Lão già nói với Sở Khâm, tất cả những người bọn họ phái đến chặn giết phụ tử Lâm gia đều bị giết hết.
“Không có khả năng! Tuyệt không có khả năng này! Bổn vương không tin!”
Sở Khâm phủ nhận ba lần liên tiếp, không chịu tin tưởng cái tin dữ này.
“Ngươi đừng hù dọa bổn vương, bổn vương có nhiều người như vậy, sao có thể……”
Gã còn chưa kịp nói xong lời phủ định, lão già đã buồn bã gật đầu với gã:"Điện hạ, là sự thật, người của chúng ta thực sự đều..."
Lão già cũng nói không được nữa, người mà bọn họ cực khổ hao hết tâm tư bồi dưỡng nhiều năm như vậy đã không còn nữa.
“Ai? Là ai làm?” Sở Khâm bắt đầu truy cứu.
Gã muốn dùng hai tay nắm lấy cánh tay lão già mà tra hỏi nhưng vì tay bị trói nên chỉ có thể dùng tay đấm lão già, hai mắt Sở Khâm đỏ đậm, nghiến răng nghiến lợi hỏi:" Là ai to gan lớn mật dám động vào người của bổn vương, tra cho bổn vương, sau khi tra ra bổn vương nhất định sẽ băm hắn thành trăm mảnh."
“Có phải người Lâm gia hay không?” Không đợi lão già trả lời, ánh mắt Sở Khâm liền dừng ở Lâm Hành Chi đang nhàn nhã dựa ở cửa, lập tức nhảy về phía cửa, "Lâm Hành Chi, nói cho bổn vương, có phải Lâm gia các ngươi ra tay!"
Lâm Hành Chi không đoán ra được bọn họ đang nói đến cái gì, đơn giản chính là những người được phái đi giết phụ thân và nhị ca y đều chết.
Lâm Hành Chi quay đầu liếc nhìn Sở Khâm, rất muốn hỏi có phải gã đang giả vờ hỏi câu hỏi ngu ngốc như vậy không.
“An Vương điện hạ, ngươi có phải gãi đến đầu óc bị thương không? Ngươi phái người đi giết bọn họ, nếu bọn họ không phản kháng chẳng lẽ còn ngoan ngoãn đứng đó chờ người của ngươi giết họ?"
Nhưng Sở Khâm không coi đây là lý do, mà là chứng cứ gã hung tợn nhìn chằm chằm Lâm Hành Chi, “Quả nhiên là Lâm gia các ngươi, tốt lắm, nếu các ngươi khắp nơi đối nghịch với bổn vương, vậy bổn vương hiện tại liền giết ngươi.”
“Người đâu, lập tức, lập tức, giết tiện nhân này cho bổn vương!”
Sở Khâm nổi lên sát tâm, trực tiếp ra lệnh mà không cho ai cơ hội can ngăn.
Mà những thị vệ tuân lệnh An Vương trực tiếp đi lên vây quanh Lâm Hành Chi.
Lão già có chút lo lắng, “Điện hạ, không thể, trước khi mọi chuyện càng lớn hơn, không thể giết hắn."
Sở Khâm tức giận nói: "Không phải lúc, không phải lúc thích hợp, người của bổn vương đều bị giết sạch còn không phải thời điểm thích hợp. Vậy đợi đến khi Lâm gia giết tới bổn vương mới là thời điểm thích hợp?"
Sau đó, gã gầm lên với những thị vệ đang bao vây Lâm Hành Chi,"Giết hắn, mau làm đi. Đứng yên như vậy là muốn chôn cùng tiện nhân này?"
Các thị vệ di chuyển, ám vệ vẫn luôn ẩn núp gần đó bảo vệ Lâm Hành Chi cũng rút kiếm chuẩn bị bay tới cứu người, lúc này bên ngoài truyền đến một tiếng hét lớn:"Không xong rồi, điện hạ không xong rồi, đã xảy ra chuyện!"
Thị vệ dừng lại, chỉ có Sở Khâm nhìn chằm chằm hạ nhân chạy vào hét lớn:" Nói!"
