Sau Khi Trở Thành Bạo Quân

Chương 169



Ferri III vua Blaise bị đế quốc Thần Thánh tuyên bố đã chết, xuất hiện trở lại trong tầm mắt mọi người. Không ai biết làm thế nào anh ta sống sót từ cõi Bắc cực vô cùng nguy hiểm, nhưng khi anh ta xuất hiện đã lập tức khiến Thánh Đình chú ý. Binh lực còn lại của đế quốc Thần Thánh lập tức được điều động, đuổi giết Ferri III, muốn treo cổ anh ta trước khi anh ta gây ra một đợt bão mới.

Nhưng, khác với việc buộc phải rời khỏi biên giới phía Bắc, Ferri III của ngày hôm nay còn có một đội quân bí ẩn sát cánh bên cạnh.

Đội quân chủ lực của đế quốc Thần Thánh đã bị giáo hoàng Siorde đưa đến Legrand, quân phòng thủ còn lại không thể ngăn cản Ferri III như đã biến thành một người khác.

Anh ta rời khỏi dãy núi Pennine, mang theo cái lạnh của cánh đồng băng cổ xưa, hệt như một con dao sắc bén được rèn lại, xé toạc tuyến phong tỏa của đế quốc Thần Thánh, tiến quân thần tốc, chạy băng băng trên lãnh thổ Blaise ngày xưa lần nữa.

Nước sông Cobia chảy xiết, tiếng nước chảy ào ào.

Ferri III cầm đuốc đứng trước sông Cobia, nhìn về phía đã từng là vương thành Blaise. Lúc trước em trai anh ta Charlie đầu nhập giáo hoàng, dựa vào ủng hộ của Thánh Đình và các quý tộc tiến quân đến đây. Lúc trước anh ta cùng với thầy của mình tướng quân Karl, phóng hỏa cung điện, anh ta dẫn binh lui về phía Bắc.

Sau khi chật vật rời đi, rốt cuộc anh ta lại trở về chốn cũ.

“Bệ hạ, ngài định tấn công Aselli à?”

Một kỵ sĩ cầm đuốc đi tới bên cạnh Ferri III, hơi cúi người với ta.

Đằng sau họ, ngọn lửa chiến tranh vẫn chưa tắt, họ đã đến sông Cobia vào buổi sáng, phát động tấn công vào tòa thành Nades nằm bên bờ sông. Lúc này chiến cuộc đã nghiêng về phía họ, thủ vệ binh sĩ không có tâm lý chống cự quá mạnh với người đã từng là vua Blaise.

Thời gian thành lập đế quốc Thần Thánh rốt cuộc quá ngắn, bọn họ còn chưa kịp xóa dấu ấn của Blaise khỏi người Blaise. Người của Đế quốc Thần Thánh và người của Blaise là hai khái niệm hoàn toàn khác nhau, mà theo thời gian trôi qua, người Blaise dưới đế quốc Thần Thánh đều phải cúi đầu trước các quan chức của Thánh Đình, mọi người tự dưng nhớ lại những ngày từng là người Blaise.

Khi màn đêm buông xuống, giáo chủ phó tế của tòa thành bị những binh sĩ nổi loạn đẩy xuống khỏi tháp, ông ta mang theo quyền lực vừa mới hưởng thụ không lâu rơi xuống thành một đống bùn nhão trên phiến đá lạnh lẽo.

Cầu treo được hạ xuống, quân đội của Ferri III bắt đầu tiến vào tòa thành Nades, chiếm lại tòa thành quan trọng đầu tiên.

“Không.”

Ferri III ngắm nhìn phương hướng cung điện ngày xưa thì chậm rãi lắc đầu.

“Chúng ta sẽ trở về, nhưng không phải hiện tại.”

Aselli là trung tâm của đế quốc, là nơi được bảo vệ nghiêm ngặt nhất của đế quốc Thần Thánh. Sở dĩ bọn họ không trợ giúp thành Nades, trơ mắt nhìn thành Nades bị Ferri III đoạt lại là do thực lực quân đội không đủ mạnh để chia quân. Nhưng nếu Ferri III thật sự lãng phí thời gian quý báu của mình vào việc tấn công pháo đài kiên cố nhất của đế quốc, có lẽ Thánh Đình sẽ rất vui mừng.

Ferri III quay đầu ngựa, dẫn binh lính bước vào tòa thành Nader.

“Chúng ta phải làm tỉnh ngộ Blaise, không nên có bất kỳ đế quốc Thần Thánh gì trên mảnh đất này, nó là Blaise, chỉ là Blaise thôi.”

Ngọn lửa không tắt bùng lên, đôi mắt của quân chủ chạy trốn năm xưa lạnh lùng.

Ferri III biết rõ ưu thế của họ hiện giờ ở những nơi đó.

Vì để tiêu diệt hoàn toàn Legrand mà giáo hoàng Siorde đã lợi dụng cuồng tín tôn giáo để phát động phong trào Thánh quân. Nhưng cuồng tín tôn giáo không tồn tại mãi mãi, không ai biết rõ bình dân hơn anh ta. Tín ngưỡng đương nhiên đáng quý, nhưng nếu cái giá của tín ngưỡng này là sinh tồn thì sao?

