Sau Khi Tốt Nghiệp Tôi Làm Long Vương

Chương 47: Say rượu



[ Tôi có thể mượn cơ hội này làm vài chuyện vượt quá giới hạn với anh không? ]

Điều Từ Nhân Thành nói hoàn toàn ngoài dự kiến của mọi người, biểu cảm trên mặt Vương Nham ngây dại, bật thốt lên: "Không thể như thế được!"

Từ Nhân Thành nghe vậy nhướng mày, nghiền ngẫm mà hỏi lại: "Vì sao lại không thể?"

Lúc này Vương Nham mới ý thức được phản ứng của mình dị thường, vội vàng cười vô hại, ngượng ngùng nói: "Tôi chỉ không ngờ tới, ngài xem đứa nhỏ Tiểu Trầm này mới bao nhiêu tuổi...."

"Không phải chỉ ít hơn Chí Thản một tuổi sao?" Tiết Mậu Đình đột ngột đáp trả.

Mồ hôi lạnh trên lưng Vương Nham chảy ròng ròng, nhanh chóng ngậm miệng không dám nói thêm.

Thực ra trong lòng Tiết Mậu Đình vẫn nghi hoặc, phút chốc còn nghĩ mình nghe lầm rồi, dù sao cũng từng trải đầy kinh nghiệm, giữ biểu cảm bình tĩnh cười nói: "Có chuyện đó sao, đứa nhỏ Tiểu Trầm này thật là, không nói tiếng nào với người nhà cả."

"Ha ha, không trách cậu ấy được, cậu ấy đâu biết gì." Từ Nhân Thành lại cười cười, trêu ghẹo nói, "Lúc trước chưa chắc chắn, sợ dự định hợp tác lần này không thành sẽ uổng công bạn học Tiết vui mừng, tôi chưa kể với cậu ấy, hiện tại dự án đã được thông qua tôi mới dám tới tham gia buổi tiệc, muốn uống với bạn học Tiết một ly."

Tiết Mậu Đình nghe xong tinh thần hoảng hốt.

Nếu ông không hiểu sai, tập đoàn Vân Giác hợp tác với nhà họ Tiết vì nể mặt Tiết Trầm, Từ Nhân Thành còn vô cùng coi trọng cảm giác của cậu, sợ Tiết Trầm mất hứng.

Tiết Mậu Đình đây phấn đấu bao nhiêu năm trên thương trường còn chưa nhận được phần mặt mũi lớn như vậy đâu!

Sao Tiết Trầm có thể làm được.

Trong lòng Tiết Mậu Đình hoang mang vô cùng, nghẹn một bụng nghi vấn lại không thể hỏi ra.

Lúc này Tiết Hi đột nhiên nâng cao tinh thần, chỉ cửa lớn kích động nói: "Anh trai đến rồi."

Mọi người sôi nổi quay đầu, thấy Tiết Trầm cũng một người con lai chững chạc lịch lãm từ hành lang ngoài sảnh lớn đi về phía này.

......

Lúc đầu Giản Lan Tư thấy bước chân của Tiết Trầm ổn định, không chút loạng choạng, còn cho rằng cậu thật sự ngàn ly không say, lượng cồn mạnh như vậy cũng không bị ảnh hưởng.

Đến khi ra khỏi hầm rượu, đột nhiên Tiết Trầm từ phía sau gác cằm lên bả vai anh, duỗi tay ra trước nâng cằm anh lên, kỳ quái cười: "Hì hì hì, anh đẹp thật đó nha ~"

Âm cuối còn mang theo dấu ngã. (~)

Giản Lan Tư: "......"

Anh bị Tiết Trầm vịn nửa người, nháy mắt căng thẳng, lúc lâu sau mới nắm lấy tay Tiết Trầm kéo xuống, bình tĩnh hỏi: "Cậu say rồi?"

Tròng mắt Tiết Trầm đảo một vòng, suy nghĩ chút mới nhỏ giọng đáp: "Hình như hơi hơi.... chỉ hơi say thôi."

Từ khi sinh ra loài rồng đã có tửu lượng cực tốt, đâu dễ uống say như vậy, nhưng vẫn là vấn đề cũ, hiện tại Tiết Trầm dùng hình dạng con người, trong thời gian tu luyện thân thể tăng cường không ít, chỉ là chưa bằng được hình rồng.

