Sau Khi Trở Về Từ Trò Chơi Vô Hạn - Thời Kim

Chương 1: Dị chủng



Bình minh đến, ánh sáng mỏng manh len lỏi qua những con hẻm nhỏ chật hẹp của thành thị, chiếu sáng phòng ốc tối tăm.

Có tiếng gõ cửa, chỉ gõ hai cái, lúc sau không còn âm thanh nữa.

Người nằm trên giường mở mắt, đứng dậy mặc đồng phục trắng xanh rồi bước ra ngoài mở cửa.

Cánh cửa mở ra, thứ đầu tiên xông vào là mùi rượu nồng nặc.

Người gõ cửa dựa vào tường, áo sơ mi trên người nhăn nheo, đóng nửa vạt áo vào quần, dưới cằm râu ria thưa thớt, tóc tai cũng bù xù thành một đóng, lôi thôi đến mức ăn mày ở đống rác thấy hắn cũng phải nhường đường.

Giang Vu Tận dựa tường, còn có sức mỉm cười, đặt bình rượu trong tay xuống, vẫy tay nói: "Chào buổi sáng."

Giọng nói cũng khàn khàn sau nhiều năm uống rượu.

Cậu cười xong lại che miệng nôn khan, không chút nào để ý tới hình tượng.

Trần Cảnh vừa thay đồng phục lập tức lùi về sau một bước, sắc mặt không chút thay đổi hỏi: "Uống bao nhiêu rồi?"

Giang Vu Tận dựa tường đi vào, không trả lời mà còn trách móc đối phương: "Lúc mới đến đây cậu biết săn sóc người khác biết bao, còn bây giờ... ợ, lại trở nên thế này."

Cậu lần mò theo vách tường đi vào nhà, dùng nghị lực phi thường mà mở lên TV.

Cơ thể suy nhược nhưng vẫn có thể tự lẩm bẩm, còn có thể mở TV.

Trần Cảnh: "....."

Trần Cảnh đóng cửa, cười lạnh một tiếng.

"... Kể từ sau khi những người sống sót sau vụ mất tích ở khắp nơi quay về đến nay, thành phố đã thực hiện kế hoạch lần nữa tìm nơi định cư cho những người vị thành niên sống sót. Một nửa trong số đó đã trở về với gia đình, số còn lại được nhận nuôi bởi những gia đình hoặc cá nhân có điều kiện nuôi nấng được chính phủ phê duyệt, cũng được tạo điều kiện đến trường theo quy định pháp luật. Trước mắt, việc sắp xếp cho các vị thành niên quay trở về trường học cơ bản đã được thực hiện."

Bản tin buổi sáng đang chiếu trên TV, đây cũng là thời gian học sinh cấp ba như Trần Cảnh tranh thủ ăn cơm.

Giang Vu Tận nằm trên sô pha trở mình, người dẫn chương trình trong TV đã đổi sang bản tin khác.

Tin thứ hai nói về quận Đông* của thành phố A liên tục xuất hiện nhiều vụ nhân viên mất tích. Theo điều tra sơ bộ, nhân viên mất tích đều là người trưởng thành, đa số là cá nhân hoặc các phòng làm việc chuyên nhận các công việc thời vụ khác nhau. Trước mắt vẫn chưa có phương án phá giải, chỉ có thể nhắc nhở mọi người chú ý an toàn.

*Đại khái là quận nằm ở phía Đông thành phố A hoặc có thể quận này thật sự tên là Đông nhưng tui vẫn sẽ gọi tắt là quận Đông cho tiện.

Trần Cảnh ngồi bên bàn ngước mắt lên nhìn rồi lại gục đầu xuống. Cậu ta vội ăn mấy miếng cơm vào miệng rồi cầm cặp sách đứng dậy.

Cậu ta mở cửa cũng là lúc động tác gõ cửa của người đứng ngoài cửa chợt khựng lại giữa không trung, sau khi phản ứng thì chậm rãi rút tay về.

Người đứng ngoài cửa là một bà cô được chăm chút cẩn thận với những lọn tóc xoăn, chị ta nhìn vào bên trong, hơi do dự hỏi:

"Cho hỏi, ở đây có phải phòng làm việc Hoàng Hôn Đỏ không?"

Buổi tối không nhìn thấy nhưng sau khi bình minh ló dạng thì có thể nhìn thấy dòng chữ [Phòng làm việc Hoàng Hôn Đỏ] to đùng được dán ở ngoài cửa.

Người đang nằm trên sô pha hoàn toàn không có tinh thần làm việc, xua tay nói: "Không..."

