Sau Khi Trap Nguyên Soái Trong Game Tôi Bỏ Trốn

Chương 66: Em và anh đầu bạc răng long (3)



Cậu mở bừng mắt, lấy lại tinh thần rồi tiến vào đại sảnh trò chơi.

Nơi này vẫn non xanh nước biếc như cũ, lúc cậu ngẩng đầu lên nhìn thì bầu trời vẫn trong xanh như thế, giống y như năm đó khi cậu mới đăng nhập trò chơi.

Người qua đường bốn phía thấy cậu thì dừng lại, thì thầm bàn tán:

"Mị ma kìa."

"Wow là mị ma đó"

"Một hai năm nay rồi mị ma mới online lại nè!"

"Trời ơi!"

Mấy cái tiếng ồn ào này nghe quen thuộc quá.

Hồi đó lần đầu tiên nghe mấy người này bàn tán thì cậu chỉ thấy nhức nhức cái đầu thôi, lúc đó trong đầu cậu chỉ có thù hận ác ý, chỉ muốn giúp bạn cốt của mình hại đời kẻ bạc tình.

Nhưng hiện tại thì cậu cảm thấy khác hẳn.

Giản Nại đang thẫn thờ thì nghe được tiếng hệ thống thông báo:【 Bạn tốt Phong đã online.】

Giản Nại chỉ cảm thấy đầu quả tim có chút nóng bỏng, cậu còn chưa kịp truyền tống đi gặp anh thì đã thấy bóng hình quen thuộc xuất hiện ở bên cạnh mình, cậu ngẩng đầu nhìn qua thì đó chính là dáng hình màu đen quen thuộc.

Hình bóng mà cậu chờ đợi ngày ngày đêm đêm ở trong trò chơi, cậu còn tưởng rằng sẽ không bao giờ còn được gặp lại người ấy.

Hốc mắt Giản Nại đỏ au, không nghĩ ngợi gì nhiều liền ôm lấy anh, Lục Trạch Phong vững vàng ôm lấy.

Hai người bọn họ ôm nhau trước mặt bàn dân thiên hạ, cứ như một đôi tình lữ bị chia cách đã từ rất lâu.

Lục Trạch Phong sờ đầu cậu.

Giản Nại nở nụ cười, âu yếm nhìn anh, giọng nói ngọt ngào bỡn cợt: "Ân công, lâu rồi không gặp, người ta nhớ anh lắm á."

Lục Trạch Phong ôm cậu, thấp giọng nói: "Nhớ bao nhiêu."

"Nhớ quá trời luôn." Giản Nại làm lố: "Anh không được bỏ em nữa đâu đó."

Lục Trạch Phong xoa nắn tay cậu.

Anh nắm tay Giản Nại đi về gia viên của mình.

Bởi vì bọn họ lâu rồi không online nê đã bị hệ thống cưỡng chế ly hôn, ngay cả Tiểu Hồng cũng đã bị thu về trong túi, gia viên cũng không mở ra được nữa.

Giản Nại đứng ở phía trước toà nhà, có chút cảm khái thở dài: "Em nhớ nhà mình lắm đó..."

Lục Trạch Phong nhìn cậu.

Giản Nại chọc anh: "Với cả... Tiểu Hồng cũng cần phải có nhà mới triệu hồi ra được, anh thử nghĩ xem, sau này chúng mình có con, nói không chừng lúc đó còn rủ con chơi game chung luôn á."

Lục Trạch Phong nhướng mày: "Thì sao?"

"Thì..." Giản Nại đỏ mặt, nhưng vẫn lớn mật nói: "Chúng ta kết hôn lại lần nữa đi."

Lục Trạch Phong bình tĩnh nhìn cậu: "Lần này có thật không?"

Giống như đang hỏi xoáy lại chuyện cũ.

Thật ra chuyện khi đó Giản Nại lúc nào cũng cảm thấy mình phải nên xin lỗi Lục Trạch Phong, nếu nói ra được thì cậu sẽ cảm thấy mình đã đền bù được phần nào.

Giản Nại cười tươi rói: "Dạ thật mà, thật còn hơn vàng nữa!"

Lục Trạch Phong không nói gì.

Giản Nại chủ động tiến lại gần hôn anh, nhỏ giọng nói: "Em yêu anh mà, em chỉ muốn kết hôn với anh thôi."

Đáy mắt Lục Trạch Phong loé lên ý cười, khiến nụ hôn càng nồng cháy, làm Giản Nại rơi vào bể tình, rồi cậu nghe thấy anh nói: "Đi thôi."