Lượng cồn mạnh mẽ đi xuống dạ dày, ít nhiều vẫn tạo nên chút ảnh hưởng.

Thực ra Tiết Trầm vẫn còn ý thức, chỉ là trong lòng rục rịch ngọ nguậy, bị cồn làm loạn tinh thần.

Loài rồng vốn yêu thích cái đẹp, dưới sự thúc giục từ men say, khuôn mặt mỹ nhân ngoại quốc càng trở nên chấn động lòng người, nhịn không được muốn buông lời khen ngợi.

Lý trí biết rõ không nên làm như vậy, nhưng chẳng thế khống chế nổi hành vi.

Tiết Trầm không nhẫn nhịn được, lại cười "hì hì hì": "Tôi nói thật đó, anh thực sự rất đẹp nha!"

Cằm cậu còn đặt trên vai Giản Lan Tư, lúc mở miệng hơi thở trực tiếp phả vào lỗ tai anh.

Bên tai Giản Lan Tư nóng lên, không kiềm chế được quay đầu ôm eo Tiết Trầm, ủ rũ nói: "Tôi đưa cậu đi giải rượu."

"Được thôi." Tiết Trầm không từ chối, lý trí nói cho cậu biết đây là quyết định đúng đắn, chỉ là còn muốn đưa ra thêm vài yêu cầu, "Vậy anh phải xoa xoa tay cho tôi nữa."

Uống xong mấy bình rượu ngon, lại có mỹ nhân bên cạnh vuốt ve vảy rồng.

Đây mới là cuộc sống lý tưởng của mãnh long.

Giản Lan Tư: "...... Được."

Nông trang rất lớn, bọn họ tìm một căn phòng trống, gọi nhân viên phục vụ mang canh giải rượu lên.

Lúc Giản Lan Tư bê canh giải rượu đến, Tiết Trầm đã thoải mái nằm bò trên ghế, tựa như người không xương, tay còn khoác lên thành ghế vịn.

Thấy Giản Lan Tư quay lại, Tiết Trầm trực tiếp há miệng: "A ——"

Nhìn tư thế rõ ràng không muốn tự thân vận động.

Giản Lan Tư vừa bất đắc dĩ vừa buồn cười, kỳ lạ là chính anh cũng không thấy phiền, thật sự đi tới kiên nhẫn đút cho Tiết Trầm.

Tiết Trầm được lời còn muốn tăng giá, "Đàn anh, đừng cúi đầu mà."

Giản Lan Tư: "......?"

Tiết Trầm lại cười "Hì hì hì", ánh mắt vô cùng chân thành, tha thiết nói: "Trung Quốc có câu "tú sắc khả xan (*)", vẻ đẹp của đàn anh giúp bát canh này mỹ vị hơn nhiều."

(*) Tú sắc khả xan (秀色可餐): nghĩa đen: đẹp đến mức nhìn thôi đã thấy no rồi; nghĩa bóng: chỉ những người xinh đẹp tuyệt trần, quốc sắc thiên hương hoặc phong cảnh tươi đẹp trù phú.

Giản Lan Tư âm thầm hít vào một hơi, nghiêm túc đáp: "Tôi biết cậu đang say, tôi có thể coi như không nghe thấy gì."

"Anh thật tốt." Đôi mắt Tiết Trầm cong cong, chẳng những không tự kiểm điểm còn được một tấc lại muốn thêm một thước, giọng điệu lộ ra sự mê mẩn, "Tôi có thể mượn cơ hội này làm vài chuyện vượt quá giới hạn với anh không?"

Cậu đột nhiên sáp lại, lúc Giản Lan Tư kịp phản ứng thì chóp mũi Tiết Trầm đã chạm vào đầu mũi anh.

Đôi mắt hai người cách nhau không tới một ngón tay.

Nhìn gần như vậy, Giản Lan Tư càng cảm thấy đôi mắt Tiết Trầm như đại dương sâu thẳm, trong sáng tựa lưu ly, khiến người ta không phán đoán nổi.

Thật sự quá gần, khoảng cách ngắn đến mức anh cảm nhận rõ hơi thở phả ra khi Tiết Trầm nói chuyện.

