Khuôn mặt của các quận trưởng có tên trong sách hội nghị đều không còn chút máu, nhưng các đại diện của dân tự do lại hết mực reo hò —— họ chả tin nổi mình thật sự có thể đạt được kết quả tốt gì trong hội nghị này, theo lệnh của quốc vương đến đây cũng chỉ đánh cược một lần, nhưng bây giờ cán cân may mắn đang nghiêng về phía họ.
Thảo luận lại bắt đầu, nhưng các nghị viên đều thầm biết rõ ——
Đây không còn là kiến nghị nữa, mà là một trận tố cáo trước nay chưa từng có.
Thông qua tổ chức hội nghị, việc khởi kiện các đại thần do quốc vương bổ nhiệm cũng không phải chuyện hiếm lạ.
Sau khi Phong Vương Henri phát động chiến tranh viễn chinh với Blaise, nhượng bộ với hội nghị, hội nghị của Legrand liền có quyền luận tội "đại thần phạm pháp", nhưng đây thường là thủ đoạn hạn chế các quan chức hoàng gia của các đại quý tộc.
Lần đầu tiên kể từ khi hội nghị được thành lập, dân thường có tiếng nói của mình trên cái ghế quyền lực.
Dù quyền lực đằng sau tiếng nói này đến từ quốc vương, nhưng lúc này đại diện của dân tự do vẫn nhảy cẫng lên vì vui sướng. Nếu bây giờ quốc vương yêu cầu họ thề trung thành ngay tại chỗ thì thậm chí họ còn có thể quỳ xuống hôn giày của quốc vương luôn.
Chẳng mấy chốc cuộc tranh luận đã đến lúc kịch liệt.
Đại diện dân tự đo, các thẩm phán được quốc vương bày mưu đặt kế, còn các quận trưởng và đại quý tộc bắt đầu tranh luận không hề khoan nhượng. Vì sợ một ngày nào đó, loại buộc tội này có thể rơi lên đầu mình, ngay cả những đại quý tộc có mâu thuẫn với nhau lúc trước giờ đây cũng phải hợp lực.
Nhưng đây là tốn công vô ích.
Các đại biểu dân thường dõng dạc lên án hành vi tham nhũng, áp bức vô tội vạ và vi phạm luật pháp đế quốc của quận trường. Từng việc từng việc nhỏ đều bị họ vạch trần chi tiết, các thẩm phán nhận gợi ý quốc vương trích dẫn chứng cứ và hỗ trợ pháp lý mạnh mẽ cho họ.
Đã từng có người nói qua, hội nghị đế quốc ồn ào như chợ vỡ.
Vậy nên trong cuộc cãi vã như hợp chợ lớn nhất lần này, khỏi phải bàn cãi đại diện dân tự do không gì cản nổi đang ẩn giấu ý chí của quốc vương. Họ đúng là oai phong lẫm liệt thật, nhờ những số liệu điều tra chi tiết và các quy định pháp luật do thẩm phán cung cấp mà dồn ép từng bước.
Còn các quận trưởng thì liên tục bại lui.
Quốc vương là người đứng sau mọi chuyện đang diễn ra, cậu vẫn cứ ngồi yên tại chỗ, dửng dưng như một người ngoài cuộc.
Cậu cũng không tham gia vào cuộc tranh luận, chỉ lạnh lùng theo dõi từng người đang nóng lòng thảo luận ra bản kiến nghị —— hoặc là nói cãi lộn ra —— phán quyết. Những kết quả đó cuối cùng sẽ được đại pháp quan trình lên trước mặt quốc vương, do quốc vương đưa ra quyết định cuối cùng.
Trong lòng quốc vương có một chuẩn mực rõ ràng.
Quận trưởng của Legrand cần phải thay máu một lần.
Việc này không chỉ dành cho những cải cách quân sự tiếp theo mà còn để tăng cường kiểm soát của hoàng gia với địa phương. Mấy trăm năm trước, Phong Vương Henry thông qua chế độ "thuê của ta hay là do ta thuê" thành lập hệ thống quận trưởng.
Lúc đầu quận trưởng có ích cho việc tăng cường quyền lực tại địa phương thật, vì chức quận trưởng do chính quốc vương bổ nhiệm.
Nhưng mà theo thời gian, bá tước dần lấn sang phạm vi của quận, hệ thống quận trưởng ban đầu do quốc vương bổ nhiệm đã vô hình trở thành một "hệ thống cha truyền con nối".
