Người dịch: Ddil
Hỏi xong câu đó, Diệp Minh Tâm quay đầu lại liếc Hàn Y Nhân, sau đó liền muốn đưa tay rút ống truyền dịch của cô ta.
Tề Vũ vội vàng giữ chặt tay cô, khuyên nhủ hết lời: "Đừng mà! Chị hai* à, chúng ta không thể làm vậy!"
*Từ gốc là đại lão.
"Bỏ tay ra, hôm nay tôi phải liều mạng với cô ta."
Tề Vũ nóng ruột không yên, "Liều cũng không thể liều bằng cách này được, rút ống truyền dịch thì có làm được gì, trong ống đó toàn là thuốc, cô rút ống đó thì cô ấy vẫn sống nhây ra đó thôi, còn không bằng rút ống truyền oxy của cô ấy đi."
Động tác giằng co của Diệp Minh Tâm dừng lại, cô lặng lẽ quay đầu qua, "Sao anh ác hơn cả tôi luôn vậy?"
Tề Vũ: "..." Này không phải miệng mồm nhanh nhảu não nghĩ chưa thông à.
Lúc hai người giằng co với nhau, Hàn Y Nhân vẫn luôn nhíu mày nhìn hai người, Diệp Minh Tâm vẫy vẫy tay, ra hiệu Tề Vũ buông cô ra, cô sẽ không làm gì Hàn Y Nhân đâu.
Tề Vũ không mấy yên tâm, cậu ấy buông tay ra, nhưng vẫn đứng bên cạnh Diệp Minh Tâm.
Diệp Minh Tâm chuyển lại sự chú ý lên người Hàn Y Nhân, lúc này cô cũng mặc kệ Hàn Y Nhân có bị thương hay không, cô rút tay mình lại bằng một cú giật mạnh, sau đó nắm lấy cằm Hàn Y Nhân, vỗ vào mặt cô ấy hai cái với lực vừa phải.
Cô không dùng sức nhiều, nhưng tiếng vang lên lại tựa như tát vào mặt, cộng thêm nụ cười mỉa mai treo trên gương mặt cô, nhìn thế nào cũng giống như cô đang ngược đãi Hàn Y Nhân.
Tề Vũ vội vàng nhìn thoáng qua cửa phòng bệnh, thấy không có ai, anh ấy mới quay đầu trở lại.
Giọng điệu của Diệp Minh Tâm không có lấy một chút ấm áp: "Nhìn cho kỹ xem tôi là ai."
Từ lúc tỉnh lại sau ca phẫu thuật, không phải đôi mắt của Hàn Y Nhân chi phối cái nhìn của cô ấy, mà là tiềm thức của cô ấy.
Cô ấy muốn nhìn thấy ai nhất, thì sẽ nhìn thấy người đó, cái vỗ mặt của Diệp Minh Tâm khiến Hàn Y Nhân tỉnh táo trở lại, cô ta nheo mắt, đột nhiên nhận ra người đang đứng trước mặt mình không phải là Hàn Phi Nhứ, mà là Diệp Minh Tâm.
Khoảnh khắc đó, biểu cảm của Hàn Y Nhân liền cứng như đá cẩm thạch.
Hơn 7 giờ sáng, hai người cảnh sát vừa ăn buổi sáng xong đã đến bệnh viện hỏi thăm tình hình, bọn họ mở cửa phòng bệnh ra, chỉ thấy Hàn Y Nhân thức dậy rồi, cô ta cúi đầu, tinh thần uể oải phờ phạc.
Diệp Minh Tâm ôm ngực đứng ở một bên, thấy bọn họ tới, cô gật đầu với bọn họ, "Tôi đi ra ngoài, các anh hỏi cô ta đi."
Trước khi đi, cô nhìn Hàn Y Nhân, sau khi đối mặt với cô, Hàn Y Nhân giống như nhớ lại điều gì đó vô cùng đáng sợ, cô ta liền cúi đầu xuống không còn dám nhìn cô nữa.
Cảnh sát: "..."
Tề Vũ: "..."
