Trò khôi hài chặn người trên đường kết thúc bằng việc có người bị cắt lưỡi ngay trên đường.
Động thủ cực kỳ nhanh gọn, vô ảnh vô tung, cũng chỉ nghe một tiếng hét thảm, nửa đầu lưỡi người đó rơi xuống đất, miệng người nọ đầy máu.
Cảnh tượng đáng sợ như vậy, đến mức bá tánh xem náo nhiệt cũng không dám nhìn, chạy tứ tán.
Các đối thủ cạnh tranh với gã ta đều tái mặt bỏ chạy ngay lập tức, sợ mình cũng sẽ bị như vậy.
Lâm Hành Chi ở trên xe ngựa, cũng không nhìn thấy cảnh tượng đẫm máu này, sau đó y muốn xem lại bị Thạch Nghiên ngăn cản, chỉ mời y ngồi xuống: “Thiếu gia, là chính miệng gã ta lớn lên không phát triển đàng hoàng, xứng đáng bị cắt đầu lưỡi, người đừng động, ta đi tìm người đưa gã ta đi y quán.”
Thạch Nghiên rất không cao hứng, người này mắng thiếu gia nhà cậu ta là hồ ly tinh câu dẫn Lệ vương điện hạ, mắng lão gia của cậu ta ở biên quan còn thiếu gia thì ở nhà ức hiếp bá tánh, chụp mũ lung tung. Loại ngu như vậy còn muốn cưới thiếu gia nhà cậu ta, đúng là cứt chó đại mộng.
Nếu là Thạch Mặc đã trở lại, cậu ta nhất định phải để Thạch Mặc cắt đầu lưỡi kẻ này bằm cho chó ăn!
Mà hiện tại, mặc kệ đầu lưỡi này là do ai cắt, Thạch Nghiên cũng muốn cảm ơn đối phương.
Lâm Hành Chi cũng đoán được đó là bút tích của ai, dù sao hồng y mỹ nhân không phải chỉ đến để uống trà.
Mà giờ phút này hồng y mỹ nhân đang tức giận, tách trà trên tay bị niết mạnh, Nam Hành và hai người còn lại nhìn từ phía sau, mặt lộ vẻ lo lắng.
Cuối cùng Thập Nguyệt thấp giọng dò hỏi Nam Tinh:" Cắt lưỡi thôi có phải quá nhẹ không? Hay là ta đi bổ cổ tên đó? "
Nam Tinh trừng hắn ta, “Câm miệng, bất quá chỉ là kẻ khua môi múa mép, không đáng giá để Vương gia nổi giận.”
Nam Tinh biết rõ, Vương gia đây là đang tức giận với chính mình.
Để Vương phi chịu ủy khuất, cố tình hắn còn không thể trực tiếp ra mặt bảo vệ Vương phi.
Nam Tinh nhìn xuống cửa sổ, thấy xe ngựa phủ tướng quân di chuyển, lập tức nhắc nhở Sở Chiêu:" Vương gia, Vương phi sắp về phủ, hôm nay nghe được những lời đó có lẽ Vương phi sẽ cảm thấy khó chịu.Vương gia nếu không……”
“Phanh!” Nam Tinh nói còn chưa dứt lời, liền nhìn thấy chén trà ở trên bàn vỡ vụn, người cầm chén trà đã không thấy.
Nam Tinh nhẹ nhàng thở ra, Thập Nguyệt lộ ra vẻ mặt hâm mộ, “Công phu của Vương gia lại tiến bộ rồi.”
Nam Tinh không muốn nói gì thêm với tên ngốc này, thả bạc vụn ở trên bàn, xoay người ra cửa.
Thập Nguyệt lưu luyến nhìn những mảnh vỡ của chén trà, sau đó mới chạy theo.
……
Tướng quân phủ
Lâm gia nhận được tin Lâm Hành Chi bị chặn trên đường, Lâm Hành Chi vừa về đến nhà, đại ca y đã cầm theo đao cưỡi ngựa, trông như định đi chém người.
Lâm Hành Chi chạy nhanh xuống xe ngựa chứng minh chính mình không có chuyện gì, Lâm Tu mắt lộ ra hoài nghi, “Thật không có việc gì?”
