Sau Khi Trọng Sinh, Mỗi Ngày Đều Muốn Ôm Anh

Chương 51: Thỏ con...



Editor : Humi
Wattpad : @humi102
________________
Kỳ Dạ ngồi ở thư phòng thật lâu, lời Mạnh Thần nói không phải không có ảnh hưởng.
Với hắn mà nói quan trọng nhất chính là tâm ý của Tô Nguyệt, chỉ cần cô nguyện ý ở cùng hắn, hắn sẽ không rời xa cô, sẽ không giống người nào đó như rùa đen rụt đầu chỉ biết chạy trốn, cũng sẽ không bởi vì người khác dụng tâm kín đáo mà thay đổi......
Kỳ Dạ nhắm mắt, che lại đáy mắt phiếm hồng.
Nếu khi đó, anh không rời đi......
Loại nếu này, thật ra không thể tồn tại. Bởi vì, anh đích xác không có cách nào lưu lại.
Anh cũng không muốn chạy trốn, nhưng không có lựa chọn nào khác. Tâm ý của anh, chưa bao giờ thay đổi.
Yết hầu lăn lộn vài cái, Kỳ Dạ mở mắt ra, nhìn di động đặt trên bàn, cầm lấy bật màn hình lên.
Hình nền là một thỏ con trắng trắng, đôi mắt hồng hồng, quay đầu nhút nhát sợ sệt nhìn anh.
Kỳ Dạ đột nhiên cong môi, than nhẹ, đầu ngón tay xẹt qua màn hình.
Bỗng nhiên nhớ tới thật lâu trước kia cô gái nhỏ từng nói, "Em thích thỏ con nhất, mềm mại đáng yêu, chọc người yêu thích."
Thỏ con......
Độ cung khoé môi gia tăng, kỳ thật anh cũng thích thỏ con nhất, bởi vì, Tô Nguyệt giống như thỏ nhỏ mềm mại manh manh, đặc biệt là thời điểm đôi mắt hồng hồng, khiến người nhịn không được muốn hung hăng bắt nạt.
Kỳ Dạ nhìn chằm chằm màn hình thật lâu, tắt đi lại bật lên.
Sau đó, mới đứng lên trở về phòng ngủ.
Đèn trong phòng ngủ đã tắt, nhẹ nhàng nhợt nhạt tiếng hít thở nói cho Kỳ Dạ, Tô Nguyệt đã ngủ rồi.
Lá gan cũng lớn nha, không sợ anh thật sự ăn cô.
Kỳ Dạ ngồi xuống mép giường, dùng ánh mắt miêu tả khuôn mặt nhỏ tinh tế, cô ngủ rất ngoan, co thành một đoàn cả cằm cũng chôn trong ổ chăn, chỉ lộ ra cái miệng nhỏ hơi dẩu cùng một khuôn mặt ửng đỏ.
Cổ họng Kỳ Dạ khẽ nhúc nhích, lại thấp giọng thở dài, "Em cứ như vậy yên tâm về anh sao......"
Ngay cả bản thân anh cũng không yên tâm chính mình.
Một hồi lâu, anh than nhẹ, cúi người hôn hôn lên mặt cô.
Hôm nay không chạm vào em, ngoan ngoãn ngủ đi......
Nhưng mà, em chỉ có thể là của anh, biết không?
......
Thời điểm Tô Nguyệt mơ mơ màng màng tỉnh lại, trời đã sáng rồi.
Cô nửa híp mắt nhìn nhìn, lại ôm chăn xoay người ngủ hai phút, sau đó chợt mở mắt vụt ngồi dậy.
Vừa vỗ vỗ đầu còn đang mê man vừa nhìn khắp nơi, thế nhưng cô còn ở chung cư của Kỳ Dạ, còn thật sự ngủ thiếp đi!
Tô Nguyệt khóc không ra nước mắt, sao cô có thể ngu ngốc đến thế?
Đêm qua Tô Nguyệt vẫn luôn muốn chờ Kỳ Dạ, chờ anh giải quyết công việc xong rồi đi tắm rửa cô sẽ trộm chạy trốn, không biết là đợi bao lâu cũng không chờ được anh, cuối cùng ngược lại là chính mình đang chờ đã ngủ rồi.
Tô Nguyệt có chút bất đắc dĩ, nhưng mà cô đảo mắt nhìn vị trí bên cạnh, không giống có người ngủ qua.
Kỳ Dạ hẳn là không quay lại phòng ngủ, nếu thật sự quay lại, cô cũng phải có cảm giác chứ?
Tô Nguyệt rối rắm, nhìn di động bên gối đầu, đã 9 giờ, ngủ lâu như vậy.
Vội vàng đứng dậy, quay đầu lại thấy trên tủ đầu giường còn dán một tờ giấy nhớ, là Kỳ Dạ lưu lại.
Chữ viết và con người anh đều giống nhau sắc bén lại ưu nhã, mâu thuẫn lại hài hòa, đẹp nói không nên lời, nhưng mà nội dung dòng chữ khiến Tô Nguyệt hơi đỏ mặt.
"Bảo bối, phòng bếp có cháo, ngoan ngoãn ăn trước khi rời đi."
Cho nên Kỳ Dạ đã đi rồi?
Chưa kể, thoạt nhìn Kỳ Dạ luôn là nghiêm túc, ai nghĩ đến anh có thể ngấm ngầm buồn nôn như vậy.
Bảo bối bảo bối, kêu đến thuận miệng.
Bỗng nhiên lại nghĩ đến cụm ' tâm can ' đêm qua, Tô Nguyệt run rẩy.