Giọng điệu cực kỳ không vui.
“Điện hạ, người Lâm gia đang ở quan phủ đánh trống kêu oan nói Vương gia bắt tiểu thiếu gia nhà bọn họ, bọn họ muốn thỉnh Tri phủ đại nhân vì bọn họ làm chủ, còn có rất nhiều bá tánh vây xem."
Ánh mắt Sở Khâm nhìn về phía Lâm Hành Chi, cười, “Hay cho một Lâm gia, nếu các ngươi đã tự mình tìm chết, thì bổn vương sẽ thành toàn cho các ngươi, giết hắn!"
“Ngay cả những tên Lâm gia đánh trống kêu oan, tất cả đều giết sạch cho bổn vương!”
"Bổn vương muốn tàn sát toàn bộ người Lâm gia, bổn vương sẽ khiến các ngươi chết không toàn thây!"
Lâm Hành Chi nhìn thấy rõ ý định giết người và sự điên cuồng liều lĩnh trong mắt Sở Khâm.
Đây mới là kẻ điên hoàn toàn.
Thị vệ vây quanh Lâm Hành Chi không hề do dự giơ trường kiếm lên. Đâm tới trên người Lâm Hành Chi, nhưng thậm chí còn không chạm vào góc áo của y, người liền kêu lên một tiếng ngã ngửa ra sau.
Cùng lúc đó, Lâm Hành Chi bị người xách cổ áo kéo lên xà nhà chính là do ám vệ đi theo y kéo lên.
Nghe thấy Sở Khâm tức giận mắng chửi ở phía dưới, Lâm Hành Chi trong nháy mắt quyết định, từ trong ngực lấy ra một viên đan dược đưa cho ám vệ:"Niết nát nó rồi ném xuống."
Ám vệ không chút do dự, làm theo lời Lâm Hành Chi, sau đó giữa tiếng rống giận của Sở Khâm cho người bắn chết họ, y bị xách ra khỏi An Vương phủ.
Chờ sau khi an toàn, Lâm Hành Chi nói với một người trong số ám vệ:"Viên thuốc vừa rồi là thuốc mê. Chắc không ít người trong đó đều ngất. Quay về nói với chủ tử của các ngươi, nói hôm nay Sở Khâm rất tức giận, nói hắn phái người tới giải quyết hậu quả.”
Nghiêm túc mà nói, không phải giải quyết hậu quả, mà là đem người giấu đi hoặc là lặng lẽ đưa ra khỏi kinh thành, bởi vì bọn người Lâm phụ còn chưa vào kinh, người Sở Khâm cũng còn chưa tới.
Muốn gã chết tất nhiên phải làm gã chết hoàn toàn không thể giữ lại bất kỳ hậu hoạn nào.
Một ám vệ rời đi, một ám vệ khác lặng lẽ hộ tống Lâm Hành Chi về nhà, chuyện Sở Khâm bắt y phải làm càng lớn càng tốt, để bá tánh nhìn thấy Sở Khâm không có ở trong Vương phủ.
Mà Lâm Hành Chi, nguyên nhân y về nhà rất đơn giản, Sở Khâm bắt y là có mục đích, cho nên y phải làm cho mình bị thương.
Vì tính chân thật, Lâm Hành Chi còn đưa ra yêu cầu ám vệ đánh mình, ám vệ liên tục lắc đầu khép tay ở sau lưng, đau khổ mà nhìn Lâm Hành Chi,"Vương phi người tha cho thuộc hạ đi, thuộc hạ nào dám đánh người chứ?"
Không thấy được vừa rồi cứu người cũng chỉ dám xách cổ áo sao?
Nếu hắn thật chạm vào một ngón tay của Vương phi thôi, thì sinh mệnh cũng sẽ đi đến cuối, hiện tại hắn còn chưa muốn chết đâu mà.
Ám vệ nhỏ giọng lải nhải, “Sớm biết như thế, thuộc hạ liền trực tiếp mang Vương phi trở về vương phủ, để chủ tử ra tay bảo đảm thỏa mãn yêu cầu của người.”
