Nói là tiểu thuyết kinh dị cũng không chính xác lắm. Trường trung học phổ thông Tam Lĩnh tôi đang theo học chỉ là bối cảnh của phần tiền truyện thôi.
Thế nên cho dù ở đây xảy ra bất cứ chuyện kinh dị, khùm đi.ên kì quái tới mức nào nào đi chăng nữa thì cũng không có gì đáng ngạc nhiên.
Ví dụ như bây giờ——
"Tống Tuyết Nhi, cậu ngồi đơ ra đó làm gì, nhanh lại đây mời Bút tiên cùng tụi tớ đi!”
Lúc này đã là nửa đêm, toàn bộ đèn trong ký túc xá đã tắt.
Trong kí túc xá của chúng tôi có một ngọn nến đang cháy le lói. Cả đám bạn cùng phòng của tôi đang ngồi cùng nhau, tay cầm bút, dưới bút có đặt một tờ giấy, trên đó có ghi số và một số chữ Hán thường dùng.
Tôi yếu ớt thở dài.
Không hổ danh là đám nhân vật phụ chuyên xuất hiện để hi sinh trong tiểu thuyết kinh dị.
Nửa đêm rủ nhau chơi Bút Tiên, rốt cuộc là mấy đứa hết chuyện để chơi hay là chê mình sống đủ lâu rồi hả?
Tôi thực sự không muốn cùng ch.ết với cái đám này, nhưng mấy đứa nó không cho tôi cơ hội nào cả, trực tiếp nắm lấy tay tôi đặt vào chỗ đang nắm bút của tụi nó.
Đồng thời lẩm bẩm trong miệng:
“Bút tiên, Bút tiên, ngươi là quá khứ của ta, ta là tương lai của ngươi, ta hỏi ngươi đáp, mau mau đến chơi.”
Giọng nói trong trẻo lanh lảnh của các cô gái vang lên trong màn đêm tĩnh mịch, êm ái mà quỷ dị.
Cũng không biết đã qua bao lâu, bút trong tay đột nhiên động đậy.
“Động rồi động rồi!” Một cô gái hét lên đầy phấn khích, "Mau! Đặt câu hỏi!"
Có người sốt ruột hỏi: "À, bạn là nam hay nữ?"
Đầu bút trượt chầm chậm trên từng chữ cái, ghép lại thành từ “Nữ.”
Một người khác hỏi: "Bạn có phải là học sinh trong trường của chúng tôi không?"
Đầu bút chạm vào chữ "Phải.”
Điều này càng khiến mọi người phấn khích hơn.
“Chị là đàn chị hả? Vậy chị học khoá nào thế?"
Đầu bút rơi vào các số 2, 0, 1, 8.
Mọi người đều sững sờ.
“Chị lớn hơn chúng tôi có mấy tuổi thôi sao?” Một nữ sinh buột miệng nói: “Vậy tại sao chị lại ch.ết?”
Ngay khi những lời này được thốt ra, trái tim tôi lỡ một nhịp.
Đừng hỏi nguyên nhân cái ch.ết của người khuất mặt là một trong những quy tắc quan trọng nhất của trò mời Bút tiên.
Cô gái vừa nãy cũng nhận ra rằng mình đã lỡ lời, khuôn mặt cô ta nhanh chóng trở nên tái nhợt vì sợ hãi.
Đầu bút cũng dừng lại.
Một lúc sau, ngòi bút lại di chuyển.
Lần này, nó đáp xuống khoảng trống trên tờ giấy, viết ngoằn ngoèo——
“Các người có muốn tận mắt chứng kiến không?”
“Aaa!”
Nữ sinh kia bị doạ đến hét lên một tiếng thảm thiết, trực tiếp buông cây bút trong tay ra.
2
Buông bút trước khi tiễn bút tiên đi là điều cấm kỵ nhất trong trò mời bút tiên.
Tôi biết, chúng tôi sắp gặp rắc rối to rồi.
Quả nhiên, đêm thứ hai sau ngày mời Bút tiên.
Sau khi sự kiện kia diễn ra, không khí trong ký túc xá có chút nặng nề. Đến khi tắt đèn, không ai muốn nói chuyện, quyết định hôm nay đều đi ngủ sớm.
