"Người mãi mãi là quân chủ của ta." Ác ma đứng dậy, một tay chống lên ngai vàng, một tay chạm vào gương mặt của quốc vương, hắn trầm giọng nói. Đó vừa là trung thành vừa là chiếm hữu.
***
Vào thế kỷ 18, gia tộc Tường Vi đã chủ động trao lại quyền lực cho nhân dân, chấm dứt sự thống trị của đế quốc Legrand. Để thể hiện rõ ràng hơn sự kết thúc của vương quyền và hoàng tộc, nên sau khi gia tộc Tường Vi trao lại quyền lực bèn rút khỏi cung điện mà quốc hội vốn dự định giữ lại cho gia tộc Tường Vi, họ trao nó cho chính phủ dân chủ mới thành lập, làm cơ quan quyền lực tối cao.
Sau nửa tháng thảo luận, quốc hội và nhân dân đã đưa ra câu trả lời của họ.
Chính phủ dân chủ mới thành lập từ chối món quà hào phóng của gia tộc Tường Vi, "Đó là tượng đài thuộc về các bạn —— gia tộc vĩ đại nhất trong lịch sử của Legrand —— không ai có tư cách sống trong đó ngoài các bạn." Quốc hội tuyên bố thành lập một quỹ đặc biệt cung cấp toàn bộ chi phí bảo vệ cung điện cho gia tộc Tường Vi —— đây là quyết định mà nhân dân nhất trí đồng ý, nhằm bày tỏ lòng biết ơn vì những nỗ lực mà gia tộc Tường Vi đã làm suốt ngần ấy năm.
Cuối cùng, gia tộc Tường Vi tặng cung điện cho cả nước và nó trở thành bảo tàng nổi tiếng nhất ở Legrand. Quốc hội đã thông qua "Luật bảo vệ cung điện Tường Vi", xác định mãi mãi bảo vệ cung điện dưới hình thức pháp luật.
Từ năm 1712 đến nay, chính quyền Legrand và nhân dân Legrand luôn nghiêm túc thực hiện lời hứa này.
Làm thế nào để bảo vệ cung điện có ý nghĩa đặc biệt bằng cách sử dụng khoa học và công nghệ hiện đại mà không phá hủy chính cung điện cổ xưa là một vấn đề rất phức tạp. Chính phủ Legrand thành lập một ngành bảo vệ đặc biệt để nghiên cứu nó. Phương pháp bảo vệ cung điện Tường Vi liên tục đổi mới, hơn nữa còn quảng bá trở thành hình mẫu cho việc bảo vệ các di sản văn hóa của Legrand.
Cung điện được bảo vệ rất tốt, mấy trăm năm trôi qua, vẫn huy hoàng như ngày xưa.
Bây giờ là lúc cung điện Tường Vi đóng cửa, trong cung điện yên tĩnh.
Quốc vương và ác ma cùng nhau đi trên hành lang gấp khúc cột dài, tường vi trong cung điện vẫn tươi tốt hệt như trong trí nhớ của cậu. Thật ra, ở Legrand, dù điều kiện kinh tế của gia đình có như thế nào thì cũng đều trồng một bụi tường vi. Theo lời của người Blaise:
"Nếu bạn đến Legrand mà thấy nhà nào không có tường vi trước cửa thì chắc chắn gia đình đó không phải người Legrand."
Không có người Legrand nào không yêu tường vi, còn nếu có thì bạn không phải người Legrand.
"Đó là nơi bác ta đã dạy ta kiếm thuật."
Quốc vương đứng trước lan can của hành lang, nhìn vào khoảng đất trống trong sân cung điện.
Nếu ai đó có ảnh hưởng sâu sắc nhất với quốc vương, thì chắc chắn là công tước Buckingham. Ông là người duy nhất đóng vai cha trong suốt cuộc đời dài đằng đẵng của quốc vương.
Trong thời đại truyền thuyết, quốc vương là người có sức mạnh của vương quyền, ngay khi cậu vừa được sinh ra đã là vua của thế gian, cậu đã phải gánh vác trách nhiệm bảo vệ nhân dân từ giây phút đầu tiên. Các kỵ sĩ đi theo cậu bảo vệ cậu như thần tử bảo vệ quốc vương, chứ không phải cha che chở cho con. Mà vào thế kỷ 15, khi cậu được sinh ra một lần nữa tại Legrand, cha ruột của cậu là William III đã sớm qua đời, mẹ của cậu là Illinor thì bị giam cầm trong tòa tháp đen vì bị bí thuật tra tấn.
