*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc."Legrand..."
Gió rít thổi qua vùng đất, một đoàn kỵ binh mặc giáp đen bước lên vùng đất miền Bắc, họ đều thống nhất khoác giáp đen nặng nề, những chiếc gai xương dữ tợn trên giáp của họ trông giống vảy của cự long. Chiến mã cao hơn một nửa ngựa bình thường, ngựa cũng đeo mặt nạ đen kịt.
Những người này, những ngựa này đều bao phủ trong một loại máu tanh nặng nề.
Bọn họ là kỵ sĩ thời đại đỉnh phong, cũng là bá chủ trên chiến trường kỵ sĩ, là hậu duệ của Man tộc trên biển, khi bọn họ xuất hiện trên chiến trường, ai nấy đều sẽ run sợ vì bọn họ.
Kỵ binh hạng nặng Gulundi, đã đến.
Quân phản loạn đã bỏ ra một số tiền khổng lồ để thuê một đội kỵ binh hạng nặng Gulundi tinh nhuệ này.
Uy danh của kỵ binh hạng nặng Gulundi đã lan rộng khắp cả hai bên eo biển Abyss, nhưng thủ lĩnh của bọn họ lại là một ông già —— Hel Moore.
Nghe nói xưa kia Man tộc trên biển đã từng ngắn ngủi thống nhất tất cả các quốc gia trong Nội Hải Vô Vọng, thành lập một đế quốc rộng lớn. Những người thống trị đế quốc đã quen sống trong những chiếc lều trắng lưu động quanh năm, trong đó hoàng đế của bọn họ lấy "Moore" làm tên. Nhưng, sự thống trị của Man tộc nhanh chóng kết thúc, thật ra bọn họ không thích hợp với thống trị đất nước.
Cướp bóc, sát phạt, mới là thứ khắc sâu trong máu của những người Gulundi này.
Mà dòng họ Hel Moore nói rõ ông ta có một phần dòng máu của hoàng tộc Man tộc đế quốc xưa kia.
Thủ lĩnh Hel là một người Gulundi điển hình, tóc đã bạc trắng nhưng ánh mắt vẫn sắc bén như sói săn mồi trên thảo nguyên. Một thân hình vạm vỡ được bao bọc sau lớp giáp sắt nặng nề, một thanh trọng kiếm tổ chảng vác trên lưng, không ai có thể nghi ngờ khi ông ta vung thanh trọng kiếm kia, chắc chắc giống như cơn lốc gặt đầu của kẻ địch.
"Cha, người đã từng đến đây chưa?" Theo sau thủ lĩnh Hel là con trai ông ta, một võ sĩ vạm vỡ như một chú gấu nâu.
"Lâu lắm rồi mới đến đây một lần." Thủ lĩnh Hel thản nhiên nói.
Bọn họ tiếp tục giục ngựa đi về phía trước, kỵ binh hạng nặng phía sau bật thốt tiếng kinh ngạc.
Chỉ thấy trong đống tuyết trước mặt bọn họ, bỗng nhiên xuất hiện một mảnh đất nung màu máu.
Đó là một nguyên mẫu đất trống to lớn, trên đất trống tất cả cây rừng đều hóa thành than cốc, mặt đất như bị lửa thiêu, cũng như bị vô số lớp máu nhuộm thấu, hiện ra một màu máu dày đặc như nâu đậm. Trên bầu trời tuyết rơi lả tả, nhưng không biết vì sao, bông tuyết còn chưa rơi xuống mảnh đất kia, cũng đã tan rã trong hư không.
Vì thế trong tuyết đọng dày đặc xung quanh, lại có một mảnh đất trống trải chói mắt như vậy.
Lạ thay, nó cho người ta cảm giác đó là một giọt máu, một giọt máu rơi xuống mảnh đất này.
