Ngay từ ánh mắt đầu tiên Nghệ Thu Cẩn liền nhận ra Thi Vưu Vưu chính là cô gái trong thang máy ngày hôm trước, nhìn thấy bộ dạng hiện giờ của cô trong lòng càng thêm không vui.
Nhà họ Lê sớm đã điều tra kỹ càng, cô gái từ nhỏ lớn lên cùng con gái nhà bọn họ có tính cách quái gở, thành tích không tốt, còn không lễ phép, tình cảm giữa hai chị em cũng không thân thiết.
Mấy ngày nay mọi chuyện đều là con gái bọn họ đứng ra xử lý giải quyết, lo trước lo sau, người còn lại chỉ biết nằm nhà ngủ.
Nhưng mẹ nuôi của hai đứa nhỏ mới vừa qua đời, hiện tại nhà họ Lê đón một đứa về, người còn lại sẽ hoàn toàn biến thành một cô nhi không nơi nương tựa, vì không để người khác có cớ nói ra nói vào, về tình về lý bọn họ đều nên làm chút gì đó.
Nuôi thêm một người đối với nhà họ Lê bọn họ không phải vấn đề gì to tát, nhưng bọn họ cũng không có lý do gì mà phải chung sống với một người xa lạ dưới một mái nhà, giúp đỡ chỗ ăn chỗ ở, giúp đỡ cô gái đó học hết đại học đã là tận tình tận nghĩa.
Bọn họ trước khi tới đã quyết định xong tương lai của Thi Vưu Vưu, lúc này Lê Kính Hạc dùng giọng điệu của cấp trên nói với cấp dưới, nói: “Tôi tính toán mua lại căn phòng này đưa lại cho cô, cũng coi như báo đáp ân dưỡng dục nhiều năm nay của mẹ nuôi cô dành cho Mộng Nhiễm.
" “Tôi đã thuê được nhà mới, còn việc mấy người có mua lại căn phòng này hay không thì không liên quan tới tôi.
" Người nhà họ Lê nghĩ như thế nào, Thị Vưu Vưu cũng không để ý, biểu tình đạm mạc: “Tôi với Lê Mộng Nhiễm không thân, cũng không ân không oán, mấy người không cần phải có trách nhiệm gì với tôi, nếu mấy người thật lòng muốn tỏ vẻ biết ơn, vậy không bằng dùng danh nghĩa của mẹ nuôi tôi làm nhiều việc thiện đi.
"Thái độ của cô cực minh xác, không cần người nhà họ Lệ chiếu cố cùng hỗ trợ, Lê Mộng Nhiễm có thể tùy ý cùng ba mẹ ruột rời đi.
Nhưng bộ dạng lãnh đạm này của cô, ở trong mắt người nhà họ Lê lại thành lòng tham không đủ, cảm thấy bọn họ đưa chưa đủ nhiều.
.