Sau Khi Trọng Sinh, Mỗi Ngày Đều Muốn Ôm Anh

Chương 39: Không phải nói quên... là có thể quên...



Editor : Humi
Wattpad : @humi102
_________________
Bệnh viện, Tô Nguyệt sáng sớm đã rời giường, giúp mẹ ăn cơm xong, dì Mạc đã tới thay cô, nói cô trở về nghỉ ngơi, buổi tối lại đến.
Mạc Hân bệnh tình hiện tại đã ổn định, chờ hai ngày sau làm giải phẫu.
Tô Nguyệt cũng không cự tuyệt, sau khi cảm ơn dì liền rời khỏi bệnh viện.
Về đến nhà tắm rửa một cái, bôi thuốc vào tai xong, nằm ở trên giường bắt đầu phát ngốc.
Ở bệnh viện đúng thật là khó ngủ, nhưng về đến nhà cũng không ngủ được.
Đầu óc có chút hỗn loạn, rất nhiều chuyện lộn xộn ngổn ngang , nhưng lại không nghĩ rõ được chuyện gì cả.
Cho đến hiện tại, Văn Mạt cũng chưa gọi điện thoại, Tô Nguyệt chỉ còn ấn tượng mơ hồ, khi đó mẹ Văn Mạt đã chạy tới, chắc là không có lớn chuyện.
Về lý do tại sao cô ta không gọi điện thoại lại đây chất vấn mình, Tô Nguyệt cảm thấy, có lẽ là bởi vì không còn mặt mũi đi.
Dù sao cũng là cô ta nghĩ muốn hãm hại mình trước.
Tô Nguyệt buông tiếng thở dài, ôm gối đầu trở mình, lại nghĩ tới Kỳ Dạ.
Lúc này, Tô Nguyệt mới loáng thoáng nhớ ra, hình như ban đầu, cô thực sự đã lao vào vòng tay anh, cô cũng nói rằng sẽ hát cho anh nghe ...
Chỉ là sau khi hát xong, đã xảy ra chuyện gì thật sự không nhớ nổi, đúng là cô chủ động hôn anh sao?
Cũng không phải không có khả năng này, cô cảm thấy chính mình lúc ấy rất hỗn loạn, có khi cho rằng vẫn là ở kiếp trước?
Nhưng mà cái khả năng này cũng làm Tô Nguyệt có chút sụp đổ, quả thực không còn mặt mũi gặp người ta.
A a a a a ——
Ở thời điểm cô hận không thể đào cái hố chôn chính mình, di động bỗng nhiên "Đinh" một tiếng vang lên, kéo lại suy nghĩ của Tô Nguyệt.
Thông báo của Wechat,cô nhíu mày lấy di động nhìn, là anh.
Ngày hôm qua sau khi tỉnh lại anh buộc cô kết bạn Wechat, đương nhiên,cũng không tính là bức, trong lòng cô cũng muốn kết bạn với anh.
WeChat chỉ có mấy chữ đơn giản: "Tới Kỳ thị !"
Tô Nguyệt sửng sốt, tim đập nhanh vài nhịp.
Ngày hôm qua cô là thừa dịp Kỳ Dạ đi toilet ,chạy trối chết ra khỏi chung cư, vì thật sự không biết nên như thế nào đối mặt anh?
Hiện tại anh rốt cuộc là có ý tứ gì, bảo cô tới Kỳ thị, không phải là muốn tìm cô tính sổ chứ ?!
Không phải là bị hôn sao, một đại nam nhân, có cần phải mang thù như vậy không?
Tính ra, người bị hại hình như là cô đi!
Tô Nguyệt làm mặt quỷ với màn hình, ném điện thoại sang một bên mặc kệ anh.
Cô lại không ngốc, sẽ không tự đưa tới cửa để anh trả thù.
Chỉ là trong lòng vẫn có chút chua chát, đời này hai người quen biết không đến mức tồi tệ như kiếp trước, nhưng tựa hồ cũng không khá hơn là bao?
Ấn tượng của anh với cô hẳn là rất không tốt đi, ở trước mặt anh, cô vừa ngu vừa ngốc lại còn thích khóc, uống say còn giả điên.
Anh khẳng định cảm thấy cô rất phiền toái.
Tô Nguyệt miên man suy nghĩ, không biết qua bao lâu, di động lại vang lên.
Cô nghĩ không để ý tới, lại ma xui quỷ khiến thế nào cầm lấy di động.
Vẫn là Kỳ Dạ gửi tới, vừa thấy nội dung, thiếu chút nữa hộc máu.
"Hãy nghĩ về video, không đến nói chuyện, chờ lên hot search!"
Dòng chữ trên màn hình không có chút cảm tình nào, Tô Nguyệt lại tưởng tượng ra nét chế nhạo nơi đáy mắt khi Kỳ Dạ gửi đi tin nhắn này.
Sắc mặt Tô Nguyệt chuyển từ trắng đến xanh rồi lại đỏ, cuối cùng đều hoá thành nỗi buồn sâu thẳm.
Tuy rằng không tình nguyện, Tô Nguyệt cuối cùng vẫn bị khuất phục bởi ' dâm uy ' của Kỳ Dạ, cọ tới cọ lui đã tới tầng 1 công ty của anh.
