Sau khi xác nhận danh tính của hai người trong phòng, Lâm Hành Chi và Thạch Nghiên thận trọng lặng lẽ rút lui, mãi gần đến đại điện mới dám lên tiếng.
Lâm Hành Chi hỏi Thạch Nghiên: “Làm sao ngươi phát hiện được hai người bọn họ ở phòng dành cho khách?”
Thạch Nghiên lắc đầu, tay hướng lên trời chỉ chỉ, “Thiếu gia, không phải ta, mà là ám vệ của Vương gia an bài tới âm thầm bảo hộ người phát hiện, sau đó bảo ta đi tìm người.”
Ám vệ, Lâm Hành Chi nghĩ tới cái gì đó, lập tức buột miệng thốt ra, “Sở Chiêu cũng tới?” khó trách, xung quanh không thấy thị vệ hay cung nữ, bọn họ ra vào không hề có trở ngại, nghĩ đến đều là do Sở Chiêu an bài.
Thạch Nghiên nghe được thiếu gia nhà hắn kêu thẳng tên của Lệ Vương điện hạ, trong lòng nhảy dựng, nhỏ giọng khuyên nhủ: “Thiếu gia, người thu liễm một chút đi, người còn chưa vào cửa đâu.”
Lâm Hành Chi thầm nghĩ, trong lòng y không biết đã gọi cái tên này bao nhiêu lần, hơn nữa Sở Chiêu nhất định sẽ thích y gọi như vậy thay vì gọi hắn là Vương gia.
Lâm Hành Chi không cùng Thạch Nghiên thảo luận chuyện này, mà là gọi ám vệ ra, trực tiếp hỏi, “Vương gia giờ phút này ở nơi nào?”
Ám vệ duỗi tay chỉ về phía sau Lâm Hành Chi, “Chủ tử đang nghe thiền trong thiền thất của trụ trì. Vương phi đừng gấp, chủ tử nói sau khi xong sẽ đến tìm Vương phi."
“Ai gấp,” Lâm Hành Chi bĩu môi, không chịu thừa nhận.
Sau đó lại hỏi mục đích Sở Chiêu để y tới xem xuân cung sống, mà một trong hai vị kia lại là Vương phi tương lai của Tề Vương. Lần này Tề Vương từ biên quan trở về sẽ chỉ hôn, mà người còn lại, chính là trưởng tử của Kiến Nguyên Đế, An Vương.
Bên ngoài đều đồn Kiến Nguyên Đế dung túng Sở Chiêu, coi thường mạng người, nhưng trên thực tế, những mạng người chết trên tay Sở Chiêu quả thực không có người nào chết vô tội.
Ngược lại chính An Vương Sở Khâm dưới vỏ bọc Sở Chiêu mới là kẻ hung ác tàn bạo, giết người không chớp mắt, Kiến Nguyên Đế cũng không hỏi đến, thậm chí còn giúp hắn ta giải quyết hậu quả.
Mà nhiều mạng người còn bị đổ lên đầu Sở Chiêu, đều là hố Sở Chiêu, mà Kiến Nguyên Đế không bao giờ buông tha Sở Chiêu.
Sở dĩ Kiến Nguyên Đế bảo vệ Sở Khâm nhiều như vậy là vì ông ta cảm thấy có lỗi với Sở Khâm.
Ám vệ lắc đầu, “Thuộc hạ không biết, chủ tử chỉ phân phó việc này cần để Vương phi biết được.”
Nếu như thế, Lâm Hành Chi cũng không hỏi thêm câu nào nữa mà dẫn Thạch Nghiên về tìm Chu phu nhân và Lâm Uyển, nhưng Lâm Hành Chi lại có linh cảm, chuyện này hình như chỉ mới bắt đầu.
Quả nhiên, khi đi ngang qua, liền nhìn đến Chu thị đang nói chuyện với một nữ nhân mà Sở Chiêu cũng quen biết—— An Vương phi
An Vương ở phòng cho khách cùng cô nương Tôn gia chơi đùa lăn lộn, hôm nay An Vương phi vừa vặn tới thắp hương, không thể không nói Sở Chiêu an bày ra trò hay.