Cảnh sát tới không bao lâu thì Lam Trúc cũng đã đến, cô ấy lái xe của mình, đậu xe ở trước cửa một nhà hàng trà kiểu Hongkong kế bên bệnh viện, cô ấy chạy xuống trước, mua một ít đồ, sau đó mới lên xe của Diệp Minh Tâm.
Không lâu sau đó, Tề Vũ cũng đi ra, ba người cùng ăn sáng trong xe, Tề Vũ đại khái kể lại hết những chuyện đã xảy ra tối qua.
Về chuyện tai nạn giao thông, Lam Trúc hôm qua đã được nghe nói, khiến cô ấy hết hồn chính là trên đời này lại còn có người lớn gan hơn cô ấy.
Hàn Y Nhân không muốn sống nữa hay gì mà dám ở trước mặt Diệp Minh Tâm nói bản thân thích Hàn Phi Nhứ?!
Lam Trúc nhỏ giọng hỏi Tề Vũ, "Hàn Y Nhân...!cô ấy vẫn ổn chứ?"
Lam trúc dĩ nhiên không phải quan tâm Hàn Y Nhân, cô ấy chỉ quan tâm Diệp Minh Tâm có làm gì với Hàn Y Nhân hay không thôi, Tề Vũ hiểu được, gật đầu với Lam Trúc, "Yên tâm, trong phòng bệnh có camera, sẽ không xảy ra chuyện gì đâu?"
May mắn làm sao, nếu không có camera, vậy thì sẽ khó nói à.
Cắn vào miếng phù trúc cuộn sốt dầu hào, nhai một hồi Lam Trúc mới nuốt xuống, cô ấy quay đầu lại âm thầm lặng lẽ nhìn thoáng qua Diệp Minh Tâm, tâm trạng của cô rõ ràng rất kém, cả người như đang tỏa ra một luồng áp suất thấp.
Lam Trúc hiểu chuyện không nói thêm bất cứ điều gì, lặng lẽ tiếp tục ăn sáng.
Bà chủ đồng ý đưa cô ấy đi du lịch Iceland chung là đã tốt lắm rồi, cô ấy cũng không muốn vào lúc này làm phật lòng bà chủ.
Diệp Minh Tâm ăn hai viên xíu mại, với lại một cục bò viên chiên giòn, sau khi ăn xong, cô uống hết mấy ngụm nước, đơ mặt ra, ngồi khoảng hai phút, đột nhiên cô lên tiếng: "Hồi nữa tôi về nhà một chuyến, Lam Trúc em trực tiếp mang hành lý ra sân bay ký gửi.
Tề Vũ, không phải anh hôm nay còn phải cùng vợ về nhà ngoại sao, về sớm chút đi."
Tề Vũ đáp ứng, Lam Trúc thắc mắc ngẩng lên, "Chị Minh Tâm, về nhà làm gì vậy, em đã thu xếp hành lý xong cả rồi, chị còn muốn mang thêm đồ gì nữa hả?"
"Ừ."
"Hay để em đi lấy cho, không thì hai mình cùng đi."
"Không cần." Diệp Minh Tâm từ chối, "Để chị tự đi, em đi cũng không biết đồ để ở đâu."
"Được rồi." Lam Trúc không cưỡng cầu thêm nữa, tiếp tục ăn món phù trước cuộn của mình.
Sáng mùng hai Tết, đường xá Bắc Kinh lại bắt đầu trở nên đông đúc, tất cả mọi người đang bận rộn thu dọn đồ về nhà mẹ đẻ, Diệp Minh Tâm lái xe rất lâu mới về đến nhà, nhìn quản gia và người giúp việc ở nhà đều trở về ăn Tết, chỉ còn chồng của dì quét dọn ở lại, lúc này đang nằm ngáy khò khò trong phòng của người giúp việc.
Diệp Minh Tâm vừa vào nhà đã nghe thấy tiếng ngáy vang dội, cô trầm ngâm một lúc mới nhấc chân lên lầu.
Chuyện Hàn Y Nhân xảy ra tai nạn xe cộ, tựa như một chiếc lá rơi xuống mặt sông, ngoài việc tạo ra vài gợn lăn tăn trên mặt nước, cũng không thêm được chút tiếng vang nào, Lam Trúc hỏi cô, chuyện này cứ để vậy là xong sao.