"Không phải nói có người ép đệ bái đường thành thân ngay trên phố sao?"
Lâm Hành Chi: “……” Luận người truyền nhân đáng sợ.
Chuyện này còn chưa xong, Lâm Hành Chi mới vừa giải thích cùng đại ca, liền nhìn thấy mẹ mình mặc quần áo của nam nhân, cầm kiếm đi ra.
Lâm Hành Chi hai bước chạy đến trước mặt mẹ, vội vội vàng vàng nói, “Mẹ, con đã trở về, cũng không có việc gì……”
Chu thị liếc y một cái, “Nhìn ra, con không có việc gì.”
Lâm Hành Chi chỉ vào kiếm trong tay bà, “Cái này……”
Chu thị rút kiếm ra khỏi vỏ, trừng mắt nói, “Không liên quan gì đến con, ta muốn xem tên khốn nào dám nói xấu nam nhân của ta, lão nương băm hắn!”
Kiếm Chu phu nhân vung lên, con sư tử đá bên cạnh bị chặt thành từng khúc.
Lâm Hành Chi yên lặng lui ra phía sau, là y không nhận rõ chính mình, tự mình đa tình.
Trước khi đi chém người, Chu phu nhân cũng có chút để ý con trai mình, “Nếu đã trở lại vậy vào đi thôi, để phòng bếp hầm một chén canh sâm cho con, giảm bớt kinh sợ.”
Sau đó liền lên ngựa mà hạ nhân dắt tới, rời đi.
Lâm Hành Chi xoay người nhìn đại ca, “Đại ca, ca..…”
Đại ca cũng không chậm chút nào, cưỡi ngựa đuổi theo bà, chỉ để lại cho Lâm Hành Chi một câu: "Hành Chi, đại ca và mẫu thân cùng nhau đi xem một chút."
Lâm Hành Chi: “……”
Đột nhiên cảm thấy như bị tát vào mặt, có rất nhiều người trên đường nói rằng họ sẽ rất tốt với y.
Lâm Hành Chi thở dài, một mình trở về sân, Thạch Nghiên đi phòng bếp phân phó người hầm canh sâm cho y, y cũng không ngăn lại……
Lâm Hành Chi vừa mở cửa liền cảm thấy không đúng, trong phòng hình như có trộm?
“Em chậm như vậy, là vì không muốn nhìn thấy bổn vương?”
Tốt lắm, nghi vấn đã được chứng thực, danh tính của kẻ trộm cũng được xác nhận.
Lâm Hành Chi nhìn đến một mạt màu đỏ bên trong phòng, sau khi vào trở tay chốt cửa lại.
“Vương gia, sao ngài lại tới đây?”
Sở Chiêu ngẩng đầu, “Hử?” Ngữ khí không tốt.
Lâm Hành Chi sắp xếp lại lời nói của mình, “Ý ta là, sao Vương gia lại có thời gian vào ban ngày để tới thăm ta.”
Sở Chiêu duỗi tay, “Lại đây.”
Lâm Hành Chi ngoan ngoãn ngồi ở bên cạnh hắn, sau đó bị nhéo mặt.
“Kẻ lừa đảo, có phải em cảm thấy ủy khuất hay không?”
Lâm Hành Chi sửng sốt, y không nghĩ tới Sở Chiêu sẽ hỏi như vậy, tuy rằng đã nghe hết những lời khó nghe, nhưng nếu bị mắng vô cớ ai mà chẳng ủy khuất.
Chỉ cần có thể chịu đựng, y đều kiềm chế bản thân không để trong lòng.
Nhưng Sở Chiêu vừa hỏi, những cảm xúc đó liền nháy mắt phun trào ra, muốn nói hết cho người trước mắt nghe.
Nhưng y vẫn kiềm chế, lắc đầu cười, “Ta không có việc gì, Vương gia đừng lo lắng.”
Sở Chiêu càng nhéo càng mạnh hơn, nói: “Quả nhiên là kẻ lừa đảo.”
Lâm Hành Chi đẩy tay hắn ra, “Vương gia, ta đau,” thanh âm mềm mại, giống như làm nũng.
