Sau Khi Tốt Nghiệp Tôi Làm Long Vương

Chương 44: Gấp trăm triệu lần



[ Có thể uống một chút. ]

Vương Chí Thản nằm mơ cũng không ngờ Tiết Trầm dám ra tay với hắn, hơn nữa dùng sức lực cực mạnh!

Chờ hắn kịp phản ứng đã bị đạp một phát đập thẳng vào đầu xe, tiếng "Phanh ——" vang lên rõ rệt.

"Mày điên à?!" Vương Chí Thản vừa sợ vừa giận, chật vật bò dậy định đánh trả, nhưng nhất thời váng đầu hoa mắt, ngay cả đứng thẳng cũng cảm thấy khó khăn.

Ngược lại, Tiết Trầm đánh xong một quyền, thân hình không dịch chuyển lấy nửa bước, thong dong nhìn hắn ta mà chế nhạo: "Đây rất ghét loại người dùng giọng điệu cợt nhả nói chuyện, nếu không thích tiếp xúc thì ngậm miệng vào."

"Mày nói cái gì!" Vương Chí Thản sắp tức điên rồi, chưa bao giờ hắn ta phải chịu nhục nhã trước mặt Tiết Trầm như thế, ngay cả mặt mũi cũng mất sạch, "Mày không tự biết mày là cái hạng gì sao, nếu không nhờ gia đình cô tao bố thí, giờ này mày còn đang dọn gạch ngoài công trường đấy."

Đâu phải lần đầu Vương Chí Thản nói những lời này trước mặt Tiết Trầm, trong quá khứ, mỗi lần nghe thấy Tiết Trầm đều chọn yên lặng nhẫn nhịn, thậm chí xin lỗi hắn ta.

Tính cách của thân chủ quá nhạy cảm, sợ xung đột, càng sợ gây phiền toái cho nhà họ Tiết.

Lâu dần, nhà họ Vương càng được đà lấn tới.

Vương Chí Thản nói xong, kiêu ngạo nhìn Tiết Trầm, chờ cậu xin lỗi hắn...... Nếu không chú ý đến một tay đang che con mắt bầm dập, khí thế cũng đủ bức người.

Ngay sau đó, cái hắn ta chờ được là một đấm từ Tiết Trầm, trực tiếp giúp con mắt còn lại trở nên cân xứng.

Vương Chí Thản:?!!!

Thực sự hắn không muốn tin, nhưng đau đớn kịch liệt này quá chân thật, căn bản không còn hơi sức đánh trả, chỉ biết một bên kêu la thảm thiết một bên kinh hãi mắng to: "Mày mày mày, sao mày dám! Mày ăn gan hùm mật gấu..."

"Anh nên cảm ơn nhà họ Tiết thật nhiều mới đúng." Tiết Trầm ung dung mở miệng, nửa cái nhìn hoàn chỉnh cũng không cho hắn ta, chỉ tùy tiện liếc một lần, sâu xa nói, "Còn phải cảm ơn pháp luật nữa, nếu không .......hì hì."

Giọng điệu như kẻ bề trên ngạo nghễ nhìn xuống, tiếng cười cuối cùng càng khiến lòng Vương Chí Thản muốn nhảy dựng.

Đây là mặt tính cách Vương Chí Thản chưa bao giờ bắt gặp ở Tiết Trầm.

Vương Chí Thản bất giác run lên, bỏ bàn tay đang che mắt ra, cố gắng nhìn thấu Tiết Trầm.

Đây vẫn là Tiết Trầm trước kia, trông qua đâu khác biệt gì với hình ảnh trong quá khứ, nhưng không biết có phải do yếu tố tâm lý hay chăng, Vương Chí Thản cảm thấy Tiết Trầm không còn giống ngày xưa.

Ánh mắt trở nên sắc bén, khí chất chưa từng kiêu ngạo như vậy ...... Nắm đấm cũng cứng cáp hơn!

Quan trọng nhất là, Tiết Trầm hình như không sợ hắn ta.

Càng nghĩ Vương Chí Thản càng kinh hãi trong lòng.

Hắn ta khinh thường Tiết Trầm, dù trên danh nghĩa cậu là con trai cả nhà họ Tiết, trước kia hắn dám chèn ép chẳng qua ỷ vào tính cách sợ phiền phức không dám phản kháng lại.

Nhưng nếu Tiết Trầm muốn tính toán, chưa chắc hắn đã bằng người ta.

Không được, tuyệt đối không thể để Tiết Trầm chiếm thế thượng phong, càng không thể để Tiết Trầm vào làm trong tập đoàn.

