Hắn đi qua đình viện, vậy mà liếc thấy Quận trưởng đại nhân đứng ở giữa cửa ra vào, sau lưng còn có quản gia trung thành - lão Mạc đi theo.
Đứng lẫn lộn ở giữa phòng để đồ tạp dụng, chỉ có nô bộc ra vào, ngày thường chủ nhân Hạ phủ cũng không tới gần.
Nhưng bây giờ Hạ Thuần Hoa lại hướng về phía nhi tử ngoắc: "Mau tới đây!"
Bảy năm trước Hạ Thuần Hoa là Thượng Quận trưởng, đến nay cũng mới ba mươi tư tuổi, đang lúc tráng niên.
Hắn hướng tới nơi vừa đứng, vẫn là dáng vóc nam tử tuấn tú ấy.
Đi trên đường thành Hắc Thủy, Quận trưởng thường có thể thu hút các cô đại cô nương cô vợ nhỏ phải quay đầu lại nhìn.
Chỉ có người đến gần như Hạ Linh Xuyên, mới có khả năng phát hiện tóc đen của phụ thân có lẫn một vài sợi bạc.
Những năm này, ông ta cũng lo lắng nhiều việc.
"Phụ thân, con có việc.
.
."
Hạ Thuần Hoa phất tay ngắt lời hắn: "Lại đây, có thứ để cho con xem."
Sắc mặt ông ta bỗng nghiêm túc, dẫn nhi tử và Hào thúc đi vào giữa đống hỗn độn.
Quản gia lão Mạc đưa tay đóng cửa, đứng cạnh cửa trông coi.
Sắc trời đang sáng, Hạ Linh Xuyên nhìn thấy cái bàn dài mà đám thợ thủ công thường dùng để chất đống tạp vật, bên trên đặt một vật rất lớn.
Đây là.
.
.
"Báo Vương!" Thiếu niên nghẹn ngào, thế mà phụ thân lại phái người chở nó về rồi?
Nằm dài trên bàn, không phải chỉ là một con báo chết thôi sao? Nhưng kích thước của nó lại to bằng cả tê giác, cho dù nằm yên trên bàn, cũng khiến người ta cảm thấy mười phần ngột ngạt.
Con Báo yêu cùng ngã xuống vực với hắn, cũng có thể so sánh với vật trước mắt, Tiểu Vu gặp Đại Vu.
Lúc con này còn sống, không biết là quái vật mạnh cỡ nào?
Xác con báo màu vàng có đốm đen, da lông mười phần đẹp đẽ, đáng tiếc đã bị phanh ra mấy cái lỗ lớn, toàn thâm đều là vết máu.
Chân sau của con báo cũng bị bẻ gãy, mọi người vẫn có thể ngửi thấy mùi máu tươi nồng nặc, nhưng xung quanh lại không có ruồi bu.
Hạ Linh Xuyên để ý, xác con báo này không có dấu hiệu phân hủy.
Đưa tay nhấn một cái, da lông hơi nhũn ra.
Lại phải nói côn trùng trăm chân chết còn phải giãy giụa, Báo Vương này chết nhiều ngày như vậy, xác lại không phân hủy, có thể thấy được khi còn sống tu vi rất cao, thân thể cũng đến cảnh giới "Bất bại".
Ngược lại, đối thủ có thể giết chết nó lại lợi hại đến nhường nào đây.
"Nó chết bao lâu rồi?"
"Cùng lắm bốn mươi ngày." Hạ Thuần Hoa nhấc một cái chân trước của con báo lên, Hạ Linh Xuyên và Hào thúc đều nhìn thấy, bụng nó đã bị xé ra, tất nhiên thi thể đã qua khám nghiệm.
"Bốn mươi ngày trước?" Hạ Linh Xuyên tính một hồi: "Hoàn toàn chính xác, không xa ngày con bị tập kích nhiều lứa.."
Bên kia Báo yêu nói không sai, quả thật tộc báo ở Tây Sơn bị diệt rồi.
"Ta đã phái người xác nhận qua, hang ổ của Tây Sơn Báo yêu đã bị diệt, từ Báo Vương, đến cả báo con chưa đầy hai tháng tuổi." Hạ Thuần Hoa dừng một chút, nói tiếp:" Dạo gần đây, nhiều lần thương nhân Tây Sơn phát hiện Hỏa Hồ, có mấy lần còn trông thấy bọn chúng nằm trong bãi cát phơi nắng, dường như không hài lòng."
Hạ Linh Xuyên ồ một tiếng: "Tây Sơn là địa bàn của sa báo, tuyệt đối không cho phép Hỏa Hồ xâm chiếm, trừ phi bọn chúng xảy ra chuyện."
"Đúng vậy, cho nên ta phái người đi Tây Sơn đi một chuyến, phát hiện gần khu vực hang ổ của Báo có ba mươi tư xác báo, chiến tích đánh nhau khắp hai đỉnh núi.
Người đã chết hơn phân nửa không có vũ khí, thể chất tầm thường, theo miệng vết thương xem ra đã bị một nhát chí mạng, hẳn là tôi tớ của sa báo.
Bọn họ lại tốn năm ngày, mới đem thi thể con báo này vào thành được,rồi mổ ra để điều tra manh mối."
Con người xuất hiện trong sào huyệt của Yêu tộc cũng không có gì lạ, hoặc là đồ ăn, hoặc là tôi tớ, cơ bản đều là thường dân.
Yêu quái được khai thông linh trí cũng thích hưởng thụ, sự cẩn thận tỉ mỉ của con người là thứ mà các chủng tộc khác không học được.
Chết được sạch sẽ như vậy, Hạ Linh Xuyên chỉ có thể nhớ tới bốn chữ:
Giết báo diệt khẩu.
"Phụ thân, tin hang động của báo ở Tây Sơn bị diệt sao đến được đây? Thế này cũng quá chậm rồi!"
Hạ Thuần Hoa đã quen với những lời oán trách của hắn: "Gió với bão cát ở phía tây sa mạc Bàn Long thổi suốt mười ngày, không ai có thể tới gần."
Sa mạc Bàn Long bình thường chính là cỗ máy ăn thịt người, lại thêm bão cát thì càng ghê gớm, cho dù ngươi có bản lĩnh thông thiên, cũng phải đợi nó thổi qua mới đi được.
Hạ Linh Xuyên sờ lên cằm, thầm nghĩ lúc trước Tây Sơn Báo Yêu quả thật có quan hệ xã giao với phụ thân hắn.
Cái này cũng không lạ, thành Hắc Thủy trấn giữ đường thương mại Hồng Nhai, không thiếu sa phỉ xung quanh.
Sa phỉ tới cướp bóc không chỉ có con người, số đông vẫn là Yêu tộc, Tây Sơn Báo Yêu chỉ là một trong số đó.