Cá mặt trăng và cá mặt trời rất khác nhau, từ hình thể mà nói, cá mặt trăng là dẹp dẹp, giống như một con cá đuối vậy, còn cá mặt trời thì tròn tròn, giống như mặt trời vậy.
Cá mặt trăng thì to gấp mấy lần cá mặt trời, con nặng nhất đạt tới mấy tấn.
Điểm khác biệt lớn nhất giữa 2 loài này chính là màu sắc, cá mặt trăng có màu trắng xám, còn cá mặt trời thì có vây lưng và vây đuôi màu đỏ cam, trên người còn có những đốm trắng, trông như sao trời.
Cá mà Lục Áo câu được từ từ lộ lên trên mặt nước, tất cả mọi người đều trông thấy.
Chung Hồng Hải nhìn đôi tay căng cứng của câu, vội hỏi: " Rốt cuộc con cá này có bao nhiêu lớn vậy?"
"Dựa vào xúc cảm thì có lẽ gần 100kg."
"Đệch" Chung Hồng Hải nhịn không được mà thô tục 1 câu, vội nói với người xung quanh, "Mau, lấy đai câu cá qua đây! Con cá to như thế, không vờn cho nó kiệt sức là không câu lên được đâu."
Đai câu cá là một dụng cụ hỗ trợ đeo trên người, khi câu được 1 con cá lớn, cần thủ sẽ thường đeo dụng cụ này.
Đai đeo này phía trước bụng sẽ phần đế đỡ cần câu, khi dùng chỉ cần bỏ cần câu vào trong lợi dụng sức của phần hông và toàn thân để ổn định cần câu.
Nó dựa trên nguyên lý lợi dụng sức mạnh của toàn cơ thể để vật lộn với cá mà không phải chỉ đơn thuần sử dụng sức của hai tay, nếu không dù người đó có mạnh cỡ nào cũng không thể thắng được những con cá trên trăm kg dưới đáy biển.
Chung Hồng Hải la lớn như vậy, người xung quanh vội đi lấy một cái đai đeo mới tới.
Lục Áo cầm cần câu không ngừng vật lộn với con cá.
Biểu cảm của cậu tuy không rõ ràng, nhưng không thấy sự lo lắng cũng như phấn khích hiện hữu trên khuôn mặt, nếu không phải mọi người biết rõ cậu không bao giờ nói láo thì chẳng ai tin được bên dưới cần câu của cậu là 1 con cá lớn gần 100 kg.
Chung Hồng Hải từ phía sau giúp cậu mang đai vào, vừa đeo vừa nói: " Cậu kiên trì nhé, nếu không thì đổi người nhé?"
"Tôi vẫn còn câu được."
"Được, tôi giúp cậu đeo đai."
Động tác của Chung Hồng Hải rất nhanh, chưa tới 1 lúc đã giúp cậu đeo xong.
Lục Áo nhét cần câu vào bệ đỡ, lợi dụng sức mạnh toàn thân để ổn định cần câu.
Sau khi giải phóng 2 tay, cậu mới phát hiện tay mình vừa tê vừa sưng, từ bắp tay đến cánh tay tê rần, cơ thịt có hơi run rẩy.
Cậu điều khiển cần câu không ngừng lướt cá.
Cá mặt trời trong biển giãy dụa một cách hung dữ, thường vẫy đến cả một mảng bọt nước trắng xoá.
Tất cả mọi người xúm lại nhìn cậu câu cá mặt trời.
Cá mặt trời vẫn chưa ra khỏi biển, đã có thuyền viên cầm sẵn móc sắt lớn đứng đợi rồi.
Đối với những loài cá to tướng này, bọn họ đi câu thường sẽ không dùng lưới bắt, mà dùng móc sắt.
Đợi khi cá ra khỏi mặt nước, thuyền viên có kinh nghiệm sẽ dùng móc sắt móc vào cơ thể cá, sau đó những người khác sẽ hợp sức kéo con cá lên.
Lâm Tê Nham nghe tin, cuối cùng cũng đuổi tới kịp lúc.
Cậu ấy bưng máy quay nhắm thẳng vào Lục Áo, không chỉ cậu ấy mà những người khác trên thuyền cũng đang quay.
Bọn họ ở trên biển không có tín hiệu, nhưng điều này không cản trở được việc họ quay video lại trước, đợi khi lên bờ sẽ đăng lên mạng.
Danh tiếng của cá mặt trời thật sự quá nổi, nó không chỉ mắc, mà có hiếm vô cùng.
Khác với những loài cá cỡ lớn khác, cá mặt trời không thích quần cư, nó thích ở một mình, dưới loại tình huống này, con người gần như không thể tìm ra được tung tích của nó.
