Trong rượu mạnh, lửa trại và lương thực, tinh thần suy sụp của Thánh quân cuối cùng cũng phấn chấn trở lại, sau khi tận mắt chứng kiến giáo hoàng làm lúa mọc lên từ lòng đất, đa số mọi người đều tin chắc lão ta là hóa thân của thần linh ở nhân gian. Siorde đã diễn thuyết tại đó.
Lão ta quy tội việc Vịnh Thánh Linh của Thánh Thành bị xâm chiếm cho lũ Man tộc dị giáo là lời cảnh báo đáng sợ nhất trước ngày phán quyết, nói rằng đây là tín hiệu cho thấy thế giới đang đi đến hồi kết, ngày thẩm phán đang đến gần. Nhưng, thần là Đấng nhân từ, dù đau buồn trước những hành vi sai trái của nhân loại, nhưng vẫn sẵn sàng cho những tín đồ của ngài một cơ hội để được cứu rỗi, vậy nên đã làm mảnh đất cằn cỗi mọc lên lương thực.
Đây là cơ hội cuối cùng của lòng thương xót và ban cho từ thần.
“… Thánh Thành thất thủ là vì anh em chúng ta tụ tập ở đây chưa đồng lòng. Đó là tội nghiệt của chúng ta, nếu chúng ta muốn được cứu rỗi thì phải từ bỏ hèn nhát và hiềm khích, cùng nhau anh dũng chiến đấu để đánh bại thành phố của những kẻ dị giáo đó. Hãy cầm lấy đao kiêm và đừng để khói độc của xấu xa cản đường chúng ta.
Hãy nhớ rằng, thần phù hộ ngươi và ta.”
Dưới bài diễn thuyết có tính kích động mạnh mẽ như vậy, Thánh quân sợ hãi trước thảm họa Thánh Thành bị hủy diệt, nhưng cũng đắm chìm trong thần tích mà Siorde thể hiện, nhất thời anh dũng không sờn dấn thân vào “cứu rỗi cuối cùng”, phát động cuộc tấn công mạnh mẽ vào thành Yorin.
Tướng quân Vila chỉ huy của Thánh quân biên giới, chứng kiến sự thay đổi này, vừa tức giận vừa sợ hãi trước sức mạnh của Siorde, chỉ có thể trơ mắt nhìn quyền kiểm soát quân đội của mình bị giáo hoàng tước đoạt. Siorde hoàn toàn chỉ huy cao nhất của ba đội quân, Thánh quân dễ dàng bị khuấy động trong tay lão ta.
Mà sau khi giáo hoàng Siorde nắm quyền chỉ huy tối cao của quân đội, những thành quả đạt được càng đúng với những gì lão ta nói, thần vẫn đang phù hộ cho thế nhân. Trước đó, Thánh quân đã nhiều lần bị Legrand dùng nhiều biện pháp phòng ngự vững chắc chống cự bên ngoài tường thành, khi sĩ khí suy sụp nhất, thậm chí khó có thể tiếp cận phạm vi hỏa lực của tòa tháp đối phương.
Theo Siorde chỉ huy, bọn họ vậy mà đã có thể nhanh chóng băng qua hào của đối phương để công binh đào chiến hào dưới tháp. Tuy, chẳng mấy chốc, người trong thành Legrand đã đào ngược chiến hào, ngăn chặn hành động của bọn họ. Nhưng so với trước đây, đây đã là một khởi đầu tốt hơn rồi.
“Hãy để binh lính của chúng ta tăng tốc tấn công vào tháp số hai để yểm hộ cho hành động dưới tháp số bảy.”
Trong sở chỉ huy, Siorde ra lệnh một cách có trật tự.
Sissian thầm ghi lại từng mệnh lệnh của lão ta.
