Cánh đồng tuyết đang rung chuyển, từng khe rãnh cực sâu lan rộng trên mặt đất, trông giống như có sinh vật nào đó ở sâu trong lòng đất đang xoay mình quằn quại, sau đó móng vuốt sắc bén của nó thành công xé toạc toàn bộ lớp vỏ băng.
Ferri III và hơn mười mấy kỵ sĩ cuối cùng của mình gian nan đứng dưới đống xương, họ khiếp sợ nhìn những gì xảy ra trước mắt, lại một lần nữa cảm giác được nhân loại là sinh vật nhỏ bé cỡ nào giữa thế gian.
“Nhanh lên! Leo lên!”
Ferri III ra lệnh ngay lập tức.
Cánh đồng tuyết dưới chân bọn họ bắt đầu xuất hiện rãnh sâu, nước biển lạnh như băng đang tuôn ra từ trong khe nứt, chẳng mấy chốc nơi họ đứng sẽ bị nước biển nhấn chìm. Con đường sống duy nhất là tìm được một chỗ đứng, chẳng màng tới kính hay bất kính, Ferri III dẫn đầu cầm kiếm trong tay làm cuốc xẻng, gian nan trèo lên một hộp sọ hình bán nguyệt khổng lồ.
Hộp sọ này to như một ngọn đồi.
Khi họ leo lên đến đỉnh, đứng vững trong một khe nứt trong xương, bên tai chỉ còn lại tiếng nước chảy cuồn cuộn.
“Ai là nhà địa lý đã nói rằng không có vùng đất nào ở cực Bắc?”
Ferri III tìm vui trong đau khổ tự giễu hỏi.
“Nhưng mà cũng không sai, nếu chúng ta có thể sống sót trở về thì có thể giúp anh ta chứng minh, vùng đất cổ xưa ở cực Bắc thật sự không có lục địa nào, ngoài băng ra thì mẹ nó toàn là biển.”
Nước biển phun ra từ các khe nứt đã nhấn chìm tảng băng mà họ vừa đứng lên, dưới làn nước biển ào ạt như con rồng giận dữ, những xác chết cổ xưa không biết là thần ma hay yêu dần lộ ra khỏi lớp tuyết dày, hiện ra bộ dáng hoàn chỉnh. Biển đầy xương, bọn Ferri III đứng trên đỉnh đầu lâu như một chiếc thuyền đơn độc, thoáng chốc cảm giác mình đang ở trong một câu chuyện cổ xưa.
Chuyện kể rằng thần linh nổi giận giáng lũ lụt nhấn chìm thế gian, chỉ còn duy nhất một người ngồi trên chiếc thuyền đơn độc lênh đênh trên biển cả bao la, hệt như muốn lang thang mãi mãi trong trời đất hoang vu.
Ferri III im lặng.
Mọi người không nói gì nữa, họ chạy trốn khỏi quê hương, sinh tử mênh mang, trời đất trống trải… Một nỗi buồn và vắng lặng khó tả đè nặng lên kỵ sĩ sắt thép.
“Đó là gì?!”
Trong yên lặng, bỗng nhiên có kỵ sĩ chỉ về phía Bắc kêu lên. Giọng nói của hắn tràn đầy khiếp sợ và sợ hãi.
Mọi người nhìn theo hướng hắn chỉ.
Nước biển phun ra từ dưới lớp băng không biết dày bao nhiêu đã nuốt chửng mọi thứ, vầng trăng lạnh lẽo trên bầu trời như ánh mắt hờ hững nhìn xuống năm tháng nào đó. Mà ở dưới ánh mắt đó, nơi tận cùng của thế giới, nơi chân trời của vùng cực, một thứ gì đó to lớn ngoài sức tưởng tượng đang bay múa điên cuồng, màu đen, khổng lồ, hung dữ, thời tiền sử…
Cái gì thế?!
Trong nháy mắt, Ferri III đã hiểu tại sao cánh đồng tuyết lại rạn nứt.
Bởi vì ở nơi sâu nhất của dải băng cực bắc, có một tồn tại đáng sợ nhất đã nổi giận, cơn giận dữ của nó đã xé nứt nơi này. Nhìn xa, bóng đen đó giống như một con rắn, loại rắn nào có thể dễ dàng xé nứt cả tảng băng như tờ giấy trắng? Một màn sương đen phóng lên tận trời xung quanh rắn đen, dường như nó đang chiến đấu sinh tử với một thứ khác.
Mà loại người nào có thể chiến đấu với nó?
Ferri III không tưởng tượng được câu trả lời.
Hắn cũng không có thời gian suy nghĩ, bởi vì trên mặt biển bắt đầu xuất hiện một vòng xoáy cực lớn, diện tích của vòng xoáy rộng hàng nghìn mét vuông, tất cả xương nổi lên từ cánh đồng tuyết đang trôi về phía trung tâm của nó. Vòng xoáy giống như một con mắt khác đối diện với mặt trăng trắng trên bầu trời, đó là trong truyền thuyết ——
Mắt biển!
