Sau Khi Trở Thành Bạo Quân

Chương 140



Trời đổ mưa tháng tư ở đế quốc Thần Thánh.

Hoàng đế đế quốc Thần Thánh, giáo hoàng Thánh Đình, người có hai thân phận – Siorde đang đứng trước cửa sổ kính màu có khắc tượng Đức Mẹ đồng trinh cứu đứa trẻ, nhìn nước mưa trượt xuống tấm kính, Đức Mẹ như buồn như thương.

Hồng y Sissian vội vã mang theo mật thư truyền về từ đoàn kỵ sĩ, mà đây là cảnh ông ta thấy. Ông ta vô thức đi chậm lại, lo lắng trong lòng dần lắng lại. Ông ta quen biết giáo hoàng Siorde đã lâu, trong lòng ông ta, giáo hoàng là người kiên định, bất khả chiến bại nhất mà ông ta từng gặp.

Sự thật đã chứng minh ấn tượng của ông ta không sai.

Trong viện thần học người ấy đã nói với ông ta, ta sẽ khôi phục lại vinh quang của Thánh Peter, giờ đây đã thành lập lên Thần quốc hùng mạnh, hơn nữa ý chí kiên định lái chiếc xe ngựa này chạy về phía trước.

Sau khi thành lập Thần quốc, những âm thanh khác nhau vẫn luôn tồn tại trong nội bộ.

Sissian biết rõ thật ra không có mấy cựu quý tộc coi trọng Thánh Đình, theo bọn họ, tuy Thánh Đình mạnh thật, nhưng việc chuyển đổi từ một tôn giáo sang một quốc gia chắc chắn là chuyện rất hoang đường. Bọn họ chọn im lặng, nhưng thực chất là muốn chờ Thánh Đình không thể xử lý một loạt các vấn đề, ngược lại dựa vào bọn họ. Hệt như quốc vương Blaise trước đây, họ không thể làm gì nếu không có sự giúp đỡ của các quý tộc.

Nhưng giáo hoàng Siorde đã thể hiện kỹ năng chính trị không thua kém gì những thành tựu thần học, ông ta thao túng những quý tộc tham lam và nhút nhát đó, giống như một bậc thầy múa rối điêu luyện nhất điều khiển một đám búp bê.

Đôi khi, Sissian cảm thấy thật ra thì Siorde bẩm sinh đã là vua.

“Thượng Đế dạy chúng ta phải an lạc, bạn thân mến.” Giáo hoàng nghe thấy tiếng bước chân của ông ta, chậm rãi xoay người: “Dù xảy ra chuyện gì, hãy luôn giữ bình an trong lòng.”

“Đúng vậy, bệ hạ.” Sissian nghiêm túc trả lời, ông ta đưa báo cáo chiến sự cho giáo hoàng: “Tin tức từ quân đoàn thứ nhất, bến cảng của liên minh vùng đất thấp đã bị tấn công, Thần Tọa đã bị phá hủy.”

“Đúng là một tin không may.” Giáo hoàng thở dài: “Đồng minh của chúng ta không đáng tin như tưởng tượng, còn kẻ thù của chúng ta mạnh hơn chúng ta nghĩ. Bọn họ đã làm việc đó ra sao?”

“Theo tin tức truyền về, toàn bộ cuộc tấn công đều xảy ra vào ban đêm, hải quân Legrand mượn sương mù dày đặc phát động tấn công. Bọn họ như nắm rõ bố trí của bến cảng, các đợt phản kích của quân phòng thủ chúng ta đều thất bại, bọn họ tấn công thẳng vào chỗ phòng ngự yếu nhất của quân phòng thủ cảng.”

“Nhà chiêm tinh.”

Giáo hoàng khẽ lắc đầu.

“Bọn họ đã chọn sai.”

“Liên minh chiêm tinh thứ hai.” Sissian cũng nghĩ tới, sắc mặt có chút khó coi: “Ngoài ra, chiến hạm Cánh Rồng xuất hiện.”

“Không phải cứ dựa vào chiến hạm Cánh Rồng là có thể phá hủy Thần Tọa.”

