Sau Khi Tôi Cặp Kè Với Thế Thân Tra Công, Thì Crush Trở Về

Chương 18



Đôi mắt của Trình Kiến Du hơi nheo lại, hàng mi mềm mại tạo thành hình vòng cung nhỏ, bóng màu cam bao phủ bên dưới mí mắt, không biết vui hay buồn. Giang Diễn nhìn mà ngứa ngáy trong lòng. Lòng bàn tay hắn cách quần áo xoa nhẹ lên vùng eo mềm dẻo của cậu, miệng lưỡi khô khốc. Tiếng nói của hắn càng trầm thấp, như đang dụ dỗ: “Trình Kiến Du, tôi sẽ mua tặng em một chiếc xe mới. Em đừng giận nữa, ngoan nào.”

“Giang Diễn.”

Mắt Trình Kiến Du càng híp lại, vỗ vỗ lên bàn tay đang đặt trên thắt lưng cậu, giọng nói không mang cảm xúc.

“Chúng ta đã chia tay rồi, anh như vậy là đang quấy rối tình dục đấy.”

Giang Diễn chưa bao giờ dùng lời nói ân cần nhỏ nhẹ như vậy để dỗ người khác, không nghĩ tới Trình Kiến Du lại không thức thời. Mặt hắn lạnh đi vài phần, cười xùy một tiếng: “Quấy rối tình dục? Cơ thể em từ trên xuống dưới có chỗ nào là tôi chưa sờ qua không?”

Trình Kiến Du không đáp lại, bình tĩnh nhìn hắn, đôi mắt trong veo giống như dòng suối nhỏ có thể khiến người chết chìm. Giang Diễn cảm thấy rất khó chịu. Hắn cúi xuống ngửi mùi hương trên cơ thể của cậu, kiên nhẫn nói: “Nếu em không thích xe, tôi mua nhà cho em. Em muốn máy bay tôi cũng sẽ tặng em.”

Trình Kiến Du quay mặt đi, chống cự né tránh hơi thở của hắn phả vào mặt, môi mím lại cứng nhắc nói: “Không cần.”

“Rốt cuộc em làm sao vậy?” Giang Diễn hít thật sâu một hơi, kiềm chế tâm tình đang xao động, giơ tay lên khẽ vuốt ve gương mặt cậu: “Vậy thì, tôi sẽ đầu tư vào kịch bản của em, sản xuất, đạo diễn, diễn viên sẽ mời toàn người hàng đầu trong giới. Đừng giận nữa nhé.”

Hắn biểu hiện cũng đủ chân thành rồi. Mấy năm gần đây thị thường phim ảnh đang chững lại, đầu tư tiền nóng không còn là xu thế, người trong ngành đều bị ảnh hưởng ít nhiều, ai cũng khó giữ mình, đầu tư chỉ mong nắm chắc phần thắng. Nếu đầu tư vào một người biên kịch mà năm năm nay không cho ra được tác phẩm nào, thì khác gì vớt trăng trên nước. Tiền của nhà đầu tư cũng không phải là từ trên trời rơi xuống, sẽ có ai chịu rủi ro để bỏ vốn vào kịch bản của Trình Kiến Du chứ, nhưng hắn bằng lòng. Có câu: “nghìn vàng khó mua được nụ cười mỹ nhân.” Hắn chỉ cần Trình Kiến Du không giận hắn nữa, ở bên hắn giống như trước đây, hắn sẽ cực lực ủng hộ tài chính, chỉ đơn thuần coi như ném tiền qua cửa sổ.

Giang Diễn dùng ánh mắt sâu thẳm nhìn ngắm kỹ khuôn mặt lạnh lùng của cậu, tiếp tục nhẹ giọng dụ dỗ: “Nếu em không thích Chu Giác Thanh, tôi để cậu ta diễn vai phản diện trong kịch bản của em, em muốn trút giận như thế nào cũng được, có được không?”

“Tôi sẽ không để cho cậu ta đóng phim của mình.” Trình Kiến Du hít thở khó khăn. Ba chữ Chu Giác Thanh khiến cậu có phản xạ chán ghét. Chẳng cần biết Giang Diễn và Chu Giác Thanh rốt cuộc là quan hệ gì, đời này cậu ta cũng đừng mơ tưởng vấy bẩn bất cứ kịch bản nào của cậu.

