Tướng quân John chỉ huy kỵ sĩ lao vụt trong ngọn lửa hừng hực, sấm sét cuồn cuộn ngập trời, thế giới chìm trong ngọn lửa chiến tranh cuối cùng, trên trời dưới đất đều là chiến trường. Mười hai tòa tháp cao đột ngột mọc lên từ mặt đất, ngai vàng xương trắng lơ lửng trên không trung, cuộc chiến giữa hai vị vua bao phủ trong vô số luồng lửa mãnh liệt, đó không còn là điều mà người phàm có thể chứng kiến.
“Giết!”
Tướng quân John vung trường kiếm gầm thét, không ngẩng đầu, không nhìn chiến trường trên trời.
Đây đã là một trận chiến toàn lực trên bàn cờ, trận chiến quyết định giữa vua với vua, tướng với tướng, binh với binh… Chiến trường chia thành vô số phần, quân chủ của họ đặt sinh tử của mình vào chiến trường thuộc về mình, vì vậy binh lính và nhân dân cũng nên dùng mọi thứ để nghênh đón trận chiến thuộc về họ.
Không cần lo lắng, không cần quan sát, không cần bàng hoàng.
Tất cả tiến lên phía trước.
Keng ——
Trường kiếm của tướng quân John va chạm với khiên của Sissian, tia lửa bắ.n ra, chiếu sáng khuôn mặt hai người đàn ông. Chiến mã lướt qua nhau, ngay sau đó nhanh chóng quay lại, giao chiến lần nữa.
Xạ thủ Kehya kề vai sát cánh với thiết kỵ Tường Vi, biến thành một cơn lốc tên và sắt, bắn giết các kỵ sĩ Thần Điện. Vương kỳ đỏ sẫm và cờ trắng như tuyết giống như tường vi đỏ và hoa hồng trắng cùng nở rộ trên đất. Trong không khí đầy vàng, sắt và máu tươi, đầu bay lên rồi lại rơi mạnh xuống.
Chiến! Chiến! Chiến!
Tất cả âm thanh hội tụ cùng một chỗ, hệt như tiếng khóc bị kiềm nén ngàn năm, cuối cùng cũng bật ra.
Người phàm đòi tôn nghiêm và vinh quang mà họ muốn từ thần bằng đao kiếm.
…
Bức tranh tráng lệ đến mức ngay cả nghệ sĩ cũng khó hình dung được tung ra trên bầu trời, mười hai tòa tháp cao tạo thành mười hai trung tâm vòng xoáy bạc, những đám mây bay trên cao nhuộm thành một màu bạc. Bảy ngôi sao lơ lửng trong tay Siorde, một thanh kiếm sắc bén hai lưỡi lơ lửng trước mặt lão ta.
Lão ta đã lén chiếm thần quyền của Thượng Đế, mà thứ lão ta thể hiện ra chính là hình tượng của thần linh được mô tả như trong sách thánh.
Một phần ba mặt trời, mặt trăng và các ngôi sao rơi xuống biển thủy ngân do mười hai tòa tháp tạo thành. Trong sách thánh nói rằng sau khi Thượng Đế hái những thứ này từ trên trời, từ đây một phần ba mặt trời, mặt trăng và các vì sao bị mờ đi, một phần ba ban ngày mất ánh sáng và ban đêm cũng vậy.
Đây là sức mạnh của thần, quyền năng đến mức có thể nghiễm nhiên coi hàng tỷ người như con kiến như hạt bụi.
Nghênh chiến với thần là vua của hạt bụi và con kiến hôi.
Quốc vương cầm quyền trượng, đứng đối diện với biển thủy ngân, máu chảy ra từ áo choàng. Ngai vàng xương trắng phía sau không còn nữa, mà đã hóa thành một đội quân hàng ngàn bộ xương, đi theo quốc vương đứng trên cao trong dòng chảy xiết. Quyền lực hóa thành kiếm trong tay quốc vương, cậu không ngoảnh lại phía sau.
“Thì ra ngai vàng xương trắng là như vậy.”
Siorde nhìn thiên quân vạn mã phía sau quốc vương.
“Đây là xương cốt của tất cả con dân ta.”
Quốc vương nhẹ nói.