Để nuôi sống một đội quân gần 100.000 người cần quá nhiều nhân lực và vật lực, gần như vắt cạn sữa và máu của cả đế quốc. Ferri III từng là vua của Blaise, không ai hiểu rõ sức mạnh kinh tế của Blaise hơn anh ta. Nếu Siorde có thể nhanh chóng đánh bại Legrand, thì niềm vui chiến thắng sẽ khiến mọi người sẵn sàng chịu đựng những gánh nặng đó.

Nhưng Legrand đã trụ được.

Họ chịu đựng mọi áp lực lớn do một đội quân đông đảo hơn 200.000 người mang lại và đến lượt họ lại gây áp lực lên đế quốc Thần Thánh.

Cái chết đen nổ ra vào năm ngoái đã ảnh hưởng rất lớn đến nền kinh tế của Blaise, khi chiến tranh bị Legrand kéo xuống bùn, các bình dân ngày càng khó gánh nổi gánh nặng thuế má. Con người tín ngưỡng thần linh là muốn thần linh cứu họ khỏi khổ đau. Nhưng thần linh không những không cứu vớt họ, ngược lại còn đẩy họ xuống vực sâu, vậy tại sao họ phải tin vào thần linh?

Âm thanh kháng nghị bắt đầu lan rộng, từ nhỏ dần trở nên lớn hơn.

Cuối cùng, nó nhanh chóng lan rộng, không phải địa phương cựu quý tộc, cũng không phải bình dân náo loạn, mà là một cô gái trẻ.

Vào một ngày Sa Bát (*), cô mặc chiếc váy dài màu đen đến nhà thờ, đọc to bài thơ của một nhà thơ trước đây bị coi là dị giáo trong phong trào săn phù thủy:

“Đáng buồn thay, chúng ta vậy mà làm kẻ vô tội khinh bỉ kẻ yếu

Chúng ta vậy mà trở thành những tên đao phủ nịnh hót

Chúng ta vậy mà tỏ lòng kính trọng với đầu bò ngu dốt

Chúng ta vậy mà hôn lên kẻ đần độn, cũng tỏ ra vô cùng tôn thờ

Chúng ta vậy mà chúc phúc cho ánh sáng thối nát…” [1]

(*) Ngày Sa Bát là mỗi ngày thứ bảy. Đó là ngày thánh được Thượng Đế quy định cho chúng ta để nghỉ ngơi các công việc lao nhọc hằng ngày của mình và thờ phượng Ngài.

Hành động của cô gái trẻ dũng cảm đến kinh thế hãi tục, dáng vẻ kiên định không sợ hãi của cô đứng ở quảng trường phía trước nhà thờ, cao giọng đọc đã làm chấn động mọi người. Ánh mặt trời chiếu xuống khuôn mặt xinh đẹp của cô gái, vẻ kiên quyết trên mặt mày của cô gái đủ để khiến tất cả kỵ sĩ phủ phục Thần Tọa phải xấu hổ.

Mở đầu bằng một bài thơ bị Thánh Đình cấm, cô gái đã thể hiện tài hùng biện hiếm có của một người phụ nữ ở thời đại này. Cô đã có một bài diễn thuyết nói trúng tim đen, tố cáo Thánh Đình từ khi thành lập đế quốc Thần Thánh đến nay, các loại t.ham nhũng của Giáo Hội, tố cáo “phong trào săn phù thủy” trở thành vũ khí sắc bén để tham ô tài sản, tố cáo gánh nặng của phong trào Thánh quân khiến người dân táng gia bại sản…

Cô ấy là người yêu của nhà thơ đã bị thiêu sống, Claire.

Vì bảo vệ cô mà người yêu đã giấu họ tên của cô trong tất cả bức thư. Mà khi nhân dân đế quốc đang đắm chìm trong vực thẳm, cô đứng dưới ánh mặt trời, dùng bài thơ chất chứa đầy phẫn nộ và bi thương của người yêu làm vũ khí, gõ mạnh chuông cảnh tỉnh mọi người.

Giáo Hội địa phương nhanh chóng bắt giữ cô, nhưng đám đông tức giận nhanh chóng bao vây nhà thờ, buộc giáo chủ địa phương phải trì hoãn việc thiêu sống cô.

Quý cô dũng cảm này – Viya đã khiến bình dân và Giáo Hội nổ ra cuộc đối đầu trực diện đầu tiên, giằng co không thôi.

Sau khi nghe chuyện này, Ferri III đã đưa ra quyết định ngay lập tức. Đối với Ferri III, họ cần một lá cờ và một người đủ huyền thoại để trở thành biểu tượng cho phong trào phục hưng.

Hành động tiếp theo:

Giải cứu Viya.



Tòa thành yên tĩnh, tháp canh san sát.