Trong đầu Vương Chí Thản lập tức hiện lên rất nhiều kế sách, vẻ mặt thay đổi thất thường.

Tiết Trầm mặc kệ hắn, liếc mắt nhìn bạn nữ bên cạnh, có lòng tốt nói: "Cô gái, mặt mũi người này vừa xui xẻo vừa thiếu đạo đức, tốt nhất cô cách xa hắn ta chút, cẩn thận đừng dính phải vận đen."

Cô gái kia đang phát ngốc vì sự việc đột ngột xảy ra, nghe Tiết Trầm nhắc nhở nhất thời chưa phản ứng kịp, theo bản năng gật gật đầu: "À à, cảm ơn lời khuyên."

Vương Chí Thản: "......"

Vương Chí Thản tức giận đến nỗi lỗ mũi bốc khói, còn muốn mắng chửi thì Tiết Trầm đã nghênh ngang rời đi, không hề cho hắn ta cơ hội trổ tài.

Vương Chí Thản đành nuốt giận, quay đầu nhìn bạn nữ kia: "Em đừng nghe thằng đấy nói hươu nói vượn, nó là thứ trẻ mồ côi không biết mang ơn...."

Cô gái nghe vậy xấu hổ cười cười, cũng không hồi đáp, tuy vậy trong lòng đã có câu trả lời.

Cô cũng không yêu thích Vương Chí Thản, chỉ là hắn ta rất ân cần, cũng có điều kiện tốt, cô còn định tiếp xúc để tìm hiểu thêm.

Nhưng chứng kiến hết một màn này, đạo đức cậu thanh niên kia thế nào chưa bàn đến, chỉ nguyên lời Vương Chí Thản nói đã đủ khiến người khác khó chịu.

Trong vô thức, cô đã tự có đáp án cho riêng mình.

......

Tiết Trầm bước qua cửa nông trang, dọc theo đường lớn đi tới phòng khách.

Từ trên xuống dưới nhà họ Tiết gấp gáp vội vàng, cảm giác tồn tại của Tiết Trầm ở nơi này rất thấp, vốn không ai chú ý đến cậu, chỉ cần tham dự đúng giờ là được rồi.

Tiết Trầm được tự do thì rất vui vẻ, từ kí ức còn sót lại của thân chủ có thể nhận ra mối quan hệ giữa cậu ấy với gia tộc này không sâu đậm lắm, hiện giờ thân chủ đã mất, cũng là lúc nên kết thúc trần duyên.

Lại nghĩ, cậu chẳng qua chỉ tạm thời nương nhờ thân xác này, cũng một thân một mình cô độc ở nhân gian, là con rồng lẻ loi không biết bao giờ mới được trở về nhà.

Nếu có mỹ nhân cùng kho báu vây quanh thì đã tốt, nhưng hiện tại phải ở gian phòng ký túc xá bốn người, chưa có người yêu, còn bị ép viết luận văn...

Cậu thật sự rất đáng thương đó.

Nghĩ đến đây, trong lòng Tiết Trầm không khỏi trống vắng, có loại phiền muộn chẳng thể diễn tả.

Đang lúc đau khổ, đột nhiên bên cạnh vang lên âm thanh quen thuộc: "Tiết Trầm".

"Ơ!" Tiết Trầm quay đầu, lập tức thấy khuôn mặt tuấn tú mình yêu thích nhất nhân gian phản chiếu trong đáy mắt.

Đôi con ngươi hổ phách nhìn thẳng cậu, tựa như tia nắng ban mai phá vỡ màn sương mù, tâm trạng u ám bỗng nhiên sáng bừng lên.

Cuộc sống trần gian cũng đâu hoàn toàn tồi tệ, tuy không có long phi, nhưng vẫn còn nhan sắc tuyệt mĩ làm rồng hạnh phúc.

"Đàn anh!" Đôi mắt Tiết Trầm cong lên, nhảy tới nắm bả vai Giản Lan Tư, "Thật tốt khi gặp anh ở đây."

Giản Lan Tư liếc cánh tay Tiết Trầm đang đặt trên người mình, đôi mắt phát ra tia sáng, cười nhẹ: "Vui đến vậy sao?"

Tiết Trầm nhìn anh một cái thật sâu, chân thành bộc lộ tình cảm: "Vì được nhìn thấy anh đó."

Từ khi còn nhỏ cậu vẫn luôn tu luyện trong kết giới, chưa kịp ra mắt dòng tộc đã lưu lạc đến nhân gian.

Cẩn thận mà nghĩ, Giản Lan Tư là người đầu tiên cùng cậu trải qua biết bao chuyện trên đời, cũng là người duy nhất mà cậu quen........ Độ thân thuộc chỉ đứng sau thân xác đang sử dụng này thôi!