Ánh mắt lạnh như băng lập tức nhằm vào lưng cậu. Trần Cảnh nhắc nhở: "Tiền điện tiền nước."

Giang Vu Tận lập tức ngồi thẳng dậy: "Đúng, đúng rồi."

Học sinh trung học đeo cặp lên lưng và rời đi, bà cô tóc xoăn bước chân vào trong phòng.

Giang Vu Tận rót một ly nước, đặt xuống trước mặt bà cô tóc xoăn: "Mời uống nước được cung cấp đặc biệt từ núi tuyết Ivester."

Ấm nước trong phòng bếp vẫn chưa kịp đóng lại, ánh nắng phản chiếu rất rõ ràng.

Bà cô nói: "Cảm ơn nước được cung cấp đặc biệt từ núi tuyết Ivester của cậu."

Giang Vu Tận mỉm cười gật đầu, ngồi vào ghế đối diện với bà cô.

"Chuyện là thế này. Tôi họ Hứa, cậu cứ gọi tôi chị Hứa* là được."

*Khúc này tui nên để là chị Hứa hay là Hứa tỷ hay hơn nhờ?

Chị Hứa uống một ngụm nước, lấy một bức ảnh và một tấm bản đồ nhỏ ra rồi nói: "Tôi đến để nhờ cậu tìm giúp tôi mèo nhà tôi."

Bức ảnh không hoàn chỉnh, bị thiếu mất một nửa, thoạt giống như bị mạnh mẽ xé rách nhưng vẫn có thể thấy rõ ràng chị Hứa và con mèo bò sữa của mình.

"Ý thức lãnh thổ của mèo nhà tôi rất mạnh, ngày thường thích chơi ở quanh nhà, không bao giờ bước ra khỏi chỗ ở một bước. Lúc trước tôi vẫn còn nghe thấy tiếng chuông đeo cổ của nó, chắc chắn nó còn ở chỗ này."

Giang Vu Tận tận lực kiềm chế cảm giác muốn ngáp, gật đầu phụ họa.

Chị Hứa nhìn vào mắt cậu, nói: "Tôi đang ở một quận phía Đông thành phố, cậu biết đó, gần đây... những phòng làm việc gần đó đều đóng cửa cả rồi, tôi thật sự không còn cách nào khác nên chỉ có thể đến đây thử vận may."

Dứt lời, chị ta lấy một cái hộp trong túi xách ra.

Mở hộp ra, bên trong là một viên ngọc trai lấp lánh cực lớn.

Chị ta nhét viên ngọc trai vào tay cậu, Giang Vu Tận vội vàng lót hai tờ khăn giấy vào tay.

"Tôi không có gì quý báu, hy vọng cậu có thể nhận cái này."

Chị ta nói là hy vọng nhưng tay lại dùng lực ấn chặt, hoàn toàn không cho cậu cơ hội từ chối.

"Tôi hỏi một câu cuối cùng." Vẻ mặt Giang Vu Tận bỗng nghiêm túc hẳn, nói: "Chị có trả tiền xe không?"

Bàn tay thu dọn đồ của chị Hứa khẽ khựng lại, sau đó khóe môi chị ta cong lên, giọng nói trở nên bén nhọn: "Trả."

Giang Vu Tận chống tay lên sô pha và đứng dậy.

Chị Hứa còn có công việc khác cần hoàn thành, ngồi xe rời đi trước, cậu phải tự bắt taxi đến địa điểm trên bản đồ.

Một căn nhà hai tầng, cậu sống ở tầng 2, thời điểm ra cửa nhân tiện còn chào hỏi chủ tiệm cắt tóc đang ngồi hút thuốc trước cửa hàng ở tầng dưới.

Chủ tiệm cắt tóc lịch sự đáp lại, còn hỏi thăm: "Ngươi còn chưa uống đến chết à?"

Giang Vu Tận thuận tay ngăn lại xe taxi, trước khi rời đi cười cười nói: "Ngươi cũng mau hút đến chết đi nha."

Đối phương không có hút chết, cậu cũng không uống chết, nhưng dựa theo tình huống sau khi lên xe, cậu khả năng sẽ say đến ngất ở trên xe.

Ferrari màu vàng một đường phóng hết tốc lực, Giang Vu Tận sau khi xuống xe đứng chống tay vào tường, chậm rãi ngồi xổm xuống và suy ngẫm về nhân sinh đời người.

Có lẽ bởi vì bản tin, trên đường quận Đông - nơi dân cư đông xếp thứ hai chỉ sau quận Bắc* - lại không có mấy người, thỉnh thoảng có vài người đi đường vội vội vàng vàng đi qua, ánh mắt không ngừng liếc nhìn xung quanh.

