Sau Khi Thụ Pháo Hôi Bị Công Ba Bắt Cóc

Chương 29





90.
Giáo chủ tịch thu hết những thứ trên người ta bỏ vào một cái hộp nhỏ.

Ta nhìn hắn dán kín hộp rồi hỏi hắn: "Giáo chủ muốn vứt những thứ này đi à?"
Giáo chủ lườm ta một cái: "Không nỡ chứ gì?"
Ta nói: "Cái này đổi được bao nhiêu là đồ ăn đấy!"
Giáo chủ véo mặt ta nói: "Cả ngày chỉ biết ăn, chẳng lẽ ta không nuôi nổi ngươi hay sao?"
Lúc nào hắn cũng xụ mặt nói chuyện, thế mà hôm nay ta lại nhìn thấy ý cười trên mặt hắn, thật hiếm có.

Ta chồm tới hôn hắn.

Khóe môi hắn còn có vị ngọt của mứt quả.

Ta nói: "Chờ ta làm xong việc cần làm sẽ về tìm giáo chủ."
Giáo chủ rũ mắt nhìn ta: "Hôn ta cũng vô ích.

Ít nhất hôm nay ngươi không được đi đâu hết."
91.


Thủ hạ Giáp Ất Bính Đinh bị tống ra chuồng ngựa ngủ.

Thủ hạ Đinh khóc ròng nói: "Rõ ràng các ngươi nghe trộm bị giáo chủ bắt quả tang mà, sao ta lại bị liên lụy ra ngủ chuồng ngựa?"
Thủ hạ Giáp Ất Bính nói: "Đừng than vãn nữa, huynh đệ phải đồng cam cộng khổ chứ."
Xem ra lần này giáo chủ làm thật rồi.

Có thể nhịn nhiều năm như vậy giáo chủ cũng không dễ dàng gì.

92.

Giáo chủ thổi tắt đèn.

Tay hắn ôm ta hơi lạnh nhưng thân thể hắn rất mềm.

Ta vùi mặt vào vạt áo hắn, mơ hồ cảm thấy như trở lại chín năm trước khi vừa được giáo chủ nhặt về.

"Cái đuôi nhỏ." Hắn nhẹ giọng gọi ta.

Trước mặt người ngoài hắn chỉ gọi ta là Tả hộ pháp hoặc Kiêm Minh, xưa nay chưa bao giờ gọi ta là cái đuôi nhỏ.

Hắn hôn đỉnh đầu ta một cái: "Ngươi lớn hơn xưa nhiều rồi."
Ta ngẩng lên thè lưỡi liếm cằm hắn.

"Ở ngoài học ai mấy thứ vớ vẩn này thế." Hắn hít sâu một hơi rồi trở mình nằm đè lên người ta.

Lúc này ta mới hiểu vật chĩa vào chân mình là gì, thì ra giáo chủ cũng giống những người kia, cũng có loại dục vọng này.

Tuy sẽ đau nhưng ta không ngại làm chuyện kia với giáo chủ.

Chỉ cần hắn vui là được.

93.

Áo chưa cởi hết nhưng nửa người dưới của ta và giáo chủ đã trần trụi.

Vật kia của hắn chĩa vào khe mông ta nhưng chỉ chậm rãi cọ xát chứ không lập tức tiến vào.

Ta đã chuẩn bị tâm lý nhưng vẫn hơi sợ, giáo chủ nắm cổ tay ta rồi hôn dọc theo sống lưng ta.

Tay kia của hắn sờ bẹn đùi ta, xoa nắn hai quả cầu cạnh chỗ kín của ta, ta nhịn không được kẹp chân lại, chợt nghe giáo chủ trầm giọng hỏi ta: "Cái đuôi nhỏ, ngươi sợ lắm à?"

Thật ra ta đang run nhưng vẫn nói: "Ta không sợ, giáo chủ, không sao đâu."
"Sẽ hơi đau, ngươi cố chịu một chút, lát nữa sẽ hết thôi." Giáo chủ nói, "Đừng kẹp chặt quá, có thế ta mới vào được."
Ta hít sâu một hơi rồi cố gắng ưỡn mông về phía vật kia của giáo chủ.

Nhưng thật......!thật là khó, trước kia đám Yến minh chủ đều bôi gì đó cho ta nhưng giáo chủ không bôi, ta có cố gắng thế nào cũng chỉ nuốt được chút xíu.

Dương cụ giáo chủ quá lớn, hắn giữ eo ta thúc tới trước một đoạn.

Ta chôn mặt vào gối ngăn lại tiếng khóc suýt tràn ra miệng.

"Yến Trọng bọn hắn......" Hắn đột nhiên ngừng lại rồi thấp giọng hỏi ta, "Cũng làm chuyện này với ngươi đúng không?"
Ta im lặng, hắn lại nhét dương cụ vào thêm một đoạn, thanh âm dịu dàng hẳn đi: "Cái đuôi nhỏ, ngươi sẽ không nói dối ta đâu đúng không? Ngươi nói ta biết đi, bọn hắn có làm ngươi không?"
Ta nhắm mắt ậm ừ xem như trả lời.

