Sau Khi Trở Thành Bạo Quân

Chương 117



Ánh trăng nghiêng và rơi vào một góc kỳ lạ trên chiếc bàn gỗ gụ trong phòng của quốc vương, chính xác hơn là trên một tấm gương đồng cổ đứng trên mặt bàn.

Ác ma chậm rãi lau gương bằng một tấm vải lụa đen, quốc vương hứng thú quan sát hành động của hắn. Cậu đã không lạ lẫm gì với sinh vật bóng tối, thậm chí còn từng tận mắt chứng kiến thiên sứ, nhưng đêm nay ác ma muốn cho quốc vương thấy, gần gũi hơn với những ảo tưởng về sinh vật bóng tối của mọi người —— phù thủy, quả cầu pha lê, ảo ảnh, giấc mơ và những thứ tương tự.

Mọi chuyện bắt đầu khi quốc vương nhận được thư của tướng quân John.

Khi nhìn thấy cuộc tranh luận về sự thật do Thánh Đình tổ chức, quốc vương không khỏi chế giễu đây hệt như vở kịch hài bị vải đen che kín, bọn họ muốn bàn luận về sự thật gì? Dùng logic mẹ hay vợ rơi xuống nước?

“Ngài có muốn tận mắt xem vở kịch hài này mở màn như thế nào không?” Ác ma ân cần đề nghị.

Sự ân cần trong lời của hắn còn mang theo mùi xấu xa rõ ràng là muốn gây sự, quốc vương nhìn hắn, suy nghĩ một lát, coi như vui lòng đồng ý. Cậu mới vừa gật đầu, ác ma bèn nở nụ cười, trong việc gây rắc rối cho Thánh Đình hắn và bệ hạ có thể coi như lòng ngầm hiểu nhau.

Không tính những chuyện khác thì có đôi khi ác ma và quốc vương đúng là hợp tác làm việc xấu rất vui vẻ.

“Được rồi, thưa bệ hạ, sắp đến giờ rồi.”

Ác ma đặt khăn lụa lau gương xuống, khóe miệng hơi cong lên.

“Cho phép thần lấy một giọt máu của ngài.”

Cha đỡ đầu hải tặc Charles từng khuyên quốc vương, khi đối phó với các sinh vật địa ngục, tốt nhất không nên dễ dàng đồng ý với yêu cầu của chúng, tất nhiên tốt nhất là không nên đưa cho chúng bất cứ thứ gì có thể dùng để ký khế ước… Tiếng xấu bao nhiêu năm của Địa Ngục cũng không phải nói ngoa.

Nhưng hiện tại, quốc vương đã vươn tay ra.

Nụ cười trên môi ác ma rộng hơn chút, hắn lau bàn tay đeo chiếc nhẫn tường vi của quốc vương, thậm chí cậu còn chưa nhận ra đau đớn, hắn đã lấy một giọt máu nhỏ lên mặt gương đồng.

“Hãy để thần làm một trò ảo thuật cho ngài.” Ác ma nhẹ nhàng nói, hắn đưa tay lên che mắt quốc vương.

Quốc vương cảm thấy trước mắt đột nhiên tối sầm lại, trước mắt như có một dòng sông lạnh chảy qua. Sau đó nghe ác ma nói “xong” bèn thu tay về.

Quốc vương mở mắt ra, trước mắt trắng xóa, ánh trăng bàng bạc tụ lại trên bàn như dòng sông, uốn lượn chảy vào trong gương đồng. Mà mặt gương đồng màu vàng nhạt trở nên trơn bóng như thủy ngân, sau đó trên mặt gương lờ mờ xuất hiện hình dáng kiến trúc. Một lát sau, hình ảnh trở nên rõ ràng, quốc vương nhìn thấy “sảnh sự thật” của Thánh Đình.

Có vẻ như Thánh Đình có ý định nâng cuộc tranh luận này lên một vị thế tương tự như “tranh luận Thánh Thể” nổi tiếng, tổ chức trong đại học Viber ở “Kinh đô Nghệ thuật”.