Trong mười năm linh hồn tan vỡ đó, giữa tỉnh táo và điên loạn, chỉ có công tước Buckingham bầu bạn bên cậu.
Khi đó, thời gian tỉnh táo của cậu ít hơn, mà thời gian điên loạn nhiều hơn, khi cậu điên lên không ai dám đến gần cậu, ngoại trừ công tước Buckingham.
"Ta từng hỏi bác ấy, tại sao bác không tự trở thành vua Legrand. Bác ấy làm thì tốt hơn một tên điên chứ?"
Quốc vương nói.
Ác ma im lặng lắng nghe, hiếm khi không thấy mỉa mai —— thù địch của hắn đối với nhân loại chưa bao giờ giảm đi theo thời gian.
Khi đó, công tước Buckingham hơi ngồi xuống, nhìn thẳng vào cậu, dịu giọng nói:
Bác có thể trả lời câu hỏi này bằng nhiều lý do, nhưng nếu con muốn nghe câu trả lời chân thật nhất, thì bác sẽ trả lời con —— vì trong lòng bác, con cũng như con của bác.
Nhiều năm sau, quốc vương hiểu được câu trả lời đó.
Công tước Buckingham là bác, cũng là cha của cậu.
Mà trên đời này, người cha luôn mong để lại những điều tốt đẹp nhất cho con cái, nếu con cái chưa có khả năng để lấy, thì người cha sẽ là kỵ sĩ trung thành nhất bảo vệ những thứ thuộc về con cái.
Đợi đến khi người cha già đi, mà đứa con của ông cũng đã lớn lên, lúc này rốt cuộc ông đã có thể giao điều tốt nhất cho đứa con đã trưởng thành.
Không có người cha nào cướp đi thứ thuộc về con cái mình.
"Bác ấy sẽ rất vui khi thấy Legrand ngày hôm nay nhỉ."
Quốc vương nhẹ giọng nói, như đang hỏi ác ma, cũng như đang hỏi bản thân.
"Đúng vậy, ông ấy sẽ rất vui."
Ác ma đáp.
Quốc vương mỉm cười, tiếp tục đi về phía trước, gió thổi trong hành lang, thấp thoáng có cụ ông thân thuộc đi bên cạnh, chỉ cần quay đầu lại là có thể thoải mái trò truyện cùng người đó, nói đủ loại vấn đề.
Quốc vương không quay đầu lại, cùng ác ma đi về phía trước.
—— bác tự hào về con.
Hệt như có ai đó đang nói điều đó bên tai cậu.
Con cũng tự hào về bác.
Quốc vương đáp lại từ tận đáy lòng.
Trong sảnh chính của cung điện Tường Vi, nơi từng tổ chức hội nghị hoàng gia, trong đại điện trống rỗng, ngai vàng sừng sững ở cuối tấm thảm đỏ, thời gian ở đây như ngừng trôi. Bên phải là các nhạc cụ được sử dụng bởi dàn nhạc hoàng gia từ thế kỷ 15 đến thế kỷ 18.
Các biện pháp bảo vệ trong bảo tàng vô dụng với quốc vương và ác ma. Ác ma tiện tay lấy một cây đàn hạc bằng vàng, gảy vài lần rồi chơi một đoạn ngắn. Hắn nhìn quốc vương nở một nụ cười nhẹ.
"Khi ấy người từ chối quá tàn nhẫn, bệ hạ thân yêu của ta."
Giai điệu mà ác ma đàn là khi quốc vương vừa mới trở lại Legrand thì bị ám sát, hắn lái xe ngựa xương trắng đón cậu về Địa Ngục.
Ác ma vốn chỉ đùa theo thói quen, nhưng lại thấy quốc vương bỗng đưa tay lấy xuống một cây vĩ cầm. Vào thế kỷ 16, Quốc vẫn còn quan tâm nhân gian, loại nhạc cụ này ra đời từ thế kỷ 16, cậu đã từng học nó do có hứng thú —— thời gian đã trở thành thứ vô nghĩa nhất đối với cậu và ác ma.
