Sau khi đọc danh sách các tướng lĩnh đầy kinh nghiệm mà công tước Buckingham giao cho mình, quốc vương bất đắc dĩ nhận ra ứng cử viên thích hợp nhất hiện tại chính là ngài Skien.
- --Khi quốc vương ở thành Teru đã nảy ra ý tưởng cải cách hệ thống quân sự.
Theo quan điểm của quốc vương, hệ thống quân sự của thời đại này và nguyên tắc của kỵ sĩ đều phải vò nát rồi ném vào lò sưởi để đốt.
Hệ thống quân sự của Legrand tương tự như các quốc gia cùng thời kỳ đều tập trung vào chế độ kỵ sĩ và thông qua việc ban đất đai của "phong quân phong thần", một hệ thống quân sự được thiết lập mà trong đó kỵ binh tấn công, còn binh chủng sẽ phối hợp tác chiến. Hệ thống nhập ngũ thì lấy hệ thống quân dịch, hệ thống nhập ngũ dân binh và hệ thống lính đánh thuê làm chủ.
Khi quốc vương đang bình định nội loạn, quân đội được mượn từ tiểu bang Anghel cũng không phải là một cuộc huy động bình thường.
Trong trường hợp bình thường, nếu quốc vương muốn phát động một trận chiến tranh thì trước tiên cần phải ra lệnh triệu tập, sau đó quý tộc ở mỗi vùng sẽ dẫn một số lượng kỵ sĩ khác nhau tập trung tại địa điểm do quốc vương chỉ định, tùy theo tình hình của bản thân và yêu cầu nghĩa vụ quân sự. Đây là sức mạnh cốt lỗi của quân đội quốc vương.
Nhưng những người này cũng không hoàn toàn tuân theo lệnh của quốc vương một cách vô điều kiện.
Thời gian thực hiện nghĩa vụ quân sự của bọn họ chỉ có bốn mươi ngày, một khi vượt quá bốn mươi ngày, bọn họ có quyền tự giải tán.
Tốt lắm!
Quốc vương có thể dung thứ cho một hệ thống quân sự chết tiệt như vây không? Một đội quân có khả năng sẽ bỏ chạy giữa trận chiến?
À, hay là một đội quân vô kỷ luật, một đội quân bị các đại quý tộc ảnh hưởng vô cùng lớn.
Quốc vương không phủ nhận chế độ quân sự này đã đóng vai trò quan trọng trong một số thời điểm cụ thể. Nhưng, xin lỗi ——
Bây giờ là thời đại của cậu.
Quốc vương đã chọn để loại quân đội này và các đại quý tộc đó chìm trong cát bụi lịch sử.
"Ta có thể dọn dẹp vài trở ngại cho anh, nhưng nếu làm như vậy, anh không thể làm được những gì ta yêu cầu..." Quốc vương mỉm cười: "Ta nghĩ, anh có thể chuẩn bị cho mình một quan tài."
Nam tước Skien ngạc nhiên nhìn quốc vương, anh đã chuẩn bị tâm lý sẵn sàng cải cách những việc khó khăn, nhưng nghe lời của quốc vương dường như cậu sẽ giải quyết một số khó khăn cho anh trước.
"Ví dụ như, mấy ngài quận trưởng của chúng ta đã quên mất thân phận bản thân."
Nam tước Skien nghe thấy mục tiêu thanh trừng của quốc vương là "ngài quận trưởng", anh không khỏi thay đổi cách nhìn của mình với quốc vương —— có lẽ quốc vương tàn nhẫn và độc ác thật, nhưng cậu có ánh mắt sắc bén và sáng suốt, xứng đáng là con trai của William III.
"Đúng vậy, bệ hạ."
Đây là lần đầu tiên nam tước Skien nghiêm túc gọi quốc vương là "bệ hạ".
"Ngài Skien, ta còn tưởng anh không sợ gì chứ." Quốc vương cười như không cười: "Dẫu sao lúc trước anh can đảm kéo cung cũng vô cùng khắc sâu ấn tượng, một quý ngài dũng cảm thế mà mà lời lẽ cũng đã trở nên uyển chuyển rồi?"
