Công tước Buckingham đang chậm rãi lau thanh kiếm của mình.
Trên giá bàn bên cạnh treo ngay ngắn bộ giáp thuộc về ông.
Khi William III vẫn còn là thái tử, ông mặc bộ giáp này theo vương huynh xuất chinh. Khi William III lên ngôi làm vua, ông khoác bộ giáp này nghênh đón khiêu chiến của ba mươi sáu bang quốc. Sau khi William III ngã xuống, ông khoác bộ giáp này thủ vệ lãnh thổ của quốc vương nhỏ. Trong nội loạn của biến cố Tường Vi, ông khoác bộ giáp này bảo vệ ngai vàng cho quốc vương.
Hiện tại, ông sẽ lại mặc bộ giáp này và chiến đấu vì quốc vương.
Đó chính là người bảo vệ của quốc vương.
Tướng quân John vội vàng bước vào: "Chuẩn bị xong rồi."
Công tước Buckingham đẩy kiếm vào vỏ rồi đứng dậy lấy bộ giáp trên giá.
Tướng quân John không nhịn được nói: "Cha, hãy để con đi."
Khi công tước Buckingham nhận được báo cáo từ phía Bắc, đúng như quốc vương dự đoán, việc đầu tiên ông làm là chuẩn bị cho cuộc chiến sắp tới. Ông không chỉ làm tốt một loạt các bước chuẩn bị trước khi gọi nhập ngũ, mà còn điều động thân binh hoàng gia và thuộc hạ cũ của William III.
Thân binh được quốc vương điều đến Đông Nam là kỵ binh "Tường Vi Sắt" được mở rộng sau tháng 10. Mà nguyên bản thân. Mà nguyên bản thân binh hoàng gia vẫn đóng quân ở trên lãnh địa quốc vương, bất cứ lúc nào cũng đang chờ đợi để chiến đấu vì cậu.
Trước khi đến bờ biển phía Đông Nam, quốc vương không chỉ giao cung điện Tường Vi cho công tước Buckingham, mà còn tạm thời giao thân binh hoàng gia này cho ông.
"Tòa thành Newcastle rất quan trọng."
Công tước Buckingham thản nhiên nói.
Dù lệnh gọi nhập ngũ đã được ban bố, nhưng việc huy động lương thực và tập hợp quân đội từ khắp nơi vẫn sẽ mất một khoảng thời gian. Mà lúc này miền Bắc Newcastle đang bị kẻ địch bao vây, tòa thành Newcastle là mỏ neo của hoàng gia mà Legrand đóng đinh ở miền Bắc, dù thế nào cũng không thể bị công phá.
Tòa thành Newcastle do Legrand kiểm soát, dù là tiến công hay phòng thủ thì cũng chỉ dựa vào nó.
Một khi tòa thành thất thủ, hoàng tộc sẽ mất đi rào cản và vị trí quan trọng.
Những kẻ phản loạn ở miền Bắc cũng biết điều này, lúc này đang cố hết sức để chiếm được tòa thành Newcastle. Legrand không thể chờ đợi đến lúc gọi nhập ngũ, cũng không không thể đánh cược xem tòa thành Newcastle có thể giữ vững vị trí của mình cho đến khi quân đội hỗ trợ hay không.
Bởi vậy công tước Buckingham quyết định đích thân dẫn quân đội hoàng gia và những thân binh cũ đáng tin cậy đến phá vỡ vòng vây của Newcastle.
Hôm nay là ngày xuất phát.
"Bây giờ con đang đứng ở đâu?" Công tước Buckingham cởi mũ giáp ra, ông quay lại nhìn con trai mình.
"Cung điện Tường Vi."
Tướng quân John có hơi khó hiểu sao cha mình lại hỏi một câu đột ngột như vậy, nhưng anh ta vẫn trả lời: "Đây là cung điện Tường Vi cũng là trái tim của vương quốc." Công tước Buckingham lớn tiếng: "Lúc trước vương huynh giao nó cho cha, hiện tại bệ hạ giao cho cha, hiện tại cha thay mặt bệ hạ giao nó cho con. Con luôn phải nhớ rằng mình đang đứng ở đâu, con phải luôn nhớ rằng dù phải trả bất cứ giá gì cũng phải bảo vệ nó an toàn."
"Vâng, thưa cha."