Lâm Hành Chi:……
Tuy rằng có chút không thích hợp nhưng y cảm thấy lời này hình như còn có một tầng hàm nghĩa khác.
Lâm Hành Chi muốn tự đánh vào mặt mình vài cái nhưng tự mình đánh mình nhìn một cái là biết, mà y bị Sở Khâm bắt giữ, chắc chắn Kiến Nguyên Đế sẽ triệu kiến y.
Nếu bị nhìn ra, thì sẽ là phiền toái lớn.
Lâm Hành Chi nói: “Vậy ngươi đi một chuyến, trở về kêu chủ tử nhà ngươi mang lên đồ vật tới tướng quân phủ, ta ở trong nhà chờ hắn.”
Ám vệ cảm thấy cái này hoàn toàn không thành vấn đề, gật đầu, sau đó nháy mắt liền biến mất.
Lâm Hành Chi cũng không chờ bao lâu, Sở Chiêu đã đến.
Sở Chiêu vừa nhìn thấy người, đầu tiên là rút roi quất mạnh xuống đất để Lâm Hành Chi nghe tiếng vang, sau đó đưa vào tay y:"Vương phi nhìn xem, có hài lòng không?"
“Bổn vương từng nói sẽ vì em mà tạo ra một bộ hình cụ tra tấn, chính là nó."
Roi chỉ là cái bắt đầu, Lâm Hành Chi nhìn Sở Chiêu từ trong hộp lấy ra chủy thủ, lấy ra ván kẹp, dải lụa, dây, xích sắt mỏng các loại.
Lâm Hành Chi:...
Y há miệng thở dốc, muốn mắng người cực kỳ.
Lâm Hành Chi nhịn không được hỏi, “Ta làm Vương phi của ngài, còn ngài thì muốn dùng thứ này hành hạ ta mỗi ngày?"
Ngươi có còn là con người hay không?
Sở Chiêu cười khẽ, ngón tay cuốn dải lụa rồi kéo ra, khá chắc chắn, vừa nhìn là biết có thể sử dụng rất lâu.
Hắn trả lời câu hỏi của Lâm Hành Chi, “Một nửa thôi, dù sao ngay từ lần đầu tiên ta liền muốn hung hăng đùa bỡn em, đoạt em về Vương phủ, thì làm sao có thể không có chuẩn bị?”
"Xem ra những người chết dưới tay Vương gia chẳng phải là oan uổng sao?"
Sở Chiêu còn đem dải lụa đưa cho Lâm Hành Chi sờ, “Nó rất mềm, sẽ không làm em bị thương.”
Lâm Hành Chi: “…Ngài đủ rồi đó!”
Sở Chiêu tuy rằng cảm thấy phản ứng của Vương phi nhà hắn rất thú vị, nhưng cũng không chọc quá mức, ngược lại cầm roi khua tay múa chân trên người y, “Trước tiên ta sẽ dùng roi xé rách quần áo của em, sau đó lại dùng roi da mềm quất ra ít vệt đỏ."
Lúc Sở Chiêu chuẩn bị ra tay, Lâm Hành Chi bắt được hắn, "Có thể tập trung vào điểm mấu chốt, không thể phạm sai lầm." .
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Xuyên: Chứng Chỉ Thanh Xuân
2. Đại Boss Phản Diện, Đừng Tới Đây
3. Yêu Em Từ Bao Giờ?
4. Mộng Có Đành Buông
=====================================
Sở Chiêu hơi hơi mỉm cười, trấn an nói: “Yên tâm, ta quen tay mà.”
Roi ở giữa không trung vang lên vun vút, Lâm Hành Chi có thể cảm nhận được lực roi rơi xuống người, xé rách quần áo của y rất mạnh, nhưng chỉ thỉnh thoảng mới xuất hiện đau đớn, những lúc khác thì lại không cảm nhận được gì.
Sau khi quần áo bị roi xé rách, bờ vai, lồng ngực trắng nõn của Lâm Hành Chi lộ ra, tuy gầy nhưng không hoàn toàn không có da thịt, là một vẻ đẹp thanh tú nhưng không hề yếu ớt.