*Như ở trên, là chỉ quận nằm ở phía Bắc, vẫn là tên gọi tắt.

Mở to đôi mắt cá chết, Giang Vu Tận nhìn qua có vẻ chán đời, cậu ngồi xổm bên đường đón nhận vài ánh mắt phán xét của người khác.

Để không tạo thêm gánh nặng tâm lý không cần thiết cho người đi đường, đồng thời tránh việc cậu xuất hiện trên bản tin vào sáng mai, cậu đứng dậy rời đi.

Vị trí chị Hứa ra là ở gần đây.

Những đám mây trên trời từ từ di chuyển và tập hợp lại, khi chúng bay lên, khu vực xung quanh trở nên tối tăm.

Gió dừng lại và một tiếng chuông vang lên.

Âm thanh biến mất trong sân của một căn biệt thự.

Giang Vu Tận rất lịch sử gõ cửa.

Cửa không đóng, cậu nhẹ nhàng đẩy cửa bước vào, xuyên qua khe hở có thể thấy bên trong là một chiếc sân nhỏ đã đổ nát, không có gió, nhưng cửa biệt thự lại hé mở.

Dù nhìn thế nào đi nữa, cảnh tượng trước mắt đều quá quỷ dị, người bình thường có lẽ sẽ xoay người bỏ đi.

Nhưng Giang Vu Tận thì không, cậu đang rất rảnh rỗi, với lại cậu còn không quên phải tìm mèo.

Đẩy cửa sân ra, cậu lấy ra điện thoại di động, tiện thể ngáo một cái, rất có lịch sự hỏi:" Xin chào, có ai ở nhà không?"

Rõ ràng là không có.

Nói một câu "Quấy rầy rồi", Giang Vu Tận bước qua sân, nhấc chân đi vào căn biệt thự cũ nát.

Vừa bước vào, cánh cửa đang hé mở trong nháy mắt liền đóng lại, phát ra một âm thanh trầm đục.

Cậu dường như đang ở trong biệt thự, nhưng cũng giống như đang ở một nơi khác.

Nơi này không có ánh sáng, ánh sáng từ màn hình di động trở thành nguồn sáng duy nhất trong phòng.

Một tiếng động kì lạ vang lên, trước mặt cậu hiện lên một bóng đen, Giang Vu Tận cất đi điện thoại, hơi nghiêng người, áo sơ mi trắng phập phồng trong không trung.

Người ở trong bóng tối sửng sốt một chút bước ra, sau đó mò mẫn đến góc nơi Giang Vu Tận trốn.

Vừa bước vào cửa liền bị kéo chạy nước rút, lại đột ngột ngồi xổm xuống, dạ dày bị ép quay cuồng một trận trở nên cồn cào, Giang Vu Tận lại thong thả nhắm mắt.

Người bên cạnh thở hổn hển vài hơi, rồi hỏi cậu:" Sao cậu lại vào đây?"

Giang Vu Tận ôm bụng:" Tìm mèo, còn anh thì sao?"

"Tôi là Từ Cao, thành viên đội 3 của độ điều tra dị chủng đặc biệt, tôi đang điều tra sự kiện người dân ở quận phía Đông liên tục mất tích."

Từ Cao hơi cuối người, móc ra một khẩu súng, nói:" Ở đây rất nguy hiểm, một khi đã vào thì không thể thoát ra được, cậu đi theo sau lưng tôi và đừng có đi lung tung."

Vào vài năm trước không ai biết【 Dị chủng 】là gì, cho đến khi những người tự xưng là người bị cuốn vào trò chơi vô hạn trở về, khi đó từ này được dùng để chỉ những sinh vật quái dị ở trong trò chơi xuất hiện cùng với những người sống sót, dần dần được biết đến rộng rãi.

Giang Vu Tận đi về phía trước hai bước, thử dùng tay cửa nhưng nó vẫn không chút động đậy. Lúc này cậu mới gật đầu, chậm rãi đi theo sau Từ Cao.

Trong thời gian ngắn, cậu phát hiện ra trong quá trình điều tra Từ Cao đã đi theo người phụ nữ ở văn phòng vào biệt thự, kết quả người bỗng mất dấu. Sau đó anh ta phát hiện ở đây không có tín hiệu, vậy nên không thể liên lạc với thế giới bên ngoài. Đến cả cửa ra vào và cửa sổ đều là đồ trang trí, không thể phá được.

Mãi đến khi ra khỏi phòng, một luồng sáng đột ngột xuất hiện, đôi mắt không kịp thích ứng, Từ Cao bất giác nheo mắt lại theo bản năng.

