“Nhanh lên, nhanh lên, nhanh lên nữa.” Binh lính vung roi ngựa, quát lớn: “Nếu không ta sẽ ném bọn bây cho nó ăn!”
Người bị thúc giục là mấy phụ nữ có khuôn mặt trắng bệch, họ run rẩy đẩy những chiếc xe nhỏ, chất đống một lượng lớn dê bò lên quảng trường thành Herreid. Trận chiến đã kết thúc, sau khi hắc long phá hủy bức tường Herreid và một nửa thành phố, người huấn luyện rồng mới khống chế được lửa giận của nó.
Hiện tại, kẻ hủy diệt của trận chiến đang ở trong quảng trường thành phố, khi nó nằm rạp thì chiếm hơn một nửa diện tích của quảng trường. Cùng với hơi thở của hắc long, thỉnh thoảng vẫn sẽ có một đoàn lửa lớn bay ra, thiêu rụi những ngôi nhà cách đó không xa.
Khói đặc còn bay đầy trên bầu trời, mùi thịt cháy xộc vào mũi.
Mọi thứ đến bất ngờ như một cơn ác mộng.
Những phụ nữ thành Herreid còn chưa kịp khóc than cho chồng con đã chết, thì họ đã phải đối mặt với đội quân Pritani vênh vang đắc ý bước vào thành thị Pritani. Bá tước Pritani tiếp quản thành phố, ông ta không có ý định trói buộc binh lính của mình, vì vậy những binh lính võ trang đầy đủ đó đã đạp tung cửa từng nhà rồi lục tung tùng phèo, thực hiện một cuộc cướp bóc.
Đây là một thảm họa với người dân thành Herreid.
Bọn họ còn chưa kịp chạy trốn, quân phản loạn đã phong tỏa thành Herreid, thỉnh thoảng hắc long bay lên trời như hổ rình mồi. Mọi người quên đi nỗi đau buồn, bắt đầu sống dưới cái bóng sợ hãi.
Bá tước Pritani rất uy nghiêm trước mặt thường dân, nhưng lại khúm núm trước cục trưởng cục Thẩm Phán, hận không thể làm đầy tớ nam thiếp thân của cục trưởng.
Ông ta ân cần giới thiệu lịch sử của cảng Thiên Nga cho cục trưởng đang đứng trong gió biển.
Bề ngoài, bá tước Pritani là tổng chỉ huy quân đội chinh phạt quốc vương, nhưng ngay từ đầu quyền chỉ huy trận chiến đã không nằm trong tay ông ta. Lôi kéo gia tộc nào, uy hiếp gia tộc nào, tấn công thành phố nào trước đều do đích thân cục trưởng cục Thẩm Phán quyết định, bao gồm cả thời điểm bắt đầu chiến tranh.
Cục trưởng cục Thẩm Phán vung tay lên, bá tước lập tức im bặt. Một đàn hải âu bay lượn trong gió biển, cục trưởng cục Thẩm Phán nhìn mặt biển phía xa, dường như có chút nhẹ nhõm nói: “Bọn họ đến rồi.”
Xa xa, cánh buồm hiện ra trong tầm mắt, một đội tàu thuận gió tiến đến. Chẳng mấy chốc đã đến bến tàu, bàn đạp được hạ xuống, một thương nhân ăn mặc lộng lẫy và một lính đánh thuê cao lớn vạm vỡ trước sau bước ra khỏi tàu. Thương nhân thấy cục trưởng cục Thẩm Phán đứng đợi ở bến tàu bèn vội vàng bước tới, khiêm tốn hành lễ.
Tuy gã đã ráng tỏ ra đàng hoàng, nhưng ngay khi gã lên tiếng, âm điệu đặc trưng của nội hải vô vọng đó đã phơi bày gốc rễ của gã.
Bá tước Pritani lạnh lùng nhìn cách mà cục trưởng cục Thẩm Phán đối đãi với gã thương nhân này còn coi trọng hơn cả mình, gương mặt không thể kiểm soát được vẻ khó xử.
