Bình minh đến, ánh sáng mỏng manh len lỏi qua những con hẻm nhỏ chật hẹp của thành thị, chiếu sáng phòng ốc tối tăm.
Có tiếng gõ cửa, chỉ gõ hai cái, lúc sau không còn âm thanh nữa.
Người nằm trên giường mở mắt, đứng dậy mặc đồng phục trắng xanh rồi bước ra ngoài mở cửa.
Cánh cửa mở ra, thứ đầu tiên xông vào là mùi rượu nồng nặc.
Người gõ cửa dựa vào tường, áo sơ mi trên người nhăn nheo, đóng nửa vạt áo vào quần, dưới cằm râu ria thưa thớt, tóc tai cũng bù xù thành một đóng, lôi thôi đến mức ăn mày ở đống rác thấy hắn cũng phải nhường đường.
Giang Vu Tận dựa tường, còn có sức mỉm cười, đặt bình rượu trong tay xuống, vẫy tay nói: "Chào buổi sáng."
Giọng nói cũng khàn khàn sau nhiều năm uống rượu.
Cậu cười xong lại che miệng nôn khan, không chút nào để ý tới hình tượng.
Trần Cảnh vừa thay đồng phục lập tức lùi về sau một bước, sắc mặt không chút thay đổi hỏi: "Uống bao nhiêu rồi?"
Giang Vu Tận dựa tường đi vào, không trả lời mà còn trách móc đối phương: "Lúc mới đến đây cậu biết săn sóc người khác biết bao, còn bây giờ... ợ, lại trở nên thế này."
Cậu lần mò theo vách tường đi vào nhà, dùng nghị lực phi thường mà mở lên TV.
Cơ thể suy nhược nhưng vẫn có thể tự lẩm bẩm, còn có thể mở TV.
Trần Cảnh: "....."
Trần Cảnh đóng cửa, cười lạnh một tiếng.
"... Kể từ sau khi những người sống sót sau vụ mất tích ở khắp nơi quay về đến nay, thành phố đã thực hiện kế hoạch lần nữa tìm nơi định cư cho những người vị thành niên sống sót. Một nửa trong số đó đã trở về với gia đình, số còn lại được nhận nuôi bởi những gia đình hoặc cá nhân có điều kiện nuôi nấng được chính phủ phê duyệt, cũng được tạo điều kiện đến trường theo quy định pháp luật. Trước mắt, việc sắp xếp cho các vị thành niên quay trở về trường học cơ bản đã được thực hiện."
Bản tin buổi sáng đang chiếu trên TV, đây cũng là thời gian học sinh cấp ba như Trần Cảnh tranh thủ ăn cơm.
Giang Vu Tận nằm trên sô pha trở mình, người dẫn chương trình trong TV đã đổi sang bản tin khác.
Tin thứ hai nói về quận Đông* của thành phố A liên tục xuất hiện nhiều vụ nhân viên mất tích. Theo điều tra sơ bộ, nhân viên mất tích đều là người trưởng thành, đa số là cá nhân hoặc các phòng làm việc chuyên nhận các công việc thời vụ khác nhau. Trước mắt vẫn chưa có phương án phá giải, chỉ có thể nhắc nhở mọi người chú ý an toàn.
*Đại khái là quận nằm ở phía Đông thành phố A hoặc có thể quận này thật sự tên là Đông nhưng tui vẫn sẽ gọi tắt là quận Đông cho tiện.
Trần Cảnh ngồi bên bàn ngước mắt lên nhìn rồi lại gục đầu xuống. Cậu ta vội ăn mấy miếng cơm vào miệng rồi cầm cặp sách đứng dậy.
Cậu ta mở cửa cũng là lúc động tác gõ cửa của người đứng ngoài cửa chợt khựng lại giữa không trung, sau khi phản ứng thì chậm rãi rút tay về.
Người đứng ngoài cửa là một bà cô được chăm chút cẩn thận với những lọn tóc xoăn, chị ta nhìn vào bên trong, hơi do dự hỏi:
"Cho hỏi, ở đây có phải phòng làm việc Hoàng Hôn Đỏ không?"
Buổi tối không nhìn thấy nhưng sau khi bình minh ló dạng thì có thể nhìn thấy dòng chữ [Phòng làm việc Hoàng Hôn Đỏ] to đùng được dán ở ngoài cửa.
Người đang nằm trên sô pha hoàn toàn không có tinh thần làm việc, xua tay nói: "Không..."
Ánh mắt lạnh như băng lập tức nhằm vào lưng cậu. Trần Cảnh nhắc nhở: "Tiền điện tiền nước."