Tướng quân John đột nhiên trở nên nghiêm túc, anh ta đứng thẳng người.
"Thề bảo vệ cung điện đến chết."
"Khi quân đội triệu tập xong, lệnh nhập ngũ theo lệnh của quốc vương chỉ có thể được thực hiện bởi chính bệ hạ, khi bệ hạ và cha không ở cung điện Tường Vi, con phải làm được lời mình nói hôm nay." Công tước Buckingha nói xong thì dang tay ra ôm chầm lấy con trai mình.
Tướng quân John đứng thẳng.
Trong trí nhớ của anh ta, cha anh chưa bao giờ có hành động dịu dàng như vậy. Anh ta lớn lên với vinh quang của cha từ tấm bé, chứng kiến cha liên tục ra trận, đẫm máu vinh quang, áo giáp, đao kiếm và ngọn lửa chiến tranh đã tạo thành tất cả những ký ức của anh ta về cha mình.
"Bệ hạ đã nói với cha."
Công tước Buckingham buông tướng quân John ra rồi vỗ bờ vai của anh ta.
"Chiến dịch Buvin không phải lỗi của con."
Lão kỵ sĩ đã theo cha mình nhiều năm, mặc áo giá cho công tước Buckingham.
Bộ giáp thấm đẫm vô số máu kia đã mặc xong trên người công tước Buckingham, sắt thép và sát khí hồi sinh trên người công tước Buckingham. Ông lại trở thành hùng sư uy nghiêm khiến kẻ địch vừa nghe đã sợ vỡ mật. Ông là "người bảo vệ" của quốc vương, kẻ nào dám thách thức vương quyền sẽ bị nghiền nát thành bùn bởi kỵ binh sắt của ông.
Hùng sư chưa già!
Công tước Buckingham sải bước ra khỏi cung điện Tường Vi.
Thiết giáp như dòng nước lũ tụ tập trước cửa cung điện, thân binh hoàng tộc Tường Vi lẳng lặng đứng trang nghiêm dưới ánh mặt trời, hơn chục hoàng kỳ đỏ rực tung bay phất phới trong gió, hệt như dòng máu đang cuồn cuộn chảy. Đứng đầu trong những người này là một số kỵ sĩ có tóc mai đã điểm hoa râm nhưng họ lại càng khiến người sợ hãi hơn những kỵ sĩ trẻ tuổi kia.
"Xuất phát!"
Công tước Buckingham lên ngựa.
Bộ giáp phản chiếu ánh sáng chói mắt, vương kỳ phất lên, dòng sắt từ tĩnh chuyển động, các kỵ sĩ phóng ngựa theo sát công tước Buckinghamm, móng ngựa mang theo bùn tuyết tung bay.
Đây là kỵ binh của gia tộc Tường Vi!
...
Khi công tước Buckingham dẫn thân binh của mình đến miền Bắc, những chiếc máy ném đá lớn đã được dựng lên tại các thành phố dọc theo bờ biển phía Đông Nam của Legrand.
Đây là mệnh lệnh của quốc vương.
Những tàu dịch bệnh vượt qua eo biển Abyss vào đầu năm mới là những chiếc tàu đầu tiên nghênh đón hạm đội hoàng gia. Sau khi nhận được mật thư của Ferri III, quốc vương đã ra lệnh tăng cường phong tỏa đường biển, các tàu chiến hoàng gia gấp rút tăng cường tuần tra bờ biển chặt chẽ hơn trước.
Trước khi những tàu thuyền dịch bệnh tiếp cận đất liền, hạm đội hoàng gia đã giành trước một bước ném đá lớn, đánh chìm chúng.
Nhưng việc tuần tra của hạm đội hoàng gia với toàn bộ đường bờ biển dài vẫn còn hạn chế. Vẫn có một ít tàu dịch bệnh tiếp cận đất liền và ném thành công một số xác chết vào thành phố.
Nhưng cũng may đã có một ví dụ về dịch hạch ở Kossoya, các thành phố khác đã bắt chước mô hình đối phó với dịch bệnh.
