Hàng lông mi của Lâm Dữ Hạc khẽ run lên, cậu nhỏ giọng nói: "Em muốn sờ ca ca."
Lục Nan rũ mắt nhìn cậu, kỳ lạ thay, lý trí anh vẫn còn tỉnh táo, thậm chí anh còn bình tĩnh hỏi cậu một câu.
"Sờ thích không?"
Nghe thấy thế, vành tai Lâm Dữ Hạc đỏ ửng lên, cậu thật thà gật đầu.
"Thích ạ."
Sự thật thà đáng chết này của cậu thật sự rất chí mạng.
Lúc này, Lục Nan không thể tiếp tục giả vờ bình tĩnh được nữa, ngay giây sau, Lâm Dữ Hạc kinh ngạc hô lên một tiếng, bị anh khiêng lên trên vai.
"Anh...!"
Đất trời đảo lộn trong vài giây, sau đó cậu được thả xuống chiếc giường êm ái. Lâm Dữ Hạc còn chưa kịp kêu xong, âm đuôi của cậu đã bị một động tác mạnh mẽ như hổ đói nuốt mất.
Rõ ràng quần áo hai người mặc đều rất mỏng, nhưng lại nhóm lên một ngọn lửa nóng rực không cách nào dập tắt.
Cơ thể Lâm Dữ Hạc bị giật mình nên cứng đờ lại, nhưng chẳng lâu sau đã mềm nhũn xuống. Bờ vai đang căng chặt của cậu dần thả lỏng, nụ hôn sâu cướp đi oxi của cậu, nhưng lại cho cậu thật nhiều dũng khí.
Thậm chí cậu còn chủ động định vòng tay ôm cổ người đàn ông.
Chỉ là cậu vừa nhúc nhích, bàn tay cậu đã bị anh chặn lại, đè chặt xuống ga giường.
Không dễ từ chối, không được phản kháng.
Ca ca vẫn luôn như thế.
Dữ thật đó.
Nụ hôn quá sâu khiến cả người Lâm Dữ Hạc ra một lớp mồ hôi mỏng trong đêm đông lạnh giá, hơi thở gấp gáp của hai người đan xen vào nhau, cậu mơ hồ cảm nhận được lông mi của mình đã ướt, toàn thân trở nên ướt át, nhưng không kìm được muốn tiến lại gần nơi nóng hơn.
Chỉ là nguồn nhiệt không để cậu như ý.
Bờ môi cậu bị người nọ cắn một cái, giống như đang luyến tiếc vì ăn mãi cũng chưa thỏa. Cắn xong, người đàn ông đè trên thân Lâm Dữ Hạc hồi lâu cũng dừng lại.
Anh vẫn chống tay, kéo ra một khoảng cách nho nhỏ.
Lâm Dữ Hạc nhíu mày vì cảm giác đau nhức trên môi, không khí bỗng kéo tới, trong giây phút ấy, thậm chí cậu còn thấy hơi lạnh.
Không phải vì cuối cùng cũng có oxi, mà là cái lạnh đột ngột sau khi hai người tách ra.
Lâm Dữ Hạc chậm chạp chớp mắt, nhìn người đàn ông trên thân mình.
Lục Nan đang rũ mắt nhìn cậu, đôi đồng tử của anh đen tối khó dò.
Lồng ngực người đàn ông chậm rãi phập phồng với biên độ rõ ràng, anh giơ tay giúp Lâm Dữ Hạc chỉnh lại lọn tóc rối bời đã thấm đẫm mồ hôi.
Nhiệt độ ấm nóng quen thuộc lần nữa tới gần, khiến Lâm Dữ Hạc bất giác nghiêng đầu cọ cọ lên ngón tay đó.
Ấm quá.
Không ai cất lời, xung quanh chỉ có tiếng hô hấp của hai người.
Lâm Dữ Hạc liếm bờ môi hằn dấu răng của mình, từ góc của cậu, vừa vặn nhìn thấy mạch máu bỗng nảy lên trên trán người đàn ông.