Một nhà thầu quân sự chết tiệt.
Ông ta thầm rủa.
—— lính đánh thuê chết giẫm.
Bá tước bổ sung thêm nửa câu này trong lòng.
Khi hạm đội tiến vào bến cảng, cuối cùng ông ta cũng hiểu tại sao cục trưởng cục Thẩm Phán lại chọn cảng Thiên Nga làm mục tiêu tấn công đầu tiên. Một lượng lớn binh lính được trang bị giáp tốt bước xuống từ những con tàu đó, Thánh Đình đã thuê một nhóm người Ballinle ở nội hải vô vọng làm đội tiên phong tấn công Legrand.
Người Ballinle là tên gọi chung.
Thực ra nó ám chỉ một nhóm lính đánh thuê hoạt động ở các quốc gia nhỏ tại Abyss và nội hải vô vọng. Giữa các nước Abyss và các nước nhỏ trong nội hải vô vọng thường xuyên xảy ra chiến tranh và xung đột vì tài nguyên, nhưng các quốc gia nhỏ và thành bang khó có thể hỗ trợ một lượng lớn quân đội như Blaise và Legrand, vì vậy ngành công nghiệp lính đánh thuê phát triển mạnh ở những nơi này.
Nhưng so với kỵ binh hạng nặng Gulundi, sức mạnh của lính đánh thuê Ballinle có thể nói là đầy tiếng xấu.
“Ballinle” có nghĩa là “ác ôn, tham lam” trong ngôn ngữ cổ vô vọng, đa số lính đánh thuê Ballinle là tội phạm trốn trại từ nhiều quốc gia khác nhau.
Đội lính đánh thuê này thực lực mạnh mẽ, thủ đoạn lại vô cùng máu tanh. Kỵ binh hạng nặng Gulundi là đại diện của lính đánh thuê trong thời kỳ cổ điển, mối quan hệ giữa thủ lĩnh và binh lính là bộ tộc và đối tác, còn lính đánh thuê Ballinle là “chế độ nhận thầu quân sự” mới nổi, trong đó một thương nhân xuất sắc đóng vai trò là người môi giới giữa lính đánh thuê và khách hàng của họ, thương nhân được gọi là “nhà thầu”, giữa nhà thầu quân sự và binh lính chỉ còn lại quan hệ giữa ông chủ và nhân viên.
Lính đánh thuê Ballinle nhanh chóng tiến vào thành Herreid.
Rõ ràng, bọn họ mới là nhân vật chính của cuộc chiến tiếp theo.
Nhưng đó không phải là tin tốt cho các thành phố trang viên lân cận.
…
Cục trưởng cục Thẩm Phán và người huấn luyện rồng chia thành hai nhóm.
Trưởng cục Thẩm Phán chỉ huy lính đánh thuê Ballinle trở thành đội quân tiên phong, đánh chiếm các thị trấn nhỏ xung quanh các tòa thành quân sự quan trọng dọc theo nhánh sông Doma, cô lập các tòa thành quân sự và cắt đứt liên lạc với bên ngoài. Sau đó, người huấn luyện rồng đến sau thì sai khiến hắc long đánh mở cửa thành.
Thị trấn nối tiếp thị trấn còn chưa kịp phản ứng đã thất thủ chìm trong biển lửa.
Trật tự quân đội thời đại này vốn đáng lo ngại, mà lính đánh thuê Ballinle lại càng không liên quan chút nào đến hai chữ “trật tự”. Bọn họ không kiêng nể gì cướp bóc từng trang viên đi qua, lấy đó để làm nguồn cung cấp.
Hàng trăm dân tị nạn bắt đầu chạy trốn, tràn đầy tuyệt vọng đổ xô vào các thành phố lân cận chưa bị tấn công.
Cách lãnh địa Pritani không xa, quận Puton là nơi nương náu của những tị dân.