Có nhiều lúc, cả một vùng biển lớn chỉ có 1 hoặc 2 con cá mặt trời.
Con người trông thấy cá mặt trời nhưng lại không cách nào bắt được nó, đợi khi đem đủ đồ nghề thì nó đã biến mất rồi.
Vì vậy mà rất nhiều người gọi con cá này là cá vé số, nếu có thể câu được 1 con thì chẳng khác nào trúng số vậy, toàn nhờ vào vận may.
Lục Áo đang câu cá, người xung quanh thì nóng lòng muốn thử.
Có người la lớn: " Đã 10 phút rồi phải không? Anh trai à, anh có mệt không, có cần giúp đỡ không?"
Hai mắt Lục Áo nhìn chằm chằm mặt nước, "Vẫn ổn."
Thuyền trưởng Trần cười vang, "Thôi đừng nói nữa, dựa vào thể lực của Lục Áo hả, đừng nói 10 phút, nửa tiếng còn được nữa kìa."
Lục Áo không đáp lời, cậu chỉ chuyên tâm câu cá.
Cá mặt trời bị móc câu móc lấy, lúc thì tới gần, lúc thì bơi đi xa xa, nhưng tuyệt đối không tới sát thân thuyền, và cực ít lộ diện khỏi mặt nước.
Lục Áo không ngừng vật lộn với nó, không ít lần, cậu cứ ngỡ có hy vọng, nhưng con cá lại đột nhiên bơi đi thật xa.
Mọi người nín thở đứng nhìn, chỉ sợ sức chịu của cần câu không đủ, đột nhiên bị gãy mất để con cá có cơ hơi trốn thoát.
Từng phút từng giây trôi qua.
Từ lúc ban đầu là 10 phút đến 20 phút, nửa tiếng đến 40 phút.
Con cá kia vẫn ranh mãnh dị thường, hoàn toàn không định tới gần thuyền cá.
Nếu mà đổi thành chỗ khác, Lục Áo đã sớm biến thành hình rồng nhảy xuống biển bắt nó lên rồi.
Hôm nay dưới cái nhìn chăm chú của mọi người, cậu thật sự hết cách, chỉ đành miễn cưỡng cầm cần câu vật lộn với cá.
Thuyền trưởng Trần và Chung Hồng Hải đứng bên cạnh cậu, hai người tặc lưỡi ngạc nhiên trước sức mạnh của cậu.
"Đã 50 phút rồi.
Lục Áo, cậu có cần nghỉ ngơi không, cần chúng tôi giúp cậu không?"
Lục Áo hiện tại đã có hơi thở dốc rồi, lúc này đây toàn thân cậu không chỗ nào là không tê đau cả, nhưng vẫn từ chối sự giúp đỡ của hai người họ, "Tôi còn chịu được."
Cậu không tin cậu dùng hết sức mạnh toàn thân mà vẫn không bắt được con cá này.
Không biết qua bao lâu, cá mặt trời từ từ mất sức, càng lúc càng bị kéo tới gần thuyền.
Thuyền trưởng Trần la lên, "Tới rồi tới rồi! Chú ý, cá mặt trời đã không còn sức giãy dụa rồi."
Thuyền viên lão Trương cầm móc câu tới móc cá.
Thuyền trưởng Trần nói: "Lão Trương, đưa móc câu cho tôi."
Lão Trương vội đưa cho ông.
Thuyền trưởng Trần cầm móc câu, nửa người trên thò ra ngoài lan can, hai mắt nhìn chằm chằm mặt biển.
Sau khi cá mặt trời mất sức bị Lục Áo từ từ kéo tới sát thân thuyền, chỉ cần đợi khi nó triệt để không còn sức giãy dụa, nổi lên trên mặt nước, thuyền trưởng Trần hơi dùng sức đâm một phát, con cá sẽ có thể bị kéo lên thuyền ngay.
Một lần, hai lần, ba lần, con cá tuy mất sức nhưng vẫn ngoan cố không chịu đầu hàng, còn từ từ bơi đi xa.
Mọi người nhìn chằm chằm nó, cũng nhìn chằm chằm Lục Áo, trong lòng không khỏi khen ngợi và khâm phục.
Lục Áo vật lộn với con cá lâu vậy, thể lực cũng sắp bị tiêu hao hết rồi.
Lúc này, cả hai đều đã kiệt sức, chỉ xem ai có nghị lực hơn, có thể kiên trì tới cuối cùng mà thôi.
"Cố lên!" Chung Hồng Hải nhìn Lục Áo thắm mệt, mồ hôi tuôn ra từ tóc mai, lớn giọng hô to, ra hiệu cậu đừng bỏ cuộc.
