Sau Khi Tốt Nghiệp Tôi Làm Long Vương

Chương 3: Tà ma



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Xem ra tà ma này có ác cảm rất lớn với doanh nghiệp ]

Tiết Trầm dạo quanh con đường nhỏ bên ngoài khu giai đoạn 2. Đường chưa sửa sang, còn gồ ghề, đèn đường đương nhiên không có, chỉ có thể dựa vào ánh trăng cùng chút ánh sáng từ ngọn đèn sợi đốt nhỏ trên công trường để đi.

Đêm nay trăng rất tròn, ánh trăng chiếu xuống nhân gian, phủ lên mặt đất một màu trắng bạc kiều diễm.

Tiết Trầm ngẩng đầu nhìn lên vầng trăng tròn trên trời, thầm nghĩ đây chính là thời điểm thích hợp để tu luyện.

Vạn vật trên thế gian sinh sôi nảy nở đều nhờ vào tinh hoa của vầng nhật nguyệt, hiện tại nhân gian mạt pháp (*), linh lực suy giảm, dù là người hay yêu ma quỷ quái tu luyện đều cần phải nhờ vào sức mạnh của mặt trăng.

(*) Mạt Pháp (tiếng Trung: Mòfǎ 末法; tiếng Nhật: Mappō 末法), trong tư tưởng Phật giáo Đại thừa Đông Á nhất là Tịnh độ tông, là từ chỉ giai đoạn ở đó các giáo lý mà Phật dạy (Pháp) trở nên mai một (Mạt) và chỉ còn hình thức. Trong giai đoạn Mạt Pháp đa số tu sĩ và tín đồ không hiểu hoặc hiểu sai Phật pháp. Thời điểm Mạt Pháp bắt đầu được cho là 1500 năm sau khi Thích Ca nhập niết bàn. Mạt Pháp là giai đoạn tiếp sau Chính Pháp và Tượng Pháp. 

Bởi vậy mới nói, đêm nay ánh trăng kiều diễm như thế… nhất định là thích hợp để tu thành tinh.

Chu Quang ở ngay phía sau Tiết Trầm, mũi và ngực vẫn còn cảm giác ngột ngạt đau đớn, thấy dáng vẻ ung dung tự tại của Tiết Trầm, trong lòng càng thêm bực bội.

Cậu ta cho rằng Tiết Trầm chỉ đang giả vờ bình tĩnh, trước đó bọn họ cùng đi về lúc đêm khuya, Tiết Trầm, cái tên nhát gan này lúc đi qua đoạn đường vắng này không hề bình tĩnh như vậy.

Nghĩ đến đây, Chu Quang cười lạnh một tiếng, cố ý tăng tốc, chạy vượt đến va vào Tiết Trầm, ý định bỏ lại cậu giữa đường, dọa chết cậu.

Bất quá kế hoạch của cậu ta rất nhanh bị thất bại.

“Chuyện gì đây? Rào như vậy làm sao đi được?” Chu Quang nhíu mày.

Con đường nhỏ phía ngoài rìa công trường không hiểu sao lại bị rào kín bởi lớp tôn xanh, xung quanh cũng không có con đường nào khác, điều này có nghĩa là bọn họ phải đi vòng lại một lần nữa để trở về ký túc xá bằng đường lớn.

Tiết Trầm đi tới gần hơn, lập tức chửi rủa trong lòng.

Nếu chân thân của chính mình ở đây, cậu có thể cất cánh ngay tại chỗ và bay thẳng qua bức tường này.

Nhưng hiện tại, cậu chỉ nhàn nhạt liếc nhìn bức tường sắt đáng ghét kia, phía trên phát ra những tia sáng chói, thỉnh thoảng bên trong lại vang lên vài âm thanh nhỏ vụn.

Tiết Trầm suy nghĩ vài giây, cuối cùng vẫn quyết định cư xử như một người bình thường lương thiện.