“Đúng vậy.” Sissian có hơi xấu hổ: “Nữ yêu tóc rắn xuất hiện ở vịnh Olecranon, cô ta là người ký túc của rắn thế giới. Chúng ta săn lùng cô ta nhiều năm như vậy, chưa bao giờ nghĩ tới thì ra cô ta ẩn thân trong hải tặc Walway. Bệ hạ, đây là thất trách của thần, nếu như mười một năm trước thần không mắc sai lầm, thành công bắt được cô ta…”

Mười một năm trước, lúc ấy Sissian là người đã dẫn đầu mười hai Thánh Địa của Thánh Đình săn giết Greira.

Giáo hoàng vỗ nhẹ vai ông ta: “Mười một năm trước ông đã chịu hình phạt cho sai lầm của mình rồi, đừng tự trách mình nữa, nếu phải nói, trách nhiệm của ta còn lớn hơn ông. Ta đã không lường trước được Legrand sa đọa đến mức này, đó là lỗi của ta khi để bọn họ tìm lại được chiến hạm Cánh Rồng, Thần Tọa bị phá hủy, là lỗi của ta.”

“Bệ hạ.”

Sissian kinh ngạc, vội muốn giải thích mình không có ý chỉ trích giáo hoàng.

Giáo hoàng phất tay, ý bảo ông ta không cần quá lo lắng: “Những chuyện khác thì sao?””

“Thành bang nội hải vô vọng đã khuất phục, các thành bang vẫn giữ tượng của các vị thần cũ đã bị liên minh của các thành bang khác tấn công.” Sisane báo cáo.

Phong trào đốt hủy các vị thần cũ diễn ra thuận lợi hơn so với tính toán một chút.

Khi đa số các thành bang khuất phục dưới uy vọng của đế quốc Thần Thánh, thì đến lượt bọn họ sẽ trở thành sự trợ giúp của Thánh Đình. Điều này cũng không khó hiểu, giữa các thành bang vốn đã tồn tại xung đột lợi ích, có thể mượn uy vọng của Thánh Đình để chia cắt “thành dị giáo”, mà đây là chiếc bánh ngọt không thể bỏ qua với các thành bang khác.

“Hơn nữa, theo lệnh của ngài, bọn thần đã tập trung theo dõi El, nhưng bọn thần không tìm thấy bóng dáng của kỵ sĩ Man tộc, dường như kỵ binh hạng nặng Gulundi không có ý định tham gia vào cuộc chiến này. Bệ hạ, sao chúng ta lại phải quan tâm đến một đội quân lính đánh thuê không nên trò trống gì?” Sissian có hơi khó hiểu.

“Bọn họ sẽ trở thành một trong những kẻ địch của chúng ta.”

Giáo hoàng trả lời.

“Còn Legrand thì sao?”

“Ngài bá tước Pritani đã chuẩn bị sẵn sàng, người Ballinle cũng đã lên tàu, tàu của Thẩm Phán cũng đã cập bến.” Sisane trả lời, ông ta dừng một lát có hơi do dự hỏi: “Bệ hạ, ngài cảm thấy hai gia tộc đó đáng tin thật sao? Dù phản loạn cho chúng ta thời gian chuẩn bị đầy đủ, nhưng nó cũng cho Legrand thời gian để thở?”

“Bạn thân mến, ông đang nhầm lẫn một điều.” Giáo hoàng nhẹ nhàng giải thích, lão ta dẫn Sissian đến tấm bản đồ treo trên tường của căn phòng: “Không phải chúng ta cho kẻ địch thời gian để thở. Thật ra, nếu có thể, ta còn muốn lập tức ra trận bóp c.hết gia tộc dị giáo ngoan cố đó từ trong trứng nước hơn bất cứ ai. Nhưng, chúng ta không có thời gian.”

Giáo hoàng chỉ trên bản đồ: “Đây là chiến trường chúng ta trợ giúp Charlie tấn công Ferri III. Đây là ‘cuộc chiến Thần phạt’ của chúng ta, đây là cuộc thanh trừng dị giáo của chúng ta… Trước sau thành lập Thần quốc, chúng ta đã phát động tổng cộng ba trận chiến quy mô lớn, mỗi trận chúng ta đều giành chiến thắng.”

“Thượng Đế phù hộ các chiến sĩ của Ngài.”

Sisane vẽ chữ thập trước ngực.

