Sau Khi Trọng Sinh Gả Cho Chiến Thần Vương Gia

Chương 51



Bên cạnh thi thể là một cung nữ mảnh khảnh đang cầm một thanh chủy thủ.

Sắc mặt nàng bình tĩnh, không chút sợ hãi nhìn thi thể trên mặt đất, chủy thủ trong tay vẫn đang rỉ máu, nàng cũng không thèm nhìn một cái.

Sở Khâm biết, đó là nữ nhân này đã phá hỏng chuyện tốt của hắn.

Hắn cười lạnh một tiếng, nhìn Kiến Nguyên Đế cùng các phi tần vẫn còn kinh hồn bạt vía, cảm thấy không thú vị chút nào

Vị hoàng đế cao cao tại thượng nắm giữ sinh tử trong thiên hạ cũng không trấn định trầm ổn bằng một cung nữ.

Đồng thời Sở Khâm lại cảm thấy có chút đáng tiếc, cung nữ này tuy rằng dung mạo bình thường, nhưng dáng người lại rất tốt, sao trước đó hắn không nhận ra có thứ tốt như vậy, có thể mang ra cung chơi đùa.

Chơi xong lại để cho lũ chuột gặm sạch sẽ, cũng không đến mức để hôm nay nàng làm hỏng chuyện tốt.

Sở Khâm lấy một ít máu trên cánh tay bôi lên mặt nạ quỷ, nghiến răng nghiến lợi nói:"Nếu chơi không được, vậy thì trực tiếp giết chết."

Sở Khâm lập tức phi lên nóc, giương cung bắn về phía cung nữ,“Tiểu mỹ nhân, ta tới lấy mạng của ngươi.”

Mũi tên bắn ra đi trong nháy mắt kia, có người phát hiện Sở Khâm, lập tức hô lớn một tiếng, “Người nào?”

Kim Vũ Vệ đại đa số bị điều đi đằng trước chống phản quân, thị vệ trong hoàng cung cũng không nghiêm ngặt, nội thị cùng cung nữ cũng an bài đến các nơi nhìn chằm chằm, nhưng không có công phu, phản ứng cũng không đủ nhanh nhạy, cho nên Sở Khâm quen thuộc hoàng cung mang theo người một đường lén lút đi vào, vô cùng thuận lợi.

Cung nữ cầm chủy thủ là Bán Hạ, nàng theo bản năng cúi xuống khi nghe thấy tiếng hét, vừa lúc mũi tên sượt qua đỉnh đầu.

Mũi tên như bay cắm vào cây cột gỗ trước mặt nàng, lực mạnh đến nỗi một nửa mũi tên cắm sâu vào cây cột.

Nếu mũi tên bắn trúng nàng, tất nhiên sẽ xuyên thẳng qua cơ thể, hoặc nàng sẽ bị nó đóng thẳng vào cột gỗ.

Bán Hạ trên mặt không lộ, nhưng sau lưng đã toát mồ hôi lạnh.

Mà giờ phút này, Sở Khâm ở trên nóc nhà đã bị bao vây, động tĩnh thu hút sự chú ý của Kiến Nguyên Đế, mọi người đều thò đầu ra nhìn xem.

Chiếc mặt nạ quỷ dính máu thật sự rất đáng sợ, nhưng sau khi tháo mặt nạ ra, khuôn mặt đầy máu của Sở Khâm càng đáng sợ hơn, hắn ném mặt nạ lên nóc nhà, mở miệng nói:" Ta muốn mạng của các ngươi!" Thanh âm như lệ quỷ từ Cửu U đến lấy mạng.

Kim Vũ Vệ vây quanh đều sững sờ, trong nhất thời thậm chí không dám phát ra âm thanh.

Ngược lại là phi tần phía sau Kiến Nguyên Đế kinh ngạc hét lên:"Đó không phải là An Vương điện hạ sao?"

Những người khác sửng sốt, hoàn toàn không nghĩ tới cái bộ mặt hoàn toàn thay đổi này sẽ là An Vương.

Chờ bọn họ cẩn thận quan sát, phát hiện ngoại hình thật sự rất giống nhau.

Sở Khâm cười lớn, “Ngươi đoán đúng rồi, vậy nên khen thưởng ngươi đi gặp Diêm Vương trước."

Đồng thời, hắn rút cung cắm mũi tên, chuẩn xác lấy mạng phi tần đó, tốc độ nhanh đến mức không ai kịp phản ứng, người chỉ ra thân phận Sở Khâm chết không nhắm mắt.