Cùng với một lượng lớn tị dân tràn vào mỗi ngày, các đường phố phía Bắc và phía Nam của thành Puton chật kín tị dân và gia đình của họ. Họ mang theo tài sản cả đời của mình, cột con cái vào người mình… Còn cảnh nào khiến người ta đau lòng hơn thế nữa, tiếng than khóc khắp nơi, đâu đâu cũng tang tóc.
Tổ chức hội nghị khẩn cấp tại cung điện Tường Vi.
Chiến báo rất nhanh đã được đưa đến trong tay quốc vương, bầu không khí trong cung điện căng thẳng trước nay chưa từng có.
“Bọn họ đã cắt đứt đường dây liên lạc, quân đội của chúng ta sẽ khó có thể đến đó nhanh chóng.”
Tướng quân Skien cau mày thảo luận với quốc vương.
Khi tin tức phản loạn truyền ra, thiết kỵ Tường Vi lập tức được huy động, lúc này đang do tướng quân John chỉ huy chạy đến trên chiến trường miền Trung.
Hiện tại đội quân khác còn đang huy động.
Thật ra, khi quốc vương ra lệnh cho hải tặc Walway tập kích liên minh vùng đất thấp, tướng quân John cũng đã bắt đầu chuẩn bị cho chiến tranh.
Tuy nhiên, đầu năm nay, để dẹp yên chiến sự ở miền Bắc, Legrand đã tiến hành một đợt trưng binh. Mà theo quy định về nghĩa vụ quân sự, mỗi năm các kỵ sĩ chỉ cần dành bốn mươi ngày nghĩa vụ quân sự cho quốc vương, một khi vượt qua thời hạn này, nếu quốc vương muốn trưng binh thì phải được nghị viện cho phép.
Nhận được sự cho phép của nghị viện không phải chuyện dễ dàng, bởi vậy chuẩn bị chiến tranh trong khoảng thời gian này thiên về chuẩn bị lương thực và nguyên liệu trước.
“Siorde đã chơi một ván cờ hay.”
Gương mặt quốc vương không hề thay đổi lật xem những chiến báo khẩn cấp này.
“Đối thủ của chúng ta không ngu ngốc như đại công tước Grice.”
Có thể nói quốc vương và giáo hoàng đã làm điều tương tự cùng một lúc.
Thật ra Legrand và Thánh Đình đang đối mặt với cùng một tình huống. Bọn họ đều muốn chuẩn bị quân đội của mình càng sớm càng tốt, nắm trước tiên cơ quyết chiến. Nhưng mặt khác, dù Legrand hay là Thánh Đình đều giống như một chiến xa hạng nặng, muốn khiến chiến xa này chuyển động, nhất định phải tốn rất nhiều thời gian và tinh lực.
Không có cách nào lập tức điều khiển chiến xa của bản thân, vậy thì sẽ kéo dài thời gian lăn bánh xe của đối phương.
Cho nên quốc vương cử tàu chiến tập kích bến cảng liên minh vùng đất thấp đồng minh của Thánh Đình, còn giáo hoàng đã lên kế hoạch cho tình trạng hỗn loạn hiện tại ở Legrand.
Phải thừa nhận một việc ——
So với quân đội quốc gia, đương nhiên lính đánh thuê có tính cơ động đáng ngưỡng mộ. Vì vậy, khi quốc vương vẫn phải nhượng bộ các quý tộc trong nghị viện, lính đánh thuê Ballinle đã bắt đầu đốt phá, giết chóc và cướp bóc, làm đủ mọi việc ác.
Nhưng Legrand không có cách nào thuê một lượng lớn lính đánh thuê.
Họ không có tài lực hùng hậu như Thánh Đình.
“Mục tiêu tiếp theo của bọn họ là quận Puton.”
Quốc vương chỉ trên bản đồ.
“Nếu quận Puton bị bọn họ đánh chiếm, thì đường dây liên lạc của chúng ta với miền Đông Nam sẽ bị cắt đứt hoàn toàn.” Tướng quân Skien lo lắng: “Bây giờ thần lập tức để thiết kỵ Tường Vi thay đổi lộ trình, tiến đến hỗ trợ Puton.”