Họ không còn sức để làm gì nữa.
Ferry III nắm chặt chuôi kiếm, bất lực nhìn xương mọ mà mình và các kỵ sĩ đang đứng bị dòng xoáy hút vào, nhanh chóng rơi vào trung tâm của dòng xoáy dường như có thể nuốt chửng mọi ánh sáng trên thế giới.
Tiếng nước đục thủng màng nhĩ, Ferri III ngẩng đầu nhìn trời lần cuối trước khi chìm hẳn vào bóng tối.
Vô số bướm đen bay lượn trên bầu trời, máu đỏ như mưa.
…
“Ngươi cầm trong tay thứ gì?!”
Rắn thế giới tức giận gầm lên để che giấu nỗi kinh hoàng và sợ hãi trong lòng.
Nó đã co đầu rút cổ ở cực Bắc lâu như vậy, chịu đựng giá lạnh, thầm cười nhạo các vị thần và Địa Ngục, dùng xương của bọn họ để xây dựng sào huyệt lột xác của mình. Nó vững tin rằng chờ đợi thời khắc ngàn năm đến, sau trận chiến đẫm máu của mọi người thì nó sẽ xuất hiện với cái vẻ huy hoàng xưa nay chưa từng có.
Dù là Thánh Đình, kẻ diệt rồng, hay bất cứ hậu duệ nào, đều sẽ kinh ngạc mà lại chán nản bất lực nhìn nó lên ngôi vua.
Nó đã nhiều lần miêu tả giấc mơ này, miêu tả lâu như vậy, nhưng ác ma đột nhập vào cánh đồng băng đã đập tan giấc mơ của nó một cách tàn bạo nhất.
Mất mát và kinh hoàng đan xen với nhau, con ngươi vàng đầy dữ tợn của rắn thế giới nhìn chằm chằm vào ác ma.
Ác ma đứng trên một tảng băng trôi, xung quanh là nước đen xương trắng va vào nhau, vảy trộn lẫn với máu thịt khiến nơi đây giống như một lò mổ. Không còn chút tĩnh lặng thơ mộng nào nữa. Trên người rắn thế giới tràn đầy vết thương thấy cả xương, trên người ác ma cũng không khá hơn chút nào, hai bên chiến đấu đều đầm đìa máu tươi.
Nhưng vết thương trên người ác ma lành lại với tốc độ nhanh đến không thể tưởng tượng nổi, hệt như có ý chí nào đó bảo vệ hắn từ đầu đến cuối.
Trái lại, rắn thế giới, vết thương trên người nó dù nhỏ đến đâu cũng khó lành.
“Đây là trừng phạt dành cho kẻ phản bội.”
Ác ma không trả lời câu hỏi của rắn thế giới, hắn ngắm nghía những vết thương vĩnh viễn không lành trên người nó, cười nhẹ nhàng.
“Sao ngươi có thể làm ta bị thương?” Rắn thế giới vẫn lượn vòng, nó không thể được nhìn vết thương không lành trên cơ thể mình: “Ngươi dùng cái gì?! Trường kiếm xương rồng không thể có năng lực này!”
“Chẳng phải ngươi muốn lên ngôi sao? Trên thế giới này không thể có một vị vua ồn ào như vậy. Ngươi nên học cách cư xử đi, quý ông.” Ác ma nói, rặt một vẻ bất lực, hắn chậm rãi giơ lên thứ đang cầm trong tay.
Không biết lúc nào, trường kiếm xương rồng đã biến mất, thứ bị ác ma cầm là quyền trượng xương trắng.
Quốc vương đã từng đặt nó lên vai của ác ma, có hình dạng như quyền trượng xương trắng được phong tặng.
Thoáng chốc, xung quanh dường như lặng ngắt như tờ.
Rắn thế giới nhìn chằm chằm quyền trượng xương trắng, tham lam, tức giận, sợ hãi, khát vọng… Những cảm xúc phức tạp và cực đoan trộn lẫn trong con ngươi của nó, nó gầm lên một cách cuồng loạn, tràn đầy không cam lòng và không thể tin được: “Chính ngươi đã lấy quyền trượng! Thì ra là ngươi! Thì ra là ngươi!”
Rắn khổng lồ lại điên cuồng bay múa, tảng băng bị đuôi rắn va vào vỡ tan thành từng mảnh băng, nước biển dâng trào sóng lớn.
Chỉ có nơi ác ma đứng vẫn yên tĩnh như cũ.
“Y trao quyền trượng cho ngươi!”
Rắn thế giới gầm thét.
“Nếu không tại sao ngươi nghĩ ta còn sống được?”
Ác ma nhẹ giọng hỏi.