Ác ma nhẹ nhàng giải thích với quốc vương, đại học Vibel không có hội trưởng đủ chỗ cho khán giả, thế nên công tước Georgisson phụ trách cuộc tranh luận đã nhường phòng tiệc riêng của mình.

Trên bàn tiệc của thủ trưởng, đặc sứ giáo hoàng ngồi nghiêm trang, một tay đặt trên sách thánh một tay đặt trên cán cân, tượng trưng cho thân phận trọng tài và “công chính”. Ở hai bên đại sảnh giáo đường, các học giả thế tục và các học giả viện hồi giáo đứng lẫn lộn hai bên, điều này tượng trưng cho chỉ có sự thật trong lần tranh luận này mà không phân biệt thân phận. Chỉ nhìn bề ngoài, quả thật là một cuộc tranh luận sự thật lớn chưa từng có, các học giả nhiệt tình phản bác bác bỏ lẫn nhau, hùng hồn tuyên bố —— nhưng nếu không phải kịch bản đều là “học thuyết dị giáo” liên tục bại lui, các giáo sĩ thần học cầm sách thánh mà đại sát tứ phương.

“Hay thật.” Quốc vương nhận xét: “Khi đế quốc Thần Thánh tan rã, các giáo sĩ cũng sẽ không còn nơi nào để đi —— diễn viên ưu tú nhất của Metzl đều phải bái phục chịu thua trước mặt bọn họ.”

Quả thật, Thánh Đình không có nhà luận chiến nổi tiếng nào ở cả hai bên bờ Abyss, nhưng đa số bọn họ đều là những chuyên gia về thần học và luật học, còn về thiên văn toán học y học thì nhân tài của bọn họ chẳng bao nhiêu. Nhưng trong cuộc tranh luận trước mắt này, các giáo sĩ đều người hiểu biết thông thái, kiến thức sâu rộng không thể làm giả, ngược lại đối thủ của bọn họ nhiều lần hỏi ra mấy câu hỏi ngu ngốc, việc này cực kỳ không phù hợp với danh xưng của họ

Ác ma cười đồng ý với lời nhận xét cay độc của quốc vương.

—— lấy hộp sọ của đám xương khô địa ngục để đánh cược, những nhà thần học hùng hồn đó, có khi bọn họ còn chẳng thuộc hết sách thánh. Có lẽ vì buổi biểu diễn hôm nay, mà có mấy người chắc cũng đau đầu học thuộc lời thoại.

Thuyết tuần hoàn máu trong tim đã bị thuyết reiki bác bỏ, nghi ngờ về thành phần không khí thì bị phán thành vô lý… Không khí trong sảnh sự thật đầy quyết liệt, chẳng bao lâu nữa sẽ đến lượt “thuyết nhật tâm”. Ác ma cười nhắc nhở quốc vương: “Sắp tới rồi.”

Quốc vương ngồi thẳng lên một chút, chăm chú nhìn những gì xảy ra trong gương đồng.



Kinh đô Nghệ thuật, hội trường tranh luận về sự thật.

Giáo chủ Martin mặc áo bào đen, trong cuộc tranh cãi này ông ta là lực lượng chính của Thánh Đình, cũng là một trong số ít những nhà hùng biện không quá lẫn lộn thật giả. Ông ta cao lớn, như diễn viên bi kịch hơn là nhà thần học. Ông ta là một đối thủ xảo quyệt và đáng sợ với các đối thủ cũ, bởi vì trong những phát biểu của ông ta thường có nhiều lập luận ngụy biện và những lập luận đáng tin. Hôm nay, ông ta đã khéo léo dẫn sai lời của đối thủ nhiều lần, thêm chúng vào một số hàm nghĩa vốn không có, từ đó không dễ dàng khiến người ta phát hiện mà nhảy cuộc tranh luận từ khoa học vào cạm bẫy của nghịch lý.