Mấy ngày nay, ông ta đã tận mắt chứng kiến Thánh quân hung hãn không sờn tiến hành tấn công mãnh liệt với thành Yorin, rốt cuộc hiểu được tại sao sau khi Siorde nhận được tin Thánh Đình bị phá hủy lại ém nhẹm đến giọt nước không lọt. Trước khi “thu hoạch thần tích”, mâu thuẫn nội bộ của Thánh quân ngày càng gay gắt, các kỵ sĩ đã bị chiến tranh kéo dài làm mờ đi nhiệt tình ban đầu, Thánh quân biên giới thì có tâm tư khác. Mà Siorde muốn mượn Thánh Thành bị phá hủy và thần tích để khiến Thánh quân không còn đường lui nữa.
Nhưng liệu Siorde có thực không còn cách nào trước những gì xảy ra với Thánh Thành hay không?
Sissian có hơi ngỡ ngàng, đúng là ông ta không thích dáng vẻ nặng nề của các trưởng lão Thánh Đình, nhưng là một tín đồ lớn lên trong Thánh Thành, rốt cuộc ông ta vẫn ôm chút tình cảm khác biệt với Thánh Thành. Siorde quen biết ông ta nhiều năm như vậy, giờ mới loáng thoáng cảm nhận được bóng dáng khi xưa của người bạn cũ trong những thay đổi gây sốc này.
Rốt cuộc Siorde đóng vai trò gì?
Sissian chợt phát hiện mình dường như chưa bao giờ thực sự hiểu Siorde. Không biết bắt đầu từ khi nào, Siorde đã cách ông ta ngày càng xa, trở nên đáng kính, cũng làm làm cho người ta… sợ hãi.
Ông ta chỉ hiểu được một điều.
Giờ đây, Siorde đã không còn là giáo hoàng của Thánh Đình, mà là hoàng đế đế quốc Thần Thánh.
“Sắp đến lúc tấn công rồi.”
Siorde nhìn bản đồ, nói bằng giọng điệu thưởng thức.
…
“Không quá ba ngày nữa, bọn họ sẽ tấn công toàn lực.”
Quốc vương bước nhanh trên đầu thành, kiểm tra từng tòa tháp. Tướng quân Merl thấp tha thấp thỏm cầm tấm khiên theo sát quốc vương.
Các quân quan chỉ huy đều vô cùng phản đối việc quốc vương đích thân lên thành chỉ huy, tuy lúc này thành Yorin đang ở thế phòng thủ, không nguy hiểm như trên chiến trường chính diện. Nhưng tường thành vẫn không phải là một nơi an toàn, những tảng đá do máy bắn đá ném vào tường thành, đá vụn văng và tường tháp sụp đổ thường đập bị thương binh lính thủ thành, ngoài ra còn có mũi tên bay tới có thể cướp lấy mạng người bất cứ lúc nào.
Nhưng sau nhiều lần tấn công và phòng ngự, các sĩ quan không còn cách nào khác đành phải chấp nhận sự thật quốc vương lên thành chỉ huy.
Thế công của Thánh quân đã thay đổi so với trước đây, trở nên khốc liệt và mạnh mẽ, nhưng cũng xảo quyệt hay thay đổi. Bề ngoài tấn công vào một phần nào đó của tường thành thực ra là để che giấu việc phá hư một tòa tháp khác. Làm cho người ta có cảm giác, hệt như quân đội đối phương đột ngột thay đổi bộ não chỉ huy. Nếu không phải quốc vương quyết đoán đích thân lên chỉ huy, nhạy bén nhìn thấu mục tiêu thật sự của đối phương, ngăn chặn trước thì vòng phòng ngự lúc này chỉ sợ đã bị xé rách rách.
Mặt khác, quốc vương lên thành chỉ huy trận chiến, việc này đã khích lệ sĩ khí của binh lính thủ thành.
Đa số binh lính thủ thành đã từng theo quốc vương tham gia trận chiến thành Douro, ký ức về biểu hiện truyền kỳ của quốc vương và hồn thiêng của họ vẫn còn chưa phai mờ. Họ truyền miệng nhau, gần như coi quốc vương trở thành một tín ngưỡng tinh thần khác. Niềm tin quốc vương đang ở cùng họ lấn át cả bàng hoàng trước phép màu do Siorde thực hiện bên ngoài thành.