Trên người có vết đỏ như vậy, khiến người ta dễ nảy sinh suy nghĩ bậy bạ, Sở Chiêu cảm thấy mình khó có thể khống chế được.
Còn muốn cùng Lâm Hành Chi thương lượng đổi một biện pháp khác, không cần để mọi chuyện phát triển nhanh như vậy.
Diễn biến hôm nay đều là ngoài ý muốn, không có thương lượng, cũng không có kế hoạch chi tiết, phàm là Sở Khâm không điên cuồng nhất định phải giết y, Lâm Hành Chi cũng sẽ không để sự việc diễn ra như thế này.
Nhưng Sở Khâm quá điên cuồng đến mức không chỉ muốn giết, mà còn muốn xuống tay với người nhà y, y đánh cược không nổi, cũng không dám.
Giữa buộc Sở Khâm tạo phản và chờ Sở Khâm trả thù Lâm gia, Lâm Hành Chi không còn sự lựa chọn nào khác chỉ có thể chọn một trong hai.
Chỉ có thể nói tin tức truyền đến lại quá trùng hợp, mọi kế hoạch đều buộc phải tiến hành.
Lâm Hành Chi giơ hai tay lên, làm tư thế bị treo lên, yêu cầu Sở Chiêu đánh:" Mau lên, thời gian không còn nhiều."
Sở Chiêu liền đem lời nói nuốt về trong bụng, cầm lấy roi da bắt đầu quất người.
Lâm Hành Chi có thể cảm nhận được sự khác biệt khi Sở Chiêu đánh y, hắn dường như đang ghét cái gì đó, lại bởi vì không muốn làm bị thương y nên rất cẩn thận.
Khi cái tát giáng xuống mặt y, Lâm Hành Chi nhìn thấy sự đau lòng trong mắt hắn, Lâm Hành Chi mỉm cười nói với hắn:"Đừng lo lắng, chỉ lần này thôi, sau này sẽ không."
“Hơn nữa cũng chỉ là diễn thôi, một chút cũng không đau.”
Đúng là như vậy thật, mặc dù vết tích rõ ràng nhưng đau đớn lại rất nhỏ Sở Chiêu tự mình ra tay, đương nhiên sẽ rõ nhất.
Sở Chiêu nói: “Ta chính là không chịu nổi."
Lâm Hành Chi nhìn dải lụa, lại nhìn Sở Chiêu, không nói gì.
Sở Chiêu mặc dù im lặng nhưng hắn cảm thấy mình hiểu được ý của Hành Chi, ho khan hai cái, tự bào chữa:"Cái đó không giống nhau."
Lâm Hành Chi chỉ cười, đáng tiếc có người da mặt dày, y cười cũng vô dụng, cuối cùng thỏa hiệp vò đầu tóc loạn lên lấy cây châm bạc Sở Chiêu mang đến đâm vào đầu ngón tay quẹt lên khóe miệng.
Y đột nhiên làm như vậy, Sở Chiêu cũng không kịp ngăn cản.
“Được rồi, đưa ta đi An Vương phủ đi,” Lâm Hành Chi duỗi tay về phía Sở Chiêu.
Sở Chiêu không nhúc nhích, ánh mắt rơi vào ngón tay còn đang chảy máu của y, hỏi: “Vì cái gì?”
Lâm Hành Chi ăn ngay nói thật, “Bởi vì dù sao cũng phải chảy máu mới được, ta không muốn cắn đầu lưỡi, khi ăn cơm sẽ đau.”
Sở Chiêu:...
Trong lúc nhất thời, trong lòng vốn dĩ ở bốc lên cảm xúc không vui đã tiêu tán rất nhiều.
“Nhanh lên,” Lâm Hành Chi thúc giục hắn.
Sở Chiêu bất đắc dĩ mà thở dài một tiếng, đành phải nắm lấy tay, vòng qua eo Lâm Hành Chi, dẫn người bay lên nóc nhà.