Đây cũng là chuyện không còn cách nào khác, dù Thánh Đình đã chuẩn bị chu toàn, nhưng trước mặt khán giả, bọn họ vẫn phải dốc hết sức bày ra tư thế dời núi lấp biển bác bỏ tất cả.

Mỗi khi các học giả khác không thể tự biện minh cho mình, giáo chủ Martin sẽ ngay lập tức tóm tắt quan điểm và cách hiểu của mình bằng giọng điệu mạnh mẽ, không để bọn họ lộ quá nhiều sơ hở trước mặt khán giả.

Khi cuộc tranh luận sắp kết thúc, đối thủ của giáo chủ Martin —— nếu những người lén thông đồng với nhau cũng có thể tính là đối thủ —— thì chỉ còn lại một người cuối cùng.

“Thưa quý vị, như đã được nhấn mạnh trong Almagest.” Giáo chủ Martin kết thúc cuộc tranh luận của mình bằng một cử chỉ tự tin và thách thức đối thủ của mình: “Bầu trời vĩnh hằng và thiêng liêng là lãnh địa của Thần, Thần quốc xây trên vương quốc xa xôi đó. Vì điều này, các thiên thể đứng yên, trái đất mà chúng ta đang đứng là trung tâm của các vì sao, chúng ta là con cái yêu dấu của Thượng Đế. Lẽ nào trong chúng ta sẽ có người tự coi mình là con dân bị ngài bỏ rơi sao?”

(*) 至大论: Almagest, tên nguyên bản là Mathematike Syntaxis là tác phẩm thiên văn học nổi tiếng của nhà thiên văn học người Hy Lạp Ptolemey. Trong tác phẩm này Ptolemey đã đưa ra danh mục 48 chòm sao.

Martin nhìn đối thủ của mình, chờ đợi câu trả lời của ông.

Đó là một giáo sư tầm trung của Đại học Vibel, Giáo sư Bieber.

Giáo chủ Martin biết Bieber sẽ nói gì tiếp theo. Ông sẽ trích dẫn một số dữ liệu để chứng minh tính đúng đắn của thuyết nhật tâm. Mà ông ta sẽ chỉ ra chính xác các lỗi số học và đo lường tồn tại trong những dữ liệu đó, từ đó tuyên bố kết luận của giáo sư Bieber không hợp lệ. Trong tất cả học giả thì giáo chủ Martin ít lo nhất là vị giáo sư Bieber này.

Vì, khác với học giả khác, tự bản thân vị giáo sư Bieber là một kẻ tham ô nhận hối lộ, từ mấy năm trước ông ta đã trông mong đầu nhập vào Thánh Đình là người của bọn họ.

Giáo sư Bieber đứng dậy, ông cúi đầu chào mọi người rồi liếc nhìn giáo chủ Martin.

Giáo chủ Martin đang chờ ông phát biểu, ông lấy ra một ít giấy: “Kính thưa quý vị, về việc thiên thể có đứng yên hay không, thuyết nhật tâm có vô lý hay không, ta hạn hẹp kiến thức, e rằng không thể đưa ra kết luận chính xác được. Nhưng ta có một vài điều muốn cho các quý vị thấy… Những bức thư của ta được viết bởi những nhân vật lớn đáng kính như ngài giáo chủ Martin, cha xứ Peter, ngài công tước Georgisson.”

Trong khán phòng khách quý, biểu cảm của công tước Georgisson đột nhiên thay đổi, vẻ tự mãn trên mặt Martin chợt cứng lại.

Trước khi những người khác kịp phản ứng, giáo sư Bieber đã bước ra, giơ cao bức thư trong tay lên:

Các quý ông! Các quý cô! Chuyện đau lòng đã xảy ra! Tất cả những gì các vị chứng kiến hôm nay chẳng qua là một cuộc diễn tập công phu, ba ngày trước, vợ và con trai ta đã bị người của Thánh Đình theo dõi, các vị nhận được không phải là sự thật được chứng minh một cách công bằng, mà là một trò lừa bịp được sắp đặt kỹ lưỡng. Ta e rằng tất cả quý vị ở đây đều đang mang gánh nặng vợ con như ta, khó mà nói thẳng…”

“Ông đang nói nhảm gì đấy!”