Giản Lan Tư nghe vậy hơi sửng sốt, không biết nghĩ tới cái gì, một lát sau gật đầu: "Tôi cũng vậy."

Lúc này Tiết Trầm mới tò mò hỏi: "Sao anh lại xuất hiện ở đây?"

Hôm nay nhà họ Tiết bao trọn nông trang này, những người tới chỉ có thể là khách quý.

Hơn nữa, cậu và Giản Lan Tư chưa bao giờ hỏi thăm về bối cảnh gia đình nhau...

"Tôi thay bác trai tới." Giản Lan Tư đáp, "Giám đốc Từ nói đây là nhà của cậu....."

Chưa kịp dứt câu, mấy người trẻ tuổi đứng đối diện đột nhiên bước về phía này, chắn trước mặt bọn họ.

Người ở giữa nhìn Tiết Trầm với vẻ mặt vi diệu: "Sao bây giờ anh mới đến?"

Đây đúng là con trai nhỏ của Tiết Mậu Đình, em trai trên danh nghĩa của thân chủ, Tiết Hi.

Quan hệ giữa thân chủ và Tiết Hi khá bình thường, sau khi vào đại học không còn liên lạc với nhau nữa, nhưng kí ức của thân chủ về người em trai này không tính là tệ.

Tiết Trầm nhìn thời gian, nói: "Rất đúng giờ mà, đâu có đến muộn."

Tiết Hi: "......"

"Em không có ý này." Tiết Hi nhíu mày, còn định nói tiếp thì thanh âm Vương Chí Thản từ phía trước vang lên: "Tiểu Hi."

Tiết Hi đành dừng lại chào hỏi Vương Chí Thản, không ngờ vừa ngẩng đầu đã bị dọa chết khiếp.

Những người khác cũng đồng loạt thở dốc vì kinh hoàng: "Anh Chí Thản, anh làm sao vậy?"

Chỉ thấy hai con mắt to của Vương Chí Thản sưng phù lộ ra một khe hở, còn hiện rõ vòng tròn bầm tím đen xì, thảm không nỡ nhìn thẳng. Những người xung quanh đều là bạn bè tốt của hắn ta, vội vàng chạy đến hỏi han: "Chuyện gì xảy ra vậy? Sao lại bị thương nặng như thế?"

"Đây rõ ràng là đánh nhau rồi!"

"Ai ngang ngược như vậy, dám động tay động chân ở chỗ này!"

"Anh Chí Thản cứ nói ra đi, chúng em thay anh báo thù!"

Vương Chí Thản bị đám đông vây ở giữa, rốt cuộc tìm lại được cảm giác an toàn, ánh mắt oán hận nhìn Tiết Trầm, nghiến răng nói: "Tôi cũng không biết bản thân đắc tội đại thiếu gia nhà họ Tiết khi nào, vừa thấy mặt đã ra tay đánh tôi."

Nghe Vương Chí Thản nói xong, mọi người lắp bắp kinh hãi, lộ ra ánh mắt hoài nghi: "Cậu ta?"

"........Không thể nào?"

Không trách bọn họ được, từ thời đi học bọn họ đã quen Vương Chí Thản, chẳng thiếu dịp cùng nhau chèn ép Tiết Trầm, cũng hiểu biết về tính cách của cậu.

Dựa vào Tiết Trầm, đừng nói động tay động chân, chỉ riêng việc mắng chửi người chắc gì đã có đủ dũng khí?

Hơn nữa, tính đến trường hợp Tiết Trầm ra tay vì nóng giận, lấy thân hình kia mà nói, kể cả Vương Chí Thản đứng im bất động cũng không thể bị đánh thành như vậy!

Tiết Hi nhìn Tiết Trầm, nhíu mày hỏi: "Thật sự là anh đánh sao?"

Cậu cũng không dám tin Tiết Trầm dám ra tay với Vương Chí Thản, nhưng không có lý do gì Vương Chí Thản lại dùng chuyện này vu khống Tiết Trầm.

Tiết Trầm không trực tiếp trả lời, chỉ liếc Vương Chí Thản một cái, cười nhạo: "Anh nói thế thì đúng là thế sao? Bằng chứng đâu? Camera theo dõi đâu?"

Cậu là một con rồng vô tội biết tuân thủ luật pháp, sao có thể lưu lại nhược điểm!

Vương Chí Thản:!!!

Hắn ta không ngờ Tiết Trầm có phần tính cách vô liêm sỉ như vậy, suýt chút nữa phun ra một ngụm máu.

Những người khác càng nhìn càng cảm thấy nghi ngờ.