Tôi không biết mình đã ngủ bao lâu——
Đùng đùng đùng.
Tiếng gõ cửa dồn dập đột nhiên vang lên từ ngoài cửa.
Tôi giật mình mở mắt ra.
Không chỉ tôi mà những người khác trong ký túc xá cũng bị tiếng gõ cửa đánh thức.
Cô gái nằm giường phía trên tôi gan có chút lớn, hỏi: "Ai, là ai ở ngoài?”
Nhưng ngoài cửa không có ai trả lời.
Đùng đùng đùng.
Tiếng gõ cửa vẫn tiếp tục vang lên không ngừng.
Đùng đùng đùng.
Đùng đùng đùng.
Tiết tấu càng lúc càng nhanh.
Càng gõ càng mạnh tay.
Các cô gái sợ muốn đi.ên rồi.
"Đừng gõ nữa!" Cô gái ở giường đối diện bịt tai hét lên, "Có người cố tình phá chúng ta đúng không! Tôi nói cho cậu biết cậu đừng có đùa nữa. Tranh thủ tôi chưa bước xuống mà—“
"Câm miệng!"
Cô gái giường đối diện còn chưa nói xong, bị giọng nói nghiêm túc của tôi quát im.
Cậu ta bị giật mình, không phục nói:
“Tống Tuyết Nhi, cậu có ý gì!”
Tôi phớt lờ cô ta.
Tôi chỉ chăm chú lắng nghe động tĩnh bên ngoài, trong lòng chùng xuống, nhỏ giọng nói:
“ m thanh đó không phải phát ra từ bên ngoài cánh cửa.”
“ m thanh đó phát ra từ trong tủ quần áo của chúng ta.”
3
Cách bố trí trong ký túc xá của chúng tôi khá kỳ lạ.
Vừa bước vào từ cửa chính là tủ quần áo của mọi người, sau đó mới đến bàn học ở hai bên, cuối cùng là mấy chiếc giường ngủ được kê sát vào tường.
Lúc này, âm thanh phát ra từ tủ quần áo ở sát cửa.
Chỉ vì âm thanh phát ra từ hướng đó, vậy nên mọi người đều cho rằng âm thanh là do ngoài cửa truyền vào.
Ngay sau khi tôi nói ra câu này, tất cả bạn học của tôi đều bị doạ đến mức muốn ngất xỉu.
“Áaaaaaa.”
Có người nhảy xuống giường, bất chấp tất cả định lao ra khỏi cửa.
Nhưng không ngờ vào lúc này, âm thanh đều đặn nãy giờ bỗng ngừng lại.
Ngay sau đó—
Cót két.
Cửa tủ quần áo mở ra.
Một nữ qu.ỷ với mái tóc rối bù, mặc một chiếc váy đỏ như máu, chậm rãi bò ra từ tủ quần áo.
“A a a a!"
Tiếng hét của mấy cô gái gần như xuyên thủng màng nhĩ của tôi.
Bởi vì tủ quần áo đặt ngay ở cửa khiến bọn họ không dám chạy lại, chỉ có thể điê.n cuồng chui vào một góc phòng.
Chỉ còn mình tôi đứng ch.ết trân nhìn con ma nữ từ từ bò về phía mình.
Có vài cô gái chú ý đến tôi, nhìn thấy tôi đứng đó trơ trọi, lập tức hét lên trong sự kinh hoàng.
"Tống Tuyết Nhi! Cậu bị dọa ngốc rồi sao! Mau tới đây!"
Nhưng tôi vẫn không nhúc nhích.
Lúc này, con ma nữ đã bò tới trước mặt tôi.
"Gào!”
Tôi nghe thấy tiếng gầm gừ sau đó cô ta đột nhiên ngẩng đầu lên nhào về phía tôi.
Thế là chúng tôi rơi vào cảnh bốn mắt nhìn nhau.
Dưới ánh trăng, tôi nhìn thấy rõ khuôn mặt của cô ấy.
Lúc này cô ấy đang trừng mắt nhìn tôi, khuôn mặt tái nhợt, đôi mắt đỏ tươi mang theo oán khí nồng đậm.