Công tước Georgeson “cạch” đứng lên, chỉ vào giáo sư Bieber trong hội trường.

“Tên tiểu nhân tham lam vô độ này dám nói ra lời nói dối sỉ nhục ta! Mau! Bắt ông ta lại!”

Trong đại sảnh có thể nói là người ngã ngựa đổ, khi một số học giả khác đang phát biểu, luôn có người giám sát lời nói và việc làm của bọn họ, nhưng không ai ngờ rằng giáo sư Bieber cùng một bọn với bọn họ lại phản bội vào giây phút cuối cùng.

“Ông ta đã bị quỷ ám.” Giáo chủ Martin liếc nhìn giáo sư Bieber đang vẫy những từ ngữ phản bác trước đó của bọn họ, lập tức lớn tiếng nói.

Khán giả đầy vẻ xôn xao, một đội vệ binh vũ trang đầy đủ đẩy ra đám người xông vào hội trường.

“Sự thật không thể bị báng bổ, để chứng minh tất cả những gì ta đã nói ngày hôm nay, ta sẵn sàng chết để chứng minh những gì ta nói đều không hề giả!”

Giáo sư Bieber hét lên, còn chưa kịp bị lính canh bắt được đã đâm sầm vào cột đá bên cạnh.

Máu bắn tung tóe, hình ảnh như đóng băng vào lúc này.



“Thế nào? Bệ hạ.” Ác ma cười khanh khách nhìn quốc vương, “Ngài có hài lòng với niềm vui mà thần đã chuẩn bị không?”

“Sao ngươi làm được?”

Quốc vương có hơi kinh ngạc, xét đến vẻ mặt kinh ngạc của công tước Georgeson và giáo chủ Martin lúc cuối, có lẽ giáo sư Bieber là người của bọn họ.

“Vì giáo sư Bieber cũng là một kẻ tiểu nhân, thần đã có một thỏa thuận nho nhỏ với ông ta.” Ác ma buông tay: “Mà đứa con trai lớn duy nhất của ông ta, thực chất là sản phẩm của người vợ xinh đẹp lêu lỏng với một giáo chủ, ông ta cũng chẳng có vướng bận đừng liên lụy vợ con —— mà chỉ hận không thể để cho bọn họ cùng nhau chịu tội chết.”

“Loại giao dịch nào có thể khiến người ta chủ động chết?”

“Ồ, cái này.” Ác ma trả lời: “Ông ta là một nửa pháp sư, lén nghiên cứu thuật hắc ám —— thuật pháp phản lại ông ta nên tự biết mình không còn nhiều thời gian, muốn có một chỗ đứng trong địa ngục. Thần đã thỏa mãn nguyện vọng nho nhỏ này của ông ta. Đây là buôn bán công bằng.”

Quốc vương nhìn ác ma, hoàn toàn nghi ngờ về “công bằng” trong lời của hắn.

Ác ma nhún vui, hắn đồng ý sẽ ban cho vị pháp sư kia chút quyền lực, thế nhưng hắn không có nói cho rồi không được lấy lại đúng không? Chẳng phải việc một vong linh bị lãnh chúa địa ngục xé nát ngay sau khi giành được một chút quyền lực, không phải là việc rất bình thường à?

“Đủ vô liêm sỉ.” Quốc vương cảm thán, dù là giáo chủ Martin hay Bieber, ác ma, những việc bọn họ làm đều có thể gọi là vô liêm sỉ: “Đáng tiếc, chỉ là một trò hề.”

Cậu và ác ma đều biết, cảnh vừa rồi chỉ có thể xem như chút rắc rối cho Thánh Đình —— bọn họ có thể bù đắp sau khi sự việc xảy ra, chẳng hạn như tìm ra những nhược điểm thường ngày của giáo sư Bieber, phá hủy hình tượng của ông ta, sau đó tuyên bố rằng đối phương bị ma quỷ dụ dỗ —— ừ, việc này không phải giả. Trong trường hợp Thánh Đình đã đánh thức tín ngưỡng bằng thần tích, cuộc tranh luận này rõ ràng sẽ chỉ kết thúc với phần thắng hoàn toàn thuộc về Thánh Đình.