Đây không phải là việc mà quốc vương có thể dễ dàng tha thứ.
Công tước Buckingham ngồi cạnh quốc vương, ông cảm thấy tự hào về cháu trai của mình.
Ông biết, nếu lúc trước quốc vương không tốn nhiều công sức, tiến hành một cuộc điều tra chi tiết, cuối cùng đích thân tham gia vào toàn bộ quá trình biên soạn thì cảnh tượng ngày hôm nay sẽ không bao giờ xuất hiện.
—— phép màu sẽ không bao giờ bỗng dưng xuất hiện.
Chẳng mấy chốc, một loại buộc tội khác đã có kết quả từng vụ một, các quận trưởng xụi lơ ngay tại chỗ. Đại pháp quan lớn tuổi nghiêm túc cầm theo bản thảo luận đã quyết định đi tới trước bàn quốc vương.
Quốc vương nhận lấy bản án của hội nghị.
Mọi người đều hồi hộp nhìn cậu.
Kết quả của bản án không chỉ tước đoạt chức vụ của các quận trưởng.
Lửa giận của đại biểu dân tự do đã tích tụ quá lâu, họ muốn trút giận mà kết quả của việc đó chính là bị trừng phạt nghiêm khắc —— đám quận trưởng bị kết án tùy theo mức độ nghiêm trọng, có người bị kết án tù, nhưng có nhiều người bị phán xử tử hình hơn.
Đám quận trưởng vẫn còn ôm lòng may mắn.
Nếu thật sự dựa theo bản án của hội nghị lần này thì số lượng quận trưởng bị xử tử sẽ lên tới 50-60 người, trong đó có mấy người là quý tộc bá tước.
Quốc vương sẽ không giết quách nhiều quý tộc thế đâu?
Các đại biểu dân tự do bừng tỉnh từ niềm vui chiến thắng ngắn ngủi, họ cũng nhìn quốc vương với vẻ lo lắng, vì sợ rằng cuối cùng đây chỉ là mừng hụt.
Quốc vương lật xét từng bản án của hội nghị.
Trong hơi thở dồn dập của mọi người, quốc vương rút ra mấy bản án và đặt chúng sang một bên. Trên khuôn mặt các quý tộc nở nụ cười tự mãn, các đại diện dân tự do không khỏi thất vọng, lòng họ dần trĩu nặng mà nén lại nỗi buồn, không chớp mắt dõi theo hành động của quốc vương.
Quốc vương cầm bút lên.
Điều bất ngờ là, cậu ký tên mình lên tất cả bản án.
Quốc vương có ý gì?
Ai cũng đều bối rối.
"Mấy cái này..."
Quốc vương đặt bút xuống, cậu cầm xấp giấy vừa rút ra đặt ở một bên, thản nhiên đưa cho công tước Buckingham bên cạnh.
"Chấp hành ngay lập tức."
Chấp hành ngay lập tức!
Hệt như có sét đánh ngang tai chấn động cả đại sảnh, mọi người đều bị lời của quốc vương khiến cho trợn mắt há hốc mồm. Thậm chí nhất thời không thể hiểu ý của quốc vương là gì, ngoài công tước Buckingham tiếp nhận bản án.
Lão công tước đứng dậy, trình bày chồng bản án xử lý đặc biệt cho mọi người xem:
—— là những người bị kết án tử hình.
"Đưa bọn chúng ra khỏi đây."
Lão công tước nói bằng chất giọng trầm thấp mạnh mẽ.
Cánh cửa phòng màu bỗng mở toang, cơn gió lạnh rít gào thổi vào, những ngọn nến trong đại sảnh chợt lay động. Trong khí lạnh, các binh sĩ nối đuôi nhau tiến vào, bọn họ mặc áo giáp, đeo bảo kiếm, trên người bao phủ sát khí —— đây là những thân binh hoàng gia được công tước Buckingham dẫn ra.
Trước những tiếng kinh hô của đám quận trưởng thì bọn họ lạnh lẽo như sắt thép, chẳng nể nang lôi những người từng là kẻ thượng đẳng ngồi tít trên cao, lôi xuống như một con chó chết khỏi bàn dài trong đại sảnh.
Đầu tiên là câm như hến.
