Sau Khi Trở Thành Bạo Quân

Quyển 1 - Chương 45



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit | Beta: Wis

Địa Ngục đang chờ người trở về.

- --"Bệ hạ thân yêu của ta, ta còn đang định đến gặp ngài đây."

Một làn sương đen như nước dâng lên trên mặt đất, trong bóng tối sền sệt, ác ma mặc lễ phục đen hoa mỹ tinh xảo bước ra. Hắn đặt tay lên ngực, cúi người hành lễ với quốc vương.

"Ta rất vui vì nhận được lệnh triệu kiến hiếm hoi của ngài."

Quốc vương xắn tay áo lên.

Theo khế ước của cậu với ác ma, nếu cần cậu có thể triệu hồi hắn. Quốc vương hỏi qua cựu kỵ sĩ Thánh Điện, xác nhận khế ước giữa mình và ác ma khác với sinh vật bóng tối khác. Khế ước của cậu sẽ không bị lộ ra, thậm chí Thánh Điện cũng không có cách nào có thể kiểm tra.

Chỉ có quốc vương và ác ma mới có thể khởi động khế ước.

Ác ma giẫm lên tấm thảm mềm, bước đến chỗ quốc vương ngồi rồi nửa quỳ xuống. Hắn vươn tay tiếp nhận phần việc còn lại của quốc vương, cẩn thận vuốt phẳng nếp gấp trên tay áo, cũng cài xong cúc áo cho cậu: "Có việc gì cần ta làm không? Bệ hạ."

Ác ma cài nút cho quốc vương xong cũng không đứng dậy, hắn cầm lấy ngón tay đeo nhẫn tường vi của quốc vương, ngước lên hỏi cậu.

Quốc vương nhìn tay hắn.

"À...."

Ác ma nở một nụ cười vô hại.

"Trên tay ngài đeo vật gia truyền của gia tộc Tường Vi... cẩn thận không có gì sai, đúng không? Bệ hạ."

Quốc vương cười nhạo một tiếng: "Lời này của ngươi hệt như chưa từng có ý định thừa cơ hãm hại vậy."

"Thân là kỵ sĩ địa ngục trung thành của ngài, ta chưa bao giờ làm chuyện như thế." Tên ác ma nói mà mắt không chớp, không hề chột dạ.

—— hắn chỉ muốn đưa quốc vương về địa ngục, sao có thể tính là thừa cơ hãm hại chứ?

Ác ma biết rõ bệ hạ của mình có cái phong cách "địa ngục" cỡ nào, cũng không cho rằng quốc vương sẽ triệu hoán hắn vô cớ... y, trái lại ác ma hi vọng quốc vương thường xuyên triệu hoán mình, cũng cố gắng thể hiện lòng trung thành với quốc vương, nhưng dường như cậu không nghĩ thế. Thật đáng tiếc.

"Liên quan tới chuyện tàu ma."

Quốc vương cúi đầu nhìn ác ma.

"Cho phép ta biết chi tiết, bệ hạ."

Dường như ác ma nghĩ tới điều gì nghĩ tới điều gì.

Quốc vương kể lại ngắn gọn những gì đã xảy ra với hải tặc Walway, dường như vô tình ám chỉ điều phù thủy đã nói "một đặc xá từ vị vua của vương quốc đó". Đôi mắt băng lam của cậu nhìn chăm chú ác ma, muốn biết một số thông tin từ lần thăm dò này.

Ác ma vui mừng: "Đúng là một phù thủy thông tuệ, ngoài bệ hạ còn người nào có thể được gọi là vua đâu?"

Quốc vương nhìn hắn.

Dường như câu nói này chứa rất nhiều điều, nhưng giọng điệu phóng đại theo thói quen và đầy dối trá của ác ma khiến người ta phải đặt thêm vài dấu chấm hỏi.

"Ngài muốn biết sao?" Ác ma bén nhạy chú ý tới ánh mắt dò xét của quốc vương, hắn biết quốc vương đang nghĩ gì nên nhiệt tình nói: "Ta rất sẵn lòng kể cho ngài nghe mọi thứ, nếu ngài hỏi ta, chỉ cần ta biết gì sẽ nói nấy, chỉ cần ngài muốn biết..."

"Được rồi, ta không muốn."

Quốc vương đã cắt đứt hắn.

Ác ma tiếc nuối thở dài.

Bệ hạ của hắn quá thông minh nên không dễ bị lừa.

"Về hải tặc Walway gặp phải tàu ma, ngươi có giải thích gì không?"

"Đó không phải là tàu ma, bệ hạ." Ác ma nở một nụ cười mỉa mai: "Bọn hải tặc tội nghiệp, thiếu hiểu biết đó có thể đã nhầm lẫn về sứ thần của thế giới bóng tối với những phi thuyền giả kim nửa sinh mệnh đó."

Theo lời giải thích của ác ma, quốc vương đã hiểu tại sao.