Cậu đang định đi con đường khác đã thấy Chu Quang đột nhiên giơ chân đạp lên bức tường sắt, “Đồ phiền phức ngu ngốc!”

Trong một đêm thân thể cùng tinh thần của Chu Quang bị đả kích nghiêm trọng, vốn tức giận không chịu nổi, lại nghĩ đến việc phải quay lại con đường dài hơn, không kiềm chế nổi cảm xúc, mặc kệ sau bức tường kia có người hay không, cậu ta cũng coi nó chính là Tiết Trầm mà hung hăng đá thật mạnh.

Định đạp xong liền đi, ai ngờ bức tường sắt kia chỉ là tùy tiện dựng lên, không chắc chắn lắm, bị tác động mạnh như thế liền trực tiếp đổ rầm xuống đất.

Chỉ nghe tiếng “Phành” dội lên, lớp tôn sắt nằm xõng soài trên mặt đất, cát bay mù mịt, dễ dàng tưởng tượng ra hiện trường lộn xộn thế nào.

Chu Quang lập tức sững sờ.

Tiết Trầm thì nhướn mày tỏ vẻ thích thú.



Cát Tú Nhiên vừa hoàn thành xong nghi lễ cúng bái, khung cảnh bên ngoài hết sức yên tĩnh.

Từ Nhân Thành cảm thấy nghi thức này quá mức đơn giản, Cát Tú Nhiên chỉ có thể an ủi anh ta rằng:

“Thật sự không có ma quỷ ở đây đâu, ô uế cũng được gột rửa sạch sẽ rồi.”

Từ Nhân Thành nhìn một chút những phù chú được vẽ trên lớp tôn sắt, miệng lắp bắp hỏi: “Nếu không có thì những thứ này… bùa chú.. có giữ lại không, hay là chờ giếng lấp xong rồi tẩy sạch?”

Bùa chú này do chính đạo sĩ Trương Đỉnh Ngọc vẽ, cứ giữ lại cho yên tâm!

Cát Tú Nhiên mồ hôi chảy ròng ròng: “Giám đốc Từ, nếu đốt bùa chú, anh không sợ bị ảnh hưởng không tốt sao?”

Từ Nhân Thành: “…Ừ.”

Đang lưỡng lự, đột nhiên ở đâu “ầm” một tiếng, đoạn tường sắt chắn chỗ ngã tư bị sập xuống, trên thành tường mực đỏ nối thành đường thẳng, lúc nó rơi xuống, bùa chú liền bị xé rách.

Từ Nhân Thành giật nảy mình, chạy ra xem xét tình hình, thấy qua lỗ hổng có hai tên bộ dạng giống học sinh đứng đó, anh lộ rõ vẻ tức giận khó chịu: “Các cậu là ai? Các cậu đang làm gì vậy?”

Chu Quang không ngốc, vừa nhìn đã biết chuyện gì đang xảy ra, xem ra câu chuyện phiếm  Viên Phi nói là sự thật, ban quản lý công trường đang tìm người tới làm pháp để xua đuổi tà ma.

Người trước mặt không cần nghĩ cũng đoán được là lãnh đạo của tập đoàn. Chu Quang không tin chuyện ma quỷ, nhưng cậu vẫn muốn làm nhân viên chính thức của tập đoàn nên không dám để lại ấn tượng xấu cho vị lãnh đạo kia, vội vàng nói: “Tôi, tôi đi ngang qua, tôi đi ngay đây.”

Nói xong chỉ ước lòng bàn chân có bôi dầu để chạy trốn thật nhanh, đúng lúc này, phía giếng cổ đột nhiên phát ra âm thanh nức nở yếu ớt.

“Hư hư ———–hư hư—-“

Sau âm thanh quỷ dị này, đất cát xung quanh giếng cổ đột ngột bay lên, gió lốc thổi mạnh, càng ngày thứ âm thanh ấy càng rõ ràng, gió như lao tới gào thét trước mặt bọn họ.