Cậu nhón dậy, chủ động kéo gần khoảng cách giữa hai người, chủ động hôn lên môi anh.
Hôm nay chắc là được nhỉ?
Lâm Dữ Hạc nghĩ.
Nhưng lần này, Lục Nan lại không cướp quyền chủ động, không hôn sâu cậu giống như mọi khi.
Anh chỉ dùng lòng bàn tay đỡ lấy gáy Lâm Dữ Hạc, hời hợt hôn lên vết răng của chính mình rồi thả cậu ra.
Lâm Dữ Hạc mơ màng nhìn đối phương, cậu có thể cảm nhận được cơ thể của người đàn ông phía trên mình này vẫn rất nóng, nhưng khi cất lời, ngữ khí của đối phương lại vô cùng bình tĩnh.
"Ninh Ninh, em muốn làm sao?"
Lâm Dữ Hạc chỉ khựng lại một giây, hoặc là cậu căn bản không hề do dự mà gật đầu.
Cậu cảm thấy giữa bọn họ chỉ còn thiếu một bước này nữa thôi.
Ca ca muốn làm, cậu cũng muốn làm cho ca ca vui vẻ, đây là chuyện cả hai người đều tình nguyện.
Làm là được.
Nhưng sau khi Lâm Dữ Hạc gật đầu, người đàn ông vừa mới hung dữ không cho phép cậu nhấc tay lại ngồi im không nhúc nhích, anh chỉ nheo mắt im lặng nhìn cậu.
Lâm Dữ Hạc nhận ra có gì đó không đúng.
Hô hấp của cậu vẫn chưa bình thường trở lại, cậu thở hổn hển, lắp bắp, lí nhí hỏi anh.
"Ca ca... không muốn sao?"
"Không phải tôi không muốn, Ninh Ninh."
Gân xanh trên trán người đàn ông vẫn nổi lên rõ ràng, nhưng ánh mắt anh lại rất bình tĩnh.
"Là em không muốn."
Lâm Dữ Hạc muốn phản bác theo bản năng: "Em không phải..."
"Tôi đã từng nói," Lục Nan kiên nhẫn nói: "Tôi sẽ đợi đến khi em có dục vọng với tôi."
Lâm Dữ Hạc hơi nghi hoặc, bất giác nhíu mày: "Bây giờ không phải như thế sao?"
Nhìn Lục Nan vẫn không nhúc nhích, Lâm Dữ Hạc thật sự không hiểu.
"Bây giờ chính là em đang yêu cầu, có khác gì so với chủ động trong lời của anh sao?"
Lục Nan nhìn cậu, ánh mắt anh trấn tĩnh, tối hơn cả bóng đêm.
Người đàn ông trầm mặc nhìn cậu thật lâu, bỗng, anh nắm chặt cổ tay Lâm Dữ Hạc giơ lên, đè vào một chỗ nóng bỏng đang gồ lên rõ ràng.
"Em nói xem có khác không?"
Khi nói, giọng Lục Nan vẫn khàn khàn như trước, thậm chí trong mắt anh còn hiện lên tia máu.
Lâm Dữ Hạc sững sờ, mãi đến khi nhiệt độ nóng bỏng ấy truyền lên bàn tay rồi lên mặt cậu, cậu mới bỗng tỉnh lại, rốt cuộc cũng hiểu được "sự khác biệt" mà anh nói.
Sự khác biệt này quá rõ ràng.
Thật ra cũng khá giống so với những lần trước đây. Lâm Dữ Hạc luôn bị ca ca gợi lên dục vọng, nhưng không phải chính cậu tự nảy sinh dục vọng trước.
Cho dù đến hiện tại, cậu vẫn không thể so được với anh.
Vẫn là không được sao...?
Lâm Dữ Hạc rũ mắt xuống, gần như giấu đi đôi mắt xinh đẹp của mình.
Lục Nan đã thả tay cậu ra, nhưng xúc cảm đó vẫn đọng lại rõ ràng, nhắc nhở cậu Lục Nan đã phải khổ sở chịu đựng đến nhường nào.
