Sau Khi Trở Thành Bạo Quân

Chương 177



Từ bức tường thành bị ma sói đâm vào, rốt cuộc Hel cũng thấy rõ ngọn lửa và thánh giá đó là gì.

Đó là một nhà thờ đang cháy hừng hực, nó đứng ở cuối thánh đường, đỏ rực trong lửa. Khi Hel thấy nhà thờ thì nhận ra đó là nơi bí ẩn nhất trong Thánh Đình mà Segney đã đề cập trong tình báo, nơi đó chôn giấu vô số bí mật và sức mạnh không muốn ai biết. Một kẻ phản bội có địa vị cao như Segney, giọng điệu khi nhắc đến nó đầy sợ hãi khó che giấu được.

Hel ghìm cương ngựa, đồng thời ngăn cản Hanki và các kỵ sĩ theo sau, khi họ đến gần nhà thờ đang cháy, nhiệt độ không khí tăng lên với tốc độ khủng khiếp đến mức làm ai nấy khó mà chịu nổi. Họ đang mặc giáp kim loại hàng thật giá thật, hiện tại bộ giáp đã dần nóng lên.

Cách khoảng cách xa như vậy, cũng khó có thể chịu đựng, rốt cuộc đó là lửa gì mới kinh khủng đến thế?

Trong ngọn lửa đỏ như máu, nhà thờ đồ sộ đang tan chảy, những bức tường đá hoa cương rơi ra từng mảng lớn, đập mạnh xuống đất. Sắt đen thông thường tan chảy thành nước thép ào ạt xuống khung xương của nhà thờ —— hệt như bức tượng thạch cao bị lửa nung, lớp thạch cao bong ra từng lớp, cuối cùng lộ ra khung sắt đỡ giấu bên trong bức tượng.

Khung xương đỡ của nhà thờ sắt hiện ra trước mắt người đời trong ngọn lửa.

Đó là cây thánh giá dựng đứng trên mặt đất.

Cả nhà thờ sắt là cây thánh giá đặt ở trung tâm của Thánh Thành.

Hel hiểu rằng họ khỏi phải tiến công nội thành Thánh Đình nữa, vì ở nhiệt độ như vậy và dưới cây thánh giá kỳ lạ đó, người bình thường không thể nào sống sót trong Thánh Thành được. Hel chỉ huy binh sĩ chậm rãi lui về phía sau, ma sói nhìn chằm chặp tòa thánh giá đó, phát ra tiếng gầm gừ trầm thấp từ trong cổ họng, từng bước tới gần.

“Có vẻ như truyền thuyết đó là thật.”

Ở một bên nội thành khác của Thánh Đình, kẻ ám sát thực hiện hành động lần này sớm đã rút lui, lúc này đang đứng trên ngọn núi phía sau của Thánh Đình, quan sát hình thức tiến triển trong thành. Ma sói trắng như tuyết không sợ nhiệt độ cực cao của ngọn lửa, chậm rãi xoay quanh thánh giá sắt, tràn đầy sự thù địch nhưng cũng cực kỳ cảnh giác.

“Sở dĩ ma sói chìm vào giấc ngủ sâu là vì nó đã từng bị thần giết một lần.”

Đó cũng là truyền thuyết được ghi chép trong sách thánh, ma sói sống bằng chiến tranh đã mang đến tai họa cho thế gian, vậy nên thần đã bắn tên lửa, đánh giết nó ở đồng bằng Gulundi. Rất nhiều truyền thuyết được ghi chép trong sách thánh đã mất đi mục đích ban đầu, sau nhiều lần chỉnh sửa và trau chuốt suốt hàng ngàn năm của các nhà thần học và luật học, nó thành câu chuyện ca tụng thần linh cứu thế được lưu truyền cho người đời. Nhưng bỏ đi vẻ vàng son lộng lẫy bề ngoài, bản thân câu chuyện có lẽ không phải không có thật.

“Kế hoạch tiến triển tốt đẹp.”

Thủ lĩnh sát thủ viết một tin tức đơn giản trên một mảnh giấy cói, khi gã giơ tay lên, một con đại bàng trắng đáp xuống vai, mật thư được buộc lại xong, đại bàng trắng vỗ cánh, bay về phía bên kia eo biển Abyss.