Lúc này, thiếu ai cũng được nhưng không thể thiếu quốc vương.
Tướng quân Merl đành phải chịu trách nhiệm vấn đề an toàn cho quốc vương, sau khi anh được tạm thời bổ nhiệm làm cận vệ, một đám sĩ quan chừng như thay phiên nhau đến nói chuyện với anh. Nói tới nói lui, nói gần nói xa, chỉ có một ý: “Cho dù anh có chết, cũng phải đảm bảo an toàn của quốc vương.”
Trong thời gian ngắn thủ thành, tướng quân Merl cảm giác như mình già đi mười tuổi, trái tim lên xuống thất thường vì thỉnh thoảng trên chiến trường xuất hiện việc ngoài ý muốn, hệt như có thể vì vấn đề tim mạch mà trở thành bệnh nhân của đám bác sĩ tâm thần kia.
—— đáng nói là trong khoảng thời gian này, thương binh càng ngày càng nhiều, tình huống chiến trường càng ngày càng nguy cấp, họ không kịp chuyển binh lính từ tường thành đến tu viện trong thành, mà tu viện làm bệnh viện tạm thời cũng khó có thể chứa nhiều người bị thương như vậy. Vì thế, bộ trưởng viện nghiên cứu bệnh lý, dược sĩ Duna dẫn theo một đội nhân viên y tế cũng leo lên tường thành.
Bây giờ, có thể thấy những nhà nghiên cứu mặc áo choàng trắng dính đầy bụi bẩn đang đi đi lại lại trên tường thành. Trong tình huống như vậy, người bị thương nhẹ được chữa trị đơn giản xong thì phải ngay lập tức gia nhập chiến trường.
Mọi người đều biết, đây là thời điểm quyết định kết cục của cả cuộc chiến tranh.
Họ đã đi một chặng đường dài và gian khổ như thế, dù có đánh nát từng khúc xương cả người, cũng không thể gục ngã vào lúc này.
“Ba ngày? Toàn lực tấn công?”
Thời gian trôi qua, chiến tranh đi vào bế tắc, lương thực dự trữ trong thành cũng đang bị tiêu hao nhanh chóng. Việc phân phối theo hạn ngạch chỉ có thể làm chậm thời gian cạn kiệt lương thực dự trữ, chứ không thể làm tăng được. Một khi lương thực đã hoàn toàn cạn kiệt, cộng thêm mặt trận căng thẳng, niềm tin của người trong thành chắc chắn sẽ giảm mạnh. Đây tất nhiên không phải tin vui cho Legrand.
Có thể nói, cả hai bên đều đã định sẵn phải đối mặt với một trận chiến quyết định thắng bại.
Nhưng, trong vòng ba ngày nữa sẽ diễn ra tấn công toàn lực của Thánh quân, thời gian vẫn còn quá gấp gáp khiến cho người ta khó tưởng tượng được.
“Blaise đang tấn công cố đô, mà mùa đông lại sắp tới.”
Quốc vương trả lời ngắn gọn.
Thánh quân không thể ở lại Legrand quá lâu, đối với Thánh quân, lẽ ra chiến tranh phải kết thúc vào cuối hạ đầu thu, nhưng hiện tại lại bị họ ngoan cố kéo dài chiến tranh tới mùa đông giá rét đang sắp đến gần.
Trước mắt, trong vòng một tuần nữa dòng hải lưu ở eo biển Abyss sẽ đổi hướng.
Nếu tấn công toàn lực của Siorde giành chiến thắng, thì ông ta sẽ đạp lên dòng hải lưu đổi hướng đầu tiên với vinh quang và uy danh chưa từng có, trở lại Blaise từ bờ Tây của eo biển Abyss, dập tắt ngọn lửa chiến tranh trong đế quốc Thần Thánh và củng cố đế quốc Thần Thánh lung lay sắp đổ trước khi Ferri III tấn công thủ đô của đế quốc Thần Thánh.