"Tàu ma" mà hải tặc Walway tìm kiếm trước đây thực chất là tàn tích của thuật giả kim cổ đại, đó là sự tồn tại của một nửa sinh mệnh. Trước khi Thánh Đình chưa mở rộng thời đại huyền thoại, các giả kim chưa biến mất khỏi thế giới, có rất nhiều con tàu ma thuật nửa sinh mệnh với nhiều tính tình khác nhau qua lại eo biển Abyss.

Những con tàu nửa sinh mệnh này thuộc về nhân gian, do đó có thể ký kết khế ước với bọn họ.

"Đó là con tàu của lãnh chúa địa ngục, tên đó kiểm soát "tham lam và lợi lộc bất chính" —— sau khi người lên tàu đã chạm vào một số hạn chế nào đó thì bị gã kết án có tội. Lời nguyền trên người mấy tên hải tặc đó thật ra là sự phán quyết của gã. Bệ hạ, nhân gian có quy tắc của nhân gian, địa ngục có quy tắc của địa ngục." Ác ma trả lời.

Thoạt nhìn hắn có vẻ nhiệt tình trả lời bất kỳ thắc mắc của quốc vương, nhưng thật ra, câu trả lời của hắn còn điều thắc mắc hơn.

Tại sao những con tàu nửa sinh mệnh đó lại tồn tại? Tất cả các nhà giả kim thời đại huyền thoại đó đâu mất rồi? Việc mở rộng của Thánh Đình đã che giấu điều gì... Ác ma khéo léo giấu những vấn đề trong câu trả lời đủ để khơi dậy tò mò của mọi người, hắn chờ đợi câu hỏi của quốc vương.

Quốc vương nhìn hắn một cái rồi lạnh lùng nói: "Thì ra là thế."

Ồ! Một câu "Thì ra là thế"!.

Rồi nghỉ hỏi luôn!

Ác ma hết cách: "Phù thủy nói không sai, đương nhiên ngài có thể giải quyết vấn đề này. Nhưng mà..."

Hắn buông tay quốc vương rồi đứng dậy.

"Nhưng ngài cần một vài thứ."

"Cái gì?"

"Một lời mời."

Ác ma cúi người một cách phong độ nhẹ nhàng, chìa tay ra trước mặt quốc vương.

"Bệ hạ thân yêu của ta, bằng lòng xuống địa ngục với ta chứ?"

Quốc vương không trả lời, hơi nhướng mày nhìn bàn tay đang vươn ra của hắn.

Đôi mắt đen của ác ma bắt gặp ánh mắt của quốc vương, khuôn mặt hắn nở nụ cười theo thói quen, không thể nhìn thấu: "Bệ hạ, yên tâm. Bây giờ ta còn chưa có ý định phá vỡ khế ước đâu."

Thì ra là trừ lần đó ra, ngươi vẫn muốn vi phạm khế ước?

Quốc vương suy nghĩ.

Cậu đưa tay ra.

Nụ cười ác ma lớn hơn chút.

Sương mù đen, nhầy nhụa như thủy triều bốc lên bầu trời, bao trùm cả căn phòng.

Màn sương đen tan đi, ánh trăng lành lạnh xuyên qua cửa sổ rơi xuống chiếc ghế bên cạnh. Vị vua trẻ nhắm mắt dựa lưng vào ghế như đang ngủ say.

...

Quốc vương mở mắt ra.

Cậu nghe được tiếng vỗ cánh điên cuồng, tiếng chim kêu khàn khàn khó nghe.

Quốc vương ngẩng đầu, trông thấy một nơi xa một chút đứng vững một cánh cửa thật lớn, bên trong cánh cổng là một vòng xoáy hỗn loạn do máu và bóng tối tạo thành. Tần suất vỗ cánh càng nhiều hơn.

Cuối cùng quốc vương dời mắt, cậu ngẩng đầu nhìn lên bên cạnh mình, chỉ thấy một quạ đen đang đứng trên cành cây màu đen bên trái với vẻ phấn khích, vừa vẫy cánh liên tục vừa gấp gáp kêu với cậu.

Quốc vương im lặng quan sát quạ đen kia.

... Ảo giác chăng? Sao cậu cảm thấy quạ đen như mực đó đang cố gắng nói chuyện với cậu?

Dường như vì kích động mà quạ đen sắp ngất đi, nó thấy quốc vương nhìn sang mình bèn vội vàng vẫy cánh bay xuống khỏi cành cây, vừa kêu quanh quốc vương, vừa cố gắng biểu đạt điều gì đó bằng động tác của mình.

Quốc vương chắc chắn nó đang nói chuyện với mình.

"Nó đang nói gì vậy?"

Quốc vương nhìn ác ma.

"Nó đang khen ngài có đôi mắt đẹp nhất thế gian, khen ngài có khuôn mặt mĩ miều nhất nó từng gặp, nhưng từ vựng của cái tên này có hạn nên xin ngài đừng để bụng." Ác ma trông rất áy náy.

Quạ đen tức giận đặng đổi sang bay về phía ác ma, nó điên cuồng vỗ cánh, móng vuốt cong lên. Quốc vương luôn cảm thấy nó đang muốn mổ mắt ác ma.

Sắc mặt ác ma vẫn như thường, đưa tay tát quạ đen xuống đất: "À, thật ra nó gọi là Monla, nhưng cũng không phải việc gì đáng giá ngài ghi nhớ."