Từ Nhân Thành thích ứng không kịp ngã nhào ra mặt đất, vội vã quay đầu về phía Cát Tú Nhiên, vẻ mặt hoang mang sợ hãi: “Cát đạo trưởng, đây, đây là tình huống gì chứ? Không phải ngài nói không có ma sao?”

Bốn bề chung quanh đều bị tường sắt bao lấy, cơn gió này căn bản là tự sinh ra, chắc chắn không phải hiện tượng tự nhiên?!

Huống gì trong cái giếng kia còn phát ra thứ âm thanh kỳ quái.

Này không phải ma quỷ thì là cái gì nữa??!

Cát Tú Nhiên cũng bị bất ngờ trước sự xuất hiện của cơn gió quỷ này, nhất thời mờ mịt: “Không thể nào, sư phụ của tôi sẽ không sai—-“

“Ngài không cần quan tâm Trương đạo trưởng có nhìn lầm không…” Từ Nhân Thành hai chân run lên, cũng không đoái hoài gì tới, chỉ gấp giọng cầu cứu: “Ngài mau đi bắt ma quỷ đi!”

Cát Tú Nhiên nhanh chóng ổn định thần trí, cầm lấy thanh kiếm gỗ đào*, bắt đầu bấm tay niệm thần chú: “Ngũ Tinh trấn màu, soi sáng Huyền Minh; ngàn thần vạn thánh, bảo hộ chân linh của ta…”

Kiếm gỗ đào

Thần chú còn chưa kịp niệm xong, toàn thân Từ Nhân Thành đột nhiên run lên, lúc ngẩng đầu, ánh mắt đã thay đổi, anh ta thâm trầm nhìn Cát Tú Nhiên, nhếch miệng nở nụ cười khinh bỉ: “Dựa vào mày… muốn bắt tao sao?”

Giọng nói đó không phân biệt được nam hay là nữ, không phải giọng của Từ Nhân Thành. Âm thanh đó phát ra, đối chiếu với bản mặt của anh ta, trông thật lạc quẻ.

Đồng tử Cát Tú Nhiên đột nhiên co rút, trong lòng thầm kêu một tiếng: “Không ổn rồi.”

Vốn dĩ bọn họ nghĩ nơi đây không có ma quỷ nên không chuẩn bị tốt biện pháp bảo hộ lắm, kết quả là để thứ tà ma kia nhập vào Từ Nhân Thành.

Tình hình hiện tại không khác gì câu “đầu thử kỵ khí”*, một khi ma quỷ nhập vào người, muốn bắt nó cũng không dễ dàng.

(*) Đầu thử kỵ khí: Ném chuột lại sợ vỡ đồ đạc quý trong nhà, ý nói muốn trừ cái hại nhỏ nhưng lại sợ gây thành những cái hại lớn.

Sau khi “Từ Nhân Thành” khiêu khích Cát Tú Nhiên, hai tay anh ta nắm chặt, dùng lực lớn tự đánh vào lồng ngực của bản thân, đồng thời bắt đầu chửi rủa: “Đám người đầu tư chết tiệt, tao cho mày lấp giếng này! Mày, mày còn tìm người đến bắt tao, xem tao đánh chết mày! Tao đánh! Tao đánh! Tao giết!”

Anh ta ra tay rất nặng, đáng trúng ngực “Bụp bụp” dữ dội, không tới vài phút sau liền ộc ra một ngụm máu.

Những người khác: “…..”

Xem ra tà ma này có ác cảm rất lớn với nhà đầu tư.

Ở ngã tư bên kia, sắc mặt Chu Quang tái nhợt, sợ hãi tới mức lỗ mũi bị thương chảy máu lần nữa: “Có, có ma! Thật sự có ma aaaaaaaa”

Cậu ta vội vàng co cẳng muốn chạy, không ngờ “Từ Nhân Thành” cực kỳ nhạy bén, nghe được giọng nói kia liền xoay người lại, âm hiểm cười, “Đêm nay đừng hòng ai chạy thoát được.”