Tiết Trầm uống nhiều rượu nhưng mùi hương trên người không nồng nặc, hương rượu nhàn nhạt cùng hơi thở mát lạnh hòa quyện với nhau, vô tình khiến dòng máu chảy trong người Giản Lan Tư sôi sục.

Dường như anh cũng say mất rồi.

Giọng điệu Tiết Trầm tràn đầy sự cám dỗ, trái tim và đồng tử Giản Lan Tư mạnh mẽ co rút lại, cố gắng bình tĩnh hỏi: "Cậu muốn làm gì?"

"Hì hì hì." Tiết Trầm lại cười một cách kỳ quái, nâng cằm lên, đôi môi hơi mở ra trước mắt Giản Lan Tư.

Giản Lan Tư rũ mi, nhìn đôi môi Tiết Trầm gần trong gang tấc, không biết có phải do rượu hay chăng, bờ môi Tiết Trầm giờ đây hồng hào hơn so với thường ngày, hơi khép mở để lộ ra hàm răng trắng như tuyết.

Ánh mắt Tiết Trầm mị hoặc điên cuồng, đầu lưỡi nhẹ nhàng quét qua hàm răng, "Anh đẹp đến như vậy, chắc chắn là biết tôi muốn làm thế nào nhỉ ....."

Giản Lan Tư không hiểu "đẹp" cùng "chắc chắn là biết" liên hệ với nhau như thế nào, anh chỉ cảm thấy trái tim mình đập dữ dội sắp mất khống chế.

Tâm trí từ trước đến nay tỉnh táo sáng suốt đột nhiên đông cứng lại, mất đi năng lực tự hỏi, theo bản năng gật đầu: "Tôi hẳn là có biết...."

Anh vừa nói vừa chậm rãi tới gần, nếu không hiểu sai thì ......

Giản Lan Tư không lý giải nổi suy nghĩ của mình hiện tại, nhưng anh có thể cảm giác bản thân không hề kháng cự chuyện sắp diễn ra, thậm chí còn có vài phần kín đáo mong chờ.

Tiết Trầm không hoàn toàn say, khả năng diễn đạt đâu có vấn đề gì, hẳn là biết hành động mà chính mình đang làm, nếu đây là điều cậu muốn .... hình như không phải không thể chấp nhận.

Khoảng cách giữa hai người ngày một rút gọn, dây thần kinh của Giản Lan Tư căng đến cực hạn, tay cầm thìa không tự giác dùng sức, hầu kết chuyển động lên xuống, giọng điệu càng thêm khẩn trương: "Cậu muốn làm gì thì làm đi ........"

"Thật tốt quá!" Tiết Trầm hoan hô, tiếp theo mở cái miệng to như bồn máu, "Gràoo" một tiếng cắn lên vai Giản Lan Tư, dùng sức mài nghiến.

Giản Lan Tư:?

Tựa như quả bóng bay được bơm đầy khí rồi bị chọc thủng, sự kích động trong lòng nháy mắt biến mất không thấy tăm hơi.

Động tác của Giản Lan Tư cứng đờ, ngây ra một lát mới mờ mịt cúi đầu nhìn Tiết Trầm, hỏi: "Cậu đang làm cái gì?"

"Mài răng đó." Tiết Trầm nói, "Tôi cảm thấy răng hơi hơi ngứa."

Vừa nói vừa "grừ grừ" gặm Giản Lan Tư hai miếng, sau đó thoải mái thở phào một hơi, "Tôi muốn làm như thế này từ lâu rồi."

Đây chính là giấc mộng mới mẻ trong câu chuyện cuộc đời cậu!

Thật tốt, mượn rượu gây án, mộng đẹp thành sự thật!

Tuy rằng không phải long phi, nhưng đều là mỹ nhân, cũng chẳng khác nhau lắm đâu nhỉ!

Giản Lan Tư: "......"

Anh không cảm xúc đẩy Tiết Trầm ra: "Chuyện vượt quá giới hạn mà cậu nói là mài răng?"

"Đúng vậy." Tiết Trầm thấy tâm trạng anh không tốt, thử thăm dò, "Có phải rất quá đáng không?"

Giản Lan Tư: ".....Có chút." Nhưng không nói đến việc mài răng.