Lâm Dữ Hạc hít sâu một hơi, giọng cậu rất nhỏ, vừa chán nản vừa áy náy.
"Nhưng mà em muốn, muốn làm cho ca ca thoải mái..."
Nghe đến đây, biểu cảm lạnh lùng như điêu khắc của Lục Nan cuối cùng cũng dịu đi đôi chút, đáy mắt anh hiện lên ý cười.
Anh thở dài một cái, cúi người xuống, hôn lên bạn nhỏ đang chán nản.
"Đứa nhỏ ngốc."
Ngốc đến mức khiến tim anh mềm nhũn.
Lục Nan ôm cậu vào lòng, dịu dàng ân cần hôn cậu, nụ hôn của anh nhẹ tựa cơn gió.
"Em muốn đẩy thuyền theo nước, để tôi làm, thỏa mãn tôi, đúng không?"
Lâm Dữ Hạc được anh ôm trong lòng, không nói gì, trông có vẻ hơi tủi thân.
Lục Nan lại hôn cậu.
"Tôi biết tâm ý của em."
"Nhưng không thể đẩy lựa chọn của em sang tôi được, Ninh Ninh."
Lục Nan nói rất chậm rãi, dịu dàng một cách hiếm thấy, nhưng cũng để lộ sự kiên định không thể lay chuyển.
"Không được, không thể."
Anh sẽ đáp ứng cậu tất thảy, bao gồm cả việc hái sao trên trời.
Trừ chuyện này.
"Bước cuối cùng giữa chúng ta, bắt buộc phải là em tự đi."
Khi nói "đứa nhỏ ngốc", Lục Nan dịu dàng đến mức có thể tạo ra đường, nhưng lời này của anh lại vô cùng nghiêm túc, không hề nhượng bộ.
Giữa bọn họ có khoảng cách 100 bước, khoảng cách xa xôi 99 bước đã bị anh xóa bỏ, Lục Nan đã xác định, bước cuối cùng phải để Lâm Dữ Hạc tự đi.
Không được bỏ trốn, không được làm nũng, không được gian lận.
Lục Nan chắc chắn sẽ là một người ba tốt, anh yêu chiều đến cùng cực, nhưng cũng có giới hạn rõ ràng.
Lâm Dữ Hạc xoa môi nghĩ thầm.
Trước đây cậu cũng từng nghĩ như thế, khi chứng kiến sự kính nghiệp của anh trước kết hôn, Lâm Dữ Hạc đã thấy Lục tiên sinh là một đối tượng kết hôn rất hoàn hảo, sau này người được gả cho anh sẽ rất hạnh phúc.
Đam Mỹ H VănHiện tại cậu đã nghĩ khác, cậu đã nhận ra.
Người gả cho anh chính là bản thân cậu.
Chỉ những lúc bên cậu, ca ca mới có dáng vẻ của một phụ huynh.
Không có tiếp tục nữa. Cuối cùng, người đàn ông tự đi tắm nước lạnh, xong xuôi, anh ôm Lâm Dữ Hạc vào lòng dỗ ngủ, cái ôm của anh rất ấm áp, nhưng cậu lại không thể ngủ ngon giấc.
Chuyện hôm nay khiến Lâm Dữ Hạc càng muốn làm rõ, rốt cuộc thứ cậu còn thiếu là gì.
Lâm Dữ Hạc mơ hồ cảm thấy, có một tầng ngăn cách mỏng manh vẫn tồn tại, nó trong suốt nhưng không thể bỏ qua, khiến cậu không thể hoàn toàn buông thả bản thân.
Nhưng khi cậu nghĩ kỹ lại, lại không thể làm rõ được rốt cuộc đó là gì.
Chỉ còn lại bước cuối cùng, khoảng cách xa tựa chân trời gần ngay trước mắt này khiến Lâm Dữ Hạc không khỏi lo lắng.
Chuyện tình cảm thật sự quá đỗi phức tạp.
