Sau khi Gia Cát Thẩm Đồng phong bế độc của Sở Chiêu xong, thái y tới.
Có lẽ là bởi vì trước đó đã bị Sở Chiêu cảnh cáo nên lần này Kiến Nguyên Đế không dùng thủ đoạn vô đạo đức trì hoãn để kéo dài thời gian tra tấn Sở Chiêu.
Người đến đúng giờ, nhưng hôm nay không cần thiết, Gia Cát Thẩm Đồng đã lấy máu giúp Sở Chiêu.
Đối với thái y, Sở Chiêu cũng không làm khó, chỉ đóng cửa lại, mời uống trà, đồng thời nói với bọn họ: “Các ngươi đều là phụng mệnh hành sự, bổn vương cũng không làm khó các ngươi, chỉ cần ngoan ngoãn mà ngồi đủ canh giờ, trở về quản cho tốt cái miệng của mình,việc này liền qua, nếu không, bổn vương không giết các ngươi, thì hoàng đế cũng không có khả năng giữ lại các ngươi, chư vị hảo hảo ngẫm lại.”
Các thái y đích xác vẫn luôn là phụng mệnh hành sự, không làm khó xử Sở Chiêu, cho nên Sở Chiêu đối xử với họ có phần nhẹ nhàng.
Bọn họ đều có gia đình, lại biết Lệ Vương điện hạ là người như thế nào, cho nên bọn họ không thể cự tuyệt đường sống.
Thấy Sở Chiêu không có việc gì Lâm Hành Chi mời Gia Cát Thẩm Đồng ở lại Lệ Vương phủ vài ngày, y lặng lẽ mang theo một ít bánh quế hoa và bánh trung thu về nhà.
Cũng là trùng hợp, chân trước bị ám vệ xách vào Hải Đường uyển, sau lưng Thạch Mặc liền bay vào, nói cho y, “Trong cung có người đến đưa dược liệu, còn có thái y đến nói muốn chẩn trị cho tiểu thiếu gia."
Ha, Lâm Hành Chi trào phúng cười, biết ngay Kiến Nguyên Đế chắc chắn sẽ đến kiểm tra.
Lâm Hành Chi bảo Thạch Mặc lấy bình sứ nhỏ từ trong tủ ra, đổ ra một viên thuốc rồi nuốt xuống, đó là thuốc giả bị thương do Gia Cát Thẩm Đồng chế ra, ăn xong một viên đảm bảo khi bắt mạch lục phủ ngũ tạng đều không tốt.
Dùng để đề phòng chiêu này của Kiến Nguyên Đế.
Y vừa nuốt xong, Thạch Mặc vội vàng bưng hai bát thuốc đi tới, một bát đặt trên chiếc bàn nhỏ cạnh giường Lâm Hành Chi, bát còn lại đổ vào chậu hoa, để trong tràn ngập mùi thuốc.
Lâm Hành Chi cũng cởi áo ngoài, cởi ngọc quan rồi nằm trở lại giường chờ thuốc phát huy tác dụng.
Sau khi uống thuốc do Gia Cát Thẩm Đồng pha chế, vẫn có phản ứng, cảm thấy toàn thân chỗ nào cũng đau, nhưng không quá nghiêm trọng, chính là hơi khó chịu, tra tấn người, rất giống bột ngứa do Kim Bảo điều chế.
Nhắc tới bột ngứa, y lại chợt nhớ đến Sở Khâm, theo tin tức trước đó, nhân mã của Sở Khâm vài ngày nữa sẽ tới, không biết hắn ta có thể chịu đựng được bao lâu.
Kiến Nguyên Đế cùng Thái Tử đều rất có ý tứ, một người ngoài miệng nói tin Sở Khâm, trong tối ngoài sáng lại cho người đi điều tra, còn bắt giữ hai hạ nhân của Văn gia may mắn còn sống sót, lấy tội danh mê hoặc An Vương đem ra chém đầu.
Mà Thái Tử, cũng không làm khác, sai người đi khắp kinh thành bắt những người có diện mạo tương tự Sở Khâm, nói sợ có người mạo danh An Vương để lừa gạt người, vì bá tánh vì Kiến Nguyên Đế. Hoàn toàn chặt đứt cơ hội Sở Khâm vào thành để giải thích.