Một khi có xác chết bị ném vào trong thành thì các cầu treo của mỗi cổng thành sẽ được hạ xuống ngay lập tức, thành phố bắt đầu thực hiện một cuộc phong tỏa lớn. Sau đại dịch ở Kossoya, các thành phố khác cũng đẩy mạnh vệ sinh sạch sẽ và bắt chước cách xử lý chất thải của Kossoya, những điều này ít nhiều gì dã có tác dụng nhất định trong việc ngăn chặn dịch bệnh.
Nhưng điều thực sự làm cho mọi người bình tình vẫn là nhờ vào quốc vương.
Một thời gian ngắn trước đó, quốc vương đã thành công cứu Kossoya khỏi dịch bệnh. Bây giờ quốc vương đang ở phía Đông Nam. Điều này khiến mọi người giữ được sự bình tĩnh và lý trí quý giá khi phải đối mặt với cái chết đen bùng phát.
Những tàu thuyền dịch bệnh đã mang đến rất nhiều rắc rối cho Đông Nam của Legrand vào đầu tháng 1.
Trong suốt thời gian đó, xe ngựa của quốc vương hầu như ngày nào cũng lăn bánh trên đường. Quốc vương dành gần một phần ba thời gian trong ngày để đi từ thành phố này sang thành phố khác. Nhờ có quốc vương, hạm đội hoàng gia và các biện pháp đối phó của mọi thành phố, cuối cùng cái chết đen đã dần được kiểm soát dọc theo bờ biển phía Đông Nam của Legrand.
Xe ngựa nghiền nát tuyết đọng trên đường.
Tổng quản nội vụ vừa mới giao bức thư từ cung điện Tường Vi cho quốc vương.
Một tay quốc vương ấn trán, một tay cầm lấy bức thư.
Bức thư được viết bởi tướng quân John, anh họ của cậu.
Trong thư, tướng quân John thông báo cho quốc vương biết việc công tước Buckingham dẫn quân ra trận và tạm thời giao cung điện Tường Vi cho anh ta. Cuối bức thư, tướng quân John đã ra một yêu cầu với quốc vương.
—— anh ta xin được làm "người bảo vệ" của quốc vương.
Quốc vương nhìn những dòng chữ lo lắng của tướng quân John ở cuối thư thì cậu khẽ mỉm cười, đặt tờ giấy lên chiếc bàn thấp trong xe ngựa, cầm bút đồng ý với thỉnh cầu của tướng quân John.
"Quốc gia vùng đất thấp..."
Sau khi viết thư trả lời cho tướng quân John, quốc vương có hơi mệt mỏi tựa vào thành xe ngựa, trong khoảng thời gian này mở cánh cổng địa ngục thường xuyên cũng gây áp lực lớn với quốc vương.
Chiến báo cụ thể của miền Bắc cũng được đưa đến tay quốc vương.
Sau khi thấy quân phản loạn ở Newcastle có trang bị tốt thì quốc vương đã hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Các quốc gia vùng đất thấp và phần phía Bắc của Legrang đối diện nhau trên biển, các quốc gia vùng đất thấp nổi tiếng với "thuyền buồm trên biển" chắc chắn có khả năng lén gửi vũ khí và thiết bị để hỗ trợ quân phản loạn ở phía Bắc Legrand dưới vỏ bọc của các tàu buôn. Việc này không phải một sớm một chiều là xong.
Cuộc nổi loạn ở miền Bắc đã được lên kế hoạch từ lâu.
Xem ra, Thánh Đình đã chuẩn bị rất lâu để có thể nhấn chìm Legrand trong ngọn lửa chiến tranh nên không rảnh bận tâm đến việc thành lập vương quốc.
Xe ngựa dừng lại.
Nơi này là điểm kết thúc của chuyến đi tới "dịch bệnh", đây thành phố cảng cuối cùng bị lây nhiễm bệnh trên diện rộng.
Trước khi vội vã đến từng thành phố bị nhiễm bệnh, quốc vương đã ban lệnh.
Cậu yêu cầu mọi thành phố ven biển thực hiện các hoạt động tự vệ trước dịch bệnh. Mỗi thành phố đều nên có người theo dõi các tàu dịch bệnh đang đến gần từ tháp quan sát. Hơn nữa mỗi tòa thành thị đều phải bố trí máy ném đá, một khi có tàu chiến không phải của hoàng gia đến gần thì chỉ cần đánh chìm chúng mà không cần phải liên lạc gì.