Chỉ có Giản Lan Tư không hiểu vì sao lại cười cười, ghé vào tai Tiết Trầm nói nhỏ: "Lát nữa tôi xoa tay cho cậu nhé?"

Tiết Trầm cảm thấy lỗ tai bị gió nhẹ thổi qua, hơi ngưa ngứa, lòng cũng run lên, thì thầm đáp lời: "Được".

"Thôi thôi." Một người căn đúng thời điểm đứng dậy ngăn Vương Chí Thản, giọng điệu nhắc nhở: "Hôm nay là sinh nhật bà nội Tiểu Hi, đừng gây chuyện phiền phức."

"Đúng đúng đúng." Những người khác cũng vội vàng khuyên nhủ.

Đương nhiên Vương Chí Thản không quên mình đang trong hoàn cảnh như thế nào, cũng vì thế mới không dám làm to chuyện, nhưng muốn hắn ta nuốt cục tức này vào bụng thì quá hoang đường.

Hắn chớp chớp đôi mắt sưng to, đảo qua khuôn mặt Tiết Trầm, đột nhiên nảy ra kế hoạch mới, lập tức vờ vĩnh cười: "Chắc là trước kia tôi làm gì đó không đúng, khiến Tiết Trầm khó chịu trong lòng, vậy thế này đi, nhân dịp chúng ta đều có mặt ở đây, ngồi xuống uống với nhau vài chén, ân oán trước kia xí xóa toàn bộ."

Mấy người bạn đứng xung quanh trao đổi ánh mắt, bọn họ quen biết Vương Chí Thản lâu năm, sao có thể không hiểu hàm ý trong lời hắn ta nói.

Tuy bọn họ không tin hai con mắt Vương Chí Thản bị Tiết Trầm đánh, nhưng làm khó Tiết Trầm là chuyện đương nhiên.

Lập tức có người cười hì hì phụ họa: "Đúng vậy đúng vậy, hai cậu là anh em, nào có chuyện gây thù chuốc oán."

"Uống với nhau một chén rồi bỏ qua đi thôi."

"Chẳng lẽ phần mặt mũi này đại thiếu gia cũng không nể hay sao?"

Tiết Hi thấy thế cau mày, cậu ta hiểu khá rõ đám người bọn họ, làm gì có chuyện muốn hòa giải với đối phương, sợ rằng chỉ định chuốc say Tiết Trầm.

Cậu ta chuẩn bị ngăn cản, Tiết Trầm đã mở miệng trước, giọng điệu mười phần châm chọc: "Các người quá đề cao bản thân rồi!"

Những người này không có ai đẹp mắt, muốn Tiết Trầm cho bọn họ sắc mặt tốt đã khó rồi, còn phải câu nệ nể nang?

Vừa nói xong, vẻ mặt một đám người lập tức thay đổi.

Tiết Hi cũng không nhịn được mà kinh ngạc, đây thật sự là Tiết Trầm sao? Là người anh trai mềm yếu hiền lành của cậu ta thật á? Từ khi nào anh trai biết chế giễu như vậy?

Tuy thực sự khiếp đảm, Tiết Hi cũng có phần thở phào nhẹ nhõm, Tiết Trầm không trúng phép khích tướng là tốt rồi.

Không ngờ cậu chưa kịp hít thở xong, lại nghe thấy Tiết Trầm chậm rãi đáp lời: "Nhưng uống rượu thì cũng được."

Giản Lan Tư nghe vậy quay sang nhìn cậu: "Cậu biết uống à?"

Anh không rõ ân oán giữa Tiết Trầm và những người kia, nhưng dễ dàng nhận ra bọn họ chẳng có mục đích tốt đẹp nào cả.

Tiết Trầm vẫn biết giữ hình tượng trước mỹ nhân, lộ ra biểu cảm ngượng ngùng: "Có thể uống một chút (一点点)." (*1)

Loài Rồng uống rượu từ khi ra đời, bọn họ yêu rượu như yêu sắc đẹp, là bản năng của chủng tộc..... thích uống, hơn nữa rất có khả năng uống.

Giản Lan Tư nhìn đôi mắt Tiết Trầm đang phát sáng: ........

Dựa vào sự hiểu biết của anh, ý cậu nói hẳn là ...... rất nhiều "chút" (亿点点). (*2)

(*1), (*2): 一点点 và亿点点, tác giả chơi chữ "một chút" nhưng thực ra là "trăm triệu chút".

----------------------------------------

Tác giả có lời muốn nói:

Phòng hồi sức X: Người ta cho cậu bao nhiêu tiền quảng cáo, tôi trả cấp đôi!

Anh họ gặp nguy rồi. 


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.