Đối với Siorde, đây là thời gian vô cùng cấp bách.
Trời tối dần, ánh chiều tà trải dài trên mặt đất, trên thành dưới thành đều thấm đẫm mùi máu tanh.
Quốc vương bước vào tòa tháp ở góc Tây Bắc, nhận lấy cây cung từ tay binh lính, bắn một mũi tên có gắn mật thư ra ngoài thành. Trường cung thủ chứng kiến mũi tên này của quốc vương thì không khỏi thán phục kính nể bệ hạ của họ, cho dù hắn đã là một cung thủ lão luyện của Legrand, cũng không thể bắ.n ra một mũi tên thẳng và chính xác như vậy —— dù có so sánh với những xạ thủ Kehya được mệnh danh là “bóng ma”, thì quốc vương cũng chắc chắn có thể gọi là xuất sắc.
“Toàn lực tấn công à?”
Quốc vương trả lại trường cung cho xạ thủ, cậu nhìn khói súng chiến hỏa bên ngoài thành qua lỗ bắn cung, thầm nhủ giữa tiếng ầm ầm ì ạch.
“Vậy thì tới đi.”
Những đạn đá cháy xé trời, ngọn lửa chiến tranh chợt sáng chợt tối ánh lên đôi mắt của quốc vương.
Như lửa đốt băng.
…
Trời sáng rồi tối, thế tấn công của Thánh quân đã chậm lại một chút vào ngày hôm sau.
Siorde đi ngang qua từng chiếc xe sắt, những chiếc xe ngựa này vẫn di chuyển theo Thánh quân, trong lúc hành quân tốc độ của bọn chúng không hề chậm hơn kỵ binh hạng nhẹ nhanh nhẹn. Bọn chúng khá bí ẩn, khá bình thường, trước đó bị mọi người phớt lờ và mãi cho đến giờ phút này, Siorde đã làm cho chúng nó lộ ra những chiếc răng nanh dữ tợn của mình.
Trong ánh đuốc, những chiếc xe sắt sáng rực, thân xe bằng sắt đầy vẻ hung hãn. Khi trận pháp lần lượt sáng lên, chiến xa chuyển hóa ngay tại chỗ, biến thành một pháo đài chiến tranh di động. Giáp sắt mở rộng, bao phủ chiến mã kéo xe, chiến mã phát ra tiếng kêu thảm thiết, trong tiếng hí vang từng gai xương sắt to lớn đâm sâu vào máu thịt của chiến mã. Thoáng chốc, tất cả máu thịt của chiến mã đều bị hấp thu biến thành một bộ xương được trang bị giáp sắt.
Xe ngựa sắt nhuốm đầy máu.
Giống như những chiến hạm Cánh Rồng của Legrand, những chiếc xe ngựa bằng sắt cũng là di sản của thuật giả kim!
Trong thời đại truyền thuyết, những nhà giả kim thiên tài ưu tú nhất đã sát cánh cùng gia tộc Tường Vi. Nhưng cũng có một phần thuật giả kim truyền đến trong tay Thánh Đình, lửa thiêng cổ xưa và bến tàu Thần Tọa được tạo ra dựa trên những thuật giả kim, sau đó bị Thánh Đình ngầm bảo tồn.
Siorde đã giấu những chiến xa này cho tới hôm nay mới để cho chúng nó lên chiến trường, chúng nó là “xe” bùng nổ trong ván cờ này, bọn chúng sẽ san bằng mọi thứ.
“Tất cả chiến ca đều có lúc kết thúc, tất cả anh hùng đều có lúc chôn xương.”
Siorde nhẹ nhàng nói.
Giọng điệu của lão ta thản nhiên như bài ca mai táng.
Lão ta nhận lấy ngọn đuốc từ trong tay Sissian.
“Công thành.”
Chiến xa giả kim nghiền nát mặt đất phát ra một tiếng ầm vang kinh khủng, mười hai chiến xa biến thành mười hai pháo đài di động, gầm rú hướng về tường thành Yorin trong màn đêm.