Nam tước Skien ho khan, không biết phải đáp lại lời của quốc vương thế nào.
Trước đây anh liên tục phàn nàn với tùy tùng về những tên quận trưởng tham lam do quốc vương bổ nhiệm, nhưng lúc này thẳng mặt chỉ trích quốc vương... bản thân đã ở con đường sống rồi, chẳng lẽ anh còn muốn tìm chết hả?
Cũng may quốc vương không còn truy xét nữa.
"Đúng rồi." Quốc vương như nhớ ra thứ gì: "Nghĩ lại thì anh cũng đã từng nhìn thấy bộ giáp của những kỵ binh hạng nặng Gulundi đó phải không? Để ta đoán, có lẽ anh đã không ngại vất vả đưa họ ra khỏi vũng bùn? Đúng vậy không, quý ngài."
Nam tước Skien lúng túng ho khan.
Quốc vương cười khẽ: "Đừng lo, ý ta là... cho ta thấy quyết tâm và khả năng của anh rồi áo giáp và chiến mã cũng sẽ có. Thậm chí có lẽ anh sẽ có những vũ khí mạnh và đáng sợ hơn."
Nhưng ít nhất hiện tại, nam tước Skien bằng lòng nhảy lên tàu chiến của quốc vương, anh không biết thứ vũ khí đáng sợ trong miệng quốc vương là gì nhưng quốc vương sẵn sàng dọn dẹp vài trở ngại cho anh ta. Nam tước Skien cảm nhận được thành ý của quốc vương, cậu cũng không hề muốn anh chết vô ích.
Mà thực sự muốn thực hiện cải cách quân sự đến cùng.
"Thiết kỵ Tường Vi sẽ cuốn lên luồng gió mạnh khắp nơi không thể nào cản nổi, tướng quân có thể làm được không?"
Quốc vương nén lại nụ cười, ánh mặt trời rơi vào trên người cậu qua kẻ ô cửa sổ, đôi mắt xanh và mái tóc bạc của quốc vương bắt đầu khớp lên các bậc đế vương Tường Vi khiến ai ai cũng phải hãi hùng, uy nghiêm của gia tộc Tường Vi đọng lại trên người cậu.
William III đã để lại một di sản quý giá cho con trai mình.
Dù sự tàn ác ngang ngược của quốc vương khiến mọi người canh cánh trong lòng, nhưng khi cậu khoác giáp lên và cầm trường kiếm dẫn dắt kỵ sĩ và chỉ cần tỏ ra anh dũng và mạnh mẽ. Mọi người sẽ vô thức tái hiện vinh quang của gia tộc Tường Vi và cha cậu lên người cậu, cũng làm mọi người không khỏi dâng lên chút chờ mong.
Mà hiện tại nam tước Skien chính là như thế.
"Đây là vinh hạnh của ta."
Anh nắm chặt tay lại đánh vào ngực, trịnh trọng trả lời như một lời thề.
Quốc vương lộ ra nụ cười nhàn nhạt.
Cậu vỗ tay, người hầu nâng một chiếc hộp tinh xảo bước vào mà trong đó có một huy hiệu Tường Vi sắc.
"Anh, mang nó lên đi."
...
Nam tước Skien —— à, có lẽ chúng ta nên gọi anh là tướng quân Skien —— vừa vui mừng vừa thấp thỏm kích động từ biệt.
Anh đến với vẻ mặt nghiêm túc, khi rời đi thì cười phơi phới làm cho các thị nữ không khỏi lặng lẽ nhìn chàng hiệp sĩ tóc vàng trẻ tuổi nọ. Anh đeo Tường Vi sắt bèn vội đưa những binh sĩ trung thành của mình ra khỏi ngục giam.
Người theo chủ nghĩa lý tưởng lãng mạn thật sự nghĩ quốc vương sẽ có "thành ý" và "chân thành".
Tất nhiên quốc vương sẽ dọn dẹp vài chướng ngại cho nam tước Skien.