Giáo chủ thở dài một hơi.

Hắn véo bắp đùi ta, ta đã sắp không chịu được nữa, bị hắn véo càng run dữ dội hơn.

"Giờ ta rất tức giận." Giáo chủ nói, "Cái đuôi nhỏ, ngươi có biết tại sao ta giận không?"
Ta lắc đầu muốn tránh đi nhưng lại sợ làm giáo chủ tức giận hơn.

Giáo chủ nói: "Không biết phải bị phạt."
Hắn vừa dứt lời thì dương cụ tráng kiện nóng bỏng kia lập tức chọc thẳng vào, ta nhịn không được kêu lên một tiếng, nước mắt mất khống chế trào ra.

Ta nắm chăn mền, hai chân khẽ run, nức nở hồi lâu mới tìm lại được lý trí.

Đau hơn ta tưởng nhiều.

Không......!Không hổ là giáo chủ.

Chẳng biết là máu hay chất lỏng gì chảy dọc chân ta xuống giường, chỗ kín hơi cương lên của ta bị giáo chủ lồng vào một cái vòng lạnh buốt, khi giáo chủ đâm vào ta cảm thấy chỗ kín phồng lên bị cái vòng siết đau nhói, nhưng thân thể lại cảm nhận được khoái cảm từ đó.

Giáo chủ lạnh nhạt hỏi ta: "Có biết thứ này ở đâu ra không?"
Ta nghĩ thầm làm sao ta biết được chứ?
Một lát sau ta cảm thấy ngực cũng ngứa theo nên chổng mông lên, thử cọ xát núm vú mình vào chăn.

Giáo chủ nói: "Đây là vật Yến Trọng để trong túi tiền kia đấy."
Dứt lời hắn nắm eo ta chậm rãi rút dương cụ ra rồi hung ác đâm vào.

Cũng không biết qua bao lâu, khi hắn bắn ra thì ta đã khóc đến hụt hơi.


Ta khàn giọng bảo hắn: "Giáo chủ, ta muốn ngủ."
Giọng giáo chủ nghe càng trầm hơn, tựa như sóng lớn cuồn cuộn trong đêm nuốt chửng ta: "Cái đuôi nhỏ......!Ngươi nói ta nghe, rốt cuộc lòng ngươi đặt ở đâu......"
Ta mệt mỏi lắm rồi, mơ màng trả lời hắn: "Ta......!Lòng ta ở giữa trời đất."
Giáo chủ nói: "Sao ngươi không thể......!đặt lòng ngươi ở chỗ ta......!Cái đuôi nhỏ......"
Thanh âm giáo chủ thật dịu dàng, trước kia hắn rất ít nói, thế mà đêm nay nói nhiều như vậy......!Ta cũng không biết hắn đang nói gì, cơn buồn ngủ ập tới nên ta vùi mặt vào gối ngủ thiếp đi.

94.

Tống Lẫm chẳng biết nên tức hay nên cười.

Kiêm cún con thế mà lăn ra ngủ rồi.

Hắn thở dài rút ra vật kia của mình rồi giúp Kiêm cún con đang ngủ mê bắn một phát.

Thiếu niên mơ màng kéo tay áo hắn, hắn cúi đầu hôn lên khóe mắt đẫm lệ của y rồi nói khẽ: "Cái đuôi nhỏ, xin lỗi."
Lúc nãy hắn quá tức giận.

Tức đến nỗi muốn ăn sạch cái đuôi nhỏ không chừa xương.

Tống Lẫm nhìn hai chân thon dài trắng nõn của thiếu niên, ngón chân hơi cuộn tròn, cửa huyệt bị hắn thao đỏ bừng còn đọng máu và tinh dịch trắng đục, cảm thấy chỉ mới phát tiết được một hai phần mười.

Khi hắn tới gần Kiêm cún con, thiếu niên còn lẩm bẩm nói mớ: "Giáo chủ đừng giận......"
Tống Lẫm cúi đầu ấn một cái giữa lông mày Kiêm cún con: "Ngươi cho ta làm thêm mấy lần thì ta sẽ không giận nữa."
Có lẽ nghe được lời hắn nói nên Kiêm cún con lập tức cau mày ôm chặt gối đầu rồi hàm hồ nói: "Đau lắm......!đừng mà......"
Nói vậy nhưng thiếu niên vẫn lật người lại rồi mở rộng hai chân để lộ chỗ kín hồng hào và hậu huyệt bị thao đỏ ửng trước mặt hắn.

Hơi thở Tống Lẫm cứng lại.

Xưa nay hắn không phải người bị dục vọng khống chế nhưng đêm nay thì khác, khi hắn nhét dương cụ vào cửa huyệt kia lần nữa thì thiếu niên chỉ hừ hừ mấy tiếng chứ không hề có ý phản kháng.

"Cái đuôi nhỏ, nếu ngươi còn làm chuyện này với người khác," hắn biết giờ thiếu niên không nghe được nhưng vẫn lẩm bẩm nói tiếp, "Thì lần sau trừng phạt không đơn giản vậy đâu.".



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.