Thủ lĩnh sát thủ nhìn ma sói sau khi đi một vòng, rốt cục phát động tấn công với thánh giá bèn khẽ mỉm cười.

Ai mà ngờ được?

Tôn quý, thần thánh, “Đức Cha” của tất cả tín đồ, giáo hoàng Siorde vậy mà nuôi dưỡng một đội quân sát thủ.

Nhưng, trước khi Siorde trở thành giáo hoàng, lão ta xuất thân trong gia tộc liên minh Nội Hải Vô Vọng, mà thương mại của Nội Hải Vô Vọng phát triển mạnh nên nhiều thành bang, quả thật là nơi sát thủ hoạt động tích cực nhất. Khi Nội Hải Vô Vọng mâu thuẫn kịch liệt về thương mại, giữa thành và thành đấu tranh gay gắt, nhưng vì có Thánh Đình tồn tại mà không có thành phố nào dám dẫn đầu tiến hành chiến tranh, vậy nên tấn công kẻ thù kinh tế và chính trị bằng cách ám sát đã trở thành lựa chọn tối ưu nhất.

Nếu không có một quái vật khổng lồ như Thánh Đình trấn áp, sát thủ Nội Hải Vô Vọng cũng sẽ không phát triển đến mức này.

“Thật lộng lẫy.”

Thủ lĩnh sát thủ nói, gã tháo bông hồng trắng cài trên ngực, ném nó vào thành phố đang cháy hừng hực.

Ngọn lửa đã nhấn chìm trung tâm tín ngưỡng của tất cả tín đồ trên thế giới này.

Ma sói đã phát động tấn công với thánh giá sắt, nó nhảy lên, liên tục đụng vào thánh giá sắt trong ngọn lửa giữa tiếng gầm của đàn sói. Khi ma sói va chạm với thánh giá sắt, lửa lớn cuồn cuộn nổi lên, giống như nước biển nhấn chìm thành phố Thần Thánh này. Trong ngọn lửa, kỵ sĩ của đế quốc Nộ Kim không kịp rút lui đã bị đốt thành tro, bầy sói tụ tập từ khắp nơi trên thế giới tru lên một tiếng thảm thiết, bộ lông của chúng bị đốt cháy. Lúc này bầy sói biến thành một đội quân, chúng không lùi bước, từng con một lao tới rồi biến mất trong ngọn lửa.

Thánh giá dưới va chạm của ma sói liên tục chấn động, trong không khí vang lên đầy tiếng ù ù như âm xoa, dù chạy trốn ra ngoài thành nhưng vẫn bị tiếng ù ù này làm cho đầu váng mắt hoa, khó phân biệt được thứ gì.

Bảy luồng ánh sáng bay lên từ ngọn lửa, bao quanh thánh giá sắt.

Tất cả người trong nhà thờ sắt đều đã hóa thành tro bụi, chỉ còn lại giao ước giữa thần và người, bảy trưởng lão đã mở phong ấn phía trên. Lời thề xoay quanh thánh giá, chống lại tấn công của ma sói, mà khi giao ước xuất hiện, một bóng người bị đóng đinh trên thập tự giá dần hiện ra.

Lúc bóng dáng này xuất hiện, sát thủ và kỵ sĩ đế quốc Nộ Kim vốn đã rút lui ra ngoài Thánh Thành chỉ cảm thấy áp lực nặng nặng nề tựa biển sâu đè xuốn.g từ trên bầu trời. Từng người một lăn khỏi ngựa ngã xuống đất, cố thế nào cũng không đứng dậy nổi.

Bầy sói đồng loạt chết trong tích tắc, chỉ còn lại ma sói bị cháy xém lông, máu thịt rụng rời, chỉ còn lại bộ xương.

Dưới hộp sọ trắng của nó, vô số xương khô bò ra từ đôi mắt màu xanh sẫm, hệt như tất cả xác chết từng là thức ăn của nó đều đang tách ra khỏi cơ thể. Trong tiếng tru dài chói tai, ma sói nhảy lên cao, cắn v.ào giữa thập tự giá, cắ.n vào cổ họng của bóng mờ đó.

