Ở giữa sườn núi.
Cô gái tóc ngắn nhìn từ đường chìm trong biển lửa, chú ý đến ánh sáng của đèn pin đang dần len lỏi lên núi, liền lập tức lui vào khu rừng tối tăm, lặng lẽ lắng nghe cuộc trò chuyện của thôn dân.
Đứng trong rừng một lúc, đến khi người dân trong thôn chạy đến ngày một đông, cô gái quay người đi, trở lại khu rừng phía sau núi.
Tới nơi tụ họp, Trần Cảnh đã đứng sẵn ở đó, khi thấy cô, cậu ta nói:"Khu gần đây không có dấu vết của dị chủng."
Hôm qua bọn họ đã đến thôn này, còn ở nhờ tại một nhà thôn dân. Hỏi thăm thôn dân một vòng, không có tin tức nào về Lưu Thừa đã đến đây vài ngày trước. Nhưng bọn họ lại phát hiện ra rằng thôn dân ở đây tin vào một vị thần không rõ nguồn gốc, máu chưa kịp khô cùng tóc người cũng được tìm thấy trong từ đường. Sau đó bọn họ nhanh chóng rời khỏi nhà thôn dân này và lân trốn vào rừng.
Khi đến nơi, tài xế nói với họ rằng gần đây vùng núi rộng lớn này có vài ngôi làng khá kỳ dị, có vài người đã mất tích ở đó, chủ nhân của đống tóc có thể là những người mất tích đó.
Mọi chuyện quá kỳ lạ, rất có thể có dị chủng. Nhưng họ đã tìm kiếm kỹ ở những khu vực quanh đây và vẫn không tìm thấy dấu vết nào của dị chủng.
"Thôn dân đều đã tập trung ở từ đường. Trong thôn hiện tại không có người, tối nay chúng ta phải tìm được Lưu Thừa."
Trần Cảnh nói xong, cô gái liền nhảy từ trên cây xuống nói:"Tôi nghe thôn dân nói ở từ đường. Hai ngày tới sẽ có lễ tế, và có vật tế lễ. Theo mô tả của họ, khả năng cao vật tế sẽ là Lưu Thừa."
Khó trách sau khi đối phương có tin tức về việc đến thôn Tùng Sơn sau đó lại không có tin tức gì. Lưu Thừa mặc dù kiếm tiền bằng cách không có lương tâm, nhưng anh ta vẫn sẽ tuân thủ quy tắc của một con buôn, sau khi đã hẹn ngày giao dịch với bọn họ sẽ không dễ dàng thay đổi ý định, nếu anh ta không xuất hiện như đã hẹn thì chỉ có nghĩa là đã xảy ra chuyện gì đó.
Không ai có thể trốn trong từ đường hoặc rừng rậm, khả năng duy nhất là Lưu Thừa đã trốn trong thôn.
Gió đêm thổi qua trong rừng cây, lá cây trên mặt đất bị gió thổi bay xào xạc, thổi lên cả khuôn mặt của tiểu béo vừa chạy tới.
Tiểu Bàn dựa vào gốc cây hít một hơi nói:"Từ Đồng đã đến từ đường, thôn dân cũng đã rời đi hết, nếu muốn tìm người thì phải tìm ngay bây giờ."
___
Tại tầng hai.
Lưu Thừa cố gắng vặn vẹo, nhưng anh ta chỉ có thể mở to mắt nhìn Giang Vu Tận càng ngày càng đến gần mình.
Người trước mặt đã thay đổi rất nhiều, khác hẳn với những gì anh ta nhớ, toàn thân khí thế đều đã thu lại, mái tóc đen dài quá mức che đi gần hết lông mày, trông an tĩnh và cũng thật bình thường, giống như sự tồn tại không quan trọng, hay gặp nhất trong đám đông.
Giọng nói của cậu khàn khàn, khi nói giọng điệu cũng tùy ý, thản nhiên, cả người cậu ta gần như đã hoàn toàn thay đổi, giống như triệt để biến thành con người khác, rất khó để liên tưởng cậu với 【001】 trong trò chơi lại với nhau.
Giang Vu Tận đi đến chỗ Lưu Thừa và ngồi xổm xuống, cậu đặt hai tay lên đầu gối, ngồi xổm xuống một cách tùy ý, cậu cau mày nhìn người trên mặt đất và nói:"Tôi đã chào anh rồi, sao anh không chào lại?"
Lưu Thừa đang bị bịt miệng:"..."
Như vừa mới phát hiện ra trong miệng đối phương có cái gì đó bịt miệng, Giang Vu Tận tựa như sửng sốt một lát, sau liền đưa tay giúp gỡ ra.
"Hô-- hô---"
Lưu Thừa cuối cùng cũng được tiếp xúc với không khí trong lành, anh ta thở dốc, mặc dù biết bây giờ là thời điểm tốt nhất để kêu cứu nhưng anh ta không dám phát ra âm thanh lớn, chỉ có thể nhỏ giọng hỏi: "Cậu tới đây làm gì?"
Anh ta lại tiếp tục hỏi: "Sao cậu biết tôi ở đây?"
Cho đến lúc này, anh ta vẫn giữ tin tức theo thói quen.