Bởi vì sự khác biệt giữa nam và nữ, Lâm Hành Chi mang theo Thạch Nghiên rời đi sau khi chào hỏi, đồng thời cũng đem muội muội và thị nữ đi cùng.
Tiểu cô nương rất thông minh, xòe tay về phía Lâm Hành Chi:" Lấy ra đi."
Lâm Hành Chi giả vờ không hiểu, “Lấy cái gì?”
Lâm Uyển ngước khuôn mặt nhỏ xinh lên, hừ nói:"Ca nhờ ta giúp làm việc, mà không cho ta một ít gì sao? Cũng không cần quá nhiều, chỉ cần cho ta mười lượng bạc hoặc mua cho ta một cái vòng tay bằng vàng, ca có thể tự lựa chọn."
Lâm Hành Chi giơ tay chọc vào trán nàng, “Tiểu tham tiền, tiền lấp đầy mắt muội.”
Sau đó ra hiệu với Thạch Nghiên, “Đưa cho muội ấy, sau đó cho ta mượn thị nữ của muội một chút."
Lâm Uyển rất hào phóng, “Xuân Mai, ngươi nghe tam ca phân phó, trở về bổn tiểu thư sẽ chia tiền cho ngươi.”
Lâm Hành Chi thì thầm vào tai Xuân Mai vài câu, sau đó Xuân Mai rời đi, Lâm Uyển nhìn y thần thần bí bí như vậy, trong lòng như một con mèo tò mò, quấn lấy Lâm Hành Chi muốn y nói cho mình nghe.
Lâm Hành Chi muốn đòi lại mười lạng bạc nhưng tiểu cô nương không chịu đưa, thế là huynh muội hai người liền trực tiếp đánh nhau, trong lúc đùa giỡn cả hai vô tình đụng phải Xuân Mai đang mang trà đi ngang qua, toàn bộ nước ra đều hất lên người An Vương phi.
Quần áo ướt và bẩn phải sửa sang lại sạch sẽ, đặc biệt là An Vương phi thân phận tôn quý, sẽ không mặc quần áo ướt có vệt trà trở về.
Hai huynh đệ Lâm Hành Chi tiến lên nhận tội, bị Chu thị răn dạy một phen, lại cùng An Vương phi nhận lỗi, An Vương phi cũng không phải người so đo, hơn nữa Lâm Hành Chi sẽ sớm trở thành chị em dâu*, đương nhiên sẽ không tức giận ngay tại chỗ
(Giúp tui đi cả nhà mình ơi không biết nên dùng từ gì hết.)
An Vương phi mang theo thị nữ hướng phòng cho khách, đám người đi xa, Chu thị liền trực tiếp hỏi Lâm Hành Chi, “Nói đi, xảy ra chuyện gì?”
“Nương anh minh, liếc mắt một cái đã nhìn ra,” Lâm Hành Chi mỉm cười với Chu thị, bóp vai lấy lòng bà.
Chu thị hừ lạnh, "Con là do ta sinh, con dẩu mông một cái ta liền biết là muốn ị phân hay là đánh rắm, còn muốn giở trò trước mắt lão nương.”
Lâm Hành Chi nhắc nhở bà, “Văn nhã văn nhã, nương, phụ thân sắp trở về rồi.”
“Khụ khụ……” Chu thị biểu tình biến đổi, dùng khăn che miệng giả vờ ho hai tiếng, thúc giục Lâm Hành Chi nói mau.
Nhìn phản ứng Chu thị, Lâm Hành Chi cảm thấy buồn cười, tính tình mấy chục năm của nương y không hề thay đổi, nhưng không biết cọng dây thần kinh nào đáp sai rồi, lại rất thích ở trước mặt phụ thân giả vờ ôn nhu hiền thục, nói chuyện nhỏ giọng, cầm đôi đũa cũng cảm thấy nặng.