Lục Áo bị anh ta la to làm cho tỉnh táo lại, tay cầm cần câu siết chặt lại, tiếp tục kéo con cá về phía con thuyền.
"Trồi lên rồi." Thuyền trưởng Trần la lên rồi dùng móc sắt đi móc con cá kia.
Móc sắt vừa thô vừa nhọn, sau khi móc trúng rồi thì hung hăng ghim trong thân cá.
Những người khác thấy đã móc được con cá liền chạy qua giúp đỡ.
Năm sáu người đan ông trưởng thành nắm chặt phần cán của móc câu, dùng sức nhấc con cá lên.
Trên trán mọi người nổi đầy gân xanh, liền tục hô to 1-2-3, mới có thể nhấc con cá ra khỏi mặt nước kéo lên trên thuyền.
Cá mặt trời sau khi bị kéo lên trên boong tàu vẫn vẫy cái đuôi to tướng, giãy dụa 1 hồi, khi hết sức rồi mới từ từ ngưng lại.
Mọi người đứng nhìn con cá, nhịn không được mà cảm thán, ai náy cũng cầm điện thoại ra chụp hình.
Lục Áo mệt tới độ mặt mũi trắng bệch, vặn mở chai nước ngồi tu liên tục, mới ổn định lại được.
Thuyền trưởng Trần cũng thở dốc, đã 50-60 tuổi rồi, thể lực nào bằng mấy cậu thanh niên trẻ tuổi được, vì để kéo con cá này mà ông thiếu chút nữa trật eo.
Thở dốc xong, thuyền trưởng Trần nói chắc như đinh đóng cột: " Con cá này cỡ nào cũng phải 100kg."
Người bên cạnh nghe vậy liền nói, "Cái cân đâu rồi? Có 100kg hay không, chúng ta đem đi cân là biết ngay!"
"Ở trong kho đấy, để tôi đi lấy!"
Trong khung cảnh hỗn loại có người chạy đi kho lấy cái cân ra.
Cá mặt trời thật sự quá to, cái cân đặt kế bên nó mà cứ tưởng là cân đồ chơi.
Mọi người hết cách, chỉ đành đặt một cái sọt trên, định là vài người cùng hợp sức, nhấc con cá này lên bỏ vào trong sọt để dễ cân.
Khi mọi người chạm vào con cá, ai náy cứ như bị điện giật vậy nhảy cẩn lên.
Trên mặt họ đều có biểu cảm như gặp ma vậy, gần như đồng thanh nói:
"Đệch, sao con cá này ấm thế?!"
"Đệch, sao con cá ấm ấm như cơ thể người vậy?! "
"Con cá ấm! Không tin các người sờ thử đi, cứ như đang sờ da người vậy."
Vẻ mặt họ kinh hoàng như thế.
Những người khác không khỏi lui về sau vài bước.
Chung Hồng Hải nhịn không được nói, "Đừng quáng lên như vậy, nó là con cá máu nóng duy nhất trong biển đấy."
"Cá máu nóng?" Mọi người đều bất ngờ.
Lục Áo cũng lần đầu nghe nói có loại cá như vậy, cậu đứng dậy đi tới gần con cá, đưa tay sờ sờ.
Đúng thật là ấm nóng, giống như đang sờ da người vậy.
Mọi người nhìn động tác của cậu, cũng sôi nổi học theo, xếp thành hàng sờ con cá, bao gồm cả các thuyền viên.
Loài cá này cực kỳ hiếm, tất cả mọi người cũng là lần đầu trông thấy, thậm chí ngay cả tên nó cũng mới được nghe nói.
Mọi người xếp hàng sờ con cá xong, trên mặt có chút mơ ước.
Chung Hồng Hài cũng sờ thử con cá, cười nói: " Đây chính là cá độc đắc danh tiếng lẫy lừng, có thể trông thấy đã là rất may mắn, mọi người ké vận may của nó xong, khi về đất liền nhớ đi mua vé số nha."
"Anh Chung, tôi thấy không cần đợi lên bờ mua vé số, chẳng bằng cầu nó giúp chúng ta câu được mấy con cá quý mang về, tốt nhất là số tiền mà mọi người kiếm được chẳng thua gì tiền thưởng vé số."
"Ha ha ha, thằng quỷ nhỏ nhà cậu thế mà cũng dám nghĩ, vậy cậu mau mau cầu nguyện với nó đi, xem coi nó có đáp lại cậu không."
"Chúng ta cầu nguyên cũng chả có tác dụng gì, người câu được Lục Áo mà, cũng đâu phải tôi câu.