Bá tánh trong kinh tuy không dám công khai nói thẳng nhưng cũng đã coi An Vương là loạn thần tặc tử sẽ tạo phản.
Có thể nói y cùng Sở Chiêu đi năm mươi bước, Kiến Nguyên Đế cùng Thái Tử thay bọn họ đi năm mươi bước còn lại, có thể nói mỗi người đều đang ép Sở Khâm tạo phản.
Mà Sở Khâm bị Lâm Hành Chi nhớ thương, mấy ngày nay thực sự rất khó khăn, hắn phải trốn đông trốn tây, lại do dược Lâm Hành Chi hạ không giải được, hắn không thể không bị trói mang đi khắp nơi, hơn nữa hắn sợ gọi đại phu sẽ bại lộ tung tích, Sở Khâm mấy ngày nay hoàn toàn chật vật.
Khuôn mặt hắn đầy máu do bị chính mình cào xước, kết vảy rồi lại bị cào, lặp đi lặp lại, thoạt nhìn còn giống quỷ hơn giống người.
Lửa giận trong Sở Khâm càng ngày càng tăng vọt, sau khi nghe được đủ loại tin tức mà thị vệ nghe được từ kinh thành, hận không thể lập tức lao vào thành chém những người hắn ghét thành từng mảnh.
Nhưng bởi vì không thể thực hiện, cũng chỉ có thể cầm đao chém cây cỏ xung quanh, trong miệng niệm tên Sở Chiêu, Thái tử và những người khác, lại với gương mặt đáng sợ đó, kêu đến chính thuộc hạ cũng cảm thấy sợ hãi.
Bất quá cũng may hắn không cần chờ.
Sở Khâm nhìn những người đứng ngay ngắn bên ngoài, cuối cùng nở nụ cười.
Người của hắn đến sớm hơn so với dự tính một ngày.
Cho nên dù phụ tử Lâm gia có trở về hay không cũng không sao, hôm nay toàn bộ đều phải chết!
Sở Khâm lấy kiếm cắt vào lòng bàn tay, nhìn vết máu trên kiếm liếm liếm khóe miệng, “Hôm nay là trung thu, ta sẽ tặng một phần đại lễ cho tất cả những người trong kinh."
Lão già trong mắt cũng hiện lên tinh quang, khẽ cười nói:"Cuối cùng chúng ta cũng đã đợi được ngày này, đồ sát kinh thành, giết sạch người Sở gia, báo thù cho tiểu thư!"
“Đúng, cuối cùng ngày này cũng đã tới” Sở Khâm đôi mắt nhìn phương xa, trong mắt có hoài niệm, còn có vô tận thù hận.
Khi trời tối, đó là sự bắt đầu của sự kết thúc.
Một thảm họa khó lường sắp xảy ra mà giờ phút này không ai biết được.
Thái y bắt mạch cho Lâm Hành Chi, không phát hiện gì khác thường, nên yêu cầu được xem vết thương trên người y, còn hỏi Lâm gia mời đại phu của y quán nào.
Sau đó đã bị Lâm phụ nhìn thoáng qua, không có cố tình thu liễm, không giận tự uy, nhìn ông ta như đang nhìn linh hồn người chết dưới đao kiếm.
Có thể là thái y, cũng có thể là thái y do Kiến Nguyên Đế phái tới thử Lâm Hành Chi, làm sao ông ta không có mắt nhìn, lập tức đứng dậy báo cho Lâm gia về bệnh trạng của Lâm Hành Chi, sau đó để lại dược liệu quý giá do Kiến Nguyên Đế ban xuống, xoay người cáo từ.
Lâm Kỳ đi tiễn người, cũng không nói thêm cái gì, chỉ là duỗi tay ấn hai cái lên vai thái y, yêu cầu thường ngày không có việc gì thì luyện tập nhiều hơn một chút, thân thể này không đủ rắn chắc để nhận một quyển từ hắn.
Uy hiếp thập phần rõ ràng.
Thái y đi rồi, Lâm Hành Chi lập tức xoay người xuống giường, đến gần Lâm phụ, ngưỡng mặt cười thành một đóa hoa, “Phụ thân, người đã về rồi, đã lâu không gặp phụ thân, con rất nhớ người nha."