Diệp Minh Tâm nói với cô ấy, "Không có chuyện xong dễ dàng như vậy, bây giờ không gây được sóng gió, là bởi vì Hàn Y Nhân không còn hơi sức để ứng phó những chuyện tiếp theo, và Diệp Minh Tâm vì không để bản thân và Hàn Phi Nhứ bị cuốn vào nên trong đêm đã bảo Tề Vũ lo liệu những thứ liên can cần phải giải quyết.
Đợi khi cô đến Iceland, mà cảnh sát bên này gần như đã tìm hiểu được chuyện gì đã xảy ra, chuyện này sẽ nhấc lên phong ba bão táp ở trên mạng.
Hành vi này của bà Thường có thể xem như là tự tìm đường chết, bây giờ đất nước đang nghiêm trị, quét sạch cái xấu là chuyện quan trọng nhất năm nay của đất nước, thế mà bà ấy còn dám làm ra chuyện như vậy.
Hàn Y Nhân cũng không phải như con kiến nhỏ bình thường bà ấy hay đối phó, cô ta là người của công chúng, dù cho những ngày này trải qua sóng gió không tốt, nhưng cũng nổi tiếng hơn bà Thường nhiều.
Cho nên nói, chuyện này chắc chắn không xong, nói không chừng bà Thường sẽ được đưa ra làm gương.
Những điều này chẳng liên quan gì đến Diệp Minh Tâm, cô ngẫm nghĩ, quyết định chờ đến khi qua bên kia rồi, sẽ nói một tiếng nhắc nhở ba mình, không chừng có thể mượn cơ hội này, làm chuyện cháy nhà hôi của với người nhà họ Thường, câu cho nhà mình thêm chút lợi ích.
Đáng lẽ ra vào chiều ngày 6, Diệp Minh Tâm đã có thể đến Reykja\/ík chung với gia đình rồi, mà bây giờ, đến 11 giờ đêm ngày 7, cô rốt cuộc cũng đã lê tấm thân mệt mỏi phong trần tới nơi.
Trên đường bay gặp kiểm soát không lưu hai lần, máy bay bị hoãn lại 8 tiếng, Diệp Minh Tâm thật sự muốn bóp ch3t Hàn Y Nhân và bà Thường.
Muôn vàn vất vả mới đến được, cả nhà gần như đều đã ngủ, Minh Đức lái xe, Hàn Phi Nhứ ngồi cạnh ghế lái, hai người cùng đi tới đón cô, trông thấy Diệp Minh Đức ngồi ở ghế lái, Diệp Minh Tâm hơi nhíu mày, "Lấy bằng lái quốc tế hồi nào?"
"Hai năm trước đã lấy rồi, nếu không sao có thể chạy trốn khắp nơi giữa các quốc gia đây."
Hàn Phi Nhứ: "..." Chạy trốn khắp nơi cụm từ này hình như là dùng để hình dung kẻ đào tẩu.
Hàn Phi Nhứ im lặng, nàng và Lam Trúc đổi vị trí với nhau, Lam Trúc ngồi cạnh ghế lái ở trên, Diệp Minh tâm đợi ở bên ngoài có hơi lâu, bàn tay đều trở nên lạnh cóng, Hàn Phi Nhứ vừa nắm lấy tay cô vừa hỏi: "Hàn Y Nhân sao rồi?"
Vốn đang đón nhận sự quan tâm của nàng, gương mặt Diệp Minh Tâm trở nên vô cùng ôn hòa, nhưng nghe đến câu hỏi tiếp theo của nàng, biểu cảm của cô liền sụp đổ, "Đừng nhắc tới cô ta với chị."
Hàn Phi Nhứ sửng sốt, "Tại sao?"
"Bảo không nhắc là không nhắc mà, không cho phép hỏi tại sao?"
Diệp Minh Tâm hiếm khi tùy hứng không nói lý lẽ như vậy, Hàn Phi Nhứ cảm thấy kì lạ, nàng suy nghĩ, cũng chẳng phải chuyện quan trọng gì, không nhắc thì không nhắc, dù sao nhìn thái độ này của Diệp Minh Tâm, Hàn Y Nhân chắc là không có vấn đề.