“Muộn rồi.” Quốc vương nói: “Bây giờ thiết kỵ Tường Vi chỉ có thể đi tới quận Wood, đi xa hơn nữa chính là lãnh địa gia tộc Pritani, muốn trợ giúp quận Puton nhất định phải khai chiến với gia tộc Pritani. Đến lúc đó, quận Puton đã sớm thất thủ.”
Tướng quân Skien nhíu chặt mày.
Quốc vương ném chiến báo xuống: “Trước tiên đi liên hệ với các ngài nghị viên của chúng ta đi.”
“Còn quận Puton làm sao đây?”
Tướng quân Skien vô thức hỏi.
“Sẽ có người đến đó.”
Quốc vương trả lời.
Giọng cậu khiến người ta không khỏi rùng mình.
Đột nhiên tướng quân Skien nhận ra được một chuyện ——
Đối mặt với cuộc phản loạn này, phản ứng của quốc vương vô cùng bình tĩnh. Hệt như cậu đang chờ đợi cuộc phản loạn này, cũng định lợi dụng trận chiến này để hoàn thành một số việc khác.
Ý nghĩ này vừa hiện lên, một số chuyện lập tức có cách giải thích mới.
Tại sao ngay cả đại quý tộc của đảng bảo hoàng trong “biến cố Tường Vi” cũng án binh bất động một cách kỳ lạ, tại sao quốc vương lại đặc biệt triệu anh về cung điện, mà đổi thành do tướng quân John chỉ huy thiết kỵ Tường Vi, tại sao nghị viện lại rơi vào cục diện bế tắc trong tình huống khẩn cấp như vậy… cách tốt nhất là phô bày sống chết của Legrand một cách trầ.n trụi trước mặt người đời để cho cả nước đứng trên cùng một mặt trận thống nhất.
Nhớ tới nạn dân và thương vong được miêu tả trong chiến báo, tướng quân Skien sững sờ đứng trong thư phòng của quốc vương, nhất thời như rơi vào mùa đông giá rét.
“Phải vậy không? Có đúng vậy không?”
Anh vô thức hỏi, giọng khô khốc.
“Đây là ý của ngài?”
“Ta là quốc vương, lệnh do ta hạ.”
Quốc vương thản nhiên nói, cậu phủ thêm áo choàng, không giải thích gì thêm, đi thẳng đến đại sảnh tổ chức hội nghị.
Tổng quản nội vụ nhìn tướng quân Skien ngơ ngác, ông thầm thở dài chợt hoảng hốt, nhớ tới mình đang nhìn một đứa trẻ dần lớn lên.
Cuối cùng đứa trẻ trở thành quốc vương.
Cậu là quốc vương, việc kỵ sĩ không muốn làm, cậu làm. Nhà chính trị không làm được, cậu làm. Địa Ngục cậu đi, tội lỗi cậu gánh. Vì thắng lợi cuối cùng mà không từ thủ đoạn, thành hạng người bêu danh.
Đó là quốc vương.
…
Thành Puton.
Bá tước Gray khoác giáp, đứng nghiêm trang trên tường thành cùng hai con trai. Dell căng thẳng nhìn lên bầu trời, có rất nhiều người giống như anh, mọi người đều theo bản năng sợ hãi bóng dáng ác long xuất hiện trên bầu trời.
Nhưng theo tin tức trinh sát truyền về, hai ngày trước người huấn luyện rồng đến quận Newt vẫn chưa rời đi, hệt như gã đang muốn tìm kiếm thứ gì ở nơi đó.
Nhưng mọi chuyện không khá hơn chút nào.
Với binh lực của thành Puton muốn nghênh chiến với quân đội của bá tước Pritani và lính đánh thuê Ballinle vẫn là một chuyện khó khăn. Họ chỉ hi vọng có thể cầm cự đến khi viện binh đến —— dù hy vọng đó rất mong manh.
