cậu tùy ý bện thành hình.
Không lâu sau, ngoài cổng vang lên tiếng gõ nhẹ.
Lục Nan đứng ngoài cổng nhìn cậu.
"Ninh Ninh."
Lâm Dữ Hạc ngẩng đầu lên nhìn anh: "Sao vậy ạ?"
Cậu tưởng Lục Nan lo cậu ở đây một mình quá lâu sẽ xảy ra chuyện, ngay khi cậu đang định bảo không sao thì nghe thấy Lục Nan nói.
"Em rảnh không, tôi có vài thứ muốn cho em xem."
Lâm Dữ Hạc dọn nốt chỗ cỏ, phủi tay vài cái rồi tới bên anh: "Đồ gì ạ?"
"Trong Ipad ở nhà." Lục Nan nói: "Bên ngoài lạnh lắm, chúng ta về nhà xem."
Hai người về biệt thự, Lục Nan lấy ra chiếc Ipad anh vẫn hay dùng khiến Lâm Dữ Hạc mang máng nhớ tới cảnh tượng hôm qua xem một nửa video, cậu vuốt chóp mũi, có chút xấu hổ.
Hôm qua cậu đã quá kích động.
Đừng bảo hôm nay sẽ xem nốt đoạn video đó nhé?
Ipad hiện ra một loạt đoạn ghi âm.
Lục Nan đưa Ipad cho cậu, Lâm Dữ Hạc đón lấy, hơi tò mò: "Đây là gì vậy?"
Cậu ngây ngốc ngẩng đầu lên nhìn Lục Nan, vài lần hấp háy môi muốn nói gì đó, cuối cùng khó khăn lắm mới thốt ra được một câu.
"Cái này anh lại tìm được ở đâu vậy?"
Lục Nan nhìn cậu, vẻ mặt bình tĩnh: "Không, là đặc biệt dành cho em đó."
Lâm Dữ Hạc miễn cưỡng cười một cái, cậu lắc đầu: "Trò này không buồn cười lắm..."
"Không phải trò đùa." Lục Nan nói: "Tôi từng nói sẽ cho em nghe."
Suy nghĩ trong Lâm Dữ Hạc như một mớ hỗn độn, cậu nhìn Lục Nan, rồi lại cúi đầu nhìn Ipad.
Tổng cộng có 10 đoạn ghi âm, tên mỗi đoạn ghi âm đều chỉ là các con số, từ 11 cho đến 21.
Ngón tay Lâm Dữ Hạc run rẩy, hai lần chạm vào màn hình mới có thể tiếp tục mở video.
"Hôm nay là sinh nhật lần 11 của con..."
Đúng vậy, không sai.
Đây chính là đoạn ghi âm chúc mừng sinh nhật mẹ lưu lại cho Lâm Dữ Hạc trước khi qua đời.
Nhưng tại sao ca ca lại có những đoạn ghi âm này?
Lâm Dữ Hạc đã không còn sức nào suy nghĩ những điều này, cậu mở đoạn ghi âm thứ 2 ra, đây cũng chính là lần cuối cùng cậu chính tai nghe mẹ chúc mừng sinh nhật mình.
Giọng nữ dịu dàng ôn nhu cứ thế phát ra, hoàn toàn giống với những gì cậu nghe thấy năm đó.
Lâm Dữ Hạc không biết bản thân mở đoạn ghi âm thứ 3 kiểu gì, đây là giọng nói lẽ ra cậu được chính tai nghe nhưng đã vĩnh viễn mất đi năm 13 tuổi.
"Ninh Ninh, là mẹ đây."
"Hôm nay là sinh nhật lần 13 của con, bảo bối, chúc con sinh nhật vui vẻ."
Giọng mẹ ấm áp chậm rãi, đã nhiều năm như vậy nhưng chưa từng thay đổi.
Trong ngữ khí của mẹ còn có ý cười nhàn nhạt.
"Thật ra mẹ rất hy vọng con không nghe thấy những lời này, như vậy chứng tỏ hôm nay con đã đi chơi cùng bạn bè, ăn chiếc bánh sinh nhật ngọt ngào, vui chơi cả một ngày dài, lúc quay về mệt mỏi ngủ thiếp đi, con sẽ quên đi chuyện ghi âm."
Mẹ dịu dàng nói với cậu.
"Trẻ con thì nên vô tư, vui vẻ sống cuộc sống của mình."
Lâm Dữ Hạc ngây ngốc ngồi nghe. Màn hình chỉ một màu đen tối, cậu nhìn thấy Lục Nan ở đối diện phía trước Ipad, người đàn ông đang im lặng nhìn cậu chăm chú, anh giơ tay ra, nhẹ nhàng lau đi giọt lệ lăn trên má cậu.
Trong đoạn ghi âm, mẹ cười nói với cậu.
"Cho dù con có nghe thấy hay không, mẹ đều yêu con."