Giang Vu Tận nhìn quanh một vòng.

Nơi bọn họ đang đứng là một cái phòng khách.


Có vẻ như đã không có người nào sống ở đây một khoảng thời gian, đồ đạc bám đầy bụi bặm, trên sàn có những khối hình xếp gỗ rải rác, vài quả bóng cao su nhỏ gần tấm rèm được kéo nửa chừng.

Từ Cao cầm súng, thận trọng quan sát xung quanh, Giang Vu Tận chắp tay sau lưng, cúi thấp người nhìn mấy bức ảnh bám đầy bụi trên kệ.

Từ Cao đi tới, lau đi bụi bám trên ảnh rồi cũng nhìn qua.

Nhìn giống như một bức ảnh gia đình, trong ảnh có một người phụ nữ tóc xoăn ôm mèo con đang nằm trong lòng, đứng cạnh là một cậu bé, thoạt nhìn trông thật ngoan ngoãn, đáng yêu.

Giang Vu Tận giới thiệu:" Đây là người thuê tôi, và đây là con mèo mà tôi đang tìm."

Phần ảnh còn thiếu mà chị Hứa cho cậu xem thì ra chính là cậu bé trên đó.

Từ Cao lông mày khẽ động, hắn hơi quay đầu, lại chú ý đến một bên ghế sô pha có vết móng vuốt lớn, nhìn rất ghê người.

Trước khi anh ta kịp ngăn cản, Giang Vu Tận đã nhìn qua bên này.

Bông đệm trên sô pha tràn ra từ chỗ bị cào rách, những dấu vết màu đỏ sẫm loang lổ, vấy bẩn một mảng lớn diện tích trên chiếc ghế sô pha màu nâu. Bên cạnh còn có những thứ giống như mảnh vụn lớn nhỏ, mùi hăng nồng nhưng ít nhất chất lòng đã đông đặc lại tốt hơn nó khi mới được tạo ra.

Mí mắt rũ xuống của Giang Vu Tận dần dần nâng lên.

"Đây không phải là..." Từ Cao đứng chắn trước mặt cậu và cố gắng trấn an "Cậu trước tiên đừng..."

Giang Vu Tận nhướng mi, cau mày:"Sốt cà chua vương vãi khắp nơi, thật không được sạch sẽ."

Vừa mở miệng chính là công dân có ý thức cực cao.

Cậu nhìn về phía Từ Cao, còn hỏi một câu:"Đúng không?"

"......"

Từ Cao gật đầu: "Đúng vậy."

Anh ta mang theo Giang Vu Tận cẩn thận di chuyển đến một nơi khác.

Nơi này vẫn không có người anh ta đang tìm.

Căn phòng không quá sáng sủa như phòng khách nhưng vẫn có chút ánh sáng, đủ để có thể thấy rõ đồ đạc bên trong.

Nơi này là một phòng dành cho trẻ em với những bức tường màu xanh lam, trên sàn trải một tấm thảm lông dày, trên thảm còn có nhiều món đồ chơi khác nhau, trông rất ấm áp.

Có lẽ thứ duy nhất không hài hòa trong phòng là chiếc bàn cạnh cửa sổ. Trên chiếc ghế dựa bị đổ ngã có những dấu vết đỏ sậm, cuốn sách đang mở trên ban cũng bị nhàu nát.

Từ Cao cầm khẩu súng cảnh giác, với tư cách một người công dân nhiệt tình - Giang Vu Tận đã giúp nhặt cuốn vở lên, mở ra đọc nội dung trong đó.

Đây hẳn là cuốn nhật ký của một đứa trẻ, chữ "Hứa Thông" được viết cẩn thận trên trang bìa, nét chữ vẫn còn rất non nớt.

【Ngày 6 tháng 5 năm 2030, Mi Mi cũng mất tích sau khi bố biến mất, mẹ trông rất buồn】

【Ngày 7 tháng 5 năm 2030, mẹ mua cho mình một quả bóng cao su nhỏ mới, nhưng hôm nay trời mưa mình chỉ có thể chơi ở trong nhà】

Nhật ký cũng chỉ có mấy dòng, sau đó là một khoảng trang giấy trống lớn, lật vài lần đến gần cuối nhật ký mới xuất hiện thêm nội dung mới

【Ngày 9 tháng 4 năm 2032, Mi Mi đã trở về, mình và mẹ vui lắm nhưng nó lại cứ không ăn gì, chúng tôi đều rất lo lắng】

【Ngày 10 tháng 4 năm 2023, hôm nay mẹ không ở nhà, Mi Mi lại vẫn không chịu ăn cơm. Mình nghe thấy tiếng nó đi xuống lầu rồi, lát sau lại nói tiếp】

Cuốn nhật ký đột ngột kết thúc vào ngày 10 tháng 4. Tờ giấy bị nhàu nát, như thể có ai đó đã cố vò nát, và cũng không có gì phía sau nữa.