“Không, không phải Thượng Đế bảo hộ chiến sĩ của Ngài, mà là Thánh Đình tích góp ngàn năm bảo vệ chiến sĩ của chúng ta.” Giáo hoàng mỉm cười lắc đầu: “Hiện giờ, mỗi cuộc chiến tranh mà chúng ta tiến hành đều đang nhanh chóng tiêu tốn của cải và uy vọng của Thánh Đình đã tích lũy được trong hàng ngàn năm. Ông không chịu trách nhiệm về chuyện này nên không hiểu thì có thể thông cảm. Theo ông, đế quốc của chúng ta trông như thế nào?”

Sisane không chút do dự trả lời: “Thần quốc của Thượng Đế vững chắc như đá, không thể phá hủy.”

Giáo hoàng bật cười: “Không, theo ta thấy, đế quốc của chúng ta chẳng qua là một tòa lâu đài trên không trung, hệt như bóng sáng trong nước, lộng lẫy nhưng chưa có gốc rễ.”

Sisane chấn động: “Bệ hạ! Thượng Đế trên cao.”

“Ta và ông biết nhau ngần ấy năm, người khác không biết Thần quốc rốt cuộc là cái gì, còn ông thì không biết sao?” Giáo hoàng vô thức lắc đầu: “Chúng ta khác với bất cứ dân tộc nào trên thế giới, con dân của chúng ta ở khắp nơi trên thế giới, nhưng toàn thế giới đều không có con dân thực sự của chúng ta. Chúng ta thường nói, trước là tín đồ, sau mới là đồng bào, nhưng ngược lại cũng đúng.”

Giọng nói của giáo hoàng trầm ổn mạnh mẽ, lão chậm rãi dạo bước trong phòng.

“Không có con dân thật sự, có nghĩa là chúng ta không thể giống như các quốc gia khác, chậm rãi khôi phục sau khi bị thương nặng. Chúng ta đã xây dựng một đế quốc hùng mạnh thông qua ba cuộc chiến tranh, kẻ địch đã khuất phục trước sức mạnh của chúng ta, tất cả vinh quang đều gắn liền với sức mạnh của chúng ta, một khi chúng ta không còn mạnh nữa, những con cừu non trước mặt chúng ta sẽ lập tức biến thành bầy sói, nuốt chửng máu thịt của chúng ta dữ dội hơn bất cứ ai.”

“Khác với những con cừu non sẽ khuất phục bề ngoài thì Legrand là những con sói đói khát đầy vết thương rình rập con mồi. Đối mặt với kẻ địch như vậy, dù là hùng sư cũng phải dốc cả sức. Giữa chúng ta và Legrand sẽ chỉ có một trận đánh lớn cả toàn lực.”

“Hoặc không làm gì, hoặc xóa bỏ đất nước này khỏi lục địa.”

Giáo hoàng lạnh lùng nói.

“Đây mới là trận chiến liều cả mạng!”

Ngoài cửa sổ mưa to xối xả, tia chớp xé rách trời đất.

Sisane toát mồ hôi lạnh, cuối cùng ông ta thấy được mối nguy đáng sợ thật sự dưới những ngày hùng mạnh.

Đây mới là bộ mặt thật của thế giới này, trong bữa tiệc tranh giành quyền lực, thân phận của cừu và sói có thể bị đảo ngược bất cứ lúc nào. Nếu không thắng đến cuối cùng, vậy thì sẽ trở thành bữa ăn trong đĩa của người khác.

“Tuân theo sự khôn ngoan của ngài.”

Ông ta vẽ chữ thập trước ngực, hoàn toàn bái phục cúi thấp đầu.

“Thả ra tin tức, nói cho mọi người, Ferri III đã chết. Trên thế giới này đã không còn vương quốc Blaise nữa.” Giáo hoàng lần lượt hạ lệnh: “Truyền tin cho tất cả thành bang nội hải vô vọng, đánh dẹp những thành bang còn giữ tín ngưỡng của các vị thần cũ; hãy để các nhà chiêm tinh đưa ra những dự đoán chính xác hơn về hạn hán sắp xảy ra ở Tây Bắc của đế quốc vào cuối tháng tư; tăng cường tuyên truyền về ‘ngày tận thế’… Cuối cùng, ban hành lệnh chiêu mộ ‘quân đoàn Thần thánh’.”

Một loạt mệnh lệnh đầy sát khí.

“Vâng.”

Sisane ghi lại từng cái một.

Sau khi Sisane lui ra, giáo hoàng đứng một mình trước tấm bản đồ, nhìn Legrand trên tấm bản đồ.