Dưới ngai vàng chồng chất xương cốt, đó là núi thây biển máu mà vua đã bước lên, nhưng bản thân ngai vàng cũng chồng chất xương cốt, đó là tất cả con dân đã chết của cậu, họ dùng xương cốt của mình để xây lên một ngai vàng huy hoàng xưa nay chưa từng có cho quân chủ của mình. Vì thế, làm vua, cậu nên vì con dân của mình tử chiến đến cùng.
“Một nguyên do rất đặc sắc.” Siorde nói: “Đáng tiếc, quyền lực của cậu sớm đã bị phân cắt rồi. Cậu nhớ ngai vàng đến từ đâu, nhưng mọi người lại dễ quên cội nguồn của mình.”
Đời người quá ngắn ngủi, họ giống như phù du như giọt sương mai, ngắn đến mức khiến họ khó nhớ được nhiều thứ. Những thứ tổ tiên người trước ngã xuống, người sau tiến lên đổi lấy, dễ dàng bị bọn họ quên lãng.
Gia tộc Tường Vi, nhà giả kim thiên tài… những dũng sĩ nhân loại đầu tiên này, họ đã dùng hết mọi thứ mới có thể kết thúc kỷ nguyên truyền thuyết, các vị thần rời khỏi võ đài lịch sử. Nhưng ngắn ngủi mấy trăm năm, đã có người quên mất nỗi nhục làm nô lệ của các vị thần, quỳ lạy trước tượng gỗ vì sức mạnh và lợi lộc. Thánh Đình trỗi dậy, sau khi cái chết đen càn quét lục địa phương Tây vào năm 4000 sau Công nguyên, mọi người tranh nhau nghênh đón Thượng Đế đến vùng đất này.
Trước đây là bị ép quỳ trước thần, nhưng sau này lại là chủ động quỳ trước thần.
Sau “Cuộc chiến Thần phạt” ngàn năm trước, Legrand – một đất nước hùng mạnh không tín ngưỡng cuối cùng đã sụp đổ tan rã, gia tộc Tường Vi suýt nữa diệt vong. Kể từ đó, thần quyền bắt đầu lấn át vương quyền, mà khi vua cần do thần làm lễ lên ngôi, “vương quyền” bắt đầu suy yếu nghiêm trọng.
“Nếu cho Legrand thêm một trăm năm nữa, có lẽ cậu sẽ thực sự khôi phục.” Bảy ngôi sao bên cạnh Siorde chậm rãi bay lên cao: “Nhưng bây giờ, cậu thấy đấy, g.iết ch.ết cậu chính là người cậu muốn bảo vệ.”
Bảy ngôi sao rơi xuống như lửa, lao thẳng về phía quốc vương và vương quốc xương do cậu chỉ huy.
Vương quốc xương đối mặt với biển thủy ngân chấn động lên, từng mảnh xương bị đốt cháy trong ngọn lửa, một loạt vết nứt đen sâu méo mó lan rộng ra quanh quốc vương. Máu rơi xuống bàn tay cầm quyền trượng của quốc vương, như Siorde đã nói, cậu đang yếu đi.
“Có lẽ cuối cùng sẽ là như vậy.”
Quốc vương cầm quyền trượng như cầm kiếm.
“Nhưng không phải hiện tại.”
Một tiếng ù ù giòn giã, bảy ngôi sao lớn rơi xuống vương quốc xương, nhưng đột nhiên bị nhấc lên khỏi không trung, sau đó biến thành bảy ngọn lửa đỏ rực, với uy thế còn đáng sợ hơn cả lúc đến, đập về phía biển thủy ngân quanh Siorde. Mỗi khi một ngôi sao hóa thành quả cầu lửa rơi xuống, sẽ có một tòa tháp Thần quốc xuất hiện vô số vết nứt.
Biển thủy ngân là hiện thân của Thần quốc do Siorde kiểm soát trong cuộc chiến và mười hai tòa tháp là cơ sở của nó. Cũng giống như vương quốc xương là hiện thân của vương quốc người phàm do quốc vương chỉ huy. Khi những quả cầu lửa lần lượt rơi xuống, biển thủy ngân cuộn lên những con sóng lớn ngập trời.