Giang Vu Tận lập tức ngồi thẳng dậy: "Đúng, đúng rồi."
Học sinh trung học đeo cặp lên lưng và rời đi, bà cô tóc xoăn bước chân vào trong phòng.
Giang Vu Tận rót một ly nước, đặt xuống trước mặt bà cô tóc xoăn: "Mời uống nước được cung cấp đặc biệt từ núi tuyết Ivester."
Ấm nước trong phòng bếp vẫn chưa kịp đóng lại, ánh nắng phản chiếu rất rõ ràng.
Bà cô nói: "Cảm ơn nước được cung cấp đặc biệt từ núi tuyết Ivester của cậu."
Giang Vu Tận mỉm cười gật đầu, ngồi vào ghế đối diện với bà cô.
"Chuyện là thế này. Tôi họ Hứa, cậu cứ gọi tôi chị Hứa* là được."
*Khúc này tui nên để là chị Hứa hay là Hứa tỷ hay hơn nhờ?
Chị Hứa uống một ngụm nước, lấy một bức ảnh và một tấm bản đồ nhỏ ra rồi nói: "Tôi đến để nhờ cậu tìm giúp tôi mèo nhà tôi."
Bức ảnh không hoàn chỉnh, bị thiếu mất một nửa, thoạt giống như bị mạnh mẽ xé rách nhưng vẫn có thể thấy rõ ràng chị Hứa và con mèo bò sữa của mình.
"Ý thức lãnh thổ của mèo nhà tôi rất mạnh, ngày thường thích chơi ở quanh nhà, không bao giờ bước ra khỏi chỗ ở một bước. Lúc trước tôi vẫn còn nghe thấy tiếng chuông đeo cổ của nó, chắc chắn nó còn ở chỗ này."
Giang Vu Tận tận lực kiềm chế cảm giác muốn ngáp, gật đầu phụ họa.
Chị Hứa nhìn vào mắt cậu, nói: "Tôi đang ở một quận phía Đông thành phố, cậu biết đó, gần đây... những phòng làm việc gần đó đều đóng cửa cả rồi, tôi thật sự không còn cách nào khác nên chỉ có thể đến đây thử vận may."
Dứt lời, chị ta lấy một cái hộp trong túi xách ra.
Mở hộp ra, bên trong là một viên ngọc trai lấp lánh cực lớn.
Chị ta nhét viên ngọc trai vào tay cậu, Giang Vu Tận vội vàng lót hai tờ khăn giấy vào tay.
"Tôi không có gì quý báu, hy vọng cậu có thể nhận cái này."
Chị ta nói là hy vọng nhưng tay lại dùng lực ấn chặt, hoàn toàn không cho cậu cơ hội từ chối.
"Tôi hỏi một câu cuối cùng." Vẻ mặt Giang Vu Tận bỗng nghiêm túc hẳn, nói: "Chị có trả tiền xe không?"
Bàn tay thu dọn đồ của chị Hứa khẽ khựng lại, sau đó khóe môi chị ta cong lên, giọng nói trở nên bén nhọn: "Trả."
Giang Vu Tận chống tay lên sô pha và đứng dậy.
Chị Hứa còn có công việc khác cần hoàn thành, ngồi xe rời đi trước, cậu phải tự bắt taxi đến địa điểm trên bản đồ.
Một căn nhà hai tầng, cậu sống ở tầng 2, thời điểm ra cửa nhân tiện còn chào hỏi chủ tiệm cắt tóc đang ngồi hút thuốc trước cửa hàng ở tầng dưới.
Chủ tiệm cắt tóc lịch sự đáp lại, còn hỏi thăm: "Ngươi còn chưa uống đến chết à?"
Giang Vu Tận thuận tay ngăn lại xe taxi, trước khi rời đi cười cười nói: "Ngươi cũng mau hút đến chết đi nha."
Đối phương không có hút chết, cậu cũng không uống chết, nhưng dựa theo tình huống sau khi lên xe, cậu khả năng sẽ say đến ngất ở trên xe.
Ferrari màu vàng một đường phóng hết tốc lực, Giang Vu Tận sau khi xuống xe đứng chống tay vào tường, chậm rãi ngồi xổm xuống và suy ngẫm về nhân sinh đời người.
Có lẽ bởi vì bản tin, trên đường quận Đông - nơi dân cư đông xếp thứ hai chỉ sau quận Bắc* - lại không có mấy người, thỉnh thoảng có vài người đi đường vội vội vàng vàng đi qua, ánh mắt không ngừng liếc nhìn xung quanh.
*Như ở trên, là chỉ quận nằm ở phía Bắc, vẫn là tên gọi tắt.