Lão ta đã đánh ký hiệu lên một số bến cảng dọc theo bờ biển trung tâm Legrand.

Lão ta vươn tay thay thế kẻ chưởng khống Legrand mà nối một đường giữa cảng Thiên Nga và các nước nhỏ dọc theo ven bờ Abyss, lão ta khẽ nở nụ cười.

“Trên đời này, đáng sợ nhất là lòng tham của con người, chứ không phải vũ trang mạnh mẽ.”

Giáo hoàng cảm thán.



Người bị lợi ích thúc đẩy, cái gì cũng có thể làm được.

Vì vậy, quốc vương không ngạc nhiên khi nghe gia tộc Pritani đã bắt đầu loại bỏ “bầy quạ” khỏi lãnh địa. Điều cậu quan tâm hơn là bá tước Pritani đã dùng cách nào để loại bỏ gián điệp của tổng quản nội vụ.

“Mạng lưới tình báo của Thánh Đình, Bạch Ưng.”

Tổng quản nội vụ trình một bản báo cáo khác cho quốc vương.

“Chúng ta có một đối thủ đáng gờm.” Quốc vương cảm thán: “Đây là ăn miếng trả miếng.”

Họ vừa mới phá hủy Thần Tọa của Thánh Đình, vừa ngoảnh đầu Thánh Đình đã nhấc lên mạng lưới mà bọn họ đã bố trí ở Legrand —— bá tước Pritani công khai triệu tập kỵ sĩ ở lãnh địa của mình, hành động của ông ta có thể nói là mau lẹ.

Khác với phản loạn miền Bắc trước đây, đây là một cuộc mưu phản được gán cho cái tên “Thánh chiến”.

Trong số các lý do khiến bá tước Pritani tổ chức các hoạt động quân sự, một điểm rất quan trọng là buộc tội quốc vương theo dị giáo, buông thả cho việc phù thủy và kẻ sa đọa đặt chân lên Legrand, thậm chí còn công khai che chở cho dị giáo. Thân là tín đồ của Thượng Đế và thần dân của quốc vương, ông ta buộc phải dùng vũ lực để khiến quốc vương phải sửa chữa sai lầm của mình.

Hỗ trợ ông ta là cục trưởng cục Thẩm Phán đã vượt qua eo biển Abyss, đường xa đến đây.

Cục trưởng cục Thẩm Phán đã mang theo một bản “lệnh vạ tuyệt thông” của giáo hoàng với quốc vương và hàng chục lệnh truy nã phù thủy.

Cùng với sự xuất hiện của cục trưởng cục Thẩm Phán, một tấm lưới khác cũng được vén lên trong lãnh thổ Legrand.

Sau khi phản loạn miền Bắc lắng xuống, quốc vương cũng đã thanh tẩy lãnh thổ Legrand một lần, nhổ bỏ một ít đinh mà Thánh Đình cắm xuống. Nhưng thời gian ngắn ngủi, quý tộc lãnh địa đan xen, không thể nào trong thời gian ngắn như vậy hoàn toàn phá hủy mạng lưới tình báo của Thánh Đình. Mà với sự xuất hiện của trưởng cục Thẩm Phán, mạng lưới tình báo đã được kích hoạt hoàn toàn.

“Mắt ưng” thuộc về Thánh Đình đã tuần tra lãnh địa của gia tộc Pritani và gia tộc Messon, một cuộc chiến ngầm nổ ra với “bầy quạ” của quốc vương.

Mấy ngày nay, trong lãnh địa của hai gia tộc, mọi người thường thấy kỵ sĩ vũ trang đầy đủ dưới sự chỉ huy của người mặc áo choàng xám, đá tung cánh cửa quán rượu, lôi người trước bàn nhìn như bình thường ra khỏi quán rượu.

Cũng thỉnh thoảng có mục sư của nhà thờ đang đi trong một con hẻm, bỗng nhiên bị ai đó lấy dao cắt cổ họng.

Mỗi khi màn đêm buông xuống, mọi người không dám rời khỏi nhà, nhưng vẫn có thể nghe thấy tiếng vó ngựa và kiếm va vào nhau, còn loáng thoáng xen lẫn vài tiếng pháo cầm tay.

Đây là cuộc chiến giữa Bạch Ưng và Bầy Quạ. 

“Phải nói rằng, ngài bá tước của chúng ta với sự giúp đỡ của Thánh Đình, đã thông minh hơn trước.”