……
Thủ hạ của Sở Chiêu hành động rất nhanh nhẹn, khi Lâm Hành Chi đến An Vương phủ, thị vệ An Vương phủ cùng thân tín của Sở Khâm đều đã không thấy, những người hầu đang hôn mê cũng nhốt vào một căn phòng.
Đây đều là những người hầu ở An Vương phủ là những việc như quét nhà múc nước, bọn họ không biết Sở Khâm đang âm mưu đại sự, Sở Khâm cũng khó có khả năng tiết lộ cho bọn họ cái gì, hôn mê như vậy lại có thể cứu được một mạng.
Theo chỉ thị của Lâm Hành Chi, Sở Chiêu đưa y đến hình phòng được giấu trong mật thất An Vương phủ.
Vừa bước vào đã ngửi thấy mùi máu tanh nồng nặc, không biết đã bao lâu chưa lau chùi, nấm mốc phát triển, trên mặt đất chuột chạy loạn.
Trên vách tường treo đầy các loại hình cụ tra tấn người, trong một góc chồng chất thi cốt đã bị chuột gặm sạch sẽ, không rõ nam nữ, ít nhất là hai ba thi thể có thể nhìn ra, đã chết được một vài tháng.
Trước đó Sở Chiêu đã biết Sở Khâm nương theo thanh danh hung bạo của mình để làm những việc bẩn thỉu, trước khi bước vào mật thất này hắn không ngờ rằng Sở Khâm lại có thể bẩn thỉu tàn nhẫn như vậy.
Trên mặt đất bẩn đều là do vết máu và chuột ăn thịt người kéo lê, một tầng lại một tầng, sớm đã không đếm được, chân đạp lên mặt trên đều cảm thấy khó có thể chịu đựng nổi, dường như dưới mỗi bước chân đều ẩn chứa một oan hồn.
Hình phòng chỉ là phần nổi của tảng băng chìm, mật thất này rất lớn được chia thành nhiều phòng nhỏ, Lâm Hành Chi và Sở Chiêu đi dọc theo, ở nhiều căn đều nhìn thấy thi cốt.
Một số cất giấu binh khí, vàng bạc châu báu, ngoài ra còn có một căn phòng được bày trí giống như phòng luyện đan, chứa đầy những chai lọ dược không rõ tên.
Chỉ một căn phòng duy nhất có chiếc giường sạch sẽ, được bố trí đỏ rực, giống như phòng cưới.
Lâm Hành Chi cùng Sở Chiêu nhìn thấy trong căn phòng nhỏ này có hai cái rương, khi mở ra thì phát hiện đều là quần áo của nữ tử, bao gồm quần áo vải lanh thô thông thường, có gấm vóc sắc màu hoa lệ và quần áo của cung nữ An Vương phủ.
Tất cả chúng đều sạch sẽ nhưng chủ nhân của chúng đã không còn đầy đủ.
Trong cái rương lớn còn có nhiều hộp nhỏ, bên trong chứa đồ trang sức, dây tơ hồng không đáng giá, khuyên tai túi tiền, còn có kẹp tóc màu đỏ, vòng ngọc, hẳn là Sở Khâm lấy từ trên quần áo của những nữ tử đó.
“Súc sinh! Cặn bã!” Lâm Hành Chi dùng lực đá thật mạnh vào giường, sau đó chửi ầm lên.
Y hiện tại không chút do dự vì ép Sở Khâm tạo phản, loại khốn nạn này nếu sống thêm một ngày nữa, sẽ có thêm một nữ tử chịu tội, đáng lẽ ngay từ lúc trọng sinh y phải sớm tìm ra cách giết chết thứ súc sinh này!
Lâm Hành Chi hai mắt đỏ lên, trong lòng buồn bực khó tả, không nói nên lời, trong lòng luôn có một giọng nói, tại sao y không phát hiện ra sớm một chút.
Sở Chiêu xoay người, đem người ôm vào trong lòng, vùi đầu Lâm Hành Chi vào ngực mình, nhẹ nhàng vuốt ve lưng y hứa hẹn:" Ta chắc chắn sẽ khiến hắn phải trả lại toàn bộ, sống không được mà chết cũng không xong!"