Căn phòng chìm vào im lặng trong giây lát.

Từ Cao trầm mặt một lúc mới nói:"Đây là căn phòng cuối cùng của tầng một, tôi đã đi hết tầng này rồi. Hiện tại cậu ở yên đây, đừng đi lung tung, tôi lên tầng trên xem thử." Vu Tận đặt cuốn nhật ký về chỗ cũ rồi gục đầu xuống bàn.

Từ Cao rời khỏi phòng và đi lên cầu thang.

Cầu thang được trải một lớp thảm, đi lên cũng không có phát ra âm thanh, sau khi rẽ vào một góc, anh ta nghe thấy một thanh nhỏ.

Giống như... tiếng nhai.

Từ Cao chậm rãi đi trong hành lang tối tăm, vừa bước lên mấy bậc thang cuối thì đột nhiên giẫm phải thứ gì đó. Lúc trượt chân, một chiếc lon va đập vào tường phát ra âm thanh, thậm chí còn vang vọng trong cả một hành lang trống trãi.

Anh ta lập tức đổ mồ hôi lạnh.

Tiếng nhai cũng dừng lại.

Theo sau âm thanh của một vật nặng rơi xuống đất, toàn bộ không gian trở nên yên tĩnh.

Hành lang tối om, nhưng tầng 2 lại có một chút ánh sáng len lỏi, anh ta có thể nhìn thấy rõ ràng một bóng đen đang di chuyển ở trước cửa căn phòng cuối hành lang.

"Meo--"

Một con mèo bước ra khỏi cửa, giống hệt chú mèo trong ảnh, khi di chuyển cũng phát ra tiếng chuông.

"Phù--"

Từ Cao thả lỏng cảnh giác đang căng chặt, thở ra một hơi.

Con mèo nghiêng đầu nhìn anh ta, nó giơ móng vuốt lên--

Một đống thịt lớn không thể diễn tả được thay thế con mèo vô hại, mùi máu tanh nồng cũng tỏa ra khắp nơi.

Trong đống thịt dính đầy những con mắt thâm trầm, khi mọi ánh mắt đổ dồn về phía anh ta, một cảm giác khó tả bỗng dâng lên.

Từ Cao run rẩy giơ lên khẩu súng.

Một dải thịt dài trông giống như một chiếc đuôi xuất hiện trong đống thịt, nhanh chóng lao về phía anh ta. Từ Cao quay người lại để tránh nhưng một "cái đuôi" khác đột ngột lao tới với tốc độ mà mắt người thường khó có thể nhìn thấy. Cây súng cũng bị đá văng ra xa, phát ra âm thanh chói tai, anh ta cũng bị đánh ngã, sau đó lăn xuống vài bậc cầu thang.

Đống thịt gần đến nỗi mỗi khi mở miệng, anh ta thậm chí có thể trông thấy cặn thịt bên kẽ răng và ngửi thấy mùi hôi thối đến mức kinh tởm từ bên trong trực tiếp xông ra.

Từ Cao không dám nhìn về phía sau nữa, lông gà lông vịt trực tiếp nổi lên khắp người, hai chân vốn đã mềm nhũn nay lại không còn chút sức lực, tuy vậy, anh ta vẫn cố gắng lê thân mình trên mặt đất, duỗi người ra, tay cố gắng với lấy khẩu súng đã bị đá văng ra xa.

Ngay cả khi không nhìn lại, anh ta vẫn có thể cảm thấy ớn lạnh từ phía sau đầu.

Đây là lần đầu tiên anh ta trực tiếp cảm nhận được cảm giác tử vong mạnh mẽ, anh ta vươn tay vô ích hướng về khẩu súng, phía sau lại có một mùi hương hôi thối thổi tới, Từ Cao hai mắt trợn to kinh sợ.

"Bang----"

Một tiếng súng vang lên trong bóng tối, như thể nó đang nổ ngay bên tai.

Cơn đau dữ dội trong tưởng tượng đã không đến, thay vào đó là âm thanh như tiếng khóc của trẻ con đâm vào màng nhĩ anh ta.

Đôi mắt Từ Cao ngước lên, người đàn ông đứng đầu cầu thang đang cầm súng, ngón tay vẫn đang đặt trên cò súng, mí mắt vẫn như cũ rũ xuống, nhìn chằm chằm anh ta.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.