Lâm Hành Chi nói xong, nhịn không được ôm Lâm phụ một chút, y thật sự đã thật lâu không gặp phụ thân, hai năm cuối cùng của đời trước, y mỗi khi nhìn đến đều là bọn họ cả người đầy máu.
Sau đó lại từ trong mộng bừng tỉnh, mở to mắt chăm chú nhìn vào bóng tối
Lâm phụ cũng lâu lắm không cùng nhi tử thân cận, bị y ôm như vậy, thân thể đều cứng đơ.
Đang muốn mở miệng nói cái gì đó, liền thấy Lâm Hành Chi đi vòng quanh ông còn khen ông càng tuấn tú.
“Phụ thân, người so với trước kia càng tuấn tú hơn, biên quan gió cát một chút cũng không thổi bay vẻ tuấn tú của người, ngược lại càng làm người thêm oai hùng và nam tính hơn, tuyệt đối là đại thúc tuấn tú nhất cái kinh thành này."
Diện mạo của Lâm phụ là không thể chê, đường nét rõ ràng, mày kiếm mắt sáng, miệng mũi cũng đẹp theo cách riêng, lại kết hợp với nhau tăng thêm vài phần thành thục của người trưởng thành. Khác hẳn với nét non nớt trên người huynh đệ Lâm Hành Chi, Lâm phụ toát lên khí chất đáng tin cậy, khiến người ta cảm thấy an tâm khi ở cạnh ông.
Lâm phụ cũng đột nhiên ý thức được phu nhân nhà ông vì sao nói tiểu nhi tử làm nũng, sẽ không ngừng làm nũng, khen người khác cũng rất giỏi, nghe xong khiến người ta vui như nở hoa.
Lâm phụ đang định khiêm tốn vài câu, liền nhìn đến tiểu nhi tử đột nhiên nhảy nhót mà hướng cửa chạy tới, Lâm phụ quay đầu lại xem, mới phát hiện là nhị nhi tử tiễn người trở về.
Lâm Hành Chi vui vẻ hét lên với Lâm Kỳ: “Nhị ca!”
Đến gần liền bắt đầu nói:"Nhị ca, ta rất nhớ ca, đã lâu không được gặp nhị ca."
“Nhị ca, mấy năm không gặp, ca càng thêm tuấn tú…”
Dường như thủ thuật khen ngợi phụ thân vừa rồi cũng được áp dụng trên người ca ca.
Lâm phụ ban đầu còn cảm động lại cao hứng:...
Chu thị trấn an ông,“Không sao, ở nhà một thời gian sẽ quen thôi” ở lâu mới biết đứa nhỏ này sẽ chọc mình tức đến cỡ nào.
Lâm phụ miễn cưỡng tiếp nhận cái cách nói này, lại thấy tiểu nhi tử tung tăng nhảy nhót không có vấn đề gì nữa, nên ông định rời đi.
Chu thị không nhúc nhích, chỉ dùng một loại ánh mắt mảnh mai không thể tự gánh vác nhìn Lâm phụ, Lâm phụ nháy mắt hiểu ý, bế người lên, vững vàng ôm rời đi, mà Chu thị tay câu lấy cổ Lâm phụ, vẻ mặt ngọt ngào.
Khi đi ngang qua Lâm Hành Chi, y lập tức ngừng khen ngợi nhị ca, mặc dù từ nhỏ y đã quen nhìn thấy cảnh tượng này vô số lần, nhưng sự nghi hoặc không giảm bớt chút nào.
Sau khi họ rời khỏi Hải Đường Uyển, Lâm Hành Chi chọc chọc vai nhị ca, hỏi"Ca, nói xem sau mẫu thân có thể làm vậy được?"
Nữ anh hùng giả vờ làm nữ tử nhu nhược yếu đuối, cũng cần có kỹ năng.
Lâm Kỳ nói: “Ước chừng là trong lòng có tình đi, ngươi cùng Vương gia nhà ngươi cũng có thể như vậy, có rảnh thì nói chuyện với mẫu thân nhiều thêm, học thêm một chút."