Điều này làm Sở Chiêu vui vẻ hơn rất nhiều, hắn thu tay lại nói, "Không vui thì nói, lần trước em làm bổn vương rất hài lòng, hôm nay bổn vương cũng không ngại dỗ dành em.”
Lâm Hành Chi vẫn lắc đầu, “Vương gia ngài tới thăm ta, ta rất vui, cảm ơn ngài.”
Sở Chiêu không khỏi cảm thấy kẻ lừa đảo vẫn như cũ dễ thỏa mãn như vậy.
“Tốt xấu gì cũng là Vương phi tương lai của bổn vương,” xem ra là, đã dỗ được rồi.
Chỉ là kẻ lừa đó vẫn cố chấp không cho phu quân tương lai cơ hội để hoàn thành trách nhiệm của mình.
“Yên tâm, hôm nay bổn vương sẽ không để cho những kẻ đó nhàn hạ đâu. Em có thể nghĩ ngơi thật tốt, bảo người hầu có cần gì thì báo cho bổn vương."
Nhìn thấy Lâm Hành Chi ngoan ngoãn gật đầu, Sở Chiêu nói xong liền đứng dậy rời khỏi.
“Vương gia!”
Lâm Hành Chi đột nhiên gọi hắn.
Sở Chiêu quay đầu lại, trêu đùa: “Kẻ lừa đảo đây là không muốn bổn vương đi?”
Lâm Hành Chi không phải không muốn hắn rời đi, chỉ là lo lắng, ngón tay theo bản năng nắm lấy quần áo, nhìn Sở Chiêu nói: “Vương gia, mấy ngày nay xin đừng ra ngoài, ta sẽ đi thăm ngài.”
Sở Chiêu rất nhanh hiểu được ý của Lâm Hành Chi, lại lùi về “Lần trước bổn vương làm em sợ?”
Sở Chiêu giải thích, " Lần đó là chậm trễ thời gian, cho nên đã bắt đầu có sự xâm nhập, những lúc khác chỉ cần kim châm là qua."
Sở Chiêu nói đến đây, giọng điệu vô thức dịu xuống, hắn không muốn Lâm Hành Chi lo lắng cho mình.
Lâm Hành Chi lắc đầu, “Không sợ,” y cũng chưa nói y đã biết lúc phát độc hắn phải chịu loại đau đớn gì, chỉ nói: “Có quá nhiều người nhìn chằm chằm Vương gia, ta sợ bọn họ sẽ dùng trò cũ, Vương gia nhẫn nại ở trong phủ mấy ngày.”
Sở Chiêu gật đầu đáp ứng, ai cũng không chọc phá tầng màng mỏng này.
Lâm Hành Chi tiễn hắn ra cửa, thấy hắn phi tường mà đi, nhìn bức tường rõ ràng cao tám thước, nội tâm lại tràn ngập lo lắng.
Có nên bảo đại ca thêm hai hộ vệ vào tiểu viện không?
Y rất yêu cầu có người bảo vệ.
Sở Chiêu chân trước vừa đi, Thạch Nghiên sau lưng liền bưng canh sâm tới, sau đó liên tiếp thúc giục Lâm Hành Chi uống.
Lâm Hành Chi:……
Lâm Hành Chi xoay người rời đi, cũng hận không thể hiện tại liền gả tới Lệ Vương phủ, ít nhất Lệ Vương phủ sẽ không có cái canh sâm hầm đến khó uống như vậy!
Đầu bếp Lâm gia, ở Lâm gia vài thập niên, tay nghề nấu ăn không thua kém gì các đầu bếp trong Như Ý Lâu, cũng rất giỏi sáng tạo ra món mới, đem việc dưỡng béo người Lâm gia là nghiệm vụ.
Tính cách ôn hòa, người gặp người cười, lớn lên trắng trẻo mập mạp, hết thảy đều rất tốt, trừ bỏ không biết ở chỗ nào học được một tay dược thiện, hữu hiệu, nhưng cực kỳ cực kỳ cực kỳ khó uống.