Trong đêm sâu, một nhóm người mặc áo bào đen ẩn nấp trong bóng tối của thành Herrid. Trên áo bào đen thẫm của bọn họ đều thêu hoa văn chữ thập đan xen giữa máu và màu trắng, trên ống tay áo thêu một thanh kiếm sắc bén. Những điều này cho thấy bọn họ là “kẻ Phán Quyết” của Thánh Đình. Đây là thanh kiếm ẩn trong tối của Thánh Đình.

Bản chất của bọn họ khác với những vũ khí chính diện của Thánh Đình như đoàn kỵ sĩ Thần Điện, bọn họ ẩn mình trong tối, chịu trách nhiệm thanh trừng một số mục tiêu khó khăn và thực hiện một số nhiệm vụ không giống bình thường.

Trước đó, Viện Phán Quyết từng muốn lợi dụng bí pháp lúc trước Thánh Đình rửa tội cho quốc vương Legrand, ám sát Purlan. Nhưng vụ ám sát đó không chỉ không có thành công, còn làm cho Thánh Đình tổn thất một nhóm kẻ Phán Quyết.

Sau vụ ám sát thất bại đó, kẻ Phán Quyết ở ẩn, ngừng hành động. Mãi cho đến khi Phong trào Thánh quân bùng nổ, bọn họ mới đều tập trung tại thành Herreid của Legrand để hỗ trợ cục trưởng cục Thẩm Phán bảo vệ Thần Tọa sắp sửa xong.

Bọn họ vốn nên hỗ trợ thủ thành, đồng thời trợ giúp phong trào tiên phong của đoàn kỵ sĩ Vĩnh Hằng.

Nhưng khi bọn họ đến thành Herreid, đám kỵ sĩ giả kim thần bí của Legrand cũng đến gần thành Herreid, nhìn bọn họ chằm chằm như hổ đói.

Vương thái hậu Legrand – Illinor là người chỉ huy các kỵ sĩ giả kim cũng là một nhà chiêm tinh. Bà cũng không vội phát động tấn công với lực lượng bảo vệ thành Herreid, mà đặc biệt chọn cách đột ngột bao vây thành khi bọn họ có hành động, hoặc tấn công đội vận chuyển của bọn họ.

Không phải kẻ Phán Quyết không nghĩ đến việc giải quyết Illinor bộ não của các kỵ sĩ giả kim trước tiên, nhưng đặc tính của kỵ sĩ giả kim nửa vong linh và nửa giả kim khiến cho chúng có khả năng hành động cực kỳ mạnh mẽ cả ngày lẫn đêm, còn Illinor là một nhà chiêm tinh lại có khứu giác vô cùng nhạy bén. Mấy lần hành động của kẻ Phán Quyết đều thất bại, cuối cùng không thể không cố thủ thành Herreid.

Điều này đã dẫn đến từ khi chiến tranh bắt đầu, kẻ Phán Quyết lại bị áp chế trong thành Herreid, khó có thể hỗ trợ các phong trào Thánh quân khác.

Một thanh kiếm trong tối sắc bén của Thánh Đình đã bị Illinor khóa chặt trong vỏ kiếm, hệt như phế phẩm.

Trong thành Herreid, hôm nay canh gác rất nghiêm ngặt.

Hôm nay là ngày quan trọng nhất để sửa chữa và chế tạo bến tàu Thần Tọa.

Mật thư của giáo hoàng Siorde được chuyển đến vào hôm nay.

Theo lệnh của Siorde, đêm nay phải sửa xong bến tàu Thần Tọa, khỏi phải đợi thời cơ mà mở luôn Thần Tọa, triệu hồi tàu thánh Thiên Chu.

Tuy tin tức bị phong tỏa nghiêm ngặt, nhưng không ai biết nhà chiêm tinh kiệt xuất nữ hoàng Illinor đó có nhận ra được điều gì hay không.

Ánh đèn rực rỡ, trên bến tàu, cục trưởng cục Thẩm Phán đích thân cầm kiếm trấn giữ.

Một kẻ Phán Quyết đi ngang qua tường thành, hắn ta quay đầu nhìn những dãy núi liên miên ngoài thành. Trời đất đều tối tăm, núi non như thú, dữ tợn lổm ngổm.

Hắn ta dời mắt, tiếp tục đi về phía trước.

Trong bóng râm của dãy núi bên ngoài thành Herreid, các kỵ sĩ giả kim lẳng lặng đứng trang nghiêm dưới sự chỉ huy của nữ vương tóc đen. Xương trắng mặc khôi giáp dính máu nhạt và sương đen, gần đây họ không chỉ trấn áp kẻ Phán Quyết trong và ngoài thành mà còn tàn sát Thánh quân lục tục đổ bộ từ cảng Herreid.

Nếu không có sự tồn tại của kỵ sĩ giả kim này, áp lực Legrand phải chịu trong trận chiến Douro trước đó sẽ còn lớn hơn nữa.

Khôi giáp lạnh lẽo, Illinor cầm hồ đao, trông về tòa thành nơi xa.

“Lão sư.”

Học giả Kehya hơi cúi người.

“Bọn họ đã bắt đầu.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.