Sau khi biết thân phận của hắn, Kim Vũ Vệ có điểm kiêng kỵ, mặc dù mũi tên nhắm ngay Sở Khâm, lại không dám bắn ra, điều này càng khiến Sở Khâm càng cười điên cuồng.

Kiến Nguyên Đế nhìn thấy cảnh này tức giận đến đỏ cả mắt, gân xanh trên thái dương bạo khởi, giận dữ gầm lên, “Nghịch tử, ngươi thật to gan!”

Sở Khâm nghịch mũi tên trong tay mình, lấy mồi lửa ra châm lửa, thản nhiên đáp lại lời của Kiến Nguyên Đế:" Tạo phản ta còn dám. Thì có việc gì mà không dám làm?"

Thời điểm giọng nói rơi xuống, Sở Khâm cài tên nhắm ngay Kiến Nguyên Đế, nói với ông,“Cho ngươi một cơ hội, đứng ra nhận sai và nói với ta vài câu, có lẽ sẽ giữ lại cho ông một mạng, nếu không, ông chỉ có thể chôn cùng cung điện này."

Mỗi lời nói đều chọc tức Kiến Nguyên Đế, khiến ông ta càng tức giận, gần như nhảy dựng lên:"Đồ khốn nạn, trẫm nuôi ngươi hơn hai mươi năm, ngươi lại làm ra chuyện đại nghịch bất đạo như vậy, lương tâm ngươi bị chó tha rồi hay sao?"

Nghe được những lời mắng mỏ của Kiến Nguyên Đế, Sở Khâm cảm thấy bây giờ mình đã cảm nhận được cảm giác của Sở Chiêu khi bị Kiến Nguyên Đế mắng, cuồng nộ vô năng, còn thích tự cho mình là đúng lải nhải liên tục, giống như một con quạ già.

Chán ghét muốn chết.

Sở Khâm bực bội mà lạnh mặt, nhẹ buông tay, mũi tên liền bay đi, cắm vào tấm thảm trên mặt đất.

Ngọn lửa dính dầu khó dập tắt lại dễ bốc cháy, thảm gặp lửa nháy mắt liền trở thành mồi cho ngọn lửa cắn nuốt.

Một số phi tần và cung nữ nhát gan lập tức hét lên, khiến Kiến Nguyên Đế khó chịu, quay lại hét lên:"Câm miệng!"

Các phi tần và cung nữ lập tức im lặng, đè nỗi sợ hãi xuống, thậm chí không dám biểu lộ sự tức giận.

Kiến Nguyên Đế cũng nhìn về phía Sở Khâm, cùng hắn thương lượng điều kiện, “Ngươi xuống dưới, chỉ cần ngươi ngoan ngoãn nghe trẫm nói, trẫm bảo đảm tuyệt đối không giết ngươi.”

Sở Khâm trào phúng cười, không trả lời, ngược lại lôi ra một mũi tên châm lửa, nhắm thẳng vào Kiến Nguyên Đế, làm ra một động tác kéo, Kiến Nguyên Đế theo bản năng nắm lấy người bên cạnh ra che chắn cho mình, không quan tâm đó là ai.

Thật trùng hợp, lại là người cách đó không lâu vừa cho ông ta một biện pháp hay Lệ phi.

Lệ phi hoàn toàn ngây ngẩn cả người, trong mắt tràn đầy không thể tin được.

Nhưng Sở Khâm trên nóc nhà lại bật cười:"Hahaha, thật là buồn cười, quá buồn cười, cười đến chảy cả nước mắt."



"Cẩu hoàng đế, đương nhiên ngươi cũng làm như vậy kéo bà ấy đến che cho ngươi, ta tận mắt chứng kiến khi mũi tên của thích khách đến ngươi kéo bà ấy ra che mũi tên cho mình!"

"Chỉ vì bà ấy đứng ở phía bên trái của ngươi, chỉ vì ngươi là tên súc sinh vô nhân tính."

Sở Khâm ngữ khí sắc bén, mỗi một chữ đều mang theo thù hận.

Hắn gắt gao nhìn chằm chằm Kiến Nguyên Đế, “Ngươi vì không cho ta có cơ hội tìm ngươi báo thù, ngươi liền giết hết người Văn gia, kể cả đứa nhỏ còn nằm trong tã lót ngươi cũng không tha!"

"Ngươi có biết hôm nay vì sao ta dùng lửa không? Bởi vì năm đó Văn gia chính là bị lửa thiêu rụi, ngay cả một bộ xương cốt ngươi cũng không lưu lại cho ta!"