Sau đó, các đại biểu dân tự do nhảy cẫng khỏi ghế, reo hò vang dội, họ tự động cúi đầu thật thấp với quốc vương.
"Thượng đế hãy phù hộ cho quân vương!"
"Trời cao phù hộ cho Legrand!"
Giữa tiếng reo hò sắc mặt các đại quý tộc đều trắng như tờ giấy.
Bọn họ không hề biết, sau khi mọi người bước vào cung điện thì trước lối vào —— nơi vương hậu chiến binh tàn sát một đám quý tộc, tấm thảm đỏ rực tức tốc gom lại mà nhanh chóng dựng lên máy chém cao cao.
Ba ngày trước tất cả những tên đao phủ xung quanh Merz đã đến cung điện Tường Vi.
Bọn họ đã chờ đợi mệnh lệnh từ rất lâu.
Nối gót của vương hậu chiến binh Illino, cuộc tàn sát nhằm vào giới quý tộc của Legran đã diễn ra lần thứ hai.
Khoảnh khắc quốc vương ký tên lên tờ giấy, phán xét cuối cùng liền rơi lên đầu những quận trưởng đã quên mất chức trách của bản thân.
...
Tướng quân Edmund ngồi ở một nơi hẻo lánh khá xa, anh quan sát tất cả những phát triển thần tốc này.
Anh làm đại biểu của tiểu bang Anghel mà được bước chân vào cung điện Tường Vi đã là một vinh dự chưa từng có, vậy nên đừng có mong được một chỗ ngồi nào tốt. Tranh luận kịch liệt vừa nãy cũng chẳng có liên quan gì tới anh, cho tới nay tiểu bang Anghel vẫn luôn ở trạng thái tự trị.
Người Anghel lấy dũng cảm làm vinh, lấy hèn nhát làm hổ thẹn.
Nhưng lúc này, hiếm thấy tướng quân Edmund cảm thấy khiếp đảm.
Một nỗi sợ hãi không thể khống chế được dâng lên, anh thấy sức mạnh đáng sợ từ trên người vị quốc vương trẻ tuổi ngồi tít trên cao kia. Đó là ý chí của vị quân vương quyết đoán, có lẽ một ngày nào đó, quốc vương trẻ tuổi này sẽ mang đến những thay đổi chưa từng có cho cả thế giới, lúc các binh sĩ của quốc vương bước vào, tướng quân Edmund như nhìn thấy một tương lai như thế.
Anh bỗng cảm thấy vô cùng may mắn.
—— may mắn tiểu bang Anghel đã sớm đưa ra lựa chọn chính xác.
Càng làm cho tướng quân Edmund cảm thấy ớn lạnh chính là, xử tử nhiều quận trưởng như vậy với bản thân quốc vương mà nói chẳng nhiều nhặn gì cả.
Cậu bình tĩnh tuyên bố hội nghị tiếp tục tiến hành.
Sau đó các quý tộc bắt đầu tham gia thảo luận với vẻ sợ hãi.
Không ai chỉ trích sự tàn nhẫn vừa nãy của quốc vương —— bọn họ nhớ đến tin đồn, cách đây một thời gian, quốc vương đã biên soạn một sổ sách thuế vụ dân sự của từng quận.
Bọn họ không biết mình có tên trong danh sách hay không nên chỉ có thể dè dặt chọn im lặng, hy vọng mình sẽ không phải là mục tiêu trút giận tiếp theo của quốc vương.
Hội nghị tiếp tục tiến triển, người tiếp theo đệ trình kiến nghị là công tước Buckingham.
Công tước đưa ra yêu cầu hội nghị tăng cường thân binh với lý do lực lượng viễn chinh Blaise chưa rời đi và khẩn cấp bảo vệ sự an toàn của Legrand.
Cách đây không lâu, khi đại công tước Grice đang tranh giành ngai vàng, một trong những lý do ông ta sử dụng là do quân viễn chinh Blaise. Giờ đến lượt công tước Buckingham nhắc tới trong hội nghị lần này.
Các đại biểu dân tự do mới vừa dựa vào quốc vương giành được chiến thắng nên chẳng chút do dự mà nhất trí thông qua nghị án —— cũng cần nhắc tới một việc, quốc vương đã bổ nhiệm quận trưởng mới ngay tại chỗ mà quận trưởng mới vẫn nằm trong phạm vi chấp nhận được của đại diện đối với đại diện dân tự do.