Mặt đất chấn động, mặt đất Thánh Thành xuất hiện rạn nứt như mạng nhện, long trời lở đất.

Lửa như máu bắ.n ra từ trong khe nứt, trận pháp ngôi sao sáu cánh với nhà thờ sắt làm trung tâm liên kết những vết nứt nhìn như không có quy tắc này. Dựa vào lời thề giao ước với người phàm, ý chí của Thượng Đế sống lại từ lịch sử bị bóp méo, vừa mới giáng xuống thế gian lại bắt đầu sụp đổ tan rã.

Chữ thập sắt ầm ầm sụp đổ, cùng với bộ xương của ma sói đã hoàn toàn chết ở trên cùng, chúng chồng chất lên trung tâm của trận pháp ngôi sao sáu cánh tạo thành một ngọn núi sắt và xương kỳ lạ.

Thế lửa dần nhỏ xuống, bắt đầu chảy dọc theo mạch của trận pháp, cuối cùng chảy ngược trở lại trung tâm của trận pháp, ngưng tụ thành một luồng ánh sáng như lưỡi dao nhọn đâm xuống lòng đất.

Từ nay về sau, trung tâm tín ngưỡng lâu đời của tín đồ, Thánh Thành sẽ không còn tồn tại nữa.



“Trung tâm tín ngưỡng của thế giới này, một là đủ rồi.”

Siorde đội mũ ba tầng, nhẹ nhàng trải ra một cuộn giấy vàng được viết bằng ngôn ngữ của thời đại truyền thuyết.

Nếu bảy trưởng lão thấy cuộn giấy vàng trong tay Siorde, bọn họ sẽ kinh ngạc phát hiện tất cả chữ viết trên đó rất giống với lời thề ban đầu giữa thần và người mà bọn họ trông coi, quả thực chính là một phần hoàn toàn mới, thay thế lời thề của nhân vật chính. Mà nếu rắn thế giới chưa chết, sẽ nhận ra Siorde đang cầm một nửa còn lại của luật lệnh chưa trọn vẹn.

Luật lệnh chưa trọn vẹn này luôn nằm trong tay giáo hoàng của Thánh Đình, xem như là cơ sở để biểu hiện thần tích khi cần thiết.

Nhiều năm trôi qua như vậy, theo Thánh Đình dần phát triển thành đế quốc tinh thần, quyền lực của giáo hoàng mỗi ngày một tăng, luật lệnh đã trải qua rất nhiều nghiên cứu ở trong tay các giáo hoàng khác nhau. Trước đây cũng không phải không có giáo hoàng cố gắng biến nó hoàn toàn thành sức mạnh của mình, nhưng bọn họ đều thất bại.

Nhưng, Siorde làm được.

Đế quốc Thần Thánh do một tay lão ta thành lập, lúc lão ta lên ngai vàng vốn thuộc về thần thì đã thành công hơn phân nửa.

Thần dạy tín đồ của ngài cách đánh cắp sức mạnh từ ngài —— thần tìm kiếm sự phục sinh bằng cách xuyên tạc lịch sử, gửi gắm bản thân quá nhiều vào hiện tại và tương lai. Con người thay đổi giáo lý, đặt quyền lực thuộc về thần bằng cách đội “mũ ba tầng” lên đầu.

Nhưng trước hôm nay, tuy đế quốc Thần Thánh đã thành lập, nhưng sự tồn tại của Thánh Đình giống như đế quốc tồn tại hai thủ đô, hai trái tim, thực chất quyền lực vẫn chia làm hai nửa. Khi Thánh Đình chìm trong ngọn lửa hủy diệt và tan thành tro bụi, trung tâm tín ngưỡng cuối cùng trực tiếp của thần linh đã bị xóa sổ khỏi thế giới.

—— thần quyền bị lão ta đánh cắp.

Bên tay phải Siorde bày một lọ mực thủy tinh sáng bóng, nó là một trong mười ba thánh vật cấp cao nhất của Thánh Đình, nghe nói lúc trước thánh nhân dùng nó chứa máu tươi, viết lời tiên tri về ngày tận thế.

