Thời điểm này hắn có chút kính nể sự cẩn thận của Hạ Thuần Hoa.
Chuyện của Báo yêu, chẳng những Hạ quận trưởng không lộ ra ngoài, ngược lại còn yêu cầu người biết chuyện nói năng thận trọng, nếu không chuyện Tiểu Bá Vương của thành Hắc Thủy độc giết Báo yêu đã sớm lưu truyền khắp thành, hai người kia không cần nghe ngóng cũng biết rõ.
Đương nhiên, trên đời này không có bức tường nào mà gió không lọt qua được.
"Sáu năm trước vụ án Trương Hồng Tân do Đại Tư Mã khởi phát liên quan đến một công, hai hầu, bảy bá, liên luỵ hơn hai ngàn sáu trăm người, con nói xem cuối cùng có bao nhiêu người sống sót?"
Sắc mặt phụ thân giống như mây đen phủ kín, Hạ Linh Xuyên cẩn thận nghiêm túc: "Hình như.
.
.
Không nhiều?"
"Bảy mươi ba người!" Hạ Thuần Hoa nói từng chữ một: "Nơi đó có biết bao nhiêu phụ nữ trẻ em và con nít? Hừ, cuối cùng cũng chỉ có bảy mươi ba người còn sống!"
Tận đáy lòng Hạ Linh Xuyên tự nhiên sinh ra một luồng khí lạnh.
Đừng nói dân chúng thấp cổ bé họng, thì ra tính mạng của quan lại cũng rẻ mạt như cỏ rác, muốn chém liền chém.
"So với những người ở dưới, nhà chúng ta không phải là thảm nhất.
.
." Hạ Thuần Hoa thở dài một tiếng, liền trở lại chủ đề: "Nhận được tin tức từ Hồng Bạch đạo, tại sao không trực tiếp đến báo cáo?"
“Con muốn hỏi một số đồ vật rồi lại đến báo cáo.” Sắc mặt Hạ Linh Xuyên cứng lại, đôi mắt đầy sự tàn nhẫn: "Nếu hai người này không có lai lịch, để cho con thuận tay báo thù là tốt nhất; nếu chỗ dựa của bọn họ quá vững, vậy thì càng không thể cho bọn họ biết đường trốn thoát của sa báo đang trong tay chúng ta."
Vốn trong lòng Hạ Thuần Hoa đã vô cùng tức giận, nhưng cẩn thận suy nghĩ lời này của con trai, sắc mặt dần bình tĩnh lại, cuối cùng lại có hai phần đồng tình: "Không phải không có đạo lý."
Hai người này có bị bắt hay không không phải trọng điểm, phiền phức chính là chỗ đồ vật mà Đại Tư Mã muốn có rất có khả năng nằm trong tay cha con bọn họ.
Ông ta nhìn Hạ Linh Xuyên một chút: "Con cũng biết dùng đầu óc suy nghĩ."
Đối diện với ánh mắt vui mừng của phụ thân, Hạ Linh Xuyên nhếch miệng cười một tiếng vừa đi vừa tránh: "Con đi lấy đồ vật."
Một khắc sau.
Hạ Linh Xuyên đã cầm răng báo trở về, đồ vật được cất giữ để xuống bàn nhỏ.
"Chỉ có từng này."
Trước đây sa báo tập kích Hạ Linh Xuyên, di vật cũng được mấy cái lớn nhỏ, vẻ ngoài của yêu đan rất khác nhau, một bộ dao găm với mớ tóc bị đứt, vài miếng ngọc trắng to như thịt dê, một chuỗi dây chuyền Minh Châu, chẳng thể nhìn ra tí công dụng nào của đồ vật, thậm chí còn có mười mấy khối vàng bạc!
Đám yêu quái kia cũng không phải hung ác gì, cũng buôn bán cùng con người.
Vàng bạc xuất hiện là một loại tiền tệ, cha con Hạ gia cũng không bất ngờ.
"Thứ Đại Tư Mã muốn, cho dù thế nào đi nữa thì cũng sẽ không phải xâu chuỗi hạt này chứ?" Hạ Linh Xuyên cầm xâu chuỗi lên chiếu để ra ánh sáng.
Trân châu sáng bóng ấm áp mê người, mỗi viên cũng lớn hơn hạt dưa một xíu, dưới ánh mặt trời phát ra ánh sáng xanh nhạt.
Sau khi lấy ra một lát, xung quanh chuỗi châu bắt đầu ngưng tụ những hơi nước lạnh lẽo, người đặt vào đó còn mát lạnh, hô hấp cũng dễ hơn rất nhiều, giống như đi tới bờ biển có gió nhẹ.
"Có một chút tác dụng ngưng tụ nước, cũng không có gì đặc biệt." Sinh vật nào cũng cần nước, ở nơi hanh khô trong sa mạc, xâu hạt châu này có thể để cho Sa Báo cảm thấy thoải mái dễ chịu, nhưng chắc là Đại Tư Mã không có hứng thú với nó.
Ánh mắt Hạ Thuần Hoa đặt lên một đống tạp vật bên trên.
Lần trước kiểm kê, ông ta cũng chất chồng mấy thứ này sang một bên, bây giờ phải xem kỹ một chút.
Những đám đồ này vụn vụn vặt vặt, y như hoa cỏ khô quắt, nửa khối xạ hương đen sì, xương cốt không được gặm sạch, những chiếc nhẫn đẫm máu như được lấy từ nạn nhân, cái trâm cài đầu bị gãy, mấy gói nhãn hiệu, mười mấy cái lông vũ, nửa cây lược, còn có…
Một đống côn trùng khô, rắn khô, thằn lằn khô.
Đối với yêu quái và một số người mà nói, những miếng thịt khô này chính là món ngon.
Hai cha con và Hào thúc, quản gia cắm đầu tìm kiếm, nhưng vẫn không cảm thấy loại đồ vật nào vừa mắt, đành phải từ bỏ.
Hạ Linh Xuyên cúi đầu, lặng lẽ nhìn dây chuyền bằng xương một cái.
Đây cũng là chiến lợi phẩm lấy được từ Báo yêu, hắn nghĩ đi nghĩ lại có nên lấy nó ra hay không, nhưng trong lòng mách bảo hắn: Tuyệt đối không được cho ai xem!
Dự cảm kia mãnh liệt như thế, hắn phải xoắn xuýt rất lâu, vẫn quyết định làm theo tiếng lòng mách bảo.
"Cất những thứ này đi, thị vệ kia vẫn giao cho Hồng Bạch đạo trông coi.
Đúng rồi, ta nhớ được Nam Giao ở Hồng Bạch đạo có cái nông trường, trong thời gian trái mùa, hơn phân nửa điền trang sẽ không có ai ở.
Linh Xuyên con đã hiểu chưa?.
.
.
Được rồi, sau bữa cơm chiều lập tức đi ngay, hãy làm nó thật đẹp." Hạ Thuần Hoa chuyển hướng đến Hào thúc: "A Hào ngươi ở lại một lát."
Hạ Linh Xuyên nghe lệnh đi ra ngoài, Hào thúc vẫn ở vị trí cũ.