“Còn nói là em không ghen.” Giang Diễn cười thầm trong bụng, ngừng một chút, giọng nói có chút khàn: “Hoặc tôi có thể tạm thời bỏ lại hết mọi việc, ở bên em nửa năm, chỉ cần em lên tiếng, tôi đều đồng ý.”

Trình Kiến Du: “Thực ra thì tôi cần một thứ.”

Giang Diễn nhìn cậu đầy chờ mong, lập tức hỏi: “Cái gì?”

Trình Kiến Du nhìn chăm chú vào mắt hắn, nói thật lòng: “Anh có thể cho tôi Druid không? Tôi muốn có nó.”

“Không được.” Giang Diễn vừa tức giận vừa mất mặt, đã ăn nói nhún nhường đến mức này rồi mà Trình Kiến Du lại đi chọn một con chó.

Hô hấp của Trình Kiến Du hơi ngừng trệ, thầm thở dài, chia tay Giang Diễn rồi về sau rất khó gặp được Druid, thật đáng tiếc. Đôi tay Giang Diễn đang bao quanh vòng eo cậu buông lỏng, cậu bèn thuận thế cố sức đẩy ra, nhấc tay kéo của rương hành lý: “Sách của tôi công ty chuyển nhà sẽ đến dọn đi sau.”

Nói xong, cậu bước đi không chút do dự.

Chiếc đèn chùm lớn với các đường hình học trên đỉnh cầu thang trống rỗng mang đầy vẻ đẹp nghệ thuật. Ánh sáng màu trắng sữa rơi trên khuôn mặt Giang Diễn, khuôn mặt đẹp không tì vết lúc này trông âm u một cách đáng sợ, mỗi lần thở sâu lửa giận trong lòng như dâng cao thêm. Giang Diễn siết chặt nắm đấm, cổ tay nổi đầy gân xanh, cảm giác thất bại trước nay chưa hề có.

Trình Kiến Du thật sự muốn chia tay với hắn sao? Càng khiến hắn khó chịu chính là thái độ của Trình Kiến Du, giống như hai người khác nhau vậy. Từ trước đến nay cậu chưa bao giờ dùng giọng điệu lạnh nhạt khi nói chuyện với hắn như thế, Trình Kiến Du dùng thái độ thường ngày đối xử với người ngoài để đối xử với hắn. Loại cảm giác chênh lệch cực lớn này khiến hắn cảm thấy mất kiểm soát một cách lạ lùng. Trình Kiến Du thực sự hết thích hắn rồi sao?

Giang Diễn khó có thể khẳng định.

Studio Minh Kiến khai trương thuận lợi, ký được hợp đồng với Tây Đường Media viết kịch bản riêng cho Lâm Chiếu. Nhìn thấy sơ yếu lý lịch của Lâm Chiếu, An An không thể tin được, ôm mặt kêu to: “10x đều đã bước vào đời rồi, những bà cô già như chúng em phải làm sao bây giờ?”

Tuổi thật của Lâm Chiếu còn trẻ hơn vài tuổi so với ngoại hình của cậu ta, là một 10x chính cống. Trình Kiến Du đang chuẩn bị cho kịch bản mà Tây Đường đặt. Cậu bớt thời giờ mở group Wechat trên điện thoại ra. Lâm Chiếu trong ảnh tóc đen, nhìn hiền lành hơn một chút, giống như cậu nhóc điển trai nhà hàng xóm vậy.

“Răng sữa còn chưa mọc đủ đã rơi vào cái chảo nhuộm giải trí này rồi.” Trần Khai thở ngắn than dài.

An An phì cười, liếc mắt nhìn sườn mặt lãnh đạm của Trình Kiến Du, nhỏ giọng nói: “Nghé con mới sinh không sợ cọp, chắc mấy năm gần đây cậu ta là người đầu tiên dám xin Wechat anh Du nhỉ?”

“Cái này thì đúng.” Hai người khó có khi cùng chung ý kiến.

Trần Khai nhớ tới một chuyện quan trọng, như có chút suy nghĩ nhìn về phía Trình Kiến Du, thăm dò hỏi: “Du này, em đã đi xem nhà chưa?”