Trong bình thủy tinh vốn trống rỗng, nhưng đến một lúc nào đó, đột nhiên máu đỏ thẫm trong bình rỉ ra từ từ.

Siorde cầm bút lên, chấm máu đỏ sẫm chợt sinh ra trong bình thủy tinh, chậm rãi viết một luật lệnh mới ở cuối văn thư.

Khi lão ta đặt bút xuống, ở bờ bên kia eo biển Abyss, chữ thập sắt sụp đổ.

Ngọn lửa chảy ngược về trung tâm trận pháp, sau đó xuyên vào tâm trái đất.



Lửa từ trên trời rơi xuống.

Khi quân đoàn thiên sứ giáng xuống, bầu trời đỏ sẫm của Địa Ngục bị ánh sáng rực rỡ của bản thân thiên sứ chiếu sáng, một nửa thuần trắng một nửa như máu. Nhưng hôm nay, bầu trời lại một lần nữa hoàn toàn biến thành màu đỏ —— liên tục có ngọn lửa thoát ra từ khoảng cách giữa Địa Ngục và nhân gian, chậm rãi rơi xuống, nhỏ giọt xuống mặt đất đá đen của Địa Ngục.

Ngọn lửa đỏ sẫm thấm qua rồi rơi xuống khe nứt ẩn chứa sức mạnh có thể nói là hủy diệt với các sinh vật Địa Ngục. Mỗi khi một quả cầu lửa rơi xuống đất, nó đó sẽ bị ăn mòn ngay lập tức, không để lại thứ gì.

Ác ma thấy tình hình trận chiến sắp chuyển sang phía bất lợi với Địa Ngục vì sự thay đổi này thì nhảy ra khỏi ngọn tháp, bước vào đại sảnh của tòa thành.

Ngai vàng bằng xương đứng vững ở cuối thảm đỏ.

Ác ma bước lên bậc thềm, bước lên, sau đó cắm thanh kiếm xương rồng lên ngai vàng. Lần trước khi đi nhân gian, hắn đã trả lại quyền trượng xương trắng cho quốc vương, bây giờ muốn ngăn chặn ngọn lửa từ trên trời rơi xuống gây thiệt hại nghiêm trọng cho Địa Ngục thì chỉ có thể đánh thức vương thành.

Vì đó không phải là lửa bình thường.

Đó là máu thấm đẫm lời nguyền của thần linh.

Nếu theo diễn biến bình thường, thần linh đã xuyên tạc lịch sử để ngưng tụ quyền lực vua của mọi vua, lẽ ra có thể bám vào thập tự giá sắt mà chính thần đã để lại từ một ngàn năm trước, nhờ hiến tế của các tín đồ mà hình thành nên một thân thể mới. Nhưng, chữ thập sắt sắp xếp thành ngôi sao sáu cánh như tế đàn báng bổ, tất cả tín ngưỡng mộ đạo đáng lẽ phải được hiến tế cho thần đã bị chuyển đổi thành ngôi sao sáu cánh dị giáo và bẩn thỉu.

Sau hàng nghìn năm ý thức mới ngưng tụ lại của thần thoát khỏi vương quốc phủ bụi của các vị thần, hạ xuống thập tự giá sắt, nhập vào cơ thể mới của mình, nhưng lại phát hiện thần thể mới ngưng tụ từ ác độc, dơ bẩn, xấu xa nhất —— với thần, đây không khác gì tự sát.

Trước khi thần bị phản bội bị tiêu diệt, oán độc và nguyền rủa cô đọng trong máu bị ô nhiễm của thần. Nếu máu đó lan tràn khắp nhân gian, thế gian sẽ biến thành tro bụi ngay lập tức, mấy trăm năm sau sẽ không còn sinh vật sống nào nữa. Giáo hoàng Siorde đã dẫn máu này vào Địa Ngục, gieo sự hận thù của thần linh trút lên đầu Địa Ngục.

Khi trường kiếm xương rồng cắm trên ngai vàng, mỗi một khúc xương trắng tạo nên ngai vàng như bừng tỉnh sau giấc ngủ dài. Trụ bay của vương thành mở rộng ra, biển lửa lưu huỳnh trong bến tàu của lâu đài bắt đầu sôi trào. Trong nháy mắt, mỗi một cánh cửa sổ của lâu đài đều mở ra, mỗi một bức điêu khắc trên lâu đài đều thức tỉnh.