Sở Khâm bộc lộ hết thảy hận ý chôn giấu trong lòng nhiều năm, kẻ gây ra tội ác là Kiến Nguyên Đế, đây cũng chính là mục đích hắn trù tính nhiều năm nay.

“Trên đời này không có kẻ nào xấu xa ghê tởm hơn ngươi.”

“Im miệng!” Kiến Nguyên Đế rống giận, cố gắng ngăn cản Sở Khâm tiếp tục vạch trần ông ta.

Ông cũng đang quan sát phản ứng của những người xung quanh, ông muốn ghi tạc những người này trong mắt, sau này sẽ xử lý từng người từng người một.

Sở Khâm nói cho hết lời, cũng không định tiếp tục cùng Kiến Nguyên Đế vờn nhau, cuối cùng cho một cơ hội nữa, “Đứng ra, quỳ lạy mẫu phi của ta, cho Văn gia một lời xin lỗi, hôm nay ta sẽ tha mạng cho ngươi, nếu không…”

Mũi tên của Sở Khâm lại lần nữa nhắm ngay Kiến Nguyên Đế.

Mà lời hắn nói ra chính là một sự xúc phạm lớn đối với Kiến Nguyên Đế, Kiến Nguyên Đế sẽ không bao giờ dung thứ, ông nhìn Sở Khâm liền nói tốt, sai đó lộ ra vẻ mặt vô cùng thất vọng, “Nếu ngươi ngang bướng hồ đồ như vậy, trẫm cũng không cần nhân từ với ngươi, mấy năm nay trẫm dung túng ngươi như vậy là đủ rồi.”

“Sở Khâm, ngươi làm trẫm quá thất vọng rồi.”

Nhưng mà ngay sau đó, giọng điệu đột nhiên thay đổi, “Bắn hạ hắn cho trẫm, mặc kệ sống chết!”

“Ha,” Sở Khâm cười lạnh, tốc độ so Kim Vũ Vệ càng nhanh,“Giết, không giữ lại một người!"

Theo mệnh lệnh của hắn, những mũi tên từ trên nóc nhà rơi xuống, Kim Vũ Vệ vừa bận né tránh vừa phản công.

Sở Khâm nhanh chóng xuống khỏi mái nhà, đi thẳng đến chỗ Kiến Nguyên Đế, Kiến Nguyên Đế hoảng sợ kêu hộ giá, nhưng lại phát hiện ra những người bên cạnh mình đều đã lùi về phía sau.

Bọn họ đang sợ ông, sợ ông sẽ đẩy bọn họ ra chết thay, cái ý niệm này xoay quanh trong đầu Kiến Nguyên Đế, khiến cho ông ta trong cơn giận dữ, nhìn về phía mỗi người ánh mắt đều cảm thấy bọn họ đáng chết.

Sở Khâm rất hài lòng với điều này, nói với Kiến Nguyên Đế:"Nhìn đi, báo ứng tới rồi."

Kiến Nguyên Đế hai mắt đỏ đậm, chửi ầm lên Sở Khâm, “Súc sinh! Trẫm lúc trước…”

Chưa nói xong đã bị Sở Khâm bóp chặt cổ, Sở Khâm lại cười nói: “Ta biết, lúc trước nên đem ta diệt trừ, đáng tiếc, ngươi không làm như vậy……”

Nhưng mà Sở Khâm nói cũng chưa nói xong, liền chợt thay đổi sắc mặt, bởi vì Kiến Nguyên Đế dùng chủy thủ trực tiếp đâm vào bụng hắn.

Sở Khâm không có không thể tin được, chỉ có ngoài ý muốn, cùng với sát ý càng thêm nồng đậm, hắn muốn trước khi chết phải bóp chết tên cẩu hoàng đế này.

Kiến Nguyên Đế tự mình động thủ, Trần hoàng hậu có mắt lập tức bước tới giúp đỡ Kiến Nguyên Đế, ngay khi Sở Khâm bị kéo tay đặt trên cổ Kiến Nguyên Đế hơi thả lỏng. Kiến Nguyên Đế liền nương theo tư thế này nắm lấy thắt lưng Sở Khâm, đâm hắn mười mấy nhát.

Chủy thủ rút ra lại cắm vào, động tác vừa nhanh lại vừa tàn nhẫn, không chút do dự.

Trải qua nhiều năm mưu tính, Sở Khâm vẫn không giết được kẻ thù giết mẫu phi của mình, bản thân cũng chết trong tay kẻ đó, chết không nhắm mắt, ôm hận mà chết.

Khi Sở Khâm ngã xuống, trong mắt hắn vẫn tràn đầy vẻ không cam lòng.