Quốc vương nhận xét.

Lên án đưa ra xong, bá tước Pritani không lập tức tập hợp quân đội tấn công quy mô lớn vào vương thành, mà giành trước cắt đứt pháo đài liên lạc giữa vương thành và bờ biển Đông. Miệng hô to “thảo phạt bằng vũ lực”, nhưng những gì bọn họ làm là cố hết sức để cắt đứt bờ biển trung tâm Legrand.

Đó không hẳn là chỉ số thông minh mà bá tước Pritani nên có.

Trong “biến cố Tường Vi” bá tước Pritani đầu nhập vào phe đại công tước Grice, là thành viên của đảng tân vương.

Thật không may, trong cuộc nội chiến đó, ngài bá tước đã nhanh chóng bị bộ hạ cũ của công tước Buckingham đánh bại, ông ta cải trang thành phụ nữ để trốn thoát đuổi giết của binh lính đảng bảo hoàng.

“Sự tích động lòng người” của ngài Pritani từng trở thành trò cười trong giới thượng lưu Legrand, vì lý do này mà sau “biến cố Tường Vi”, bá tước Pritani gần như ẩn lui trong giới thượng lưu, co đầu rụt cổ trong lãnh địa của mình. Bây giờ xem ra, lúc trước ông ta đi theo đại công tước Grice làm phản, có lẽ không phải bị đại công tước Grice lôi kéo, mà ông ta đã sớm ngã về Thánh Đình.

Sau khi cục trưởng cục Thẩm Phán đến, ngài bá tước có thể trốn thoát bằng cách cải trang thành phụ nữ thì ngay lập tức bước ra khỏi thành của mình, hơn nữa còn mặc giáp cầm búa lớn, ước gì có thể hét lên lòng dũng cảm của mình với cả thế giới.

Nhưng, hành động như vậy dường như cũng không thể giúp ông ta rửa sạch được sự tích.

Lục tục ngo ngoe có mấy quý tộc đã tham gia vào cuộc thánh chiến.

“Gia tộc Ferri, gia tộc Coalville…” 

Quốc vương lật xem danh sách mà tổng quản nội vụ trình lên, nhỏ giọng đọc ra từng cái tên đứng trong trận doanh Thánh Đình, vẻ mặt không thay đổi, khó mà đoán được cảm xúc của cậu.

Tổng quản nội vụ cúi đầu đứng ở một bên, không lên tiếng quấy rầy quốc vương đang suy nghĩ.

Chẳng mấy chốc quốc vương đã xem qua tất cả danh sách một lần, cậu tựa lưng vào ghế dựa, hơi nhắm mắt trầm tư.

Danh sách tương tự như những gì cậu dự liệu, những quý tộc miền Trung tham gia vào cuộc nổi loạn về cơ bản là những tiểu quý tộc có lãnh thổ nhỏ, hi vọng được thăng tước vị cũng rất xa vời. Các đại gia tộc còn lại dù không tham gia phản loạn, nhưng cũng không có ý định xuất binh dẹp loạn.

Bọn họ án binh bất động.



Cách quận Colline không xa trong quận Puton, bá tước Gray giống tất cả đại quý tộc miền Trung, sửa chữa vũ khí của mình, phớt lờ hỗn loạn ở lãnh địa của gia tộc Pritani và Messon.

“Cha, chúng ta phải chờ thế này sao?”

Con trai của bá tước Gray, Sinri vội bước vào.

Cậu là một chàng trai trẻ, cao lớn oai hùng, mới được sắc phong làm kỵ sĩ không lâu.

Bá tước Gray lau chùi phối kiếm của mình: “Không phải bọn Monteux vẫn còn đang ở trong thành sao?”

“Monteux” trong miệng bá tước Gray ám chỉ gia tộc Monteux ở phía Tây quận Puton, bọn họ và gia tộc Gray có thể nói kẻ thù truyền kiếp, lãnh địa của hai bên quá gần, xung đột nổ ra do tư thù cá nhân giữa họ không thể viết thành sách chép tay

“Cũng vì bọn họ không hành động nên chúng ta phải nhẫn nhịn hả?” Sinri hỏi.

“Ý của cha là chúng ta nên yên lặng xem biến đổi.”

Anh cả Dell kiên nhẫn giải thích với đứa em trai nóng nảy của mình.