Nếu một mệnh lệnh như vậy được đưa ra trước khi dịch bệnh hoành thành Legrand, chắc chắn sẽ vấp phải rất nhiều lời chỉ trích và cản trở từ "nhân đạo".
Tuy nhiên hiện nay những thành phố ven biển này đã phải tiếp xúc gần gũi với cái chết đen trước nay chưa từng có, cho dù có "người từ bi" muốn lên tiếng cũng sẽ bị át đi bởi những tiếng nói khác quan tâm đến sự an toàn của bản thân hơn.
Thành phố giảm nguy cơ bị nhiễm bệnh, quốc vương giải quyết các thành phố bị bất ngờ nhiễm bệnh... Dưới phản ứng như vậy, "bầy cá chết" được tiên tri đã không thể tiếp cận bờ biển Legrand, dịch bệnh đã được kiểm soát.
Khi việc chuẩn bị lương thực xong xuôi, các kỵ sĩ tuân theo nghĩa vụ quân sự đã được tập hợp lại, quốc vương sẽ rời khỏi Đông Nam đã ổn định, đích thân đến phía Bắc để tham chiến.
Trong cơn gió lạnh, quốc vương bước xuống xe ngựa.
Cậu ngẩng đầu nhìn vương kỳ tung bay của đoàn xe.
Tại sao gia tộc Tường Vi cuối cùng lại chọn màu "đỏ tươi" để làm biểu tượng của mình?
—— vì lá cờ của một quốc gia luôn nhuốm máu.
...
Chiến tranh là gì?
Máu, lửa, vinh quang.
Đó là những thứ mà kẻ cầm quyền, những kẻ giao chiến sở hữu.
Nhưng đối với những người bình thường bị cuốn vào chiến tranh, còn có những thứ khác —— thương binh rên rỉ, xác chết nằm la liệt, những hận thù khó phân biệt đúng sai.
Ngọn lửa chiến tranh bắt đầu vào cuối năm 1432 và lan rộng khắp miền Bắc, hệt như một con quái vật khổng lồ, nuốt chửng sự sống từng chút một. Một thành trấn buôn bán được thành lập bởi Legrand ở Newcastle đã bị cuốn vào vụ phản loạn này.
Các bức tường bên ngoài của pháo đài thành trấn đã bị lật đổ và quân phản loạn cưỡi chiến mã chiến thắng xông vào chỗ ở của những người Legrand đã di cư đến đây, những thương nhân và bình dân buôn bán ở chợ... dù là già trẻ gái trai đều bị tàn sát, của cải bị cướp sạch. Sau đó đám cháy bùng lên khắp thị trấn tự trị trong tiếng khóc than.
Brier là một thị trấn tự trị như vậy mà Legeand đã thành lập ở miền Bắc.
Ba ngày trước, quân phản loạn miền Bắc đã chiếm được nó và một cảnh tượng thảm khốc diễn ra ở thị trấn bình thường này.
"Viện trưởng."
Hai linh mục trẻ mặc áo bào đen vội vã khiêng cáng vào tu viện Brier.
Tu viện không lớn không nhỏ này là tu viện duy nhất may mắn thoát khỏi khó khăn trong chiến tranh, quân phản loạn không bước vào tu viện. Khi thành bị phá, nhiều người dân lân cận trốn trong tu viện và viện trưởng Anil đã che chở cho bọn họ.
Lúc này trong tu viện đều là tiếng rên rỉ của những người bị thương, cáng cứu thương đã được đặt trong sân, mấy ngày nay các linh mục qua lại đống đổ nát, dọn xác chết và phát hiện người còn sống thì bèn đưa về tu viện.
Cứu người bệnh và người bị thương cũng giống như cứu người nghèo đều là quy tắc được viết trong "quy tắc của thánh Benny".
Thần yêu thương thế nhân, vậy nên ngài cũng yêu cầu các tín đồ của mình cũng phải yêu thương thế nhân.
Viện trưởng tu viện Brier, cha xứ Anil nhanh chóng bước ra, ông và các linh mục rửa sạch vết thương cho những người bị thương và đọc một đoạn ngắn trong sách thánh.
Sau khi những người bị thương mới được sắp xếp xong, viện trưởng Anil đã quay trở lại trước cây thánh giá.
Mấy ngày nay, khuôn mặt của ông luôn tràn đầy nỗi buồn.
"Viện trưởng."