Các quý tộc dè dặt nhỏ trọng thảo luận một lát.
Gần đây bọn họ ghi thù với sự bóc lột của quốc vương, nhưng các quận trưởng vừa máu rơi khắp nơi, không ai muốn làm chim đầu đàn.
Cuối cùng mấy đại diện quý tộc chọn bỏ phiếu trắng chẳng tỏ rõ thái độ, có mấy nhân sự giáo hội tỏ ý kiến phản đối, những người còn lại thì đồng ý.
Nghị án mở rộng thân binh của hoàng gia diễn ra suôn sẻ.
Kế hoạch của quốc vương vững vàng mà đẩy nhanh về phía trước.
Cậu biết hôm nay các đại quý tộc đã bị ép đủ ác rồi nên dừng lại đúng lúc, vậy nên quốc vương không tham gia vào việc tiếp theo nữa mà để các đại quý tộc trình đơn khiếu nại về tranh chấp lãnh thổ.
Trong đó đã xảy ra một việc không mấy vui.
Lấy bá tước Konst làm đại diện quý tộc, đã đệ đơn lên hội nghị để "yêu cầu khảo sát lại rừng hoàng gia", phản đối rừng hoàng gia đã mở rộng diện tích gấp ba lần so với thời Sư Vương, "hiến chương rừng rậm" đã trở thành một tờ giấy không có giá trị. Bọn họ yêu cầu một lời giải thích và phản hồi từ hoàng gia đối với chuyện này.
Đến.
Tướng quân Edmund vẫn luôn ở trạng thái quan sát, anh vô thức nhìn về phía ngai vàng.
Đến rồi.
Quốc vương thầm nói.
Cậu rõ hơn ai bản thân đã gây ra áp lực lớn như thế nào với các đại quý tộc trong thời gian này. Mà những đại quý tộc đã cắm rễ lâu năm ở Legrand chắc chắn sẽ không chịu bó tay chịu trói, chấp nhận tước bỏ quyền lực từ quốc vương. Bây giờ chính là phản công đến từ các quý tộc.
Rừng hoàng gia.
Đây là một từ rất dễ gây hiểu lầm cho người khác, nhìn bề ngoài có vẻ chỉ là một khu rừng nhỏ của bản thân quốc vương nhưng cũng chẳng phải thế thật. Diện tích rừng hoàng gia của Legrand vô cùng rộng lớn, có thể nói bao trùm luôn cả một vùng đất đai nông thôn Legrand, mà không chỉ có cánh rừng bị xếp vào "rừng hoàng gia". [1]
Tất cả còn phụ thuộc vào cách mà quốc vương và quan kiểm lâm định nghĩa như thế nào.
Thời kỳ Purlan, diện tích của rừng hoàng gia đã mở rộng bất tận, hiện tại hoàn toàn chính xác như bá tước Konst dâng lời can gián nói tới —— bao la trước nay chưa từng có.
Các quý tộc đang gây áp lực lên quốc vương.
Khi quốc vương cử chuyên viên đến các quận thì bọn họ cũng chẳng ngồi không. Các quý tộc cũng đang cố gắng thu thập bằng chứng về việc quốc vương vi phạm "hiến chương rừng rậm", hơn nữa còn đính kèm một bản cáo trạng có thể gọi là không sơ hở —— kiện những quan kiểm lâm của quốc vương.
Có lẽ chứng cứ chẳng thể nào chi tiết như thuế vụ của quốc vương nhưng cũng không thể khinh thường.
Lời can gián được đưa tới trước mặt quốc vương.
Các quý tộc chờ quốc vương ném nó xuống đất thì lập tức chuẩn bị làm khó dễ chuyện quận trưởng vừa mới bị xét xử.
Khắp nơi xì xào bàn tán.
Quốc vương lật xem lời can gián. Mọi người dòm ngó cậu, sau đó tiếc nuối phát hiện chẳng thể nhìn ra tâm trạng hay suy nghĩ gì từ vẻ mặt của quốc vương.
Các quý tộc ngồi im, từ chối tham gia vào các cuộc thảo luận khác như một ép buộc thầm lặng.
Trong bầu không khí căng thẳng, quốc vương lật hết cả bản lời can gián. Thay vì cậu tức giận mà lại cười một tiếng: "Ngài bá tước Konst. Lời can gián này là ngài tự mình viết sao?."