Nhưng mà phụ thân y lại thích như vậy, chỉ cần hai người ở chung, chân Chu thị sẽ không bao giờ chạm đất, y mệt mỏi lắm rồi.
Đương nhiên, trước khi phụ thân y về, Chu thị vẫn là nữ trung hào kiệt, Lâm Hành Chi không dám trêu vào, nên nhỏ giọng nói hết những gì Thạch Nghiên và y nhìn thấy.
Chu thị nghe xong sắc mặt sa sầm, mở miệng mắng, "Cẩu nam nhân."
“Súc sinh!”
“Làm cái chuyện quá đáng như vậy!”
Lâm Hành Chi muốn ngay lập tức vỗ tay khen ngợi nương mình,mắng hay lắm.
Chu thị lại thở dài nói: “Chỉ là ta cảm thấy thương cho Thư Dung cô nương.”
Các gia tộc quyền quý ở kinh thành, ít nhiều đều có quan hệ họ hàng, nhà mẹ đẻ An Vương phi và nhà mẹ đẻ Chu thị là thân thích, nếu không An Vương phi chưa dâng hương đã nói chuyện với Chu thị trước.
Từ lúc nhìn thấy An Vương phi, Lâm Hành Chi đại khái đã đoán được ý đồ của Sở Chiêu, y nói với Chu thị: “Đã làm chuyện như thế thì cũng không thể che giấu cả đời, sớm hay muộn gì cũng sẽ bại lộ. Thay vì chờ đợi gây ra tổn hại lớn hơn, còn không bằng sớm phát hiện, An Vương phi có thể thoát khỏi biển khổ sớm hơn."
Lâm Hành Chi vừa dứt lời, phía sau phòng khách truyền đến một tiếng hét lớn, thu hút sự chú ý của mọi người.
Còn có số người thích xem náo nhiệt, đã đứng dậy chạy về phòng khách.
Lâm Hành Chi nhìn về phía Chu thị, “Nương, chúng ta cũng đi thôi, nói không chừng người phải chống lưng cho An Vương phi.”
Chu thị cũng nghĩ như vậy, An Vương phi một nữ nhân, chợt phát hiện trượng phu của mình ở chùa miếu cùng nữ nhân khác lăn lộn chắc chắn sẽ không thể chịu đựng được.
Huống hồ, biểu hiện của An Vương đối với An Vương phi là si tình không thôi, không những trong phủ không có thiếp thất, ngay cả thị nữ bên người cũng chưa từng chạm qua, mọi người đều nói An Vương một lòng với nàng, phu thê hai người là một chuyện tình đẹp trong miệng mọi người.
Chu thị muốn đến chống lưng cho An Vương phi, dưới chân như đạp gió, bước đi rất nhanh.
Tuy nhiên, Lâm Uyển tuột lại phía sau vài bước, lộ lắng ngẩng đầu nhìn Lâm Hành Chi:"Tam ca, chúng ta thực sự muốn nhúng tay vào chuyện này sao?"
“An Vương luôn luôn được sủng ái, hắn hôm nay mất mặt khẳng định sẽ ghi hận nhà chúng ta, chỉ sợ đến lúc đó Hoàng Thượng……”
Lâm Hành Chi sờ sờ đầu nhỏ nàng, đánh gãy lời nàng đang nói dở, “Mặc dù không có chuyện hôm nay thì nhà chúng ta đã bị liên lụy từ lâu rồi, an tâm, đừng sợ.”
Lâm Hành Chi trông có vẻ rất tự tin, trong mắt tiểu cô nương phá lệ đáng tin cậy.
Lâm Uyển gật đầu, “Được rồi, vậy tam ca chúng ta đi nhanh lên, bằng không sợ trong chốc lát An Vương nói gì đó không xuôi tai, nương sẽ đánh hắn.”
Đánh hoàng tử, vậy chính là muốn rơi đầu.