Cả nhà bọn họ đi nghỉ mát ở nước ngoài, qua đây phải nói là thoải mái, còn trong nước như ong vỡ tổ hoàn toàn.
Hàn Phi Nhứ và Diệp Minh Tâm đột nhiên công khai, cùng lắm cũng chỉ giữ nhiệt được một ngày, nhưng Hàn Y Nhân bị thuê người mưu sát, chuyện này có thể kéo dài cả tháng, chỉ cần chuyện này không có kết thúc, vậy thì nó sẽ luôn treo trên bảng tìm kiếm/ top hot search.
Đây là một tin tức đặc thù, chuyện tốt mãi mãi cũng không lan truyền nhanh và không có số lượng người theo dõi nhiều bằng chuyện xấu.
Lương Trữ ở trong nước, chị ta không muốn để bà Thường ung dung ngoài vòng pháp luật, nhưng đồng thời cũng không mong Hàn Y Nhân nhờ vào chuyện này kể khổ để tẩy trắng, từ đó trở lại tầm mắt của đại chúng, cũng may, lo lắng của Lương Trữ là dư thừa, Hàn Y Nhân gặp tai nạn xe cộ, suýt chút đã mất mạng, mọi người đồng tình với cô ta, nhưng càng đồng tình thì bọn họ lại càng muốn biết rốt cuộc tại sao cô ta lại bị người khác ghi thù.
Tin tức càng lúc càng nóng, cũng như quả cầu tuyết càng lăn càng lớn, rất nhanh, quan hệ giữa Hàn Y Nhân và Thường Hạo đã bị đào ra.
Ngôi sao nữ làm t ình nhân của tai to mặt lớn thì có nhiều lắm, nhưng bị cảnh sát thông báo, thì chỉ có mình Hàn Y Nhân.
Dòng chữ đen trên nền xanh trong thông báo của cảnh sát đã viết rất rõ ràng, họ Thường và họ Hàn giữ quan hệ bất chính kéo dài được một năm", Lương Trữ nhìn thấy câu này, suýt chút cười không ngậm được miệng.
Đây có lẽ là xấu hổ xấu đến tận đồn cảnh sát trong truyền thuyết đi.
Thời điểm xảy ra chuyện, người hâm mộ của Hàn Y Nhân còn chưa tin cô ta sẽ làm bồ nhí của Thường Hạo, cho đến khi dưới bình luận của trang weibo chính vụ Bình An Bắc Kinh bắt đầu kêu gào, có giỏi thì tung bằng chứng ra, lần này thì hay rồi, cầu bằng chứng được bằng chứng, hơn nữa còn là bằng chứng chất lượng hẳn hòi.
Ầm ĩ trong nước đúng là oanh liệt, mỗi ngày đều có tin tức mới bị đào ra, mà trong cái xã hội bây giờ, đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi thì ít, lửa cháy đổ thêm dầu ngược lại đông đúc cả bầy.
Hàn Y Nhân chỉ là một ngôi sao nhỏ, bị đào thải là chắc chắn rồi, cũng chẳng ai quan tâm.
Nhà họ Thường thì lại là một trong các tập đoàn tài phiệt nổi danh nhất nước, nếu nhà bọn họ xảy ra chuyện, gần như tất cả mọi người đều muốn đến vớt lợi ích, thuận tiện kiếm chác chút.
Nhà họ Diệp, nhà họ Giang, nhà họ Dư, ví dụ như ba nhà này là âm thầm đâm tới vớt lợi ích, Dư Thính Tuyết quản lý công ty nhà mình, cô ngược lại không có hứng thú với tiền của nhà họ Thường, nhưng lúc ở phòng ngủ lướt weibo, cô đột nhiên nhớ tới, đứa con trai nhỏ của nhà đó hình như đã từng nói bản thân luôn tơ tưởng đến Ân Gia Hà.
Dư Thính Tuyết híp mắt lại.
Thường Hạo ở công ty sứt đầu mẻ trán, bây giờ dư luận đã nghiêng về một bên, đối với bọn họ quá bất lợi, vợ ông ta xem như thông minh, lúc cho người đi tông Hàn Y Nhân không có đích thân ra mặt, bây giờ cảnh sát không tìm được chứng cứ, cho nên vẫn không có cách nào định tội được vợ ông ta.