“Xem rồi, em rất thích.” Trình Kiến Du khẽ cong khóe môi.

Trần Khai và An An liếc nhau, mặt đối mặt. Trình Kiến Du rất rõ bọn họ muốn hỏi gì, vừa đánh máy nội dung kịch bản, vừa nói qua loa: “Em và Giang Diễn không còn quan hệ gì nữa rồi.”

An An không rõ chuyện tình cảm của cậu lắm, cứ nghĩ cậu và Giang Diễn chỉ là bạn giường. Cô thở dài một hơi tiếc nuối: “Anh ấy là nam thần của bạn thân em, em còn đang muốn giúp nó xin một tấm ảnh có chữ ký đây.”

Trần Khai đại khái biết một ít, vẻ mặt khó đoán, hỏi: “Kết thúc thật sao?”

“Đúng, không còn quan hệ gì nữa.” Trình Kiến Du dừng ngón trỏ trên màn hình cảm ứng của laptop, gõ nhẹ, giọng điềm đạm: “Kết thúc rồi.”

Trần Khai nhịn không được cười ra tiếng, đây quả là chuyện tốt bất ngờ. Anh ta đã thấy khó chịu với thái độ hất hàm sai khiến của Giang Diễn từ lâu lắm rồi, Trình Kiến Du là người như thế nào chứ, tướng mạo, nhân phẩm, năng lực đều là xuất sắc, chỉ có thể trân trọng, không cho phép khinh nhờn. Vậy mà khi ở cùng Giang Diễn, cậu lại bị chà đạp mỗi ngày, nào là xếp hàng mua giày chơi bóng, rồi còn bị sai khiến như ô sin, giống như một chiếc xe Porche bản giới hạn số lượng lại bị dùng như một chiếc Ngũ Lăng Hoành Quang (xe nội địa TQ), làm người không ai làm như thế.

Từ trong thâm tâm Trần Khai vẫn cảm thấy có lỗi với Trình Kiến Du, nếu không phải năm đó bản thân mắc sai lầm, cũng không dẫn đến việc Trình Kiến Du bị Bối Tin Hồng lợi dụng. Mỗi ngày anh ta đều hi vọng Trình Kiến Du sống tốt thì lương tâm cũng đỡ áy náy. Bây giờ thì tốt rồi, cuối cùng Trình Kiến Du cũng được giải thoát.

“Chuyện vui mà! An An, em nói với bạn thân của em là, nhìn đàn ông phải nhìn cho kỹ, đừng chỉ xem mỗi ngoại hình mà phải xem cả nhân phẩm nữa.” Vì gặp chuyện vui mà tinh thần sung sướng, Trần Khai mặt mày rạng rỡ.

An An cũng đã nhận ra điều này, cô nghiêm túc nói: “Em nghĩ anh nói rất đúng, anh Du hợp với kiểu đàn ông nhã nhặn ôn hòa trí thức phong độ, người như vậy mới có tiếng nói chung với anh Du.”

“Quan hệ của hai người trở nên tốt như vậy từ bao giờ?” Trình Kiến Du vừa gõ bàn phím vừa thuận miệng hỏi.

Bị nói trúng tim, hai người vừa mới ăn nhịp lại quay sang cãi nhau chí chóe.

Trình Kiến Du dành ra một ngày để dọn dẹp và sắp xếp nhà mới. Vận may của Trần Khai không tệ mới có tìm được một ngôi nhà hai phòng ngủ, có giá thấp mà lại cực kỳ tiện nghi đến vậy ở khu vực này, cảnh quan cũng đẹp mắt, lại còn sáng sủa. Gian phòng ngủ chính cậu để nghỉ ngơi, phòng ngủ phụ cậu gỡ bỏ giường tủ đi, kê một chiếc bàn làm phòng làm việc.

Cậu sẽ không ở chỗ này lâu. Năm năm làm biên kịch thuê, cậu không ăn mặc phung phí, càng không có đam mê xấu gì, trong tay vẫn còn dư một khoản tiền, hoàn thành xong đơn hàng của Tây Đường cộng thêm số tiền đang có, cũng đủ để cậu mua một căn nhà.