"Xin chào, Monla."

Quốc vương nhìn xuống quạ đen bị ác ma đập xuống đất, hình như nó có hơi choáng mặt.

Quạ đen đang vùng vẫy, định bay lên thì bỗng nghe thấy tiếng quốc vương. Đột nhiên nó dừng lại y hệt người, sau đó hai cánh của nó chắp vào nhau, che đi cái đầu nhỏ bằng đôi cánh đen như mực của mình.

"Nó sao vậy?"

"Ta đã nói rồi! Nó là một kẻ ngốc, ngài đừng quan tâm."

Ác ma cúi xuống nhặt quạ đen đang dùng cánh che đầu, ném đại lên cành. Quạ đen tức giận mở rộng đôi cánh đã che mất đôi mắt màu đỏ sẫm, nó muốn mổ vào tay ác ma. Hắn nhanh tay lẹ mắt rút tay lại.

"Nhìn kìa! Vừa ngu vừa xấu tính!"

Quốc vương bình tĩnh nhìn ác ma, ác ma mỉm cười, dường như lúc nào nụ cười giả dối cũng thường trực trên môi hắn.

Quốc vương ngoảnh mặt đi: "Đó là gì?"

Cậu hỏi về cánh cổng đó.

"Cánh cổng luyện ngục, đi qua đó là cõi địa ngục." Ác ma bỗng nhớ ra: "Vì hiện tại bệ hạ không hoàn toàn thuộc về địa ngục, vậy nên ngài không thể ngồi Nightmare vào đó, thế nên xin ngài cho phép thần được mạo phạm một chút."

Quốc vương không trả lời, tiến lên mấy bước, ngầm cho phép.

Ác ma và quốc vương bước đến cổng luyện ngục, quốc vương thấy rõ những chữ khắc trên cổng. Dường như ác ma có ý định chờ quốc vương hỏi chuyện gì đã xảy ra với hai dòng chữ bị gạch bỏ đó, nhưng quốc vương chỉ nhìn nó giây lát bèn nói với ác ma: "Vào đi."

Ác ma tiếc nuối thở dài.

Hắn cài một đóa tường vi đỏ tươi lên cổ áo của quốc vương, sau đó hơi cúi xuống. Ác ma cao hơn quốc vương rất nhiều, khi hắn cúi xuống vừa khéo ghé sát bên tai quốc vương: "Vậy thì... chào mừng đến địa ngục, bệ hạ thân yêu của ta."

Quốc vương nghe thấy ác ma cười, sau đó cảm giác hắn đang ôm mình.

Trong tầm mắt, vô số bướm đen lượn lờ bay lên, bao trùm cả quốc vương và ác ma.

Quạ đen đậu trên thân cây chao liệng nhìn ác ma dẫn theo quốc vương biến mất trước cánh cổng luyện ngục.

—— —— cả địa ngục, hiện tại chỉ có hắn mới có thể đưa quốc vương đi qua cánh cổng luyện ngục thôi.

...

Hỗn độn.

Hệt như đang chìm xuống đáy biển sâu, xung quanh đều là bóng tối vô tận và những vòng xoáy đẫm máu. Dường như thứ duy nhất có thật chính là sức mạnh của ác ma bao trùm cậu.

Rõ ràng quốc vương đang đi qua cổng luyện ngục, nhưng cứ cảm thấy như mình vẫn đang rơi xuống.

Cho đến khi chạm đất.

"Bệ hạ, đến rồi."

Tiếng của ác ma vang bên tai.

Cùng lúc đó, quốc vương nghe thấy những âm thanh khác —— như tiếng gió thổi khắp nơi, tiếng kêu thê lương như có như không trong gió.

Cậu mở mắt ra.

Địa ngục bày ra trước mắt quốc vương.

Bầu trời đỏ sẫm không ngừng chảy máu, mưa lửa không bao giờ dứt. Mặt đất cháy đen như than, những hồ lửa lưu huỳnh chi chít như sao trên trời, sương mù bốc hơi trắng xóa. Sườn núi sắc bén như lưỡi đao, vô số thi thể treo lủng lẳng trên sườn núi, linh hồn màu trắng lượn lờ...

Ác ma đứng bên cạnh quốc vương, lấy ra một chiếc ô đen từ hư không, "cạch" một tiếng mở ra, che trên đầu quốc vương để che cho cậu khỏi cơn mưa lửa đang rơi xuống liên tục.

"Đó là Địa Ngục à."

Hồi lâu, quốc vương lên tiếng.

Con ngươi của cậu in ra bầu trời đỏ sẫm, đất đen, hồ lưu huỳnh vàng đỏ và linh hồn nhợt nhạt của người chết.

Còn trong mắt ác ma in ra dáng vẻ của cậu.

"Đúng vậy, bệ hạ."

Đây là Địa Ngục.

Địa Ngục đang chờ người trở về.

________________________

Edit: Lướt Weibo thì tui nghĩ đây có lẽ là hình kèm theo khi mua truyện. Art anh ác ma ở dưới nha










Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.