Tiết Trầm "ai" một tiếng, "Anh đổi ý à?"

"Không." Giản Lan Tư hít sâu, chẳng hiểu rõ tâm trạng hiện tại của mình như thế nào, cuối cùng oanh liệt nhắm mắt, "Cậu mài đi."

Tiết Trầm đương nhiên không có khái niệm gọi là "thấy được rồi thì phải biết thu tay", nghe vậy chỉ ngượng ngùng trỏ trỏ: "Tôi có thể cọ cọ anh không?"

Dùng tư thế này sẽ càng thoải mái hơn!

"...." Giản Lan Tư cảm thấy bản thân không còn một chút du͙ƈ vọиɠ trần tục, vẻ mặt siêu thoát nói. "Tùy ý cậu."

......

Tiết Trầm vốn không thực sự say, chỉ là bị rượu kíƈɦ ŧɦíƈɦ, cả người có phần hưng phấn không khống chế nổi.

Uống canh giải rượu, ôm vai Giản Lan Tư cọ cọ một lúc, cảm thấy thoải mái mà ngủ thiếp đi.

Rồng hồi phục rất nhanh, lúc mở to mắt, tinh thần và trí tuệ đã quay lại trạng thái bình thường.

"Đỡ hơn chút nào chưa?" Giọng nói từ phía Giản Lan Tư truyền đến.

Bây giờ Tiết Trầm mới phát hiện, cậu lại gối đầu lên đùi Giản Lan Tư.

Cậu cảm thấy gối vài lần sắp hình thành thói quen mất rồi.

Hy vọng về sau đùi long phi cũng ngủ ngon như thế!

Trong lòng Tiết Trầm âm thầm gạch thêm vài nét tiêu chuẩn chọn long phi, khuôn mặt vẫn điềm nhiên, tựa như không có việc gì mà ngồi dậy, nhìn thời gian: "Sắp bắt đầu buổi tiệc rồi, chúng ta tới sảnh đi."

Giản Lan Tư sâu xa nhìn cậu một cái.

Tiết Trầm bất động như núi, lựa chọn mất trí nhớ.

Đương nhiên cậu biết rõ những hành động trước đó mình làm, nhưng tuyệt đối sẽ không chủ động nhắc lại!

Chỉ cần không thừa nhận, cậu vẫn là con rồng đoan chính khéo kiềm chế bản thân!

Rồng trưởng thành sao có thể uống rượu xong tìm người mài răng!

...... Đương nhiên dễ chịu vẫn là dễ chịu, về sau có thể trộm nhớ lại dư vị một chút!

Giản Lan Tư không hổ là kỵ sĩ có nhân cách cao thượng, nói lời giữ lời, thấy vậy không đề cập gì thêm, chỉ đứng dậy: "Được rồi, qua đó thôi."

Hai người sóng vai ra phòng khách, dọc theo hành lang tới đại sảnh, một đường không tán gẫu với nhau câu nào.

Tâm trạng Tiết Trầm có chút vi diệu, rõ ràng quyết tâm không thừa nhận hành vi lúc say rượu, Giản Lan Tư cũng không truy cứu.

Nhưng sau khi rời khỏi phòng, đầu óc bị gió thổi tới lại vô tình sinh ra vài phần ngượng ngùng.

Loại cảm xúc này với cậu mà nói cực kỳ hiếm thấy, trong lòng Tiết Trầm không khỏi rung động, khóe mắt trộm liếc Giản Lan Tư.

Giản Lan Tư nhìn qua chưa có biến hóa gì, vẫn đẹp như vậy, chỉ là không biết có phải ảo giác hay chăng, Tiết Trầm cảm thấy ánh mắt anh pha lẫn chút mỏi mệt.

Điều này xuất hiện trên người Giản Lan Tư cũng là hiếm thấy, phẩm chất thân thể kỵ sĩ vô cùng xuất sắc, trước đó cùng thức một đêm bắt yêu quái, cả quá trình Giản Lan Tư luôn giữ được tinh thần thanh tỉnh.

Không phải chỉ chăm sóc cậu một chút thôi sao.....

Chẳng lẽ vừa rồi khi mài răng mình dùng sức quá mạnh?

Tiết Trầm không khỏi suy nghĩ sâu xa.