Quả nhiên, đàn ông bề ngoài càng lãnh khốc, càng là muộn tao (*).
(*) muộn tao : ý nói người thâm tình, ngoài lạnh trong nóng,...
Nhưng mà đời trước cũng không thấy Kỳ Dạ như vậy, chẳng lẽ là bởi vì cô quá kháng cự, cho nên anh không thể nói ra?
Tô Nguyệt cắn môi, tuy rằng chửi thầm, cũng không cách nào giấu được những rung động dâng lên nơi đáy lòng.
Trên giấy nhớ chỉ có mấy chữ, cô nhìn đi nhìn lại rất nhiều lần, xem đến mặt đỏ tim đập.
Sau đó mới thay quần áo rửa mặt ra phòng ngủ, đến phòng bếp xem thử, quả nhiên có cháo, vẫn còn ấm, không phải cháo gạo kê bí đỏ tối qua, là cháo khoai
lang đỏ.
Hẳn là mới chuẩn bị.
Tô Nguyệt bản năng cảm thấy đây là bà ngoại Kỳ Dạ cho người đưa tới, đời trước lúc ở cùng Kỳ Dạ, bà ngoại anh cứ hai, ba ngày cho người đưa cháo tới, sợ dạ dày anh không khoẻ.
Khi đó cô rất hâm mộ Kỳ Dạ, ít nhất còn có một người quan tâm anh.
Mà cô khi đó, hai bàn tay trắng.
Nghĩ đến đây, không khỏi lại nhớ tới mẹ, lúc này người hẳn là đã dậy từ sớm, không biết ăn sáng chưa.
Hơn nữa cô một đêm không trở về, không biết mẹ sẽ lo lắng thành bộ dáng gì.
Tô Nguyệt cũng không buồn ăn, vội vàng ra cửa, gấp gáp gọi điện thoại cho Mạc Hân.
Vừa mới chuyển được, còn chưa kịp nói, Mạc Hân đã mở miệng trước, "Nguyệt Nguyệt, khoẻ hơn rồi sao?"
Tô Nguyệt sửng sốt, "Sao ạ?"
" Tối qua y tá nói với ta con có hơi cảm mạo, cho nên về nhà nghỉ ngơi. Mẹ cũng không dám quấy rầy con, sợ con ngủ không tốt, hiện tại khá hơn rồi sao, đã uống thuốc chưa?"
Tô Nguyệt cắn môi, không cần nghĩ cũng biết là Kỳ Dạ kêu y tá nói như vậy.
"Đã uống thuốc rồi, không có việc gì ạ. Mẹ đừng lo lắng, bây giờ con tới bệnh viện."
Mạc Hân lúc này mới yên tâm, lại nói: "Không vội, dì con đã tới rồi, còn có y tá ở đây, nếu con không thoải mái ở nhà nghỉ ngơi thêm, trong bệnh viện cũng khó ngủ."
Nghe đến dì út Tô Nguyệt lại nhíu mày, vừa đón xe vừa hỏi, "Nhà dì út rất bận, vẫn là con đến để dì trở về đi."
Chờ đến ngày mai mẹ giải phẫu xong, nói không chừng còn phải phiền toái dì út, hiện tại Tô Nguyệt cũng không muốn bà quá mệt mỏi.
Hơn nữa, chậm trễ quá nhiều, những người trong nhà dì út có thể sẽ làm khó bà.
Nghĩ đến những lời hôm qua Trần Nặc nói với mình, Tô Nguyệt càng không ưa người Trần gia, Trần Nặc có thể nói ra những lời này, có thể thấy được ngày thường nhà bọn họ cũng như thế.
Nếu không phải dì út, cô cũng không muốn nhẫn nại.
Cũng không biết dì út làm cách nào chịu đựng được căn nhà đó?
Tô Nguyệt không tiếp tục nói chuyện thêm với Mạc Hân, gọi xe xong, cúp điện thoại, trực tiếp đến bệnh viện.
Cách đó không xa, một tên thám tử đang điên cuồng chụp ảnh Tô Nguyệt, tính đến cả những gì hôm qua thu được, hắn cảm thấy lần này khả năng sẽ kiếm được kha khá.
Những ảnh chụp này hắn không tính gửi cho Từ Tương Tương, hẳn là trực tiếp tìm Kỳ Dạ.
Ai có thể nghĩ đến, tổng tài Kì thị, căn bản không phải người tàn tật chứ?
Cất máy ảnh, hắn không đi theo Tô Nguyệt nữa, đã đủ rồi.
Đang nhìn những tấm ảnh mình chụp được cười đến vui vẻ, cửa sổ xe bỗng nhiên bị người gõ vang, kinh ngạc quay sang, liền thấy một người đàn ông mặc tây trang màu đen, cười lạnh băng nhìn hắn.
Kỳ thị, văn phòng tổng tài.
Kỳ Dạ chậm rãi lật xem những ảnh chụp trong tay, thần sắc lạnh nhạt.
Nhưng khi lật đến một tấm anh ôm Tô Nguyệt, nhìn Tô Nguyệt vẻ mặt thẹn thùng, bộ dáng sợ hãi, anh khẽ nhướn mày, thế nhưng gật đầu nói câu, "Chụp khá tốt, rất đẹp !"


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.