Tuyệt đối không thể để vợ ông ta bị định tội, Thường Hạo trầm ngâm một lúc, quyết định đi tìm nhân vật cấp cao hơn, không cần biết phải tiêu tốn bao nhiêu tiền, ông ta đều phải khiến cho chuyện này chẳng còn liên quan gì tới nhà họ Thường.
Thường Hạo chuẩn bị đi tìm người, là một người có tiếng trong giới chính trị, dù dư luận bây giờ nghiêng về một bên, nhưng cũng may các phương tiện truyền thông chính trị chính thống vẫn chưa tham gia vào, chỉ có đồn cảnh sát đang điều tra mà thôi, vẫn còn cơ hội để quay ngược ván bài.
Nghĩ như vậy, Thường Hạo cầm lấy áo khoác, chuẩn bị ra ngoài, kết quả ông ta còn chưa đi ra khỏi cửa phòng làm việc của mình đã thấy thư ký đặt điện thoại xuống, hoảng hốt chạy đến trước mặt ông ta, nói với ông ta: "Chủ tịch, Trung tâm Tuyên Truyền Tin Tức Giải Phóng Quân vừa mới báo cáo vụ án của Hàn Y Nhân, hiện tại Nhật Báo Nhân Dân, Tử Quang Các và CCTV đều đã chuyển tiếp."
Trước mắt Thường Hạo tối đen như mực, "Tình huống thế nào, mạng lưới quân sự sao lại chú ý tới chuyện này?!"
Thư ký lắp ba lắp bắp, "Tôi cũng không biết, chủ tịch, chúng ta phải làm sao bây giờ?"
Gương mặt bóng nhờn của Thường Hạo hiện ra biểu cảm như để tang cha mẹ, còn có thể làm gì, nghĩ cách mời luật sư tốt nhất thôi, có thể giảm án được bao nhiêu năm thì hay bấy nhiêu năm vậy...
Vụ án này đã ầm ĩ một tuần rồi, kế hoạch ban đầu của Hàn Phi Nhứ là ngày 6 đi ngày 13 về, dù sao ai nấy cũng đều có công việc, mà Y Y vào ngày 22 cũng phải trở lại trường báo cáo, nhưng thấy trong nước vẫn còn rất quan tâm vụ án này, sợ mình sau khi về nước sẽ bị truyền thông bắt được dấu vết để lại, sau đó sẽ không ngừng đưa ra nghi vấn, bọn họ liền quyết định, những người khác thì trở về trước, Hàn Phi Nhứ và Diệp Minh Tâm thì ở lại bên này chơi thêm mấy ngày, chờ sóng gió qua chút mới trở về.
Lúc đưa ra quyết định này, tất cả mọi người đều không có ý kiến, cho đến khi lên máy bay tư nhân, Nghiêm Nguyệt Dung mới nhận ra điều không đúng.
Cả hai người đuổi bọn họ đi, ngày mai lại là ngày 14...
Nghiêm Nguyệt Dung trầm ngâm không nói.
Muốn có thế giới hai người thì nói thẳng đi, vòng vo như vậy để làm gì, còn tạo ra cả đống lý do viễn vông ba xạo để khiến cho cả hai phải ở lại.
Rõ ràng là tự mình muốn ở lại!
...
Cho dù thế nào đi chăng nữa, những người khác đi rồi, cả tòa lâu đài lớn như vậy, chỉ còn lại mỗi hai người.
Vào ngày lễ tình nhân, hai người không đeo khẩu trang, không đeo kính mát, liền nắm tay nhau đi trên đường phố Reykja\/ík, Iceland là đất nước bao dung với đồng tính luyến ái nhất trên toàn thế giới, vào ngày lễ tình nhân, trên đường có rất nhiều kiểu cặp đôi, có cặp đôi nữ yêu nhau giống như hai người, cũng có cặp đôi nữ là quan hệ bạn bè.
Rất khó để phân biệt cả hai loại, nhưng cũng không cần phải phân biệt, bởi vì mặc kệ thân phận thế nào, ở đây cũng đều rất phổ biến.