Đây là chuyện mà Giản Nại vốn không hề dám nghĩ tới.

Lục Trạch Phong có thể lại online lần nữa.

Bọn họ phục hôn, hơn nữa trong bụng cậu lại còn có bé bi của hai người.

Cậu vui mừng đến nỗi không biết làm sao cho phải.

Lúc hai người họ đứng ở dưới chân núi hoa đào hợp hôn thì hệ thống bạn bè của Giản Nại có nhắc nhở, ngay khi cậu đang thẫn thờ thì cách đó không xa vang lên một giọng nói quen thuộc: "Nại Nại!!!"

Giản Nại ngây người, không dám tin nói: "Thần Thần?"

Là người bạn duy nhất của cậu ở Trái Đất, Thích Thần!

Vẻ mặt Thích Thần kích động chạy tới ôm lấy cậu: "Nại Nại, là cậu thật rồi!"

Hai người không hề nghĩ rằng còn có thể gặp lại nhau, trong lúc nhất thời họ kích động vô cùng.

Giản Nại nhìn Thích Thần nói: "Thần Thần, sao cậu lại tới đây, không phải... cậu đã nghỉ chơi game rồi à?"

Thích Thần giải thích: "Nói ra thì dài dòng lắm, lúc cậu bị đâm thì cậu được đưa vào bệnh viên, cả năm trời cậu sống thực vật, rồi nửa năm trước cậu mới tỉnh lại đấy."

Giản Nại trừng lớn mắt, nảy ra suy đoán mà đến chính cậu cũng không dám tin.

Thích Thần gật đầu, khẳng định phỏng đoán của cậu.

Giản Nại chần chờ: "Ý của cậu là..."

Thích Thần nói: "Đúng vậy, lần đầu tiên người kia tỉnh lại ở bệnh viện thì tớ đi thăm cậu ta, cậu ta nói với tớ rằng cậu ta không phải người Trái Đất, mà cậu ta tới từ nơi gọi làm Ám Tinh, cậu ta còn nói đã gặp cậu rồi, cậu ta nói nhiều thứ lắm, nói rằng cậu sống ở Ám Tinh rất tốt, còn được gả cho người mà cậu thích, tớ biết nhiều điều từ miệng cậu ta lắm..."

Giản Nại xác định ngay và luôn.

Chính chủ đã tới Trái Đất và dùng thân thể của mình.

Chuyện như vậy coi như cũng là hạnh phúc vẹn toàn đi.

Tuy rằng chính chủ không thể quay lại Ám Tinh được nữa, mà cậu cũng không thể lại trở lại Trái Đất, nhưng cậu có thể gặp bạn thân của mình trong game đã là phước phần lớn lắm rồi!

Hơn nữa cậu nhớ rõ chính chủ đã từng nói với mình rằng, cậu ta khát vọng sự tự do, khát khao tình yêu đích thực.

Chế độ ở Trái Đất rất phù hợp với cậu ấy.

Hơn nữa ở nơi đó còn có Thích Thần chăm sóc, coi như bản thân mình cũng đã giải quyết được một chuyện rầu.

Yết hầu Giản Nại nghẹn lại, khó khăn hỏi Thích Thần: "Cậu ấy... có khoẻ không?"

Thích Thần nở nụ cười: "Cậu yên tâm, cậu ấy khoẻ lắm, mấy tháng trước đã xuất viện rồi, còn biết hát nữa, có tài lắm đó, cậu ta rất thích cái nghề ca sĩ của cậu, giờ đã từ từ đi vào quỹ đạo rồi, bởi vì tớ có khoang trò chơi của cậu, cho nên tin tức cậu online được báo cho tớ biết, nên tớ mới tới đây nè, chờ khoảng thời gian nữa cậu có điều gì muốn nói cậu ta thì hai người có thể gặp mặt nhau rồi nói!"

Giản Nại vui mừng không thôi: "Thế thì hay quấ!"

Nếu nguyên chủ lo lắng cho cha mẹ thì sau này cậu sẽ thường tới khoang trò chơi để kể về chuyện cha mẹ cho cậu ta nghe.

Hai người nói một hồi, Thích Thần tia qua Lục Trạch Phong đứng bên cạnh, đây là lần đầu tiên cậu ta nhìn thấy nửa kia của bạn mình, nhìn một phát là biết ngay người này tuyệt đối không tầm thường.

Khí chất Lục Trạch Phong anh đĩnh, cho người ta một cảm giác bất phàm.