Khi có mặt các trưởng bối, Lâm Hành Chi mặt không đổi sắc uống sạch, nhưng khi không có các trưởng bối, lòng bàn chân như bôi dầu vọt lẹ.
Thạch Nghiên đi theo bên người y hầu hạ nhiều năm như vậy, sao có thể không biết y là người như nào, Lâm Hành Chi vừa động, liền bắt đầu kêu: “Lão phu nhân, thiếu gia không chịu uống canh sâm.”
Từng tiếng một càng ngày càng lớn lên.
Lâm Hành Chi đi rồi trở về, đôi mắt gắt gao nhìn chằm chằm cậu ta, nhận canh sâm, nghiến răng nghiến lợi đối Thạch Nghiên nói: “Ngươi thật tàn nhẫn!”
Thạch Nghiên mỉm cười đáp lại, “Đều là vì tốt cho thiếu gia.”
Lâm Hành Chi cảm thấy tiểu tử này nên vứt đi, chờ y gả tới Lệ Vương phủ khi đi tuyệt đối không dẫn cậu ta làm gã sai vặt hồi môn!
Lâm Hành Chi vừa bóp mũi vừa uống canh sâm, trong lòng thầm nói những lời hung ác, mạc danh bi thương.
Cũng may, sau khi uống canh sâm, một đêm yên giấc, mà không bị ảnh hưởng bởi bất cứ điều gì vào ban ngày.
Hôm sau là ngày nghỉ nên Lâm Hành Chi không cần đến Viện Hàn Lâm nên dậy muộn hơn bình thường.
Sau đó vừa tỉnh liền nghe Thạch Nghiên không ngừng niệm “Quá thảm, thật sự quá thảm.”
Vẻ mặt không có chút đồng tình tiếc hận, chỉ có vui sướng, sung sướng đến nỗi nhảy múa.
Lâm Hành Chi đầu đầy nghi hoặc, “Ta ngủ một giấc lại bỏ lỡ cái gì?”
Lâm Hành Chi hỏi, Thạch Nghiên trực tiếp không nhịn cười lên tiếng, “Phốc hahaha, thiếu gia ngài không biết phu nhân cùng đại thiếu gia làm cái gì đâu, thật sự quá buồn cười, quá hả giận.”
Lâm Hành Chi trừng cậu ta một cái, “Vậy ngươi có thể nói cho ta biết.”
Vì thế Thạch Nghiên kể cho y nghe chuyện về một đám nam nhân điều hành trên phố.
Chính là nhóm người hôm qua chặn đường Lâm Hành Chi muốn y cưới họ, nguyên nhân chính là Chu phu nhân muốn đi tính sổ cho phu quân, bà cùng con trai cả đi tìm đám khua môi múa mép, mà đám súc sinh kia đang tụ lại, thương nghị xem dùng cách nào để có được Lâm Hành Chi.
Cái gọi là cầu hôn, là có tự nguyện, nhưng cũng có rất nhiều người do kẻ khác sắp xếp để đổi lấy lợi ích, nhìn thấy liền khiến người khác ngứa ngáy, lại bởi vì Lâm Hành Chi không chừa mặt mũi cho họ lại càng tức giận, vốn không phải thứ tốt lành gì, nên ghi hận trong lòng là chuyện đương nhiên.
Bọn họ không dám nói gì trước mặt Lâm Hành Chi, nhưng trong lòng lại si tâm vọng tưởng, chỉ cần Lâm gia không biết chuyện này, liền không chút kiêng kỵ.
Nếu không phải vừa lúc bị mẫu tử Chu thị bắt gặp, bọn họ thật đúng là không thể tưởng được những kẻ ghê tởm hèn hạ này đang âm mưu chuyện gì.
Mà gặp được, tất nhiên không có khả năng dễ dàng buông tha.
Chu thị cùng Lâm Tu cưỡng chế ý muốn chém đầu ngay tại chỗ, túm lấy người trực tiếp ném thẳng xuống phố, sau đó dùng kiếm chém nát quần áo của bọn họ. Chu phu nhân lạnh lùng nói:"Bò cho lão nương!"
"Bò cho bá tánh nhìn các ngươi là kẻ hạ lưu súc sinh như thế nào!"