Máy ném đá đồ sộ đẩy vào chiến trường.
Khi trông thấy máy bắn đá, bá tước Gray vô thức thở phào nhẹ nhõm, điều này có nghĩa là tin tức do trinh sát gửi về là chính xác. Đúng là người huấn luyện rồng và hắc long đang dừng lại ở quận Newt.
Đây là một tin tốt, bá tước Gray bắt đầu chỉ huy binh sĩ cố thủ tường thành, dù lính đánh thuê Ballinle có khiêu khích thế nào đều thủ vững không đi ra.
Mũi tên sắt đặt lên dây cung, các binh sĩ thuần thục bức lui từng đợt quân địch đang xông tới.
Trận chiến diễn ra suôn sẻ hay nói cách khác là quá suôn sẻ.
Bá tước Gray cau mày, quan sát toàn bộ chiến trường, từ lúc bắt đầu chiến đấu lính đánh thuê Ballinle vẫn luôn co đầu rụt cổ ở phía sau quân đội của bá tước Pritani cũng không thật sự gia nhập chiến trường. Mọi thứ bây giờ giống như một trận… giả vờ tiến công! Chẳng lẽ bọn họ cố ý tung ra tin tức giả? Người huấn luyện rồng đã đến gần thành phố?!
Trái tim của bá tước Gray chợt chìm xuống.
Lúc này, trên tường thành xuất hiện náo động.
“Chuyện gì xảy ra?”
Bá tước Gray lập tức quát.
Đáp lại ông là một mũi tên sắt bắn tới từ sau lưng.
Keng ——
Sinri con trai của bá tước Gray nhanh tay lẹ mắt nâng khiên đỡ mũi tên cho cha mình. Càng có nhiều mũi tên sắc bén hơn bắn tới từ phía sau họ, những binh lính thủ thành không kịp đề phòng đã bị đóng đinh ở trên tường thành.
“Có gián điệp! Cha! Có gián điệp!” Con cả Dell phản ứng nhanh nhất, anh vung kiếm hét lên.
Những mũi tên liên tục bay xuống từ tòa tháp mà đáng lẽ ra phải bảo vệ họ, lính đánh thuê liên tục leo lên tường thành từ bên trong thành, bọn họ rút ra loan đao từ trong vạt áo rách nát, tàn nhẫn chém giết quân phòng chủ chặn đường đi.
“Chặn bọn họ lại! Không thể để bọn họ hạ cầu treo!”
Bá tước Gray thấy quần áo của bọn họ, lập tức hiểu ra.
Quả thực người huấn luyện rồng không ở gần đây, mà là lính đánh thuê Ballinle nấp vào đội tị nạn, lẻn vào thành Puton, chỉ khi chiến đấu bắt đầu thì nội ứng ngoại hợp.
Tường thành chật hẹp, chiến trường hỗn loạn, Sinri và Dell cố hết sức để bảo vệ cha mình, rút lui về phía cầu treo. Nhưng lính đánh thuê Ballinle lại có vài tên dáng người thấp bé nhanh nhẹn, bọn họ giẫm lên đầu thành chạy nhanh như khỉ.
Răng rắc.
Dây điều khiển cầu treo bị cắt đứt, cầu treo ầm ầm sập xuống.
Kẻ địch như nước lũ tuôn tới.
Phía sau chiến trường, thủ lĩnh lính đánh thuê Ballinle lộ ra một nụ cười đắc ý, gã quay đầu muốn nói gì đó với cục trưởng cục Thẩm Phán, đột nhiên bá tước Pritani hoảng sợ hỏi: “Đó là gì?”
Cục trưởng cục Thẩm Phán vẫn bình tĩnh quan sát chiến trường đột nhiên giật nảy mình, vội nhìn về hướng bá tước chỉ.
Khói bay thấp phía chân trời, bóng dáng của một đội quân hiện ra từ làn khói.