Tôi vờ như không nhìn thấy khuôn mặt đáng sợ đó, cầm mái tóc đen đang được xoã tung của cô ấy với vẻ mặt ngạc nhiên.
Ngay sau đó, tôi nghe thấy tiếng mình ngây thơ hỏi:
“Trời ơi, tóc đen nhánh, thẳng mượt không chẻ ngọn, lại còn vừa dày vừa mềm!”
Khuôn mặt dữ tợn của nữ quỷ lập tức cứng đờ.
Tôi ngước nhìn cô ấy với vẻ mặt sùng bái, để lộ đôi mắt lấp lánh trong trẻo của tôi:
"Đàn chị, tóc của chị thật sự quá đẹp rồi, chị có thể nói cho em biết chị dùng dầu gội hiệu gì không?"
4
Tiếng la hét của mấy cô bạn trong ký túc xá của tôi cũng ngừng lại.
Bầu không khí cực kỳ đáng sợ ban đầu giờ đã trở nên im ắng một cách vi diệu.
Cuối cùng tôi phá vỡ sự tĩnh lặng:
“Đàn chị, chị không muốn tiết lộ sao?"
Tôi khẽ cúi đầu, giọng có chút buồn bã thất vọng:
"Đúng vậy, chất tóc tốt như vậy nhất định là do sử dụng loại dầu gội đầu có nguyên liệu cực kì đặc biệt. Chị không muốn chia sẻ với em cũng là chuyện thường tình thôi.”
“Không phải…” Nữ quỷ rốt cuộc nhịn không được, giọng khàn khàn trả lời tôi: “Chị không có dùng loại dầu gội đặc biệt nào hết, chỉ là loại màu xanh mua ở căn-tin trường thôi…”
Chị ta nói được một nửa lại im bặt.
Hiển nhiên là chị ấy đã ý thức được có điểm không ổn, thân là một nữ quỷ nhưng vào giữa đêm khuya thanh vắng lại đi thảo luận về dầu gội đầu với tôi!
Tôi lại hào hứng nắm lấy tay chị ấy.
Tay ma nữ lạnh như nước đá bị thấm ướt bởi những giọt nước mắt nóng hổi của tôi.
“Đàn chị à, chị thật sự vô cùng vô cùng tốt! Ngày mai em nhất định sẽ đi sắm một chai dầu gội đầu y chang loại của chị.”
Tôi nhìn thấy vẻ mặt của nữ quỷ càng trở nên bối rối hơn.
Mấy người bạn cùng phòng bên cạnh tôi vốn đang kinh hãi lúc này trên mặt hiện đầy đầu chấm hỏi.
Sau đó-
“Có chuyện gì vậy!"
Dì quản lí kí túc xá lớn tiếng mở cửa ra.
Rõ ràng tiếng ầm ĩ ở phòng chúng tôi cuối cùng đã thành công thu hút sự chú ý của dì một cách muộn màng.
Dì quản lý mở cửa rầm một cái.
Cùng lúc đó, ma nữ liền biến mất trong không khí.
Dì quản lí ký túc xá đi vào, thấy chúng tôi đều không có nằm ở trên giường ngủ mà ngây ngốc đứng một bên, không khỏi ngạc nhiên hỏi:
“Đã xảy ra chuyện gì?”
Mấy đứa bạn cùng phòng nhìn nhau, trên mặt viết cực kì rõ ràng—
“Thề với dì, tụi con cũng muốn biết chuyện gì vừa xảy ra lắm.”
5
Mấy ngày kế tiếp, ma nữ áo đỏ không tiếp tục xuất hiện.
Đồng thời, mấy cô nàng trong ký túc xá rất nhanh cũng đã tìm ra danh tính của cô ta.
“Tớ đã hỏi qua những đàn anh, đàn chị đã tốt nghiệp.”
Trong lớp vẽ nghệ thuật phác thảo, bạn cùng phòng Lục Du Du nhỏ giọng chia sẻ thông tin.
“Trường chúng ta năm 2018 chỉ có một người qua đời. Cô ấy t.ự s.át vì bị bạn trai lộ ảnh riêng tư ra ngoài, hình như tên là Tô Vãn Tình, chắc chắn là cô ấy không sai đi đâu được.”