Môi trường trong nước dù đã cởi mở hơn, nhưng vẫn chưa đạt được tới mức độ bình thường hóa như Iceland.
Một cô bé mắt xanh mỉm cười đưa cho Hàn Phi Nhứ một đóa hoa hồng, nàng đặc biệt vui vẻ đón nhận, nàng vừa muốn nói cám ơn, đã thấy cô bé lấy từ trong túi ra một chiếc máy quẹt thẻ, ý bảo nàng quẹt thẻ trả tiền.
Hàn Phi Nhứ: "..."
Thì ra không phải tặng nàng à =,=
Hàn Phi Nhứ đơ mặt quẹt thẻ, cô bé nhảy nhót lại đi tìm người khác bán hoa, nàng nghiêng đầu sang bên, trông thấy Diệp Minh Tâm đang cố nhịn cười.
Hàn Phi Nhứ buồn bực nhét hoa hồng vào tay cô, "Cho chị, xem như quà lễ tình nhân em tặng chị."
Diệp Minh Tâm nhíu mày bật cười, cô không hề ghét bỏ một chút nào, hơi cúi đầu, hôn lên cánh hoa xinh đẹp ướt át, sau đó mới hôn lên khóe môi Hàn Phi Nhứ, "Cám ơn cục cưng."
Hàn Phi Nhứ liếc xéo cô, "Vậy quà của chị đâu?"
Những ngày này cả hai đều đi chung với nhau, Diệp Minh Tâm cũng không có thời gian để mua quà, trước đó cả hai dự định về nước đón lễ tình nhân, ai biết được trùng hợp như vậy liền ở lại Iceland.
Hàn Phi Nhứ trong lòng có chút tính toán, thận trọng nhìn cô, "Không chuẩn bị đúng không? Không sao, em là người vô cùng độ lượng, giờ hai mình liền đi cửa hàng, em nhìn trúng món nào chị mua cho em món đó là được rồi, em muốn cũng không nhiều, 17-18 loại đi."
17-18 loại, sao nàng không nói luôn 70-80 loại đi.
Diệp Minh Tâm tỏ vẻ đáng tiếc, "Nhưng mà tôi đã chuẩn bị rồi."
Hàn Phi Nhứ sửng sốt, "Chị chuẩn bị cái gì? Chị rõ ràng..."
Diệp Minh Tâm nhàn nhã thong dong nhìn nàng, "Rõ ràng cái gì?".
Truyện Khoa Huyễn
Nói thêm nữa sẽ bại lộ sự thật nàng bới đồ của Diệp Minh Tâm, Hàn Phi Nhứ kịp thời phanh lại, quay đầu không nhìn cô, "...Rõ ràng có chuẩn bị còn không nói cho em biết, chị đó, xấu quá đi."
Diệp Minh Tâm biết nàng muốn nói điều gì, nhưng cô cũng không vạch trần nàng, "Cho em một sự bất ngờ mà."
Hàn Phi Nhứ tò mò, nàng xoay đầu lại, "Chị muốn tặng em cái gì?"
Diệp Minh Tâm mỉm cười, "Tối nói tiếp, đi thôi, lề mề nữa là buổi hòa nhạc sẽ bắt đầu đó."
Harpa Concert Hall là một tòa kiến trúc mang tính bước ngoặt ở Reykja\/ík, giống như nàng tiên cá nhỏ ở Copenhagen vậy, Diệp Minh Tâm mua hai tấm vé buổi hòa nhạc tối, hôm nay là lễ tình nhân, buổi hòa nhạc cũng lấy lễ tình nhân làm chủ đề.
Ngồi ở hàng đầu tiên, sự chú ý của Hàn Phi Nhứ không nằm trên sự đẹp đẽ của âm nhạc, nhịn cả buổi trời cuối cùng nàng cũng không nhịn được nữa.
Hạ thấp giọng, nàng nhích lại gần Diệp Minh Tâm, "Rốt cuộc chị đã chuẩn bị quà gì cho em vậy?"
Diệp Minh Tâm cũng không nhìn nàng, "Đừng nói chuyện, nghe đi."
Hàn Phi Nhứ: "..."
Cũng không biết trong hai người bọn họ, rốt cuộc ai mới là người học âm nhạc trưởng thành..