Gió hú trên mặt đất như tiếng thở hổn hển của Địa Ngục.

Vương thành này chính là ngai vàng tối cao của Địa Ngục, chính là chuẩn tắc để đánh giá Địa Ngục.

Sau khi có được vua, Địa Ngục vốn tượng trưng cho sự hỗn loạn đã có quy tắc riêng của nó, bây giờ tất cả những gì ác ma phải làm là dùng sức mạnh của Địa Ngục, chống lại lời nguyền của thần linh đã chết.

Một rào cản vô hình mở ra giữa không trung, đó là quy tắc từ nơi sâu xa thuộc về Địa Ngục. Cơn mưa lửa từ trên trời rơi xuống rào cản rồi dần biến mất từng chút một.

Đây vốn là một thời cơ tốt để tấn công của quân đoàn thiên sứ.

Nhưng không có thiên sứ phát động tấn công vào lúc này.

—— vì bọn họ đang chết nhanh.

“Thật thảm hại.”

Monla đứng trên sườn núi như lưỡi đao của núi cao ngàn thước trong hình dạng nửa người nửa chim, ngẩng đầu nhìn lên mọi chuyện xảy ra trên bầu trời.

Các thiên sứ với đôi cánh trắng như tuyết chết từng vị một, nhưng cũng không phải do quân đội của Địa Ngục giết bọn họ. Thiên sứ đang tan biến, hóa thành vô số điểm sáng màu vàng và từng giọt máu đỏ sẫm. Thiên sứ không có máu thịt và xương cốt, bọn họ được tạo ra bằng chính máu và bụi sáng của thần, khi thần quyết định thu hồi sức mạnh, bọn họ sẽ tan rã về hình dáng ban đầu, không còn lại gì.

Ngay cả người phàm cũng không bằng.

Âm thanh hấp hối của thiên sứ vang vọng giữa trời đất, du dương và thê lương như tiếng khóc thảm thương của thiên nga trắng sắp chết trên mặt băng.

Monla lẳng lặng nhìn kẻ thù cũ chết trước mắt mình, trong lòng không sảng khoái, mà chỉ có giễu cợt mà bi ai.

Thiên sứ của các vị thần giống như xương khô của Địa Ngục. Địa Ngục mạnh được yếu thua chinh chiến không ngừng, sinh vật tử vong tầng dưới chót nhất đều là những quân cờ có thể tùy ý hi sinh. Tín nhiệm và tôn trọng là một thứ xa xỉ trong Địa Ngục. Nhưng, thiên sứ tượng trưng cho thánh thiện thì tốt hơn những sinh vật Địa Ngục chỗ nào?

Bọn họ do thần linh đắp nặn, trời sinh đã kính yêu thần linh như người cha đã ban sinh mệnh cho bọn họ. Nhưng trong mắt vị thần tối cao đó… bọn họ cũng chỉ là những quân cờ có thể hi sinh bất cứ lúc nào, khác biệt duy nhất là những quân cờ này trông đẹp hơn chút.

Thậm chí bọn họ còn thảm hại hơn.

Sinh vật địa ngục tượng trưng cho hỗn loạn và h.am muốn, nhưng cũng theo bản năng khao khát thiện ý mà chúng không thể có được. Mà thiên sứ được ban cho thần tính, lại không có ha.m muốn và ý chí riêng của mình.

Con rối xinh đẹp.

Monla nghĩ, dang rộng đôi cánh rồi bay khỏi sườn núi.

“Khe hở đang bị phong tỏa.”

Monla bay đến vương thành Đá Đen, ác ma đã ra khỏi đại sảnh, hắn ngẩng đầu nhìn mọi chuyện xảy ra trên bầu trời.

Trên bầu trời, đốm sáng màu vàng phân tán khi thiên sứ tan biến bị cháy lên, biến thành những chùm lửa, nhanh chóng bịt kín tất cả khe hở có thể kết nối Địa Ngục và nhân gian. Mà máu của thần linh được cô đặc lại, từng giọt bay lên trên, biến mất trong ngọn lửa vàng đó.