Mở to đôi mắt cá chết, Giang Vu Tận nhìn qua có vẻ chán đời, cậu ngồi xổm bên đường đón nhận vài ánh mắt phán xét của người khác.
Để không tạo thêm gánh nặng tâm lý không cần thiết cho người đi đường, đồng thời tránh việc cậu xuất hiện trên bản tin vào sáng mai, cậu đứng dậy rời đi.
Vị trí chị Hứa ra là ở gần đây.
Những đám mây trên trời từ từ di chuyển và tập hợp lại, khi chúng bay lên, khu vực xung quanh trở nên tối tăm.
Gió dừng lại và một tiếng chuông vang lên.
Âm thanh biến mất trong sân của một căn biệt thự.
Giang Vu Tận rất lịch sử gõ cửa.
Cửa không đóng, cậu nhẹ nhàng đẩy cửa bước vào, xuyên qua khe hở có thể thấy bên trong là một chiếc sân nhỏ đã đổ nát, không có gió, nhưng cửa biệt thự lại hé mở.
Dù nhìn thế nào đi nữa, cảnh tượng trước mắt đều quá quỷ dị, người bình thường có lẽ sẽ xoay người bỏ đi.
Nhưng Giang Vu Tận thì không, cậu đang rất rảnh rỗi, với lại cậu còn không quên phải tìm mèo.
Đẩy cửa sân ra, cậu lấy ra điện thoại di động, tiện thể ngáo một cái, rất có lịch sự hỏi:" Xin chào, có ai ở nhà không?"
Rõ ràng là không có.
Nói một câu "Quấy rầy rồi", Giang Vu Tận bước qua sân, nhấc chân đi vào căn biệt thự cũ nát.
Vừa bước vào, cánh cửa đang hé mở trong nháy mắt liền đóng lại, phát ra một âm thanh trầm đục.
Cậu dường như đang ở trong biệt thự, nhưng cũng giống như đang ở một nơi khác.
Nơi này không có ánh sáng, ánh sáng từ màn hình di động trở thành nguồn sáng duy nhất trong phòng.
Một tiếng động kì lạ vang lên, trước mặt cậu hiện lên một bóng đen, Giang Vu Tận cất đi điện thoại, hơi nghiêng người, áo sơ mi trắng phập phồng trong không trung.
Người ở trong bóng tối sửng sốt một chút bước ra, sau đó mò mẫn đến góc nơi Giang Vu Tận trốn.
Vừa bước vào cửa liền bị kéo chạy nước rút, lại đột ngột ngồi xổm xuống, dạ dày bị ép quay cuồng một trận trở nên cồn cào, Giang Vu Tận lại thong thả nhắm mắt.
Người bên cạnh thở hổn hển vài hơi, rồi hỏi cậu:" Sao cậu lại vào đây?"
Giang Vu Tận ôm bụng:" Tìm mèo, còn anh thì sao?"
"Tôi là Từ Cao, thành viên đội 3 của độ điều tra dị chủng đặc biệt, tôi đang điều tra sự kiện người dân ở quận phía Đông liên tục mất tích."
Từ Cao hơi cuối người, móc ra một khẩu súng, nói:" Ở đây rất nguy hiểm, một khi đã vào thì không thể thoát ra được, cậu đi theo sau lưng tôi và đừng có đi lung tung."
Vào vài năm trước không ai biết【 Dị chủng 】là gì, cho đến khi những người tự xưng là người bị cuốn vào trò chơi vô hạn trở về, khi đó từ này được dùng để chỉ những sinh vật quái dị ở trong trò chơi xuất hiện cùng với những người sống sót, dần dần được biết đến rộng rãi.
Giang Vu Tận đi về phía trước hai bước, thử dùng tay cửa nhưng nó vẫn không chút động đậy. Lúc này cậu mới gật đầu, chậm rãi đi theo sau Từ Cao.
Trong thời gian ngắn, cậu phát hiện ra trong quá trình điều tra Từ Cao đã đi theo người phụ nữ ở văn phòng vào biệt thự, kết quả người bỗng mất dấu. Sau đó anh ta phát hiện ở đây không có tín hiệu, vậy nên không thể liên lạc với thế giới bên ngoài. Đến cả cửa ra vào và cửa sổ đều là đồ trang trí, không thể phá được.
Mãi đến khi ra khỏi phòng, một luồng sáng đột ngột xuất hiện, đôi mắt không kịp thích ứng, Từ Cao bất giác nheo mắt lại theo bản năng.
Giang Vu Tận nhìn quanh một vòng.
Nơi bọn họ đang đứng là một cái phòng khách.