Dell lớn hơn Sinri rất nhiều, anh đã bắt đầu theo cha xử lí những việc trong lãnh thổ.

Quốc vương không phải là người duy nhất chú ý đến cuộc phản loạn ở bên kia eo biển Abyss, cơn bão bắt đầu từ cuộc phản loạn ở miền Bắc đã sớm khiến mọi người sinh lòng sầu lo. Cùng là quý tộc, các đại quý tộc của Legrand thấy rõ tình trạng của quý tộc Blaise ở bên kia eo biển.

Bọn họ hoặc mất mạng trong “cuộc chiến Thần phạt”, hoặc sau khi đế quốc Thần Thánh thành lập thì mất địa vị ưu việt, từ địa vị ban đầu tương tự như quý tộc Giáo Hội rồi rơi xuống dưới cả chức tu sĩ. Biến đổi thân phận này không chỉ khiến tôn nghiêm bị nhục nhã, mà quan trọng hơn là thay đổi quyền kiểm soát địa phương.

Các đại quý tộc Legrand không muốn một đám tu sĩ linh mục vượt qua eo biển Abyss đến đây cướp lãnh địa đã được truyền lại hàng trăm nghìn năm của bọn họ. Trong chiếc bánh lớn Legrand thì lại chia ra một phần lớn miếng bánh vốn thuộc về bọn họ.

Bọn họ không muốn thành quý tộc Blaise thứ hai.

Chỉ có tiểu quý tộc mới tích cực hăng hái ngã vào vòng tay của Thánh Đình, vì một khi Thánh Đình thắng, bọn họ mới có cơ hội xoay người từ tiểu quý tộc trở thành đại quý tộc.

“Nhưng, vậy sao chúng ta không thảo phạt bọn họ?” 

Sinri tức giận nói.

“Bọn họ là một lũ nghịch tặc và đê tiện.” 

“Em có chắc cuối cùng thắng là chúng ta, hay là Thánh Đình? Em có thể ngăn cản quân đoàn Thần Thánh, hay ngăn cản được thiên sứ giáng lâm?” Dell hỏi lại.

Sinri chẳng hề do dự vừa định thốt ra lời thề mà mình đã thề khi được phong làm kỵ sĩ, thì Dell đã đè vai cậu lại, anh lắc đầu.

Bởi vì trong lúc cả hai tranh luận, người cha đã lau sạch trường kiếm.

Bá tước Gray đứng lên, ánh mắt sắc bén nhìn mấy đứa con trai nhỏ của mình: “Đương nhiên, chúng ta là vì truyền thừa, nhưng cũng không chỉ vì truyền thừa. Chúng ta là quý tộc, cũng là người Legrand, nếu đến lúc cần thiết, chiến đấu vì Legrand, đó là sứ mệnh của chúng ta. Nhưng cha mong các con nhớ rõ ——”

“Chiến tranh không phải trò đùa.”

Hiếm khi bá tước Gray nghiêm khắc, nhất thời hai anh em không dám nói thêm lời nào.

Lúc này một người đưa tin bước nhanh vào đại sảnh tòa thành.

Anh ta mang theo thông tin mới nhất về lãnh địa của quân phản loạn.

Chiến tranh đã bắt đầu.



Thành Herreid là một thành phố ở bờ Đông của Legrand, “cảng Thiên Nga” là một bến cảng nổi tiếng thuộc về quốc vương. Tuy cảng Thiên Nga không lớn và thịnh vượng như cảng Kossoya, nhưng ý nghĩa chiến lược của nó cao hơn cảng Kossoya.

Cảng Thiên Nga nằm ở giữa đường bờ biển Legrand và là cửa một nhánh sông Doma.

Sau trận Buvin, trong quá trình đàm phán trao trả lại pháo đài Moon River, một trong những điều kiện mà quân viễn chinh đưa ra là bàn giao cảng Thiên Nga với Blaise.

Ba ngày trước, thị trưởng thành Herreid nhận được thư của Pritani, đối phương yêu cầu bọn họ cung cung cấp lượng thực.

Yêu cầu vô lý này đã bị thị dân thành Herreid kiên quyết phản đối. Vì vậy, thị trưởng đã bác bỏ thẳng yêu cầu của bá tước Pritani, nghe nói người đưa thư được cử đi còn thuật lại lời chế giễu của thành Herreid với “đức ông sống sót nhờ trang phục phụ nữ”.