Có một câu nói rất phổ biến: “Người hay cười sẽ luôn gặp may mắn”. Có lẽ vì cậu thường xuyên lạnh mặt, nên trời sinh vận may rất kém. Sống đến hôm nay, cậu vẫn không biết tên họ của cha mẹ mình, không biết họ trông như thế nào. Khi đi học, thầy cô giáo chọn số thẻ để gọi người trả bài ngẫu nhiên, lần nào cậu cũng bị chọn trúng. Bốc thăm giải trí thì lại không bao giờ trúng thưởng. Lớn lên gặp gỡ người mình thích, đôi bên đều có tình cảm với nhau nhưng lại không chống lại được bánh xe vận mệnh vô tình. Còn sự nghiệp thì một lời khó nói hết, có thể nói là chuyện gì cũng không như ý, chán nản không thành chí.

Trình Kiến Du lấy một tấm ảnh từ trong ngăn nhỏ của vali ra, nhẹ nhàng lồng vào khung, đặt ở vị trí trân trọng nhất trên tủ đầu giường.

Trong ảnh là dãy núi liên miên chập trùng, bầu trời màu đen lam, những vì sao sáng lấp lánh. Cậu khoanh chân ngồi thoải mái trước lều trại, nét mặt càng trong sáng sinh động. Trên đôi vai gầy là một chiếc áo vest màu xám nhạt, mặt vải lông dê mềm mại, tinh tế đơn giản mà quý phái, được cắt may phù hợp với cơ thể, so với vai cậu thì rộng rãi hơn, khoác trên người cậu hiện ra vẻ biếng nhác. Trình Kiến Du nghiêng đầu bâng quơ hướng về phía ống kính, khóe miệng khe khẽ nhếch lên.

Thời khắc chụp bức ảnh này, người đàn ông bỗng dưng ngẩng đầu lên từ máy ảnh nhìn cậu, trong mắt là ánh sáng dịu dàng: “Nhóc à, em mới học lớp mười hai, sao có thể nói muốn kết hôn với tôi chứ?”

Nói xong câu này, anh chậm rãi cởi chiếc khuy đầu tiên của chiếc áo sơ mi. Tay áo tạo hình cổ điển ưu nhã, cả người dường như tản ra ánh sáng dịu dàng và thanh lịch: “Tôi lớn hơn em mười tuổi, có nhiều kinh nghiệm xã hội và từng trải hơn em, chỉ cần tôi dùng một chút kỹ xảo ve vãn giả dối của người trưởng thành là đủ khiến cho em chết mê chết mệt, dễ dàng hái xuống trái cây còn non nớt như em rồi. Hơn thế tôi còn có thể thoát khỏi mối quan hệ này mà không chịu thiệt hại gì, để lại cho em vết thương mà cả đời không thể nào chữa khỏi. Nhưng tôi không thể làm như vậy, bởi vì như vậy là thiếu đạo đức.”

“Nói với em những điều này là vì tôi hi vọng nếu như em gặp được một người trưởng thành có ý đồ tán tỉnh mình, thì em phải thật tỉnh táo để nhận rõ hắn ta là một tên khốn kiếp.”

Trình Kiến Du đã không nhớ lúc đó mình nói gì. Chỉ nhớ giọng nói ấm áp của người đàn ông ấy len lỏi trong không khí tĩnh lặng trong lành của đỉnh núi: “Nhóc à, em đừng cảm thấy xấu hổ. Đây là sự tò mò của một thiếu niên mười tám tuổi đối với thế giới của người lớn, là sự tôn trọng tri thức, khát vọng tình cảm đẹp đẽ của con người, chỉ có điều, đây không phải là tình yêu.”

“Tôi rất tán thưởng sự thẳng thắn của em. Nếu như khi em hai mươi hai tuổi mà vẫn còn suy nghĩ giống như hôm nay, chúng ta ngại gì không thử một lần?”

“Nhóc à, hẹn hò với tôi sẽ rất thú vị đấy.” Âm cuối giương lên, ý cười dường như không thể nắm bắt.

Năm đó nghe xong những lời ấy cậu cảm thấy như bị dội một gáo nước lạnh, ủ rũ mất một thời gian dài. Mãi mấy năm sau cậu mới hiểu được ý nghĩa ẩn giấu sau bốn chữ “ngại gì không thử”.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.