Hắn nắm giữ quyền lực của xương trắng, lễ phục đen bị gió thổi dữ dội, mép áo hiện ra những vệt sương đen. Bướm bay quanh hắn, hắn như đang đứng ở biên giới hôm qua và hôm nay, một người xuyên qua quá khứ và hiện tại.
“Sao y có thể giao quyền trượng cho ngươi!”
Rắn thế giới vẫn không thể tin được, hoặc là nói không thể chấp nhận.
“Phải, tại sao chứ?”
Ác ma thầm tự hỏi.
—— Thượng Đế đã ban cho chúng ta quyền lực lớn nhất, nhưng đồng thời cũng bắt chúng ta phải trả giá đắt nhất để có được nó.
Tiếng thở dài trầm thấp xuyên qua ánh sáng ngàn năm, quanh quẩn bên tai hắn. Có người thân đầy máu tươi, con ngươi còn phản chiếu trời đất.
Ác ma nhắm mắt lại, hai tay nắm quyền trượng xương trắng.
Ác ma Địa Ngục mãi luôn nói dối, vua nhân gian sinh ra đã là người không thể tin tưởng ai, nhưng vậy thì sao? Dài hơn vĩnh hằng, là lời thề của họ, nặng hơn sinh tử, là khế ước của họ.
Bệ hạ, chẳng lẽ ngài định giao quyền trượng cho một tên ác ma đầy những lời dối trá thật sao? Ngài không sợ vương thành của ngài đổi chủ sao?
Được thôi, nếu đây là mệnh lệnh của ngài…
… Bệ hạ?
Ngủ ngon, bệ hạ.
Ta là kỵ sĩ đầu tiên của ngài, cũng là kỵ sĩ cuối cùng của ngài.
Ác ma mở mắt ra:
“Thảo phạt phản tặc vì quân chủ, là bổn phận của kỵ sĩ!”
Núi băng vỡ nát, xương trắng thành tro, rắn khổng lồ lao tới siết chặt, bầy bướm đen bay tới như kiếm.
…
Bãi cát cằn cỗi, đá đen lởm chởm, dung nham tràn lan… Cậu lại mơ thấy Địa Ngục, nhìn thấy vầng trăng bàng bạc từ trên trời rơi xuống, rơi xuống vực sâu vô tận, bầu trời hóa thành màu máu vĩnh viễn.
Quốc vương lại lần nữa bừng tỉnh khỏi giấc mơ.
Trong phòng im ắng, cách đó không xa ánh nên chậm rãi cháy lên.
Quốc vương nghe tiếng thở dồn dập của mình, cậu xoay người bước xuống giường, đi tới trước cửa sổ.
Lúc này đang là đêm khuya.
Trên trời có vài đám mây đen, ánh trăng ẩn hiện trong mây đen, mặt đất tối tăm.
Trên mặt bàn cạnh cửa sổ, còn chất đống một ít tài liệu đã sắp xếp xong. Trên cùng là báo cáo điều tra của tổng quản nội vụ về gia tộc Messon và gia tộc Pligni.
Quốc vương đưa tay ra, cầm lên.
Gia tộc Pligni có quan hệ hôn nhân với gia tộc Messon. Bây giờ phu nhân Ann vợ của bá tước Pligni là chị em với phu nhân Catherine vợ của nam tước Messon. Lãnh thổ giữa hai bên cũng có nhiều biên giới, gia tộc Messon có thể thành công chiếm hữu một số bến cảng dọc theo bờ biển miền Trung thì không thể tách rời với sự hỗ trợ của gia tộc Pligni.
Lãnh địa gia tộc Pligni nằm ở quận Clinton, vừa khéo nằm ở nơi giao nhau của một nhánh sông quan trọng giữa sông Doma, phía Đông Nam cung điện Tường Vi, nằm nghiêng trên con đường giao thông giữa cung điện hoàng gia và bờ biển Đông Nam.
Quốc vương lật lại các tài liệu đã xem.
Lúc này mây đen trên trời đêm bị gió thổi đi, mặt trăng lại treo trên trời, ánh trăng bàng bạc chiếu xuống thế gian. Ánh trăng xuyên qua cửa sổ hoa chiếu vào, chiếu bóng của quốc vương xuống đất.
Quốc vương tiện tay đặt tài liệu trở lại.
Cậu quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.
Trong sân, bụi tường vi thấp thoáng dưới ánh trăng.
Quốc vương nhìn chăm chú tường vi dưới ánh trăng, im lặng không nói gì.
Trước mắt cậu chợt lóe lên những hình ảnh, về giấc mơ, lời thề và quá khứ.
“Là một ác ma, hiếm lắm ta mới thiện tâm hỏi, ngài có hiểu khế ước ngài sắp ký kết sẽ mang lại kết cục như thế nào cho ngài không?”
“Ta sẽ không bao giờ được cứu rỗi, sẽ không bao giờ được bình an, sẽ bị thế gian ruồng bỏ.”