Có lẽ là là vì thể diện của mình, hoặc có lẽ là do cục trưởng cục Thẩm Phán bày mưu đặt kế, sau khi bá tước nhận được thì tức giận giơ cao chiến kỳ, băng qua vùng đất hoang, tiến thẳng đến thành Herreid.

Thành Herreid là một trong những thành thuộc về hoàng gia, sau khi thành từ chối yêu cầu cũng không nhàn rỗi.

Binh lính nâng cầu treo, đóng cổng thành, thị dân tự trang bị vũ khí, chế giễu “quý bà bá tước” —— đây là danh hiệu mới của ngài bá tước Pritani —— và bắt đầu chuẩn bị bảo vệ thành của mình.

“Cầu Thượng Đế phù hộ cho ông ta, không đến nỗi mặc váy dài ra chiến trường.”

“Nếu thế có lẽ ông ta có thể đại sát tứ phương trên chiến trường thật —— vì đối phương cứ nín cười mãi.”

Các binh sĩ thủ vệ nói chuyện với nhau, chờ quân địch đến.

Mọi con mắt đều đổ dồn vào trận chiến.

Khách quan mà nói, dù không bàn đến bá tước Pritani – một quan chỉ huy chiến trường cực kì tệ hại, thì thực lực của gia tộc Pritani và gia tộc Messon cũng không mạnh lắm, không được coi là gia tộc mạnh nhất miền Trung. Tuy có cục trưởng cục Thẩm Phán ủng hộ ông ta, cũng không có bao nhiêu người xem trọng hành động lần này của ông ta.

Ông ta sẽ dựa vào cái gì để tấn công thành Herreid? 

Đáp án dĩ nhiên là rồng.

Bá tước Pritani khoác giáp, cưỡi trên chiến mã cao lớn, uy phong lẫm liệt ngắm nhìn tường thành Herreid đang chìm trong biển lửa.

Tường thành kiên cố ầm ầm vỡ nát, ngọn lửa đỏ bốc lên mấy chục mét, khói bụi cuồn cuộn, đá văng ra.

Cánh tay cụt của binh lính bị ném lên cao trong làn sóng không khí hệt như vụ nổ, một bóng đen dữ tợn lao ra từ trong tường thành vỡ nát, vỗ cánh bay lên trời, rống giận lại phun ra ngọn lửa đủ để làm tan chảy mọi thứ trong tòa tháp vững chắc.

Đây không còn là một cuộc chiến nữa.

Đây là một cuộc tàn sát.

Dù cho tất cả quý tộc vùng lân cận dẫn quân đến hỗ trợ thì cũng chẳng làm nên chuyện gì, các thị dân thủ thành nhìn thấy sinh vật thuộc về truyền thuyết.

Đó là một con Hắc Long!

Tiếng rồng ngâm dữ dội lan ra xa, làm rung chuyển cả tòa thành trong tiếng rống giận thấm đẫm khát vọng giết chóc. Một cơn gió mạnh thổi giữa trời đất, hắc long giương cánh lượn quanh thành trì của nhân loại, có một hai binh lính dũng cảm, dùng hết sức bắn những mũi tên sắt vào nó.

Nhưng những mũi tên bắn bằng tất cả lòng dũng cảm của một người lính đã bị gió mạnh dập nát trước khi chạm tới hắc long.

Bá tước Pritani vốn đang vênh váo không khỏi cảm thấy sợ hãi trước tiếng rồng ngâm.

Cục trưởng cục Thẩm Phán nhìn hắc long đang tàn sát thành Herreid. Gã là “người hầu” mà tộc trưởng Messon đã gặp trong trận mưa lớn ngày hôm đó, ông ta đích thân đến bến cảng của gia tộc Messon, đón tiếp chiếc tàu khổng lồ tới từ thủy triều, hành khách duy nhất trên tàu là một người huấn luyện rồng mặc áo bào trắng và con hắc long này.

“Bạo lực quá.” Thẩm Phán cảm thán: “Giống như đang trút thù hận.”

“Cũng không phải chỉ trút thù hận thôi đâu.” Người huấn luyện rồng đứng bên cạnh cười tủm tỉm: “Đây là thù hận đã kéo dài hai thời đại đó.”

Thành Herreid chìm trong khói lửa đỏ rực.

Ngàn năm sau ——

Rồng về chốn cũ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.