Cậu bất lực nghĩ.
Đã đọc nhiều sách như thế nhưng vẫn thật khó hiểu.
Lâm Dữ Hạc lòng đầy tầm sự, nghĩ lung tung cả đêm, cuối cùng còn không biết bản thân ngủ thiếp đi từ lúc nào.
Ngày hôm sau khi tỉnh dậy, Lâm Dữ Hạc hơi thiếu sức sống, khi làm vệ sinh cá nhân, cậu còn phát hiện trong miệng xuất hiện một vết nhiệt miệng.
Cậu bị nhiệt miệng rồi.
Lúc ăn sáng, Lục Nan phát hiện Lâm Dữ Hạc có gì đó không đúng, ăn xong, anh tìm một lọ xịt nhiệt miệng dưa hấu, bôi thuốc cho Lâm Dữ Hạc.
Lâm Dữ Hạc hơi uể oải, lại thêm đau miệng, thật sự không có sức gì.
Nhưng nhìn gương mặt bình tĩnh của người đàn ông đang bôi thuốc cho mình, Lâm Dữ Hạc lại không khỏi có chút khó chịu.
Lục Nan chăm chú nhìn vết thương, anh không nhìn đi chỗ khác, nhưng vẫn nhận ra cậu có điều bất thường:
"Em sao thế?"
Đến khi bôi thuốc xong, anh mới thả lỏng bàn tay đang nắm cằm Lâm Dữ Hạc.
Lâm Dữ Hạc nhìn anh, không nói gì, có chút tức giận.
Ngay khi Lục Nan định hỏi cậu lần nữa, Lâm Dữ Hạc bỗng vươn người tới, hôn một cái lên môi anh.
Hôn xong cậu lập tức bỏ chạy, chạy còn nhanh hơn cả chim bay.
Để Lục Nan đứng yên tại chỗ, không kìm được mà bật cười.
Cuối cùng, Lục Nan vẫn dễ dàng ấn được bạn nhỏ ôm ý định bỏ chạy lên cửa phòng.
Anh hài lòng hôn cậu no nê rồi mới thả cậu đi.
Hôm nay là ngày khai giảng, tuy không có bài, nhưng phải tới trường điểm danh, từ sáng sớm Lâm Dữ Hạc đã tới trường.
Tuy vài ngày trước chuyện Mộc Hạc trên mạng đã nổi tiếng khắp nơi, nhận ra Lâm Dữ Hạc từ những bức ảnh đó cũng không phải chuyện khó, có điều trong trường, những ánh mắt dư thừa dành cho Lâm Dữ Hạc không nhiều.
Đại học Yến Thành không thiếu người nổi tiếng, từ trụ cột đất nước cho tới lưu lượng mới nổi, lĩnh vực nào cũng có người nổi tiếng hàng đầu. Trong trường rất ít khi xuất hiện tình trạng mọi người vây quanh nhìn ai, tất cả đều bận việc của mình.
Sinh viên của Viện Y học lại càng bận, vì vậy những chuyện nổi tiếng trên mạng cũng không thể ảnh hưởng tới cuộc sống thường ngày của Lâm Dữ Hạc.
Ngày đầu tiên khai giảng không quá bận rộn, mọi người đều bận rộn xử lý một vài chuyện vụn vặt, hơn một tiếng sau Lâm Dữ Hạc đã xử lý xong, còn hẹn bạn cùng phòng cùng nhau đi ăn trưa.
Trước khi tới căn tin, cậu nhận được tin nhắn của Lục Anh Thuấn.
Lục Anh Thuấn nói có vấn đề về thủ tục nhập học, muốn tới hỏi cậu, đúng lúc Lục Anh Thuấn cũng đang ở trường, hai người cách nhau không xa, vì vậy họ hẹn trực tiếp gặp mặt.
Nhiệt độ hôm nay không cao, Lục Anh Thuấn lại chỉ mặc một chiếc áo bóng chày có logo Đại học Yến Thành. Nhưng từ đó có thể thấy cậu ta lại rất giống Lục Nan, không sợ lạnh.