Lâm Hành Chi nghĩ đến nương mình uy vũ như thế nào, mặc dù bà chưa từng làm chuyện như đánh hoàng tử nhưng nhất định bà có thể làm được.
Lâm Hành Chi vừa nói được, lúc đang định tăng tốc thì đột nhiên có người nắm lấy cổ tay y, y lập tức quay lại nhìn thấy khuôn mặt tuấn tú quen thuộc.
Là Lệ Vương điện hạ người mà y vừa hỏi tới cách đây không lâu.
Khóe miệng không tự giác giơ lên, Lâm Hành Chi mở miệng, “Nghe thiền xong?”
Sở Chiêu hơi hơi gật đầu, “Ừ, vừa nghe xong liền tới gặp em.”
Lâm Hành Chi chỉ chỉ phòng cho khách bên kia, “Ngài có tiện xuất hiện không?"
Sở Chiêu: “Ta không đi, ta tới chỉ là muốn nói với em một tiếng, nghĩ cách để An Vương phi sinh ra tâm tư muốn hòa li."
Đồng thời còn nhét một tờ giấy vào tay Lâm Hành Chi, “Đưa An Vương phi, hôm nay ta không tiện ở lâu, chờ trở về thành lại tới gặp em, thuận tiện vấn an tổ mẫu mẫu thân đại ca đại tẩu tiểu muội.”
Sở Chiêu nói xong liền bỏ chạy, để lại Lâm Hành Chi một mình trong cơn thịnh nộ, tức giận muốn tra hỏi hắn, nhưng lại vì không thể tiết lộ thân phận của Sở Chiêu nên nhịn xuống.
Chỉ có thể tức giận dậm chân, ở trong lòng phản bác: “Thân cũng chưa thành, kêu ai tổ mẫu mẫu thân đại ca đại tẩu tiểu muội chứ, không biết xấu hổ!”
Sở Chiêu không thể nghe thấy, nhưng vẻ mặt tức giận đến dậm chân của Lâm Hành Chi đã bị đám người Lâm Uyển nhìn thấy.
Lâm Uyển đi tới kéo ca mình, “Tam ca, nhịn một chút, chờ hai người thành thân là có thể ngày ngày gặp nhau, hiện tại không nên buồn nha”
Lâm Hành Chi:……
“Lâm Tiểu Uyển, muội là đang dỗ dành con nít à, không biết lớn nhỏ."
Lâm Uyển nghĩ thầm, còn không bằng đứa con nít, người còn chưa thành thân đã chạy suốt đêm để gặp vị hôn phu còn cả đêm không về nhà, hiện tại người đi rồi còn sinh khí, không tiền đồ.
Mệt nàng lúc trước còn tưởng rằng là Lệ Vương điện hạ khi dễ tam ca nàng, hủy hoại thanh danh, hiện tại xem ra rõ ràng là tam ca đã sớm nhớ thương Lệ Vương điện hạ.
Lâm Uyển dùng sức kéo Lâm Hành Chi, “Đi thôi, nếu không đi, người ta giải quyết xong ai về nhà nấy rồi."
Cuộc cãi vã chắc chưa kết thúc, lúc hai huynh muội đến là lúc cuộc cãi vã lên đến cao trào.
Cô nương Tôn gia trốn trong phòng không dám ra ngoài gặp ai, cung nữ bên cạnh An Vương phi khóc lóc khen Vương phi nhà mình đối xử tốt với An Vương như thế nào, hỏi An Vương có lương tâm hay không?
An Vương phi mắt đỏ hoe nhưng không khóc, nhìn kiên cường lại khổ sở.
Về phần đương sự An Vương tựa hồ có chút hổ thẹn, quan trọng hơn là gã đang cầm thấy mất mặt, vì có quá nhiều người chứng kiến chuyện xấu của gã.
“Đủ rồi!”
An Vương nhịn không nổi nữa, sắc mặt đen mắng cung nữ, “Ngươi là cái thá gì, mà dám giáo huấn bổn vương.”