“Luật mới.”

Ác ma khẽ nói, nhìn những vết nứt bị niêm phong từng cái một.

Khuôn mặt hắn không có chút kinh ngạc, hệt như có thể đoán trước được cảnh tượng xảy ra bây giờ. Mấy ngày trước, một quạ đen từ nhân gian đến đậu trên vai hắn.

Luật mới.

Monla lập tức hiểu tại sao ác ma không cố gắng ngăn chặn vết nứt bị phong tỏa.

Đó là sức mạnh của luật lệnh, quy tắc của trời đất, một khi đã thành công viết luật lệnh thì không còn cách nào thay đổi được.

Trừ khi ai đó hoàn toàn kiểm soát tất cả quyền lực trong thế giới này.



Bờ đông eo biển Abyss.

Cô Viya đến nhà thờ vào ngày Sabát đọc “thơ ca dị giáo” đã được Ferri III giải cứu thành công. Ferri III lấy lá cờ tinh thần huyền thoại này làm hiệu triệu đã nhanh chóng tụ tập một đám quý tộc cũ của Blaise và bình dân không chịu nổi gánh nặng của phong trào Thánh quân.

Một thành phố gần biển của họ tuyên bố Blaise phục quốc.

Cùng ngày Blaise phục quốc, Ferri III tuyên bố, vương quốc Blaise không tham gia vào phong trào Thánh quân, tất cả quốc dân vương quốc Blaise không cần phải cung cấp lương thực hoặc thuế cho phong trào Thánh quân. Ngoài ra, quân đội của Ferri III cũng nhanh chóng tiến dọc theo bờ biển, cắt đứt đường tiếp tế của Thánh quân Thánh Địa từ đầu nguồn.

Ngày càng có nhiều người vượt qua sông Cobia và chạy trốn đến vương quốc Blaise được tái lập. Mà trong các lãnh thổ do đế quốc Thần Thánh khống chế, bạo động cũng liên tiếp nổi lên, quân đội trấn giữ cũng đã mỏi mệt với việc kiểm soát các lãnh thổ còn lại, không thể mở lại đường tiếp tế cho Thánh quân.

Với Ferri III, tình thế trước mắt có thể nói là rất tốt.

Nhưng, trong tình huống này, bản thân Ferri III lại không ở trong vương quốc Blaise được tái lập.

Anh ta đã âm thầm vượt qua đường phong tỏa của đế quốc Thần Thánh, xuất hiện ở dãy núi Pennine phía Bắc đế quốc.

“Đây là lối vào ngôi mộ của các vị thần.”

Tuyết đọng dày đặc trên dãy núi Pennine, Ferri III đứng dưới một cây tùng đen, nhìn thung lũng bên dưới. Trong lúc hoảng hốt, cảm thấy thầy Karl, bạn thân Mann đang đứng ở phía sau, mỉm cười với anh ta. Anh ta quay đầu lại, muốn nói với họ là ta đã làm được.

Đằng sau anh ta vẫn là từng cây tùng đen thẳng tắp bị tuyết dày bao phủ, không có ai đứng sau lưng anh ta.

“Đường cổ, mộ của thần linh.”

Một nhóm phù thủy mặc áo choàng đen lặng lẽ đến đây do Ferri III dẫn đầu, người đứng đầu là tộc trưởng phù thủy Elie đã từng yết kiến quốc vương.

Tộc trưởng phù thủy cầm một cuộn da cừu cũ kỹ, trên da cừu xuất hiện từng vết mực, sau đó nhanh chóng biến mất, cuối cùng hiện ra một ngọn núi hoàn toàn ăn khớp với địa hình xung quanh. Trên bản đồ, một con rắn cổ chậm rãi hiện ra, chứng minh lời Ferri III nói là sự thật, đây chính là lối vào lăng mộ của các vị thần.

Ferri III quan sát nhóm phù thủy đã chạy trốn khỏi Blaise đến Legrand, giờ đến đây theo lệnh của quốc vương Legrand.