Áo bóng chày cổ viền trắng khiến da Lục Anh Thuấn trở nên hơi tối màu, Lâm Dữ Hạc nhìn cậu ta lâu hơn chút, nhưng lại bị Lục Anh Thuấn phát hiện, cậu ta cười hỏi: "Có phải phát hiện em đã đen đi rồi không?"
Lâm Dữ Hạc gật đầu.
Tuy hôm đi Hương Sơn cậu đã gặp Lục Anh Thuấn, nhưng hôm đó thời tiết không đẹp, đối phương cũng mặc quần áo tối màu nên cậu không chú ý.
"Kỳ nghỉ vừa rồi em đi bãi biển Bondi tắm nắng, không ngờ lại đen nhiều đến vậy." Lục Anh Thuấn thở dài.
Cậu ta nhìn Lâm Dữ Hạc thành thành thật thật bao bọc trong chiếc áo lông vũ dày cộp cộng thêm những trang bị giữ ấm từ đầu đến chân, cười nói:
"Anh rất sợ lạnh nhỉ? Mùa đông có thể tới phía Nam bán cầu chơi, bên đó ấm hơn nhiều."
Hai người trò chuyện vài câu, Lục Anh Thuấn hỏi xong chuyện thủ tục, nhìn thời gian rồi nói: "Buổi trưa anh định ăn ở đâu?"
"Đi căn tin số 5" Lâm Dữ Hạc đáp.
Lục Anh Thuấn hỏi: "Em đi cùng nhé?"
Lâm Dữ Hạc không vấn đề gì: "Tôi hẹn cả bạn cùng phòng, Tam Thiếu muốn đi cùng không?"
Lục Anh Thuấn nhíu mày, cười nói: "Vậy em không làm phiền nữa, để lần sau đi."
Cậu ta vừa đi không lâu, Thẩm Hồi Khê liền tới.
"Nói xong rồi?"
Lâm Dữ Hạc gật đầu: "Đi thôi."
Chúc Bác và Lăng Chân đã tới căn tin trước để giữ chỗ, Thẩm Hồi Khê vừa đi siêu thị về nên ở đây đợi Lâm Dữ Hạc đi cùng.
Thẩm Hồi Khê xách đồ, nhìn về phía Lục Anh Thuấn.
Vừa đi cùng Lâm Dữ Hạc về phía căn tin vừa hỏi.
"Hạc Hạc, cậu có cảm thấy Tam Thiếu rất giống Lục tổng không?"
Lâm Dữ Hạc nói: "Có, có lẽ bọn họ là cặp anh em giống nhau nhất trong Lục gia."
Thẩm Hồi Khê lại do dự.
Thật ra điều cậu ta muốn nói không phải giống kiểu này.
Cậu ta cảm thấy, thái độ của hai người này giành cho Lâm Dữ Hạc rất giống nhau.
Thẩm Hồi Khê lại nhìn về phía Lục Anh Thuấn, người trên đường không nhiều, nhưng giờ đã không thấy bóng dáng Lục Anh Thuấn đâu nữa.
Vì hoàn cảnh gia đình, so với bạn bè đồng trang lứa, Thẩm Hồi Khê đã gặp rất nhiều người, đủ loại ngoại hình, đủ loại tính cách. Mắt nhìn người của cậu ta cũng được luyện ra từ đó, cũng coi như nhìn người khá chuẩn.
Khi cậu ta nhìn hai anh em Lục gia này, luôn có một loại cảm giác.
Tuy quan hệ của Lục tổng và Lục gia không tốt, thời gian Lục tổng và Lục Anh Thuấn tiếp xúc với nhau có lẽ cũng không nhiều.
Nhưng cách bọn họ từng bước xâm chiếm, ngấm ngầm khống chế, sự điên cuồng được nhẫn nhịn và khắc chế cực độ dưới ngoại hình lạnh lùng thản nhiên đó...
Hai anh em bọn họ, giống nhau y như đúc.