Lâm Hành Chi quyết đoán lắc đầu cự tuyệt, cái khác có thể, nhưng cái này thật sự không cần!
Lâm Kỳ tỏ vẻ, “Không học cũng đúng, loại chuyện này có thể không thầy dạy cũng hiểu, Lệ Vương điện hạ chính là chiến thần, một thân công phu xuất thần nhập hóa, ôm ngươi khẳng định không thành vấn đề, ngươi đừng lo lắng, cũng không cần hâm mộ mẫu thân.”
Lâm Kỳ nói xong, vỗ vỗ Lâm Hành chi, sau đó tiêu sái xoay người rời đi.
Lưu lại Lâm Hành Chi tức giận, “Ai lo lắng, ai hâm mộ!”
Thạch Nghiên cùng Thạch Mặc đúng lúc đứng ra khuyên, “Thiếu gia đừng kích động, hiện tại người nên nằm trên giường đi, đừng tức giận, mau trở về nằm.” vừa nói vừa đẩy người vào phòng, Lâm Hành Chi không một chút phản kháng, căn bản không thể phản kháng được.
Y trừng mắt nhìn hai bên, cảm thấy mình thân là thiếu gia mà địa vị quá thấp, lẽ ra y nên gả đến Lệ Vương phủ càng sớm càng tốt.
……
Trong dịp trung thu, những tiểu thương bắt đầu chuẩn bị từ sớm cho buổi tối náo nhiệt, các sạp hàng được dựng lên, đèn lồng được treo cao, khi trời tối hàng nghìn chiếc đèn lồng được thắp sáng, quả là thịnh cảnh nhân gian.
Một buổi trưa vội vàng qua đi, người Lâm gia cũng ngồi đầy một bàn, bắt đầu ăn bữa cơm đoàn viên đầu tiên sau mấy năm xa cách.
Tướng quân phủ cũng trang trí, những hạ nhân treo đèn lồng con thỏ lên, tự mình làm những con vật nhỏ bằng rơm, còn thêm những cái lục lạc nhỏ cho những con vật nhỏ rồi dùng dây thừng buộc thành một hàng để treo quanh gốc cây. Những chiếc lục lạc nhỏ rung rinh trong gió kêu leng keng, thập phần dễ nghe.
Cả nhà Lâm gia cùng nhau nâng ly ăn mừng, phản chiếu vầng trăng sáng treo cao trên bầu trời.
Còn có những nhà phú quý chuẩn bị pháo hoa, chuẩn bị toàn thành cùng nhau thưởng thức, nhưng điều bất ngờ đã xảy ra đúng lúc pháo hoa bay vút lên trời, nhiều quả cầu lửa từ trên trời rơi xuống, rơi vào đám đông, rơi xuống các sạp hàng rồi đáp xuống những chiếc đèn lồng. Trong phút chốc, nhân gian thịnh cảnh biến thành biển lửa.
Sự náo nhiệt đã không còn chỉ còn lại tiếng la hét hoảng loạn của bá tánh chạy tán loạn để thoát thân, tiếng khóc than của những đứa trẻ bị tách khỏi phụ mẫu, tiếng kêu thảm thiết của những sạp hàng bị phá hủy và tiếng la hét vùng vẫy của những bá tánh bị lửa thiêu rụi.
Kinh thành loạn thành một đoàn, ngọn lửa ngày càng dữ dội, như muốn nhấn chìm toàn bộ kinh thành.
Lâm gia cũng bị ảnh hưởng, một quả cầu lửa tẩm dầu rơi xuống lồng đèn con thỏ, tất cả lồng đèn đều sáng lên, lửa lập tức bùng lên.
Quản gia vội vàng kêu người tới dập lửa, cơm tối cũng tự nhiên không có tâm tư để ăn, Lâm Tu cùng Lâm Kỳ bay lên nóc nhà xem tình hình trên đường, lúc đi xuống liền cùng một biểu cảm, bọn họ đều biết, bên ngoài không ổn.
Ai phóng hỏa đã rất rõ ràng, không thể không nói, Sở Khâm đột nhiên tấn công là một chiêu lớn, đánh đột ngột khiến bọn họ trở tay không kịp.