Nhìn toà cao ốc ngửa đến đau cổ mới thấy được đỉnh trước mắt, cô lại do dự.
Kiếp trước, cô đã tới nơi này vô số lần, đương nhiên, đều không phải tự nguyện, mà là bị anh cưỡng ép mang đến.
Anh không muốn để cô cứ luôn ở nhà miên man suy nghĩ, lại sợ cô một mình chạy loạn sẽ xảy ra chuyện, còn lo lắng cô thường xuyên muốn rời xa anh, chỉ có thể đi tới đâu đưa cô theo đó.
Mà khi ấy, cô chỉ ngại làm phiền anh.
Gió vù vù thổi qua, giống như quật thẳng đến phổi, vừa lạnh vừa đau.
Hít thở cũng rất khó khăn.
Giống như mặc kệ thế nào, đều rất khó chịu.
Nhắm mắt lại hít một hơi thật sâu, rốt cuộc lấy hết can đảm đi vào toà nhà văn phòng.
Chưa đến 12 giờ, vẫn là thời gian làm việc, đại sảnh người đi lại rất ít, Tô Nguyệt có chút chần chờ đến trước quầy tiếp tân.
Đang lúc nghĩ ngợi nếu bị người làm khó cô nên ăn nói khép nép hay kiêu ngạo ương ngạnh, cô gái ở quầy đã thấy Tô Nguyệt, đáy mắt mang theo chút kinh diễm cùng ghen tị, trên mặt lại cười khách sáo , "Xin hỏi là Tô Nguyệt tiểu thư phải không?"
Tô Nguyệt mờ mịt gật đầu, cô gái cười càng đậm, "Kỳ tổng đã chờ cô rất lâu, cô trực tiếp đi lên bằng thang máy tổng tài là được, không cần quẹt thẻ."
Cô gái chỉ đường cho Tô Nguyệt, lại cầm lấy điện thoại, như là gọi cho trợ lí tổng tài, nói câu, "Tô tiểu thư đã tới."
Tô Nguyệt trừu trừu khóe mắt, mặt vô biểu tình đi đến thang máy, trong lòng lại chửi thầm: Nhân viên tiếp tân không theo lẽ thường xuất chiêu a, hại cô đã sẵn sàng biểu diễn cũng không có tác dụng!
Xem ra, là Kỳ Dạ đã dặn dò bọn họ tiếp đón thật tốt.
Đứng trong thang máy, nhìn con số không ngừng nhảy, tâm cũng nhảy lên theo.
Mặc dù mới hôm qua đến nơi ở của Kỳ Dạ, nhưng tưởng tượng gặp lại anh , cô vẫn thấy khẩn trương.
Có chút cảm xúc, không phải muốn là có thể khống chế.
Giống như, tình cảm dành cho anh, không phải nói quên...... Là có thể quên......
Một đời này, cô và Kỳ Dạ, rốt cuộc nên làm cái gì bây giờ?
Thang máy dừng ở tầng 60.
Tô Nguyệt rất quen thuộc công ty Kỳ Dạ, cũng biết văn phòng anh ở nơi nào.
Trợ lí có lẽ được Kỳ Dạ báo trước, đều quy củ ngồi ở vị trí làm việc không có ai ra dò hỏi cô.
Một mạch đến trước cửa văn phòng, cô thở sâu giơ tay lên.
Nếu đã tới, cô cũng không muốn trốn tránh, vừa lúc một lần nói rõ ràng với anh.
Chỉ là tay còn chưa kịp gõ, cửa liền mở.
Giang Chu cầm văn kiện đứng ở trước cửa, nhìn thấy Tô Nguyệt, sửng sốt, sau đó mới hơi hơi nghiêng người, "Tô tiểu thư tới, mời vào."
Tô Nguyệt xấu hổ buông tay, kéo nhẹ khoé miệng, người trong văn phòng nghe được tiếng động cũng nâng đầu nhìn qua, lúc thấy Tô Nguyệt hơi híp mắt, không nói chuyện.
Giang Chu thần sắc phức tạp rời đi, thuận tay đóng cửa lại, đảo mắt trong văn phòng chỉ còn lại Tô Nguyệt cùng Kỳ Dạ.
Tô Nguyệt đứng ở trước cửa có chút cứng đờ.
Kỳ Dạ một thân tây trang thủ công màu đen ngồi sau bàn làm việc, biểu tình hờ hững, nhìn không ra bộ dáng vô lại ngày hôm qua, cũng không có ôn nhu của kiếp trước, thật ra so với lúc cô mới gặp mấy hôm trước không sai biệt lắm.
Tô Nguyệt nghĩ, lúc này mới là Kỳ Dạ chân chính, tự tin, ưu nhã lại lạnh nhạt.
Mà không phải kẻ lưu manh biến thái tự quay video bất nhã lại còn uy hiếp cô kia.
Có lẽ, sự tình trước đó chỉ là một cảnh hoang đường trong mơ?
Đáy lòng có tư vị nói không nên lời, cô trầm mặc, gắt gao nắm chặt túi xách, dần dần cúi đầu.
Bỗng nhiên có chút tự giễu, cô chạy tới đây làm cái gì vậy?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.