Loại trầm mặc này không duy trì được bao lâu, rất nhanh bọn họ đã tới sảnh lớn, tiếp theo nghe thấy âm thanh quen thuộc.

"Bạn học Tiết, lại gặp nhau rồi." Khuôn mặt Từ Nhân Thành tươi cười tiếp đón.

Tiết Trầm hồi phục từ trạng thái tĩnh lặng, có chút không ngờ mà "A" một tiếng: "Giám đốc Từ, sao anh lại ở đây?"

Từ Nhân Thành dùng vài ba câu tóm tắt chuyện hợp tác giữa nhà họ Tiết và tập đoàn Vân Giác.

Sự việc không phức tạp, tập đoàn nhà họ Tiết sớm đã muốn bắt lấy vị khách hàng lớn này, chỉ là Vân Giác có đối tác cố định, công ty bên ngoài khó có thể chạm tay.

Năm nay hạng mục du lịch ở làng Lan Quang do Từ Nhân Thành phụ trách thành công lớn, thị trường mở rộng, muốn tìm thêm vài tập đoàn hợp tác mới.

Danh tiếng công ty nhà họ Tiết chưa đủ mạnh, trong điều kiện bình thường rất khó cạnh tranh với đối thủ khác.

Nhưng không ngờ nhà họ Tiết có Tiết Trầm như một mánh khóe bất ngờ.

Nếu Tiết Trầm không ra tay hàng phục Tỉnh Long Vương, hạng mục du lịch làng Lan Quang đâu thể thuận lợi như vậy, hơn nữa sau vài chuyện phát sinh, Vân Giác càng thêm coi trọng Tiết Trầm.

Đương nhiên nhà họ Tiết cũng không ngừng phấn đấu, mức độ đánh giá thật sự không tồi mới tăng thêm cơ hội hợp tác sâu rộng.

Chỉ là nếu không nhờ Tiết Trầm đi nước cờ mở màn, công ty nhà họ Tiết khẳng định chẳng có cửa.

Từ Nhân Thành biết cách ứng xử, sợ nhiều người thì nhiều miệng, không đề cập cụ thể mà chỉ gợi ra mối quan hệ mơ hồ.

Đối với Tiết Mậu Đình và Vương Nham mà nói, lượng thông tin này cũng đủ khiếp người.

Đặc biệt là Vương Nham lại càng hoảng hốt, những năm gần đây nhà họ Vương không hề đối xử tốt với Tiết Trầm.

Nực cười nhất, nguyên nhân bọn họ chèn ép Tiết Trầm, là vì lo lắng Tiết Mậu Đình đưa Tiết Trầm vào công ty, phân cho vài chỗ tốt.

Chỉ sợ hiện tại đến Tiết Mậu Đình còn phải nhìn sắc mặt Tiết Trầm.

Đáy lòng Vương Nham thăng trầm chẳng khác nào sóng to gió lớn, trên mặt vẫn duy trì nụ cười vô hại, nhanh chóng nghiêng người đi tới, giọng điệu lấy lòng: "Sao bây giờ Tiểu Trầm mới đến, chưa có xe riêng phải không, cháu nên nói sớm với bác một tiếng, bác sẽ qua đón cháu ngay."

Tiết Trầm vừa nghe âm thanh này, lập tức cảm nhận được sự chán ghét kế thừa từ thân chủ.

Cậu đâu phải con rồng hai mặt, hơn nữa còn sót lại ảnh hưởng từ men rượu, trực tiếp lạnh mặt liếc Vương Nham, không kiên nhẫn nói: "Giả vờ cái rắm, ông với tôi thân thiết lắm đấy à?"

Vương Nham:?!!

Người xung quanh: "......"

Ha! Ai nói tính tình đại thiếu gia nhà họ Tiết hiền lành khiêm tốn?!

Nhà họ Tiết quá lừa đảo rồi!

--------------------------------------

Tác giả có lời muốn nói:

Trầm: Tôi có thể làm vài chuyện vượt quá giới hạn với anh không?

Lance: (khuôn mặt chính trực) Cậu muốn vượt giới hạn tới mức nào cũng được.

Trầm: Vậy anh mài móng vuốt cho tôi nhé.

Lance: (khuất nhục) Cậu thật quá đáng!! 


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.