Anh ta nói xong, hai chân đạp mạnh xuống đất một cái, ngay tại chỗ nhảy lên, cú nhảy cao đến tầng trên một của tòa nhà, hoàn toàn không chịu áp lực của lực hút trái đất, trên mặt còn bê bết máu vừa mới phun ra, cả người nhìn cực kỳ đáng sợ.

Tiết Trầm xem cảnh tượng điên rồ diễn ra trước mắt cảm thấy choáng váng, có lẽ đây chính là “cương thi” mà người công nhân đã nhìn thấy

“Từ Nhân Thành” lao tới chỗ Chu Quang trong tư thế cực kỳ trái với khoa học, lúc này trong lòng Chu Quang hoảng sợ cực điểm, bất chấp tất cả, chạy tới đẩy mạnh Tiết Trầm đang đứng bên cạnh mình lên thế chỗ.

“Đi chết đi.” Chu Quang hét lên, sau đó bản thân không quay đầu mà bỏ chạy.

Cát Tú Nhiên đứng ngoài quan sát, thấy sự việc trước mắt lập tức biến sắc, vội vàng muốn xông lên cứu người, nhưng Tiết Trầm cùng “Từ Nhân Thành” đã cách nhau quá gần, rõ ràng là không kịp nữa rồi.

Tiết Trầm đang đứng xem kịch vui, nhất thời không thích ứng kịp bị đẩy đến trước mặt “Từ Nhân Thành”, mắt thấy “Từ Nhân Thành” sắp sửa bổ nhào vào mặt mình, lập tức chửi thề “Con mẹ nó”, không kịp suy nghĩ vung tay lên đấm mạnh vào anh ta.

“Phịch——-” một tiếng, “Từ Nhân Thành” trực tiếp bị cậu đập đến xõng soài trên mặt đất, xung quanh cát bụi bay lên mù mịt, mặt đất chỗ anh ta ngã để lộ ra một cái hố nông.

Cát Tú Nhiên, anh chàng con lai: “…?”

“Aaa—” Tiết Trầm hét lên, ôm chặt tay mình, “Đau quá, đau quá! Đau chết tôi rồi!”

Thân thể của người phàm thật sự rất yếu ớt, cú đấm này, cậu còn chưa dùng chút sức mạnh của rồng nào, ngược lại còn khiến mình suýt nữa gãy tay,

Cát Tú Nhiên cùng anh chàng con lai nhìn nhau, một lời khó nói hết, lại nhìn đến Tiết Trầm đang kêu đau, rồi mới ngó mắt tới “Từ Nhân Thành” nằm trong hố.

Bọn họ không biết Tiết Trầm đau đến mức nào, nhưng “Từ Nhân Thành” kia nhìn như bị đánh sắp chết rồi.

…..

“Thật buồn cười!” “Từ Nhân Thành” người đầy bụi đất từ trong hố đứng dậy, lồng ngực phập phồng kịch liệt, ánh mắt hung hăng nhìn chằm chằm vào Tiết Trầm, “Tao thật sự rất tức giận, đêm nay chúng mày bất kể là ai cũng đừng hòng nghĩ đến việc chạy thoát!”

Anh ta vừa dứt lời, cảm thấy cổ họng có chút ngòn ngọt, “Ộc ộc” một tiếng phun ra một ngụm máu chói mắt.

“Từ Nhân Thành”: “…”

Những người khác: “…”

“Từ Nhân Thành” thẹn quá hóa giận, bàn tay hướng về phía giếng cổ, trong miệng lẩm bẩm, một trận quái phong lần nữa từ trong giếng cổ trào ra, kèm với đó là âm thanh “vù vù”, lật ngược phiến đá đậy giếng lên, đổ vỡ thành hai mảnh.

Lúc này Cát Tú Nhiên rốt cuộc niệm xong chú đuổi tà ma, kiếm gỗ đào chỉ vào “Từ Nhân Thành”, lạnh giọng hét lớn: “Lập tức nghe lệnh!”