Tên này vừa là một thiên tài quân sự vừa là tên ngốc chính trị, cậu không muốn tướng quân tài ba tương lai của mình chết yểu trong vòng xoáy chính trị đầy rắc rối của đám quý tộc. Sau khi đọc danh sách các tướng lĩnh đầy kinh nghiệm mà công tước Buckingham giao cho mình, quốc vương bất đắc dĩ nhận ra ứng cử viên thích hợp nhất hiện tại chính là ngài Skien.
Phải công nhận những người trong đảng bảo vệ quốc vương rất trung thành với cậu và có kinh nghiệm phong phú hết sức xuất sắc, nhưng có một vấn đề vô cùng lớn là họ cũng gần bằng tuổi công tước Buckingham.
Loại cải cách này đòi hỏi người tuổi trẻ sung súc mới có động lực.
Vẫn là nhân từ một chút, buông tha cho các lão tướng quân thôi.
Mà thế hệ trẻ khác... thật trùng hợp, phần lớn những tên ăn ngon chè chén đó đều nằm trong danh sách thanh lý tiếp theo của quốc vương.
Hi vọng hệ thống mới có thể làm cho quốc vương phát hiện ra nhiều tài năng xuất sắc hơn.
Cha của quốc vương, William III đã từng phát động một cuộc cách mạng quân sự, cố gắng thành lập một quân sự vững chắc nhưng không may chỉ mới bắt đầu thì William III đã qua đời. Quốc vương hiện có ý định tiếp tục thực hiện những việc cha mình đã không làm được.
Nếu thực sự muốn cải cách diễn ra suôn sẻ và đạt được hiệu quả như mong đợi, vậy thì không thể vội mà phải chuẩn bị đầy đủ trong giai đoạn đầu tiên. Quốc vương đã có thể che giấu tin tức bản thân không chết trong một tháng, không trở lại cho đến giây phút cuối cùng, từ việc đó đã cho thấy khi cần thiết cậu có thể chịu đựng đến mức đáng sợ.
Theo dự tính của quốc vương, cải cách quân sự phải chuẩn bị trước mới là thời cơ tốt nhất, sau đó chờ tướng quân John trở về.
Một khi tướng quân John được chuộc trở về, quốc vương sẽ có thể biết nội tình của trận chiến Buvin và cũng có đủ lý do để kích động người dân Legrand căm thù với vương quốc Blaise... Đó mới là thời cơ tốt nhất để quốc vương thực hiện cải cách hẳn hoi.
Đối tượng định giải quyết trước, đúng như lời quốc vương nói với tướng quân Skien, đó là ngài quận trưởng.
Xem kỹ hơn hệ thống quân sự của Legrand.
Trong hệ thống nghĩa vụ quân sự, ngoài việc phục vụ quân sự của các quý tộc, cũng có một hệ thống nhâp ngũ rất quan trọng.
Hệ thống dân binh nhập ngũ của Legrand, còn được gọi là "hệ thống triệu tập và thẩm tra."
Các quận trưởng của mỗi quận sẽ tổ chức triệu tập dân binh, mọi dân tự do đến tuổi thành niên và dưới sáu mươi tuổi đều nằm trong phạm vi chiêu mộ. Sau khi dân binh tập trung tại địa điểm được chỉ định, quận trưởng sẽ chọn số lượng người quy định theo lệnh nhập ngũ của quốc vương. Sau đó quận trưởng mở kho vũ khí của quận, phân phát giáp và kiếm, sau chiến tranh sẽ thu hồi lại, trong thời gian đi lính thì tiền lương và hậu cần của dân binh do chính quốc vương cung cấp.
Quốc vương muốn tăng mạnh quyền kiểm soát của mình đối với các quận, thuận lợi thúc đẩy cải cách thống tòng quân và ngăn cho thuế của mình không rơi vào túi của những kẻ tham lam này —— nhất định phải tiến hành một cuộc điều tra toàn diện và thay máu, dù vài ngày trước cậu đã lôi nó ra bằng phương thức nào đó.
Bây giờ là thời cơ tốt, trong nội chiến cũng có không ít quận trưởng đã tham gia vào phản loạn.