Giang Vu Tận không trả lời bất kỳ câu hỏi nào của anh ta, chỉ cụp mắt xuống hỏi:"Anh đã bán thông tin của tôi cho ai?"
Giọng điệu và thái độ của cậu vẫn không thay đổi, nhưng không khí xung quanh dường như đã lạnh hơn. Lưu Thừa kêu lên một tiếng, người run rẩy, nhưng miệng lại không thốt ra được lời nào.
Là một người thương nhân, anh ta vẫn luôn tuân thủ nguyên tắc cơ bản là không tiết lộ thông tin khách hàng của mình.
Giang Vu Tận gửi đến anh ta một lời chúc phúc, đứng dậy và đi vòng quanh nửa vòng trên tầng hai. Tầng hai rõ ràng là bị bỏ hoang, trên mặt đất đâu đâu cũng là một lớp bụi dày đặc, mùn cưa do đống củi để lại, còn có chất lỏng của mấy con chuột.
Cậu tìm thấy một hộp dụng cụ bị bỏ lại trên một chiếc bàn gỗ chứ đầy những dụng cụ đã bị rỉ sét.
Giang Vu Tận tìm thấy một vài chiếc đi và một cái tua vít nhỏ, rồi quay lại dưới ánh mắt khó tin của Lưu Thừa.
Lưu Thừa chỉ có thể nhìn cậu lần nữa ngồi xổm xuống, nắm lấy tay mình.
Chiếc đinh rỉ sét lơ lửng phía trên móng sau được ấn dần xuống, xuyên thẳng qua lớp móng mỏng, cố định trên móng một góc đầy tinh tế.
Giang Vu Tận không nói nhiều lời vô nghĩa, cậu chỉ giơ tua vít lên và trực tiếp đập thẳng xuống.
"Lục Đông Thành!"
Lưu Thừa cuối cùng cũng lên tiếng ngay trước khi chiếc tua vít chạm vào chiếc đinh.
Lồng ngực anh ta phập phồng, ánh mắt liếc nhìn chiếc tua vít đang lơ lửng ngay phía trên chiếc đinh, đồng tử co rút, thở hổn hển: "Tôi đã bán nó cho Lục Đông Thành!"
Anh ta có đạo đức nghề nghiệp nhưng không nhiều.
Thư mời cậu nhận được trước đó cũng có chữ ký của Lục Đông Thành, tên rất trùng khớp.
"Vậy," Giang Vu Tận hỏi, tay cần chiếc tua vít xoay xoay vài vòng. "Còn ai nữa?"
"Không còn nữa!"
Giọng nói của Lưu Thừa đã run run, "Mặc dù có rất nhiều người đến hỏi thăm nhưng anh ta là người duy nhất có thể mua được thông tin của cậu."
Giang Vu Tận giống như nghĩ tới cái gì, lông mày hơi chuyển động, hỏi:"Anh bán cho anh ta bao nhiêu tiền."
Lưu Thành liếc cậu một cái, sau đó nói: "Một trăm triệu*."
*Ở đây là một trăm triệu NDT là khoảng 335.939.186.000 Đồng (335 tỉ) tiền Việt tính theo tỉ giá lúc đăng chương.
Giang Vu Tận xoay xoay tua vít trên tay, Lưu Thừa sợ đến mức thở hổn hển.
"Vậy tiền đâu?"
Lưu Thừa nói: "Tôi dùng nó để mua những tin tức khác."
"..."
Trong một chốc im lặng, anh ta mơ hồ cảm thấy người trước mặt dường như muốn giết anh ta hơn bao giờ hết.
Bàn tay anh ta vô thức co giật, anh ta liền đem những tin tức còn lại nói ra: "Vẫn có người muốn trao đổi thông tin của cậu với tôi... nhưng chúng tôi còn chưa kịp trao đổi."
Trước đó anh ta đã liên hệ với một người mua đang nắm giữ thông tin anh ta muốn để trao đổi. Sau khi biết được Từ Đồng Quy đang tìm mình, anh ta liền trốn vào thôn này. Ai ngờ sau khi nói xong địa chỉ cho bên kia, anh ta còn chưa kịp thấy bộ dáng của đối phương đã bị một dị chủng không rõ danh tính tấn công, khi nghe tiếng động, tỉnh dậy đã ở nơi này, còn nghe thấy thôn dân ở đây bàn bạc khi nào nên đưa anh ta lên tế đàn, phần lớn thời gian còn lại đều chỉ nghe thấy tiếng đánh bài dưới lầu.
Dù tình trạng của bản thân đang không ổn lắm nhưng anh ta vẫn cảm thấy người dân ở đây chơi bài poker rất tệ.
Hôm nay cuối cùng anh ta cũng nghe được một giọng nói kỳ lạ khác, đoán rằng có thể là khách đến tìm mình nên đã cố gắng phát ra âm thanh, nhưng không ngờ lại là một sát thần.
Giang Vu Tận cụp mắt xuống: "Thật sao?"
Ở ven đường phía dưới tầng dưới, ba người đã tìm kiếm khắp ngôi làng gặp nhau trước một ngôi nhà và khẽ lắc đầu.