Lâm phụ nhanh chóng quyết định, “Lão nhị đi gọi người theo ta ra ngoài cứu người, lão đại ở nhà, Hành Chi từng đối đầu với An Vương, phải đề phòng hắn cho người đột kích tướng quân phủ."
“Vâng!” Hai huynh đệ lớn tiếng đáp lại, sau đó nhanh chóng hành động, Lâm Kỳ sai người ra ngoài, Lâm Tu ở lại bảo vệ phủ tướng quân.
Lâm Hành Chi biết mình không thể giúp được gì trong những chuyện cần vũ lực nên tình nguyện rút lui về phía sau ở với đứa cháu vẫn còn chưa dứt sữa.
Quả cầu không chỉ rơi xuống trên đường, tướng quân phủ, còn có Lệ Vương phủ, hoàng cung...Sở Khâm đang nhắc nhở tất cả những người mà hắn ghét rằng hắn đang đến để trả thù.
Tuy rằng thời điểm hành động của Sở Khâm đoán trước được, nên cũng không quá bất ngờ, Sở Chiêu ra lệnh cho thị vệ vương phủ: “Chỉ cần bảo vệ bá tánh, không cần lo lắng chuyện khác.”
So với sự điềm tĩnh của hắn, Kiến Nguyên Đế người đang tổ chức lệ hội cùng thê thiếp, Thái tử, Ninh Vương lại đang giận tím mặt, liên tục mắng Sở Khâm là bạch nhãn lang, uổng phí nhiều năm ông ta yêu thương như vậy.
Mà Thái Tử và Trần hoàng hậu nhìn nhau, đối với chuyện này thập phần vừa lòng, thậm chí hy vọng Sở Khâm di chuyển nhanh hơn, trực tiếp giết đến cửa cung.
Tất nhiên, tâm tư của bọn họ không thể biểu hiện ra ngoài, Thái Tử cùng Trần hoàng hậu bắt đầu khuyên Kiến Nguyên Đế không cần tức giận, Thái Tử còn chủ động thỉnh mệnh lĩnh binh đi ngăn trở phản quân Sở Khâm.
Kiến Nguyên Đế liếc nhìn Ninh Vương một vẻ không liên quan gì đến ta, và một nhóm phi tần đang co ro sợ hãi, Trần hoàng hậu trầm ổn và thái tử đứng lên chia sẻ những lo lắng trở nên đặc biệt đáng tin cậy.
Kiến Nguyên Đế trực tiếp sai người mang tới một khối lệnh bài đưa cho Thái Tử, “Kim Vũ Vệ và những binh lính đóng quân trong và ngoài thành đều nằm dưới sự chỉ huy của Thái tử. Cho đến khi cuộc nổi loạn bị dập tắt, ngoại trừ tên nghịch tử Sở Khâm, tất cả những tên phản tặc còn lại giết hết!"
"Tuân lệnh!” Thái Tử đáp lại một cách vang dội, sau đó quay người nắm chặt tay rời đi, bóng lưng rơi vào tầm mắt của những người phía sau, khiến hắn trông cao lớn và đáng tin cậy.
Trên đường phố, tuần phòng doanh cũng bắt đầu có hành động, bắt đầu sơ tán bá tánh, dập lửa cứu người.
Đường phố và nhà cửa tràn ngập tiếng người cứu hỏa cứu người, nhưng cổng thành lại vô cùng yên tĩnh.
Sở Khâm mang mặt nạ quỷ đứng trên tường thành, nhìn đám người đang chạy trốn phía dưới, giống như đang nhìn con kiến vậy.
Hắn khinh miệt cười nói: “Nhìn xem, bổn vương vừa mới dùng chút thủ đoạn liền trở nên hỗn loạn như vậy. Khi quân ta tiến vào thành, sẽ khiến khinh thành máu chảy thành sông, biến nó thành địa ngục trần gian!”
“Sở Chiêu, Lâm Hành Chi, Sở Mục, còn có Hoàng đế, trò hay sắp bắt đầu, ta sẽ tự mình lấy đầu trên cổ các ngươi từng cái một."
Lão già đúng lúc xuất hiện ở bên cạnh Sở Khâm, “Vương gia, thời cơ đã đến, có thể vào thành.”