Mà Kiến Nguyên Đế lại như phỏng tay ném chủy thủ đi, tràn đầy ghét bỏ.

Có lẽ không ai có mặt ở đây ngờ rằng Kiến Nguyên Đế lại tàn nhẫn như vậy, đại đa số mọi người đều sợ đến xanh mặt, nhưng cũng có người mặt không đổi sắc khen Kiến Nguyên Đế oai hùng.

Đương nhiên lúc này người có thể khen chính là Trần hoàng hậu, dù sao nàng cũng là người hiểu rõ nhất về ông ta, nàng biết người duy nhất mà ông ta quan tâm nhất chính là bản thân, nhi tử đã từng đặt ở đầu quả tim, thì đến lúc giết cũng sẽ không nương tay.

Hơn nữa không lưu tình chút nào.

Kiến Nguyên Đế cầm lấy khăn tay do cung nữ dâng lên, lau vết máu trên tay, không thèm nhìn Sở Khâm trên mặt đất, mà là dừng trên những đồng đảng của Sở Khâm bị Kim Vũ Vệ bắn chết, ra lệnh:" Đi cửa cung nhìn xem, phản quân đã bị xử lý hết chưa?"

Nội thị mới vừa tiến lên lĩnh mệnh, liền nghe Kiến Nguyên Đế bổ sung, “Không cần để người sống.”

Với giọng điệu cực kỳ thờ ơ, Kiến Nguyên Đế người đã bắt đầu chiếm thế thượng phong, đã trở về con người ban đầu của mình, không bao giờ coi trọng mạng sống con người.

Nội thị còn chưa đến cửa cung, người do Thái tử và Tề Vương phái tới báo tin chiến thắng đã đến, từng người một, tuân theo quy củ, chỉ nói về những phần mà chủ tử của bọn họ chịu trách nhiệm.

Đương nhiên, bọn họ cũng chú ý tới thi thể trong viện, liền tâm hữu linh tê mà không đề cập đến sự biến mất của thủ lĩnh phản quân An Vương.

“Được, nên thưởng!” Kiến Nguyên Đế lớn tiếng nói, tâm tình đặc biệt cao hứng.

Nhưng sau khi nói xong, đột nhiên ho khan, Kiến Nguyên Đế vô thức bịt cổ họng lại.



Sở Khâm thật sự muốn giết ông ta, lúc này mới thả lỏng, mới nhận được cổ họng mình rất đau.

Trần hoàng hậu phản ứng nhanh chóng, vội vàng sai người đỡ Kiến Nguyên Đế đi vào nghỉ ngơi, lại cho người đi thỉnh thái y, đồng thời thay thái tử lo xử lý hậu quả sự việc.

Lệ phi còn đang sợ hãi, sắc mặt vẫn còn tái xanh, gần như theo bản năng đứng dậy, muốn vì Tề Vương tranh thủ, nhưng nghĩ đến trước đó nàng trốn tránh, Kiến Nguyên Đế nhất định đã nhớ kỹ trong lòng, lúc này đi lên sợ là không thành.

Cho nên Lệ phi nhịn xuống, chỉ hy vọng Tề Vương sẽ thông minh một chút, theo sát Thái Tử, chỉ cần có người nhìn thấy việc Tề vương đã làm, Thái Tử đừng mơ nghĩ đến việc hủy công lao.

Cuộc nổi dậy gây ra vô số thương vong và gây hoang mang cho bá tánh kinh thành, đã hoàn toàn kết thúc với toàn quân phản loạn bị tiêu diệt.

Sau khi biết thủ lĩnh của phản quân bị giết, Lâm phụ mang theo nhị nhi tử và thị vệ trở về tướng quân phủ.

Hai thị vệ Lâm gia đã chết còn vài người bị trọng thương, Lâm phụ vừa đi vừa phân phó Lâm Kỳ đưa bạc đẫm máu chiến công đưa cho người nhà của hai thị vệ đó, gọi đại phu đến cứu những người bị thương nặng.

Đối với cuộc phản loạn này, Lâm phụ không có bất kỳ đánh giá nào, Kiến Nguyên Đế tự mình tạo nghiệt, mặc dù không có người khác nhúng tay, tai họa này vẫn xảy ra.

Khi bọn họ đến bên ngoài cửa phủ tướng quân, cửa lập tức mở ra, người gác cổng kinh ngạc hét lên: “Tướng quân và nhị thiếu gia đã trở lại.”

Tiếp theo một đám người chạy ra như ong vỡ tổ, Chu thị cùng hai nhi tử chạy tới, vừa nhìn thấy người liền bắt đầu kiểm tra xe Lâm phụ và Lâm Kỳ có bị thương hay không.