Cây vĩ cầm và vĩ kéo được giữ gìn cẩn thận, vĩ cầm vừa được đánh nhựa thông, quốc vương thử âm sắc rồi điều chỉnh núm bấm dây đàn một chút.
Dưới mái vòm hình bán nguyệt, giai điệu tuôn ra từ những sợi dây, mở đầu là đoạn nhạc ngắn mà ác ma vừa mới tiện tay đàn. Quốc vương diễn tấu ra nguyên bản nhạc, đó là chương nhạc quỷ dị lạnh lẽo, thuộc về Địa Ngục.
Bên cạnh quân chủ đang say giấc, hắn chơi giai điệu dụ dỗ linh hồn sa ngã, hứa hẹn với quân chủ cuộc sống vĩnh hằng và mọi thứ Địa Ngục có thể cho.
Hiện tại, trong cung điện trống rỗng, quốc vương chơi lại giai điệu năm ấy cho ác ma.
Trong tiếng dây đàn lành lạnh hoa mỹ, giá nến bằng đồng lần lượt sáng lên, ánh nến như một dải ngân hà đang chảy soi sáng cả cung điện rực rỡ. Khi giai điệu kết thúc ở nốt cao cuối cùng, cung điện trở lại thời khắc huy hoàng ban đầu dưới ánh nến.
Thiên hà tỏa sáng rực rỡ, dường như mọi thứ chưa bao giờ thay đổi.
"Ta muốn thấy lại dáng vẻ người ngồi trên ngai vàng đó."
Ác ma lấy cây vĩ cầm từ tay quốc vương rồi đặt nó trở lại giá đỡ.
Cung điện nguy nga càng thêm vắng vẻ dưới ánh nến rực rỡ.
Ngai vàng ở cuối ánh nến, uy nghiêm mà cô quạnh. Quốc vương chậm rãi đi về phía ngai vàng, ánh nến chập chờn, tất cả nhạc cụ bỗng tự tấu lên, hoành tráng hào hùng. Âm nhạc hùng hồn vang vọng dưới mái vòm sơn khắc tường vi, hoành tráng như thời đại thuộc về khôi giáp, chiến tranh và quân chủ kỵ sĩ đã trở lại hậu thế.
Khi quốc vương ngồi lên chiếc ngai vàng quen thuộc, màn trình diễn đạt đến cao trào.
Ác ma cầm một chiếc vương miện, bước lên những bậc thang dưới ngai vàng.
Đó là chiếc vương miện từng được quốc vương đội, không biết ác ma đã lấy nó khỏi viện bảo tàng từ lúc nào, còn đồ giả do sức mạnh của hắn để lại, thì dù dùng mọi phương pháp khoa học cũng không thể nào xác định được.
Quốc vương nhìn hắn.
Hắn đặt nhẹ chiếc vương miện lên đầu quốc vương.
Trong cung điện đã từ giã võ đài lịch sử, ác ma duy nhất trên thế giới lại lần nữa trao vương miện cho quân chủ ngày xưa.
Ác ma quỳ một gối xuống, hôn lên bàn tay đeo chiếc nhẫn xương của quốc vương. Quốc vương đặt tay lên vai ác ma, tựa như lúc ban đầu, hắn sắc phong ác ma làm kỵ sĩ của mình.
Nhân gian không cần quốc vương, quốc vương chỉ thuộc về ác ma.
"Người mãi mãi là quân chủ của ta." Ác ma đứng dậy, một tay chống lên ngai vàng, một tay chạm vào gương mặt của quốc vương, hắn trầm giọng nói. Đó vừa là trung thành vừa là chiếm hữu.
Quốc vương hơi ngẩng đầu, ánh nến vẫn rực rỡ như ngày xưa.
"Xin chào, kỵ sĩ."
—— Ngai vàng bên trên, vinh quang bên dưới, chỉ có ta và ngươi.
Hết chương 190.
Tác giả có lời muốn nói: Ngoại truyện hiện đại đến đây là kết thúc, tiếp theo là ngoại truyện của Địa Ngục.
+
Editor: Đây là chiếc cơm sườn mình đặt hồi hai tháng trước, lúc đó chưa đọc đến chương cuối nên không biết là nhẫn hoa hay nhẫn xương? Nhưng mà kệ vậy. Cảm ơn artist rất nhiều =))))))