Những người bạn cùng phòng khác kinh ngạc: “Lộ ảnh riêng tư á? Ôi trời ơi! Bạn trai của cô ấy là ai vậy? Thật đúng là cái đồ cặn bã.”
“Không biết nữa. Hình như cô ấy với bạn trai bí mật yêu đương thì phải. Không biết người bạn trai kia là ai luôn, ngay cả những tấm ảnh kia cũng là đăng nặc danh.”
Lục Du Du nhún vai, giọng điệu khinh thường: “Theo tớ ấy à, là cô ấy không biết yêu thương bản thân nên mới để lộ những tấm ảnh nhạy cảm như vậy.”
Có lẽ vì tương tác đêm đó giữa tôi và nữ quỷ quá kinh thiên động địa nên bây giờ Lục Du Du không thấy sợ nữ quỷ kia nữa.
Khi cô ấy vừa dứt lời, tôi không kìm được trực tiếp cầm bình xịt cồn bên cạnh xịt vào miệng cô ấy.
Lục Du Du sửng sốt, tức tối nhảy dựng lên:
“Tống Tuyết Nhi, cậu làm cái gì vậy hả?”
“Xin lỗi.” Tôi chớp mắt ra vẻ vô tội, “Tớ hơi bất ngờ khi một nữ sinh lại nói ra những lời như vậy nên không nhịn được muốn khử khuẩn mà thôi.”
Thật sự là tôi không hiểu nổi cái tư duy của Lục Du Du. Dù nói gì đi nữa thì tên bạn trai làm lộ ảnh ra ngoài mới là một gã đê tiện không ra gì.
Cô ấy thì hay rồi, đi trách ngược lại nạn nhân.
Đúng là có bệnh mà.
“Cậu.”
Lục Du Du tức muốn nổ phổi, người bạn cùng phòng khác tên La Hân tranh thủ hoà giải: “ Thôi được rồi mà, Du Du. Dù sao người chết vẫn nhạy cảm nhất. Có một số lời quả thật không nên nói, phải không Tiểu Dung?”
La Hân nhìn về phía một người bạn cùng phòng khác của chúng tôi là Cố Hiểu Dung, ánh mắt cầu cứu.
Không ngờ Cố Hiểu Dung đang hồn bay phách lạc, sắc mặt đờ đẫn.
La Hân sừng sốt, không nhịn được gọi một lần nữa: “Hiểu Dung?”
Lúc này Cố Hiểu Dung mới hoàn hồn, gượng cười với chúng tôi: “Tớ có chút không khoẻ nên tớ về trước đây, các cậu báo lại với giáo viên giúp tớ nhé.”
Nói xong cô ấy vội vàng rời đi.
Nhìn thấy Cố Hiểu Dung như vậy, La Hân không nhịn được nhíu mày: “Tiểu Dung bị làm sao thế?”
“Ai mà biết chứ.” Lục Du Du khẽ hừ một tiếng, “Chắc là sợ, dù sao người bỏ tay trước trong trò Bút tiên hôm đó cũng là cậu ta mà.”
“Không phải.” Tôi híp mắt nhìn theo bóng lưng Cố Hiểu Dung, “Không phải do nữ quỷ kia.”
Lục Du Du không phục: “Sao mà cậu biết chắc chứ?”
Tôi nhìn Lục Du Du, chớp mắt: “Chắc do tớ thông minh, xinh đẹp hơn cậu chăng?”
“Cậu!!”
Lục Du Du lại bị tôi chọc tức, khi sắp mất bình tĩnh thì chợt một giọng nói dịu dàng vang lên từ sau lưng chúng tôi ——
“Có chuyện gì vậy?”
Tôi quay đầu lại, thấy giáo viên nghệ thuật của chúng tôi – Bạch Trạch.
Tôi lập tức ngọt ngào cười: “Không có gì đâu thầy Bạch.”
Vừa nói tôi vừa nhìn xuống cổ tay hắn, nhướng mày: “Thầy ơi, khuy măng sét của thầy đẹp quá, thầy mua ở đâu thế ạ?”
“Cái này ấy à?” Bạch Trạch liếc nhìn cổ tay áo, cười dịu dàng hơn, “Tôi tự thiết kế đấy.”