Vậy thì nên bắt đầu từ đâu đây?
Bắt đầu từ đại công tước Grice.
Đừng hiểu lầm, quả thật đại công tước Grice chết chẳng còn gì, ông ta đã để lại một khối tài sản "rộng rãi" cho quốc vương. Vợ của đại công tước Grice đến từ gia tộc Grew. Gia tộc Grew đã kinh doanh ngành vận tải đường bộ hàng trăm năm, vì thế mà đại công tước Grice có thể khiến một đội kỵ binh hạng nặng dễ gây chú ý của Gulundi lặng lẽ xuất hiện bên ngoài thành Teru.
Trong nội chiến này Gia tộc Grew đặt cược lên người đại công tước Grice, tất nhiên thua thì mất cả chì lẫn chài. Nhưng tộc trưởng gia tộc Grew lại là một người thức thời. Ông ta đã sớm quỳ rạp trước ngai vàng của quốc vương, bày tỏ rằng ông ta và gia tộc của mình khát vọng mọi cơ hội dốc sức cho cậu.
Cảm ơn đại công tước Grice đã chết rồi nhưng vẫn còn tỏa sáng.
Cầu xin Thánh Chủ ban phước cho đại công tước Grice để ông ta không tức giận đến mức chết rồi mà còn bật nắp quan tài... chờ đã, quốc vương bệ hạ đã chôn cất cho ông ta chưa?
À, chỉ là một chi tiết nhỏ thôi, không quan trọng lắm, xin mọi người đừng nên bận tâm nhé.
Đã đến lúc gia tộc Grew chuyển sang dốc sức vì quốc vương rồi.
...
Tuyết rơi dày đặc phủ khắp mặt đất, đội ngũ giao tiền để chuộc tướng quân John và tướng quân Skien cùng khởi thành từ tòa thành Metzl, mà lúc đó tộc tưởng gia tộc Grew run lẩy bẩy bước vào cung điện Tường Vi.
Mùa đông giá rét đã đến rồi, cũng là lúc các quan chức của chúng ta phải làm việc vặt.
Vào mùa đông này khi không có việc gì làm, đoàn xe của gia tộc Grew bắt đầu đi qua các quận lớn nhỏ trên cả nước, quốc vương cử ra một hai tổ chuyên viên đến từng quận, triệu tập đại biểu của thị dân, đi khắp hang cùng ngõ hẻm để tiến hành điều tra. Những câu hỏi điều tra từ chính quốc vương soạn thảo, số câu hỏi đã lên đến hàng trăm.
Mùa đông bận rộn này.
Ngoài những câu hỏi đó thì một số thành viên của gia tộc Grew còn có nhiệm vụ khác.
Họ phải tìm vài nhân tài cho quốc vương.
Chính là một vài nhân tài đáng lẽ phải bị trừng phạt rồi thiêu sống trong mắt người bình thường.
Chẳng hạn như mấy bác sĩ thích mổ xẻ xác chết, mấy người đam mê chai lọ có liên quan tới ác ma.
Gia tộc Grew không biết quốc vương muốn những "nhân tài" này làm gì, nhưng họ không dám hỏi nên đành phải hết lòng hết dạ hỏi dò mọi người tình hình nơi đó.
y, thà mệt chút còn hơn mất đầu đúng không?
Thấy gia tộc Grew bận bù đầu thì những người khác cũng không dám ngồi yên.
Đó là Liên minh Năm cảng.
Trong nội chiến những thương nhân này đã làm rất nhiều điều "tốt" cho đại công tước Grice, nhưng dường như quốc vương đã quên béng bọn họ, mãi mà chưa tỏ rõ thái độ giải quyết. Nhìn bề ngoài thì như may mắn, có lẽ quốc vương đã tha tội cho bọn họ.
Nhưng ——
Ai mà tin được chứ?
Tác giả có lời muốn nói:
Quốc vương: Thời đại của ta do ta quyết định.
Gia tộc Grew: Cái gì cũng không dám nói, cái gì cũng không dám hỏi.