Cha xứ Lemy trẻ đi theo sau ông, cậu lo lắng nói.
"Điều ngài lo lắng đã xảy ra."
Viện trưởng Anil giơ tay vẽ dấu thánh giá trước ngực, cay đắng nói: "Đây là tội nghiệt."
Giọng của viện trưởng Anil và cha xứ Lemy đều mang đặc điểm của phía Đông eo biển Abyss.
Hơn 20 năm trước, viện trưởng Anil là thiên tài thần học trẻ nhất của Thánh Đình, ông được coi là người có khả năng trở thành hồng y giáo chủ trẻ nhất trong lịch sử của Thánh Đình. Tuy nhiên, cha xứ Anil vốn có tương lai xán lạn lại không có tiếng chung với giáo hoàng, với Thánh Đình.
—— ông yêu cầu "Thánh Đình trở lại trong sạch".
Cha xứ Anil cho rằng mấy năm qua, một số hành động của Thánh Đình đã đi ngược lại tôn chỉ của Thánh Đình.
Ông chủ trương rằng các giáo sĩ không nên phô trương mà nên yên lặng thiền định, phản đối việc mua bán chức linh mục và việc giới tăng lữ tham gia tranh giành quyền lực. Hội nghị tại tòa thành Vịnh Thánh Linh ở Thánh Đình năm 1411, cha xứ Annick đã đứng ra phản đối cách giải thích "kinh sám hối" của giáo hoàng.
Chẳng mấy chốc, giáo hoàng đã ra lệnh xét xử ông tại tòa thành Vinodsen.
Ở tòa án, cha xứ Annick đã bác bỏ thành công lời buộc tội "dị giáo" của các giáo chủ, song những trích dẫn các sách thánh và nhiều kinh thánh của Thánh Đình của ông cũng rất xuất sắc. Thậm chí, lần tranh luận tài tình đó đã giành được sự ủng hộ của nhiều người.
Thánh Điện không tìm được lý do gì để ép ông lên giàn thiêu, cuối cùng chỉ có thể lưu đày ông từ trung tâm quyền lực của Thánh Đình đến miền Bắc Legrand làm một viện trưởng không đáng chú ý. Một số tùy tùng của ông đã cùng ông vượt qua sóng biển dữ dội của eo biển Abyss, họ sống như những tu sĩ khổ tu ở miền Bắc hoang vắng của Legrand.
Với cha xứ Annick đứng đầu trong những người này đã liên tiếp thành lập hàng chục tu viện ở miền Bắc, họ đã thành lập một phe phái "không nên cậy quyền mà áp bức người nghèo một cách vô vớ. Việc xét xử phải công bằng không vụ lợi. Với cô nhi quả phụ nên hỗ trợ, với người nghèo nên giúp đỡ trong khả năng kinh tế." Trở thành tôn chỉ của mình.
Hai mươi năm như một ngày.
Bây giờ, những gì viện trưởng Anil lo lắng đã xảy ra thật.
Mấy ngày nay, ông đau lòng chứng kiến trận chiến mở rộng từ bên kia eo biển Abyss, càn quét khắp nơi.
Những kẻ nắm giữ quyền lực, bọn họ thúc đẩy dòng chảy lịch sử này, nhưng ——
Bọn họ muốn xây dựng thần quốc, nhưng lại để cho những người nhân từ, thương xót, sùng đạo ở đâu?
Ví dụ như những thanh niên ngoan đạo trong tu viện này, sự cống hiến và dâng hiến của họ, những tình yêu này sẽ bị chiến tranh và hận thù vùi dập.
Họ sẽ làm gì? Chuyện gì sẽ xảy ra với họ? Khi nước lũ đến sẽ có bao nhiều người sẽ bị cuốn vào rồi bị nghiền nát thành cát bụi một cách nhẹ nhàng?
"Thánh thần ơi! Đây là tội nghiệt của chúng con."
Viện trưởng tóc đã bạc trắng quỳ rạp xuống, áp trán xuống nền đất lạnh.
Linh mục trẻ im lặng nhìn ông quỳ trên cây thánh giá. Trong khoảnh khắc đó, cậu cảm thấy như mình đã trông thấy một bức tượng thánh.
Sức mạnh của thần linh không nằm ở giá lửa và đao kiếm mà là ở yêu thương.