Mũi kiếm vung lên đem theo một chút ánh sáng trắng, đó chính là sức mạnh mà người tu luyện nhờ các vị thần của trời để xua tà giết ma. Nhưng khi ánh sáng trắng ấy chiếu xuống “Từ Nhân Thành” lại như một hòn đá rơi xuống biển, không có tác dụng.

Cát Tú Nhiên lập tức sửng sốt: “Tại sao lại như vậy?!”

“Mày còn quá yếu!” “Từ Nhân Thành” cười ha hả, ánh mắt đảo loạn lên đống bùa chú trên tường một vòng, “Nếu là đạo sĩ lão luyện còn có thể cùng tao đấu một trận, chúng mày không có cơ hội…”

Anh ta chỉ vào Tiết Trầm, hung tợn nói: “Tao muốn bắt mày tế giếng trước.”

Theo động tác của gã, cuồng phong kia bay thẳng tới chỗ Tiết Trầm, Tiết Trầm vẫn còn đang ôm nắm đấm của mình kêu đau, bất thình lịnh bị cơn gió mạnh bạo xô đến đánh một cái lảo đảo, nhất thời không đứng vững được, lùi về sau mấy bước, cuối cùng ngã xuống đất, lưng đập vào thành giếng cổ.”

Ngay sau đó, “Từ Nhân Thành” há to mồm, đầu lưỡi “xoẹt” lao ra, kéo dài đến khó tin, quấn quanh cổ Tiết Trầm vài vòng.

Chiếc lưỡi dài trơn trượt, trên đó còn dính nước miếng nhớp nháp chảy xuống khiến ngươi ta cảm thấy nổi da gà.

Anh con lai cau mày nhìn Cát Tú Nhiên, “Đây là cái gì vậy?”

“Tôi cũng không biết.” Cát Tú Nhiên ngây người.

Phía trước, “Từ Nhân Thành” nhảy lên cao, rõ ràng không phải cương thi. Bản thân cương thi là xác sống, còn thứ này đột nhiên phun ra chiếc lưỡi dài, trông hơi giống một con ma bị treo cổ, nhưng có lẽ cũng không phải.

Bằng không thì làm sao chú trừ ma quỷ của mình lại không có tác dụng.

Cổ Tiết Trầm bị quấn chặt đến mức mặt mũi tím tái, nhịn không được chửi ầm lên: “Mẹ kiếp! Đừng ép tôi làm chuyện phạm pháp!”

Cậu thật sự không muốn động thủ, một trận đấu hao tổn thân thể cực lớn, hiện tại cậu rất yếu ớt, vừa đấm một cú đã cảm thấy quá sức, thứ hai là tà vật kia nhập vào Từ Nhân Thành, muốn đối phó cũng khó tránh khỏi việc gây thương tích cho anh ta.

Nếu làm không tốt, Từ Nhân Thành rất có thể bị cậu đánh chết.

Cậu hiện tại chỉ là một người phàm, việc giết người sẽ phải chịu sự trừng phạt của pháp luật.

Đang lúc tiến thoái lưỡng nan, tay lần mò phía trên thành giếng bỗng sờ thấy những hoa văn lồi lõm.

Tiết Trầm khó khăn nghiêng đầu, dùng con mắt bên kia nhìn sang, phát hiện vài dòng chữ được khắc trên thành giếng.

Chữ lớn là [Long Vương bệ hạ giếng thần Long Tuyền ]

Bên cạnh còn có một vài hàng chữ nhỏ, hình như là về nguồn gốc của cái giếng này, Tiết Trầm đã kịp nhìn kỹ.

Thế này là đủ rồi.

Trung Quốc trước kia chủ yếu là xã hội nông nghiệp, đặc biệt coi trọng thời tiết nắng mưa, từ thời cổ đại đã có nhiều nơi dựng đền miếu thời Long Vương.