“Hửm?” Sở Khâm đối với xưng hô này bất mãn, “Vương gia, là Vương gia của triều nào?”
“Chủ thượng,” lão giả lập tức sửa miệng.
“Ừ,” Sở Khâm lúc này mới vừa lòng, rút kiếm giơ lên cao, ánh mắt hung ác, “Vậy tiến vào!”
“Giết!” Cùng với một tiếng khí thế như hồng cao rống, cửa thành theo tiếng mà mở ra, hàng ngàn hàng vạn quân mặc áo giáp cầm đao sắc nhọn lao vào thành, tiến quân thần tốc, ngang qua đường cái.
Cũng may mắn buổi tối cửa thành đóng cửa, phụ cận tương ít người, cộng thêm quả cầu lửa từ trên trời rơi xuống bá tánh đã sớm bỏ chạy, phản quân vào thành cũng không gặp ai.
Lâm phụ mang theo Lâm Kỳ cùng hộ vệ tướng quân phủ ẩn náu trong chỗ tối nhìn phản quân tiến vào thành, Lâm Kỳ lòng tràn đầy nghi hoặc, “Không có máu cũng không thấy thi thể, những tướng sĩ thủ thành lặng yên không một tiếng động biến mất?”
Thậm chí còn đem cửa thành mở ra cho phản quân.
Lâm phụ nói: “Hẳn là có người nội ứng ngoại hợp, An Vương rốt cuộc trù tính nhiều năm, không đến mức không có hậu chiêu," bằng không chỉ với một hai vạn người, cơ hội thắng là không có.
Lâm phụ nói với Lâm Kỳ,“Con mang hai người, đi điều tra xem tướng sĩ thủ thành đi đâu, ta dẫn người đi theo phản quân, ngăn trở bọn họ thương tổn bá tánh.”
Mà Sở Khâm muốn không phải thương tổn, mà là tàn sát, phản quân đi đến đâu nhìn thấy ai, bất kể là dân thường hay binh lính của tuần phòng doanh dập lửa cứu người.
Sở Khâm đi ở phía trước, mỗi lần nhìn thấy một người ngã xuống trước mặt hắn, trong mắt hắn sẽ hiện lên ý cười nhiều hơn.
Khi nhìn thấy thị vệ của Lệ Vương phủ đang sơ tán bá tánh, Sở Khâm lướt ngón tay qua khóe miệng, tàn nhẫn cười:" Giết, không được để kẻ nào sống!"
Phản quân lấy cung tiễn ra, sẵn sàng nhắm và giết.
Thị vệ Lệ Vương phủ lập tức phi lên nóc nhà, Thập Nguyệt đứng ở nơi cao nhất, giơ cây đuốc nói với Sở Khâm:"An Vương điện hạ, đừng để mấy thùng dầu đốt cháy nhà, đem những người mà ngài bồi dưỡng ngay tại đường lớn này đốt quách cho rồi."
"Chủ tử của chúng ta nói, nếu ngài không đụng vào bá tánh, ngài ấy sẽ không đụng vào ngài. Nếu không, hôm nay ngài có thể sẽ bỏ mình trên ngay con đường dài này!"
Thị vệ tướng quân phủ nhận nhiệm vụ sơ tán bá tánh, đó là vấn đề sống còn, bá tánh phản ứng cũng nhanh, kêu chạy liền chạy, về nhà hoặc chạy đến nơi ẩn náu an toàn.
Khi cuộc giằng co giữa Sở Khâm và thị vệ Lệ Vương phủ kết thúc, trên đường đã không còn một bóng dáng của bá tánh.
Sở Khâm không cam lòng thu hồi ánh mắt, hung hăng trừng mắt nhìn Thập Nguyệt, “Chờ xem!”
Phản quân một đường đi trước, ở cửa cung gặp Thái tử tràn ngập tiếc nuối.
Thái Tử tiếc nuối người Lệ Vương phủ không trực tiếp thiêu rụi phản quân Sở Khâm, cũng tiếc nuối Sở Khâm không để người bắn chết những thị vệ Lệ Vương phủ.
Nhưng những thị vệ Lệ Vương phủ lại cho hắn một biện pháp hay, để Sở Khâm và những phản quân này nên bị thiêu chết toàn bộ!