Siorde cầm thánh kiếm hai lưỡi rồi lao nhanh.
Quyền trượng xương trắng và thánh kiếm va chạm ngay lập tức.
Đêm tối và sao trời dường như bị bóp méo trong giây lát, xương gãy và thủy ngân b.ắn ra hóa thành một cơn mưa lạnh lẽo và trắng ngà. Quốc vương và Siorde giao thủ làm cho trời đất xuất hiện hỗn loạn, kiếm và quyền trượng của hai bên khiến sấm sét nổ tung vô tận, khuôn mặt của cả hai bị tia chớp lạnh lẽo chiếu sáng.
“Vì sao ông lại cảm thấy —— “
Một nụ cười khẩy thoáng hiện bên môi quốc vương.
“Thần quyền không bị suy yếu?”
Những xương trắng vỡ nát đó hóa thành vô số mũi tên ngắn mà bén nhọn, trải rộng trên bầu trời, không chỗ nào không có. Theo lời của quốc vương, mũi tên xương rơi xuống biển thủy ngân như mưa xối xả, mỗi mũi tên đều gây ra một trận rung chuyển.
Đợt sóng thủy ngân quét qua, đánh tan hàng ngàn mũi tên xương thành bụi rơi xuống, Siorde vung tay, một phần ba mặt trời, mặt trăng và các ngôi sao vốn nhẹ nhàng trôi nổi trên mặt nước bay vút lên trời.
Trong con ngươi của quốc vương in ra ánh sáng mái vòm trời như trời đổ xuống, không trốn không tránh.
Tiếng chuông đồng lại vang mạnh lên.
…
Tiếng chuông vang lên khắp vùng đất Legrand.
Kể từ khi bắt đầu chiến tranh, nghị viện của Legrand luôn trong tình trạng tổ chức, khi các kỵ sĩ bước ra chiến trường, một chiến trường vô hình khác cũng đang chiến đấu kịch liệt. Mà bức màn chiến thắng ngày hôm nay đã hạ xuống trên chiến trường này.
Vào lúc 0 giờ của ngày này giao nhau với ngày mới, tiếng chuông của tất cả nhà thờ ở Legrand đều đồng loạt vang lên. Mọi thành phố, mọi thị trấn nhỏ và mọi ngôi làng đều nghênh đón một sự thay đổi mạnh mẽ —— quốc giáo Legrand chính thức thành lập. Cùng lúc đó, sau ba tháng thảo luận của nghị viện Legrand, “Đạo luật Vương quyền Tối cao” có hiệu lực vào giờ khắc này.
Quốc giáo thành lập, Đạo luật Vương quyền có hiệu lực.
Tiếng chuông tuyên bố, từ nay về sau thần quyền Legrand bị đặt dưới sự thống trị của vương quyền.
Trong tiếng chuông kỷ nguyên mới đánh thức toàn bộ đế quốc Legrand, Đông Nam Legrand, nữ hoàng Kehya và người hát rong chạy vội trong mỗi thành phố, trong khoảng thời gian này, nương theo theo mỗi một tòa thành thị thất thủ được giành lại, bóng dáng của người hát rong Kehya và các học giả trải rộng khắp Đông Nam.
Tờ giấy đầy chữ theo gió cuốn bay đi muôn phương.
“Là con người, chúng ta có quyền suy nghĩ và lý trí.
Là con người, chúng ta có quyền mưu cầu tự do và hạnh phúc.
Là con người, chúng ta có quyền bảo vệ nhân phẩm và danh dự.
Là con người, chúng ta có quyền tìm kiếm sự thật và khoa học.
Là con người, chúng ta có quyền thực hiện giá trị và tồn tại.
…”
Đây là bản tuyên ngôn đầu tiên thuộc về bản thân nhân loại từ cổ đại đến nay, được các học giả Legrand đặt tên cho nó là “Tuyên ngôn Nhân văn”. Đây là lần đầu tiên con người tuyên bố với trời đất và thần linh, tuyên bố mình sinh ra làm người, có quyền lợi độc lập và bình đẳng.
Thế giới của con người, đất nước của con người, lịch sử của con người.
“Vì —— “
Lão học giả tóc bạc bôn ba trong gió lạnh hét lên.