Lớn như sông hồ, nhỏ như suối, giếng, đều có người dân lập đền thời “Long Vương”.

Tất nhiên, những “Long Vương” ở đây không phải ai cũng mang dòng dõi chính tộc của loài rồng, kỳ thật nhiều kẻ chỉ là “Thủy thần”, người kiểm soát lượng nước và lượng mưa ở từng khu vực, một số khác thậm chí chỉ là sinh vật sống dưới nước tu luyện thành tinh để trở thành Thủy thần.

Ngoài việc tôn thờ những thần rồng thực sự, người phàm luôn sẵn sàng thờ cúng những vị thần và cả quái vật cai quản vùng nước này như những “Long Vương”.

Long tộc đương nhiên áp đảo Thủy tộc bộn phần, hầu hết những người phàm tục xưng là “Long Vương” cũng chỉ là bề dưới cỏn con trước mặt rồng thật mà thôi.

Cái giếng Long Tuyền này đã khô cạn một thời gian, Tiết Trầm cũng không biết vị “Tỉnh (*) Long Vương” này còn tồn tại hay không, nhưng vì giếng này đã được thờ cúng, nên có lẽ có “thần tích” ở đây.

(*) tỉnh: cái giếng. Tỉnh Long Vương là con rồng cai quản giếng thần.

Biết được phong tước của vị Long Vương này, Tiết Trầm đương nhiên nghĩ ra cách điều khiển phép thần thông đến giúp.

Tiết Trầm nhắm mắt lại, tập trung bấm tay niệm chú.

Bên kia, người con lai thấy chú trừ tà của Cát Tú Nhiên không có tác dụng gì với “Từ Nhân Thành”, thấy lưỡi của “Từ Nhân Thành” đang siết chặt cổ Tiết Trầm, sợ trì hoãn thêm nữa có lẽ Tiết Trầm phải viết di chúc ở đây rồi.

Người con lai dứt khoát tiến lên một bước cởi bỏ đồ vật trên lưng xuống, cởi luôn cả lớp vải quấn bên trên, để lộ ra hình dạng thật của nó.

Đó là một thanh kiếm dài kiểu phương Tây, trên vỏ kiếm còn có họa tiết hoa nho.

Rút nó khỏi vỏ, người con lai khẽ lật cổ tay, nhấc lên một thanh gươm xinh đẹp, hướng mũi kiếm về phía “Từ Nhân Thành”, lao lên tựa như một kỵ sỹ phương Tây.

Mục tiêu: Cái lưỡi dài của “Từ Nhân Thành”.

Thanh kiếm của người con lai không giống thanh kiếm gỗ đào của Cát Tú Nhiên, mà nó vô cùng sắc nhọn, chỉ cần lướt nhẹ, lưỡi của “Từ Nhân Thành” có thể hoàn toàn đứt lìa.

“Xin hãy bình tĩnh!” Cát Tú Nhiên vội vàng lên tiếng, “Thân thể này là của giám đốc Từ.”

Người con lai chỉ nhàn nhạt liếc mắt nhìn Cát đạo trưởng một cái, ánh mắt vẫn kiên định: “Hậu quả tôi chịu.”

Xung quanh giếng cổ, gió lại nổi lên ầm ầm.

Trên trời ánh trăng sáng tỏ, chính là lúc linh lực của thế gian đạt đến cực điểm.

“Từ Nhân Thành” liếc mắt nhìn thấy động tác của người con lai, khóe miệng nhếch lên, nở một nụ cười đầy khinh thường, nhỏ giọng nói: “Ngươi cho rằng thứ này có thể cắt đứt lưỡi của ta sao?”

Vừa dứt lời, hắn thấy trên thanh kiếm dài của người con lai có một ánh sáng bạc mờ nhạt, ánh sáng đó như có sức mạnh nhấn chìm mọi thứ, trong nháy mắt, sắc mặt của “Từ Nhân Thành” biến dạng.