Trên mảnh đất đó sạch sẽ, không có gì ngoài máu đỏ, khiến người ta không đoán ra được chuyện gì đã xảy ra ở đây. Nhưng trong không khí vẫn vương lại một loại ớn lạnh và bi thảm, trong lòng vô hình dâng lên một luồng sợ hãi, ngay cả chiến mã cũng hí lên bất an.
"Cái gì đây?"
Võ sĩ thầm sợ hãi ghìm ngựa, nhìn mảnh đất trống trải như hồ máu kia.
"Chiến trường."
Thủ lĩnh Hel cũng dừng ngựa lại, ánh mắt ông ta nặng nề nhìn chăm chú mảnh đất đầy máu trước mặt, hệt như đang hồi tưởng cái gì, sắc mặt trở nên nghiêm túc. Ông ta cởi mũ giáp, giơ tay điểm trán của mình.
Võ sĩ có hơi ngạc nhiên, bởi vì theo truyền thống của người Gulundi, đây là một nghi lễ truy điệu có cấp bậc rất cao.
"Đáng tiếc." Thủ lĩnh Hel không có ý giải thích, ông ta lại đội mũ giáp lên, vung tay về phía đám kỵ binh hạng nặng ở phía sau: "Đi vòng qua."
Hắc thiết kỵ hạng nặng chia làm hai, vòng qua sườn dốc đẫm máu, đạp lên tuyết dày bên cạnh đi về phía trước.
"Vừa nãy người làm vậy là?"
Võ sĩ tiến lên, không kìm lòng được nhỏ giọng hỏi cha mình.
"Ta tưởng lần này có thể giao thủ với sư tử của Legrand một lần nữa... Đáng tiếc." Thủ lĩnh Hel thản nhiên nói: "Đó mới là người thật sự có thể xưng danh hùng sư, cũng không biết người gia tộc Tường Vi thay thế ông ta, có thể kế thừa tâm huyết của ông ta hay không."
"Tiến lên hết tốc lực."
Thủ lĩnh Hel nói xong, lại lớn tiếng nói.
Võ sĩ có một loại cảm giác.
—— như thể trước khi thấy mảnh đất đẫm máu kia, thật ra cha không nghĩ bản thân là một tên lính đánh thuê, mà là một kỵ sĩ. Ông ấy ngàn dặm xa xôi tới nơi này vì một trận chiến đã cách rất lâu, ông ấy đến tìm đối thủ mình công nhận, quyết chí đọ sức với đối phương một lần nữa.
Nhưng đối thủ mà ông ấy công nhận đã không còn nữa.
Thế là, những gì còn lại thì trở thành một cuộc chiến thực sự vì tiền, dường như ngay lập tức mất hết ý nghĩa đối với cha hắn.
Kỵ binh hạng nặng Gulundi lao vụt lên.
Bộ giáp nặng nề trên người cọ xát vào nhau, phát ra những tiếng leng keng. Chiến mã của bọn họ đều thuần một màu xích huyết hắc mã của Nội Hải Vô Vọng, người và ngựa đều một màu đen, khi bọn họ phi hết tốc lực thì như cánh cổng địa ngục mở ra, từ trong đó lao nhanh ra đại quân kiểm soát cái chết.
.........
Thành Banz.
Đây là thành phố tự trị gần nhất với tòa thành hoàng gia Newcastle và vẫn nằm dưới sự quản lý của Legrand. Nhưng nó còn kém xa lâu đài hoàng gia do quốc vương bỏ ra số tiền lớn xây dựng, ban đầu nó chỉ là một thành trấn thương mại, sau này người Legrand dần di chuyển đến đây định cư, lúc này nhân khẩu mới dần tăng lên.
Quốc vương và thiết kỵ Tường Vi đóng quân ở đây.
Hiện giờ người thành Banz đang vội tăng cường bảo vệ thành trấn, nhưng thật ra, người sáng suốt đều biết, những hàng rào vội xây dựng lên cùng với tường thành vốn thấp bé này, vốn không có bao nhiêu tác dụng bảo vệ thực sự.