Giản Nại mỉm cười giới thiệu: "Đây là Lục Trạch Phong, chồng mình đó."

Thích Thần xác nhận được rằng bạn mình đang sống tốt lắm, cậu ta mỉm cười nói: "Xin chào, tôi là bạn thân của Giản Nại, Thích Thần!"

Lục Trạch Phong bắt tay với cậu ta: "Xin chào."

Thích Thần nhìn người đàn ông lịch thiệp trước mặt, đánh giá một lượt từ trên xuống dưới, rồi nhỏ giọng nói với Giản Nại: "Chẳng lẽ đây là ân công mà cậu gào khóc thảm thiết đòi đi tìm đó hả?"

Giản Nại đỏ bừng mặt: "Khóc lóc thảm thiết hồi nào, cậu đừng có bơm đểu vậy được không?"

Thích Thần mím cười: "Tớ chỉ nói sự thật mà thôi!"

Giản Nại quê quá chừng, nhìn về phía Lục Trạch Phong bên cạnh mới phát hiện anh cũng đang nhìn mình, anh dùng ánh mắt suy tư nhìn Giản Nại khiến cậu xấu hổ không thôi, nhưng bỗng dưng cậu lại cảm thấy hơi may mắn.

Thấy may mắn là vì cậu có cơ hội để nói chuyện này cho Lục Trạch Phong biết.

Bởi vì cậu cảm thấy, nếu thật sự bỏ lỡ Lục Trạch Phong cả đời thì có lẽ cậu sẽ khóc lóc thảm thiết mất.

Lục Trạch Phong như hiểu được suy nghĩ của Giản Nại, chủ động nắm tay cậu: "Nghi thức sắp bắt đầu rồi, đi thôi."

Giản Nại treo nụ cười trên mặt, gật đầu: "Dạ."

Bối cảnh của nghi thức kết hôn lần này và lần trước hoàn toàn khác nhau, lúc ấy cậu chỉ rắp tâm lên kế hoạch trả thù sau kết hôn rồi ly hôn trong đau đớn như thế nào, nhưng bây giờ những gì cậu muốn cũng chỉ là tương lai của cậu và Lục Trạch Phong.

Nơi tổ chức hôn lễ vẫn là Đảo Đào Hoa.

Hai người nắm tay đi vào con đường nhỏ được cây hoa đào nở rợp đầy trời, chậm rãi bước đến cuối con đường.

Cậu mặc áo choàng màu đỏ rực, xung quanh có rất nhiều người tới vây xem, có không ít người chơi năm đó cũng ở đây bàn tán:

"Cưới lần hai rồi kìa."

"Gương vỡ lại lành à?"

"Ha ha ha, sao vừa online lại là đi cưới liền rồi?"

"Có bị ngu không, ngoài đời chắc là đã đến với nhau từ lâu rồi."

Không chỉ có những người chơi, mà hơn nữa là lần này còn có bạn thân của mình, còn có người mình yêu nhất đang đứng ở bên cạnh.

Bọn họ tổ chức như một hôn lễ thực thụ.

Chính thức ở bên nhau.

Cánh hoa màu hồng phấn bay phấp phới, mang theo mùi hương dịu ngọt thoang thoảng của hoa anh đào.

Đi vào trung tâm điện phủ, Nguyệt Lão tổ chức nghi thức, lão nhìn đôi tình nhân dưới bậc thềm rồi cười tủm tỉm nói: "Chúc mừng hai con đã trở thành đôi tình nhân thứ 9999999 kể từ khi Thiên Đạo mở máy chủ cho tới nay, hy vọng hai con có thể trao nhau những lời hứa hẹn đời đời kiếp kiếp, răng long đầu bạc, nâng đỡ lẫn nhau, làm một đôi thần tiên quyến lữ, không rời không bỏ!"

Gió thổi xen kẽ những cành hoa đào, mang đến sự dịu dàng vô tận.

Giản Nại nhìn về phía Lục Trạch Phong, cậu cầm lấy tay anh, cảm nhận nhiệt độ của anh, đôi mắt mang theo ý cười, dịu dàng nói: "Không rời không bỏ, răng long đầu bạc."

Lục Trạch Phong cúi người hôn lấy cậu, cánh hoa mềm mại rơi xuống vai anh, giọng anh trầm thấp, thốt lên lời thề trịnh trọng: "Mãi mãi."

Nhất định sẽ mãi như thế.

.

.

.

còn chương phiên ngoại nữa mọi người ráng chờ nha

pn về bé Thìn 


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.