Cát Tú Nhiên sững sờ: “Cậu cũng là kẻ tu hành?”

Kiếm dài giáng xuống, chém thẳng lưỡi “Từ Nhân Thành”, máu tươi tràn ra, một màu chói mắt.

Lúc này, gió xung quanh bốn phía đột nhiên biến mất. Cùng lúc đó, chiếc lưỡi dài của “Từ Nhân Thành” cứ thể buông lỏng khỏi cổ Tiết Trầm, nhẹ nhàng rơi xuống đất.

Lông mày của người con lai nhíu lại, thu kiếm về.

Một đạo sĩ già với bộ râu xám nào đó xuất hiện chỗ ngã tư, đang bấm tay niệm chú, khí thế dũng mãnh xông vào.

Cát Tú Nhiên mỉm cười vui mừng, hét lên: “Sư phụ.” Đạo sĩ già này là thầy phong thủy của tập đoàn Vân Giác, đạo sĩ Trương Đỉnh Ngọc, trưởng lão của Thái Hư Quan.

Trương Đỉnh Ngọc vốn dĩ ở cách đó không xa, nhưng đến nửa đêm, cảm thấy được pháp sự có biến mới vội vàng chạy đến.

Lúc này vừa nhìn thấy dáng vẻ của “Từ Nhân Thành”, sắc mặt ngài lập tức trầm xuống: “Lần này do ta chủ quan rồi.”

Vừa nói, ngài lật lòng bàn tay, Cát Tú Nhiên đem kiếm gỗ đào đến. Trương Đỉnh Ngọc chĩa mũi kiếm về phía “Từ Nhân Thành”, nghiêm nghị quát lớn: “Mặc kệ ngươi là yêu ma phương nào, đừng hòng làm loạn—“

Ngay khi ngài vừa dứt lời, chỉ thấy thân thể “Từ Nhân Thành” hướng về phía trước, tiếp đến hai đầu gối khẽ cong, “bịch” một tiếng, anh ta bất ngờ quỳ gối trước mặt Tiết Trầm.

Trương Đỉnh Ngọc:?

Cát Tú Nhiên:?

Người con lai:?

Tiết Trầm và “Từ Nhân Thành” nhìn nhau, trên mặt cả hai đều lộ rõ vẻ kinh ngạc.

“Từ Nhân Thành” trợn mắt, quên cả thu lưỡi lại, giọng đầy vẻ khó tin: “Ngươi là ai? Làm sao ngươi có thể điều khiển được bổn Long Vương ta?”

Tiết Trầm im lặng, khóe miệng giật giật, lát sau mới chậm rãi lên tiếng: “Thì ra ông chính là Long Vương ở đây?”

—————–

Lời của tác giả: Tôi đoán nhiều người lần đầu tiên nghe đến Tỉnh Long Vương là ở tập phim về Ô Kê Quốc trong Tây Du Ký.

Liên quan đến việc thiết lập hình tượng kỵ sĩ, nguyên bản dựa trên “Đồ Long Dũng Giả” (Kỵ sỹ diệt rồng), chính là kỵ sỹ diệt rồng tới cứu công chúa.

Công mới tốt nghiệp trường đào tạo kỵ sĩ diệt rồng.

Sẽ được giải thích chi tiết ở phần sau.

——————

Tiểu kịch trường:

Cát đạo trưởng: Xem ta đây.

Người con lai: Xem ta đây.

Trương đạo trưởng: Xem ta đây

Tiết Trầm: … Tất cả tránh ra, vẫn là xem ta đây.

[Ở lễ khai giảng được tổng giám đốc cầu hôn]

Trịnh Tự: “Thu Thu, trăng đêm nay thật đẹp!”

Thu Thu: “Tiền bối, em cũng yêu anh.”

[Ở Long Cung]

Giản Lan Tư: “Đêm nay trăng thật đẹp!”

Tiết Trầm: “Thích hợp để tu luyện thành tinh.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.