Chính quyền tự trị tại thành Banz trở thành nơi chỉ huy quân sự tạm thời của quốc vương vào lúc này.
Lính trinh sát đã trở lại trước khi trời tối, mang theo một tin xấu —— quân phản loạn đã chiếm đóng hoàn toàn tòa thành Newcastle vào ngày hôm qua, kỵ binh hạng nặng Gulundi cũng chính thức tiến vào tòa thành vào ngày hôm qua và bọn họ đang nghỉ ngơi chỉnh đốn.
Dường như có một sức nặng vô hình đè lên đầu mỗi người.
Nếu không phải bản thân quốc vương ở đây thì hiện tại chỉ sợ cả tòa thành trấn đã rơi vào tuyệt vọng, chỉ sợ quân đội cũng sẽ bắt đầu tháo chạy —— kỵ binh hạng nặng Gulundi có uy danh khủng khiếp trên chiến trường.
Thật ra, không phải không có quốc gia cố gắng thành lập một đội quân giống như kỵ binh hạng nặng Gulundi, nhưng chẳng ai có thể đầu tư cả tài sản của bản thân vào giáp và vũ khí, hơn nữa bọn họ cũng không có những võ sĩ đã tôi luyện trên chiến trường như Gulundi.
Người Gulundi không có quốc gia riêng của mình, trong máu của bọn họ trời sinh đã đầy bạo lực và giết chóc, bọn họ sinh ra cho chiến trường, vậy nên bọn họ là những cái bóng trên chiến trường.
Cách tốt nhất để đối phó với kỵ binh hạng nặng là cố thủ tòa thành.
Nhưng tòa thành quân sự quan trọng nhất của Legrand ở miền Bắc đã thất thủ, cuộc đối đầu này không thể tránh khỏi.
Sau khi phó tướng báo cáo số lượng quân đội hiện tại và tình hình kỵ binh hạng nặng Gulundi mà các trinh sát quan sát được, họ chờ đợi quốc vương đưa ra quyết định —— đánh hay lui?
"Chúng ta cần một trận chiến thắng."
Quốc vương nhìn chằm chằm vào bản đồ.
Công tước Buckingham chết trận, tòa thành Newcastle thất thủ... Chiến cuộc ở miền Bắc đã đến giai đoạn gay cấn nhất, họ có thể rút lui, nhưng một khi rút lui, lòng người cả miền Bắc sẽ hoàn toàn hoảng loạn, quốc vương dẫn theo binh sĩ bỏ chạy sẽ làm cho những nơi kiên trì chống lại quân phản loạn rơi vào tuyệt vọng.
Vậy nên, bọn họ chỉ có thể đánh, cũng chỉ có thể đánh.
Cho dù phía trước là kỵ binh hạng nặng Gulundi, cũng phải đánh!
Hùng sư của đế quốc ngã xuống, quốc vương phải lấy chiến thắng để tuyên bố với cả đế quốc —— họ có một hùng sư mới.
Nhưng, họ lấy cái gì để chiến đấu?
Cộng thêm kỵ binh hạng nặng Gulundi, số lượng quân phản loạn gấp sáu lần quân tiên phong do quốc vương suất lĩnh. Sự chênh lệch về quân số đã khiến trận chiến quan trọng này của Legrand ngay từ đầu đã rơi vào tình trạng cực kỳ nguy hiểm.
"Mở kho vũ khí của thành Banz và phân phát tất cả vũ khí cho những nam giới trưởng thành trong thành." Quốc vương chậm rãi nói: "Ngày mai, tất cả mọi người do ta thống nhất phong làm kỵ sĩ ngay tại chỗ."