“Tề Thư Dung, ngươi nhìn xem con chó ngoan này của ngươi nuôi tốt như thế nào, tốt nhất đem miệng nó ngậm lại. Nếu nó dám nói thêm một lời nào, bổn vương liền đem đầu nó xuống!"
“Còn có các ngươi,” An Vương tầm mắt đảo qua đám người đang xem náo nhiệt, “Nếu ta nghe được dù chỉ một chút tin đồn về chuyện xảy ra hôm nay ở kinh thành, cũng đừng trách ta tàn nhẫn!"
Lời này vừa nói ra, những bá tánh bình thường có mặt ở đó đều sợ hãi đến mức không còn dám xem náo nhiệt nữa, túm lấy người thân, bạn tốt rồi lập tức quay người đi, ngoài miệng còn liên tục nói không dám.
Sau khi đám đông giải tán, người ngoài cũng chỉ còn Lâm gia, và hai mẫu tử mà Lâm Hành Chi không hề quen biết, nhưng xét về trang phục của họ, xuất thân của hai người này nhất định bất phàm.
Chu thị biết đối phương là ai, bất quá cũng chỉ gật gật đầu, cũng không có ý định nói chuyện cùng đối phương, hiển nhiên cũng không thân.
Bọn họ không đi, An Vương tất nhiên là không cao hứng, nhưng cũng không dám tùy ý quát lớn mắng bọn họ rời đi, trái lại đè nén lửa giận nói với Chu thị cùng vị phu nhân kia: “Bổn vương còn có chút chuyện trong nhà muốn xử lý, hôm nay không tiện trò chuyện cùng nhị vị phu nhân.”
Ý tứ đuổi người rất rõ ràng, nhưng không ai nghe gã.
Vị phu nhân Lâm Hành Chi không quen biết gật đầu, giơ tay ra hiệu cho An Vương “Không sao, Vương gia không cần quản chúng ta, ngài cứ việc xử lý chuyện trong nhà, chúng ta ở một bên xem náo nhiệt là được.”
Không chỉ có không ý định rời đi, còn nhất định phải xem cái náo nhiệt này.
Chu thị mở miệng phụ họa, “Quốc công phu nhân nói không sai, Vương gia không cần để ý chúng ta.”
An Vương tức khắc đen mặt, biểu tình âm trầm, nhưng lại không đuổi người, mà là lạnh giọng chất vấn An Vương phi, “Tề Thư Dung, ngươi hao hết tâm tư làm lớn chuyện lên, khiến ta mất hết mặt mũi, hiện tại ngươi vừa lòng chưa?"
An Vương phi hiển nhiên bị những lời này tổn thương, thân thể run lên, nước mắt đã ứa ra, “Là ta hao hết tâm tư làm lớn chuyện này? Nếu không phải ngươi không biết xấu hổ mà cùng người ta ở chùa miếu lăn lộn, ai có thể làm ngươi mất mặt?”
“Sở Khâm, ngươi rốt cuộc có lượng tâm hay không!”
An Vương cười lạnh, “Bổn vương đường đường Vương gia, trưởng tử của phụ hoàng, ở bên ngoài ngủ một hai nữ nhân thì làm sao, bổn vương đã cho ngươi đủ mặt mũi, Tề Thư Dung nếu ngươi thông minh thì giả vờ như không thấy. Để chuyện này qua đi, ngươi vẫn có thể yên ổn làm Vương phi.”
“Nhưng nếu ngươi không biết điều, cũng đừng trách bổn vương không lưu tình. Nhưng xem xét nhà mẹ đẻ người, hiện tại, lập tức lăn xuống núi, đem việc này nuốt vào trong bụng, bổn vương sẽ không so đo với ngươi."
An Vương nhếch môi, âm thầm cười nói: “Nếu không, bổn vương hiện tại liền phế ngươi!”
Lâm Hành Chi nghĩ, có lẽ y không cần phải khuyên An Vương phi hòa li.