Lâm Kỳ còn tốt, lúc hắn trở về đã giảm bớt, Lâm phụ lại lao thẳng vào mặt trận ngay lúc phản quân hung hãn nhất, thật ra có vài chỗ bị thương, nhưng không biểu hiện ra trước mặt người ngoài.

Khi ông cau mày, Chu thị liền biết ông không được khỏe, thấy Lâm phụ rõ ràng đã suy yếu có chút xanh xao, Chu thị lập tức sai người đi mời thần y, đồng thời đỡ Lâm phụ vào cửa.

Lâm phụ vừa đi vừa hỏi ra nghi hoặc của chính mình, “Thần y gì?”

Chu thị giải thích với ông bằng giọng nhẹ nhàng, hoàn toàn phớt lờ nhị nhi tử đang phất tay với mình.

Cùng với một giọng nói yếu ớt vang lên, “Mẫu thân, người đã quên mình còn một đứa con trai sao?”

Lâm Hành Chi và Lâm Tu đồng thời nhìn Lâm Kỳ, trong mắt đầy sự đồng cảm.

Rồi sau đó cùng nhau lắc lắc đầu, một trái một phải xách cánh tay Lâm Kỳ, nửa xách nửa kéo đem người vào cửa.

Không có chút tự giác nào cả, sao có thể so mình với phụ thân trong lòng mẫu thân.

Lâm Tu lấy thân phận đại ca giáo dục hắn, “Về sau đừng làm loại chuyện tự rước nhục vào mình, biết không?"

Lâm Kỳ: “…Đã biết.”

Mà làm một đệ đệ thiện lương, Lâm Hành Chi tỏ vẻ, "Sau khi thần y kiểm tra vết thương của phụ thân xong, ta sẽ mời ngài ấy xem cho nhị ca"

Lâm Kỳ chưa từng nghe nói qua kinh thành này có thần y nào, tò mò hỏi: "Thần y từ đâu tới?"

Lâm Hành Chi nói: "Là Vương gia nhà ta đưa tới đó."

Khóe miệng mỉm cười, ngữ khí tràn ngập khoe khoang, nếu y là một chú chó thì giờ này cái đuôi đã vểnh thẳng lên trời.

Lâm Kỳ cảm thấy bị tổn thương.

Hắn nhìn về phía Lâm Tu, “Đại ca, ca không cảm thấy tiểu đệ như vậy thật quá đáng sao?”

Lâm đại ca lắc đầu, “À không, dù gì cũng là vị hôn phu của đệ ấy, khoe thì khoe cũng không có gì, lại nói ta và đệ không giống nhau, ta là người có thê tử. Mà đệ thì…”

Tuy rằng Lâm Tu tri kỷ không nói cho hết lời, nhưng Lâm Kỳ nghe ra, đại ca là đang cười nhạo hắn.

Cười nhạo chỉ có hắn, không vợ không con, ngay cả vị hôn phu, phi, là vị hôn thê cũng không có!

Lâm Kỳ cảm thấy mấy năm không thấy, hắn bị đã bị hai huynh đệ ruột thịt liên thủ xa lánh.

Nhưng nam tử hán đại trượng phu há có thể bị chút khó khăn này hạ gục, vì thế hắn hít sâu một hơi, nói với Lâm Tu: “Đại ca, có thể nhờ tẩu tử giúp đệ đệ giới thiệu một thê tử hay không?"

Tiếp theo lại quay đầu nhìn về phía Lâm Hành Chi, còn chưa kịp mở miệng, Lâm Hành Chi liền ngắt lời “Dừng lại, đừng nhìn đệ, đệ cùng Vương gia đều không thể giới thiệu cho nhị ca, trừ phi nhị ca thích nam nhân."

Lâm Kỳ tiếc nuối thở dài, ở bên Lâm Hành Chi niệm, “Đệ nói xem chừng nào đệ mới có nhị tẩu tẩu đây?"

Đối với Lâm Tu niệm, “Đại ca, ca nói xem chừng nào ca mới có đệ muội đây?”

Lâm Tu liếc nhìn Lâm Hành Chi, lạnh nhạt lại vô tình nói, "Ta đã có đệ muội," chính là Lệ Vương.

Lâm Kỳ tức giận biện giải, “Nhị đệ muội!”

Lâm Tu giơ tay vỗ vỗ đầu Lâm Kỳ như đang dỗ chó, “Không sao, không vội.”

Lâm Hành Chi vô tình vui sướng khi người gặp họa.

Lâm Kỳ sống không còn gì luyến tiếc:...


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.