Theo hệ thống quân sự chế độ của Legrand, mỗi quận đều có một kho vũ khí, khi quốc vương ra lệnh nhập ngũ thì do quận trưởng tuyển chọn thường dân, sau đó mở ra kho vũ khí và phân phát đao kiếm và giáp cho những binh sĩ được chọn, đến khi chiến tranh kết thúc thì lại thống nhất thu hồi. Cuộc thay má quận trưởng trước đây của quốc vương là nhằm vào điểm này,
Thành Banz là thành phố tự trị của Legrand, có địa vị ngang bằng với các quận trung tâm của Legrand, cũng có một kho vũ khí.
"Tất cả các kỵ sĩ mới được phong, sắp xếp vào đội quân dự bị, làm... trung quân."
Quốc vương dời mắt, nhìn thẳng phó tướng, chậm rãi nói.
Phó tướng thầm run lên, lạnh cả sống lưng.
Ông biết hành động của quốc có ý gì.
Trước khi viện quân tiếp theo đến kịp thời, tất cả nam giới trưởng thành trong thành trấn đều được phong làm kỵ sĩ ngay tại chỗ —— quốc vương muốn để những người mới trở thành kỵ sĩ bước vào chiến trường. Nhưng thậm chí họ còn không được coi là quân dự bị, chỉ là những người vừa mới cầm vũ khí... họ là những quân cờ mà quốc vương ném vào cuộc chiến này.
Quốc vương dùng họ làm trung quân là vì để đưa họ đến dưới chiến mã của kỵ binh hạng nặng Gulundi, mặc cho kỵ binh hạng nặng chà đạp giết chết để đổi lấy cơ hội cho thiết kỵ Tường Vi đối đầu với quân phản loạn.
Mạng sống của họ sẽ bị ném vào cuộc chiến này và vào khoảnh khắc họ vui mừng khi trở thành kỵ sĩ, mạng sống của họ sẽ quốc vương vứt bỏ.
"Ngài biết đây có nghĩa là gì không?"
Phó tướng biết mình không nên hỏi vậy, nhưng vẫn không không chế được thốt ra câu này.
"Ta biết."
Quốc vương chậm rãi ngẩng đầu lên.
Phó tướng bắt gặp ánh mắt ấy mà cảm thấy ớn lạnh trong lòng.
Ánh mắt của quốc vương đã sâu đến mức làm cho ai nấy đều xem không hiểu nữa rồi, thứ ẩn dưới đôi mắt băng lam đó đã không còn là sông băng nữa mà là biển rộng mênh mông băng giá... Thiếu niên vì bác mình mà ngày đêm chạy như bay trên cánh đồng tuyết miền Bắc, thiếu niên khi nghe nói công tước Buckingham chết trận, mặt mũi cúi thấp phủ đầy bóng tối và bi thương đã hoàn toàn biến mất chỉ sau một đêm.
Bỗng phó tướng không thể như lời dặn dò của công tước Buckingham, lấy thái độ đối đãi hậu bối với thiếu niên đang ngồi trên ghế.
Bởi vì người ngồi trong ánh sáng lờ mờ đã không còn là người mà ông có thể coi là hậu bối.
Trên chiếc ghế cao trong đại sảnh đơn sơ chỉ còn lại vua của Legrand.
Quốc vương trẻ tuổi trong một đêm đã trở thành quân vương chân chính, ánh nến phủ lên người cậu như vàng nóng chảy chiếu sáng nơi đang đứng. Cậu một mình ngồi trên ngai vàng, hoàn toàn có được tâm địa quyết đoán và thủ đoạn.
"Thế nên, ta đã đánh cược mạng sống của một người trên chiến trường."
Giọng điệu của quốc vương rất bình tĩnh, ẩn chứa một thứ khiến người ta kinh hãi.
Phó tướng kìm lòng không đặng hỏi: "Ai?"
"Ta."
_____________________
Tác giả có lời muốn nói: Quyển thứ nhất "Quốc vương trẻ tuổi" kết thúc.
Lofter: 祭xiao