Anh ta đã từng tiếp xúc với phù thủy, thậm chí cũng từng gặp tộc trưởng phù thủy. Trong ấn tượng của anh ta, tính tình phù thủy u ám, phờ phạc lạnh lùng, khác hẳn người thường. Nếu không phải Ferri III nhận ra dã tâm của Siorde, mà lại không đủ sức chống lại Thánh Đình khổng lồ thì chắc chắn anh ta sẽ không bao giờ liên hệ với phù thủy.

Nhưng, nhóm phù thủy đứng trước mặt anh ta lúc này đã hoàn toàn khác với trong ấn tượng.

Các cô mặc áo choàng đen gọn gàng, không hề hốc hác, đứng thẳng tắp. Vẻ u ám lạnh lẽo bám trên người họ đã biến mất không còn tăm hơi, tộc trưởng phù thủy u buồn giờ đã quyết đoán hơn trước.

“Sau khi chiến tranh kết thúc, nếu các cô muốn trở về quê hương, thì Blaise sẽ luôn chào đón các cô.”

Ferri III điềm tĩnh nói, nửa là thăm dò, nửa là thật lòng mời. Sau khi trải qua nhiều chuyện như vậy, sự ngạo mạn của tầng lớp thượng lưu ăn sâu bén rễ ngày trước đã bị mài mòn sạch sẽ.

“Đãi ngộ các cô nhận được ở Legrand, Blaise cũng có thể làm được.”

Các phù thủy mỉm cười, không nói gì.

Từ chối một cách im lặng và kiên quyết.

Ferri III không khỏi thở dài: “Thật muốn biết Purlan đã cho các cô cái gì.”

Có thể làm cho một đám phù thủy không cách nào hòa nhập được với người thường vì Legrand mà trở về đế quốc Thần Thánh nguy hiểm trùng trùng, thậm chí còn tiến vào lăng mộ vô cùng hung hiểm của các vị thần.

“Bọn ta muốn để Legrand mà bọn ta nhận biết, vẫn là Legrand như xưa.”

Tộc trưởng phù thủy cất cuộn giấy da dê đi, đáp.

Cô ngoảnh lại, nhìn thoáng qua phương hướng của Legrand.

Các cô là phù thủy, bắt đầu từ thế kỷ thứ nhất công nguyên đã bị xua đuổi, lang thang khắp thế gian, sống lay lắt giữa sống và chết. Mà trong bệnh viện tâm thần nơi treo “Bộ nghiên cứu bệnh lý đầu tiên của Legrand”, lần đầu tiên có nhiều người vỗ tay, mỉm cười và chào đón các cô gia nhập.

Từ thế kỷ thứ nhất sau Công nguyên đến thế kỷ thứ 15 hiện nay, các phù thủy lang thang đã có được ngôi nhà đầu tiên.

Legrand mà các cô nhận biết vẫn là Legrand có nhiều bạn bè điên khùng, Legrand mà cô bé phù thủy có thể nở nụ cười.

Legrand, đất nước của tự do đó.

Ferri III im lặng quan sát phù thủy cưỡi chổi bay xuống từ đỉnh núi rồi băng qua hẻm núi.

Anh ta thở ra một hơi nóng, thoáng có hơi hâm mộ.

Anh ta hâm mộ quốc vương bên kia eo biển, cũng hâm mộ những phù thủy này.

“Thế giới là vậy à.”

Ferri III ngẩng đầu lên, lẩm bẩm một mình.

Bông tuyết từ trên bầu trời rơi xuống cánh đồng băng cực Bắc lạnh lẽo.

Sau khi vượt qua cánh đồng băng, nơi mai táng các vị thần xuất hiện trước mặt các phù thủy, lúc này nơi này chỉ còn lại một vùng biển rộng lớn mênh mông. Nếu không phải các phù thủy có thể cưỡi chổi để bay thì họ sẽ không có cách nào tiến lên.

Thủ lĩnh phù thủy cẩn thận lấy ra một quả cầu băng phong ấn bóng rắn.

Đó là một nửa luật lệnh chưa trọn vẹn, các phù thủy phụng mệnh quốc vương mang đến lăng mộ của các vị thần để làm một việc có liên quan đến toàn bộ cục diện trận chiến.

Hết chương 177. 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.