Nhưng, hạt giống hoài nghi sẽ từ từ gieo xuống.

“Các giáo chủ của Thánh Đình không nhận ra hành động của ngươi à?”

Quốc vương hỏi một cách đầy ẩn ý.

Cậu nhận thấy tốc độ và sức mạnh của ác ma đã tăng lên nhiều hơn trước. Hoặc, quốc vương hoài nghi ngay cả trong đế quốc Thần Thánh, cũng tồn tại mấy sinh vật bóng tối do ác ma điều khiển. Nếu không sao hắn nhanh chóng tìm được chút niềm vui nho nhỏ cho Thánh Đình?

Dù ác ma tự cho mình là kỵ sĩ trung thành trước mặt quốc vương, nhưng bất cứ ai thực sự coi hắn là tôi tớ bình thường thì e rằng sẽ phải trả cái giá đắt.

Sự chú ý của quốc nhanh chóng chuyển sang những thứ khác: “Pháp sư sinh sống ở nhân gian? Bọn họ có đông không?”

Kể từ khi biết về sự tồn tại của cô phù thủy trong hải tặc Walway, quốc vương đã thầm ghi nhớ nhóm “phù thủy”. Đáng tiếc chuyện xảy ra sau đó, cho dù là cái chết đen, hay là phản loạn miền Bắc, Thánh Đình lập quốc quá mau quá gấp, thế cho nên cậu vẫn chậm chạp không thể nhúng tay vào làm những việc liên quan.

Ác ma giải trừ ảo thuật trên gương, nó lại biến thành một tấm gương đồng bình thường. Ác ma nghe quốc vương hỏi bèn hiểu được cậu muốn làm gì, hắn nghĩ xong thì đột nhiên mỉm cười: “Pháp sư đã ít hơn trước kia nhiều, nhưng… Bệ hạ, thần nghĩ, bọn họ là sự trợ giúp dễ dàng nhất mà ngài có thể nhận được lúc này.”

“Búa phù thủy.”

(*) Malleus Maleficarum, thường được dịch là Búa phù thủy, là chuyên luận nổi tiếng nhất về thuật phù thủy. Nó được viết bởi giáo sĩ Công giáo người Đức Heinrich Kramer và được xuất bản lần đầu tại thành phố Speyer của Đức vào năm 1486. ​​Nó được mô tả là bản tóm tắt tài liệu về quỷ học của thế kỷ 15.

Quốc vương nói.

Rõ ràng sau khi Thánh Đình ban hành bộ luật săn giết này, cậu đã có suy nghĩ giống ác ma.

“Đúng vậy. Nhưng còn hơn thế nữa.” Ác ma hơi nghiêng đầu, hệt như đang cảm ứng cái gì, sau đó cúi đầu xuống nhìn quốc vương: “Bệ hạ, thần nghĩ, chúng ta có thể gây bất ngờ cho các vị lãnh chúa tham dự yến tiệc.”

Quốc vương đang định suy nghĩ ý nghĩa trong lời nói của hắn, một con quạ đã đáp xuống trước mặt quốc vương. Ác ma mỉm cười nhìn cậu, hiển nhiên muốn chờ cậu đọc xong thư, mới nói chuẩn bị được những bất ngờ gì cho các vị lãnh chúa sắp dự yến tiệc.

Quạ đen đưa thư lớn hơn bình thường nhiều.

Quốc vương nhận ra nó.

Đó là thú cưng của phù thủy Greira trên tàu ma.

Quốc vương nhớ lại mình đã đồng ý một yêu cầu của nữ phù thủy kia, Khi cô sẵn sàng, hãy giúp cô ấy đưa bọn hải tặc Walway đã hi sinh trở lại tàu ma.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.