Hạ Việt đang dùng văn chương kiểu cách theo yêu cầu của cha mình: “Mọi người ở thành Hắc Thủy đã được huy động, nhưng do con đường thương mại Hồng Nhai bị đóng kín lại, lượng khách ra vào thành tăng lên đáng kể, tốt xấu lẫn lộn, đã khiến nhiệm vụ tìm kiếm của chúng ta trở nên khó khăn hơn.”
Hạ Linh Xuyên sợ nhị đệ chịu thiệt, nên cùng ngồi bên cạnh, bề ngoài trông đệ ấy rất chân thành, nhưng thực tế thì đệ ấy như là đàn gảy tai trâu, rất giống cha họ Hạ Thuần Hoa.
Niên Tùng Ngọc không kiên nhẫn, cũng lười khách khí với bọn họ: “Vậy thì đóng cửa thành tìm kiếm đi! Chuyện này có liên quan đến vận mệnh quốc gia, đóng cửa thành mấy ngày thì có làm sao?”
“Không thể nào.” Hạ Việt cười khổ nói: “Sứ giả Bạt Lăng quốc trong hai ngày tới sẽ tới Thành Hắc Thủy, sau đó sẽ quay về hướng Tây.
Đây là cơ hội cuối cùng để bọn họ trở về nước trong năm nay, một khi trì hoãn, có thể sẽ gây ra hiểu lầm lớn giữa hai nước!”
Cậu ấy dừng lại một chút: "Bạt Lăng quốc luôn nhìn chằm chằm Đại Diên như hổ đói, xung đột biên giới đã xảy ra rất nhiều, bọn họ lo lắng không phải không có lý do.”
Niên Tùng Ngọc tức giận cười: “Nói như vậy, Thành Hắc Thủy không thể đóng cửa, nếu đóng thì sẽ gây ra chiến tranh biên giới?”
“Rất có khả năng!” Hạ Việt như đinh đóng cột nói: “Quận Thiên Tùng không đủ khả năng chịu trách nhiệm!”
Tôn Phu Bình không thể chịu được nhìn bọn họ lãng phí thời gian để tranh cãi với nhau, nên dứt khoát mở rèm cửa sổ ra nói: “Ta nghe nói Hạ đại công tử bị thương, đóng cửa dưỡng thương bốn năm mươi ngày?”
“Đúng vậy, suýt chút nữa là lấy mạng ta.” Hạ Linh Xuyên bên cạnh uống trà nửa ngày, chủ đề cuối cùng cũng trở về trên người mình.Hắn cởi quần áo để lộ vết thương trên cổ.
“Nhìn xem.”
Lúc đó sa báo liều mạng cắn mạnh vào cổ hắn, mặc dù vết thương hiện tại đã lành nhưng vẫn để lại vết sẹo hình giọt nước, chứng tỏ ngày đó hắn đang trong tình trạng nguy kịch.
Niên Tùng Ngọc nhìn chằm chằm vào vết sẹo: “Vết thương này đến từ đâu?”
“Đây là khi ta đến núi Hồ Lô…” Hạ Linh Xuyên nói điều này, như kiểu sửng sốt: “Này, Niên Đô úy nghe tin ta bị thương nặng từ đâu vậy? Chuyện này không có nhiều người biết đâu.”
Niên Tùng Ngọc không cần suy nghĩ nói: “Thuộc hạ của ta đã điều tra chuyện này.
Đúng như các ngươi nói, ở thành Hắc Thủy có rất nhiều người không thể giữ miệng, không thể giữ kín thông tin.”
“Mấy tiểu tử này còn dám truyền bá tin tức của ta?” Hạ Linh Xuyên ném chiếc cốc xuống tức giận nói: “Cụ thể là ai? Niên Đô úy nói cho ta biết, ta nhất định sẽ không tha cho hắn!”
Niên Tùng Ngọc trầm mặc, ánh mắt nhìn hắn trở nên sắc bén hơn.
Cảm giác như kim nhọn đâm vào mặt lại ập đến, Hạ Linh Xuyên trừng mắt nhìn lại không chịu thua kém.
So mắt to? Trước giờ hắn chưa bao giờ thua.
Dù Niên Tùng Ngọc có tức giận đến đâu đi chăng nữa, thì hắn có dám không kiêng nể gì mà động thủ với hắn ở đây không?
Hai người nhìn nhau một lúc lâu như chọi gà, Hạ Việt mặc kệ hắn, chỉ có Tôn Phu Bình lên tiếng giải quyết ổn thỏa: “Chuyện của bọn tôi tớ, Niên Đô úy làm sao có thể biết rõ ràng được? Để hắn trở về tìm hiểu rồi sẽ biết.
Và tại sao Hạ công tử lại bị thương? Đây là chuyện quan trọng, không nên bàn luận về việc của hắn.”
Hạ Linh Xuyên thở dài: “Khoảng năm mươi ngày trước, ta đã đi săn ở núi Hồ Lô, kết quả bị sa báo tấn công rơi xuống vách đá, sau khi được cõng về, ta hôn mê mấy ngày mới tỉnh lại.”
Đôi mắt Niên Tùng Ngọc gần như bốc hỏa: “Sao hôm qua ngươi không nói gì?” Tiểu tử này đang giả vờ làm gì vậy?
Tôn Phu Bình chỉ hỏi điểm quan trọng: “Con sa báo ở đâu?”
“Nó chết rồi, được ta mang về đây.” Hạ Linh Xuyên nhún vai: “Khi ta tỉnh lại đã ra lệnh cho người chặt con sa báo ra thành từng mảnh.
Thứ này suýt chút nữa đã giết chết ta, ta phải chặt nó ra thành tám mảnh.
Những phần bị chặt ra đã mang ra bán ở chợ.” Hắn chỉ về phía Đông: "Ở đây có rất nhiều thương nhân, những người này chỉ quan tâm đến lông thú, móng vuốt, lưỡi, mắt, nội tạng bên trong… và họ sẵn sàng trả rất nhiều tiền.”
“Chúng tôi biết ngài đang nghĩ gì.” Hạ Việt đúng lúc lên tiếng: “Hôm qua ta được biết con sa báo phục kích huynh trưởng ta đã bị các người làm bị thương, cha ta mặc dù không hề bày tỏ thái độ gì, nhưng đã phái người tới truy tìm tung tích thi thể con sa báo.”
Lời nói của cậu ấy cứng rắn như những chiếc đinh, nhưng đáng tiếc khi chúng đâm vào cơ thể của hai người đối diện lại không hề gây ra đau đớn hay ngứa ngáy.
Tôn Phu Bình trợn mắt: “Hạ Quận trưởng thật sự có thể phát hiện ra sao?”
Hạ Việt mỉm cười: “Ta sẽ dốc hết toàn lực.”
Tôn Phu Bình im lặng một lúc rồi nói: “Đúng rồi, trước khi khởi hành chuyến đi này, Đại Tư Mã đã viết trong thư rằng, nếu vấn đề này có thể giải quyết được vấn đề ở kinh thành, thì năng lực của Hạ đại nhân sẽ không phải lãng phí ở nơi khỉ ho cò gáy này.”