Hay là để Lục Áo cầu nguyện đi.
Lục Áo, mau mau mau, cậu cầu nó phù hộ trúng ta mấy ngày này câu được cá quý cá hiếm nhé."
Gân xanh trên trán Lục Áo giật giật.
Tất cả mọi người ở đây rõ ràng là hung thủ sát hại con cá mặt trời này, mà còn dám vọng tưởng nó sẽ phù hộ bọn họ may mắn, đây là lý lẽ gì vậy?
Nếu mà cá mặt trời thật sự linh thiêng, không khiến cho bọn họ gặp vận rủi đã là cực kỳ tốt bụng rồi.
Lục Áo lười nói lý với mấy tên ngốc này.
Mọi người cũng biết sơ tính cách của cậu, cả đám cùng dỗ dành, thấy cậu vẫn không đồng ý, cũng không tiếp tục quậy nữa, ngược lại có mấy thanh niên trẻ tuổi chạy đi cầu nguyện với con cá thật.
Lâm Tê Nham cũng bốc đồng chạy đi cầu nguyện.
Mấy hoạt động mê tín này chưa chắc đã có tác dụng, nhưng lỡ đâu thật sự có tác dụng thì sao? Dù sao chỉ là cầu nguyện thôi, cũng chẳng phiền phức gì.
Một người hai người xếp hàng cầu nguyện xong, lại nhét con cá vào trong sọt.
"115kg!"
"Thật không ngờ hơn 100 kg, con cá này đỉnh quá đi!"
"Anh Chung, một con cá to như thế rốt cuộc đáng giá bao nhiêu vậy, khoảng 10.000 tệ không?"
Họ nói xong thì chuyển mắt nhìn lên Chung Hồng Hải.
Chung Hồng Hải nói: "Mấy người hỏi khó thật, cá mặt trời đặt biệt khan hiếm, trên thị trường cơ bản chẳng thấy bóng dáng của nó, tôi cũng đã lâu chưa nghe qua tin tức về nó.
Nhưng mà mấy năm trước tôi nghe nói có 1 con cá mặt trời nặng 125kg được bán với giá 130.000 tệ, con cá này chắc phải bán trên 100.000 tệ."
Anh ta nói xong thì hỏi thuyền trưởng Trần, "Ông Trần, gần đây ông có nghe tin tức gì về nó không?"
"Không có." Thuyền trưởng Trần đáp, "Con cá to như thế dù cho có đem về đất liền, cũng không nhất định có thể bán ra được, cái này phải xem vận may của Lục Áo.
Nếu như gặp được người thích hợp, bán hơn 100.000 tệ cũng chẳng sao, nhưng nếu không gặp được, chỉ đành bán với giá 50.000-80.00 tệ."
Chuyện này Lục Áo không hề lo lắng.
Nếu đổi thành người khác, có lẽ sẽ rầu rĩ không biết nên bán thế nào, nhưng cậu có một nhóm đấu giá, bên trong đều là những đại gia nhà giàu thiếu gì chứ không thiếu tiền.
Cậu chỉ cần đem cá về đất liền, chắc chắn sẽ có người cảm thấy hứng thú.
Dù cho không thể bán nguyên con đi mà phải bán kg thì cũng không thành vấn đề.
Có rất nhiều người thảo luận xem cậu sẽ bán được bao nhiêu tiền, trên mặt đều là ngưỡng mộ, cũng có vài người với biểu cảm ghen ghét.
Chỉ trong 1 buổi sáng đã có thể câu được con cá trên 100.000 tệ, dù cho trừ tiền thuế cũng có 50.000-60.000 tệ, tiền này thật dễ kiếm.
Bọn họ cũng muốn một lần kiếm được nhiều như vậy, chẳng sợ không có 50.000-80.000 tệ, kiếm 20.000-30.000 tệ cũng được, chạy một chuyến ra biển thì chẳng lo tiền thu nhập của cả tháng.
Có ví dụ thành công của Lục Áo, tiếp đó mọi người đều nghiêm túc câu cá, lúc ban đầu thì tán dốc ngái ngủ, giờ thì không tám cũng không buồn ngủ, ai cũng chuyên tâm nhìn chằm chằm cần câu.
Bọn họ ở gần rừng tảo bẹ, xung quanh có rất nhiều cá, kết thành đàn bơi qua bơi lại, ổ mồi của họ làm cũng tốt nữa, cộng thêm bình thường ở đây không có mấy người tới câu cá, dẫn đến việc cá ở đây không tinh ranh, dễ bị lừa, tỷ lệ cắn câu cao.
Bọn họ ngồi câu cá suốt ngày, cá câu được đều là cá nhỏ, cá trên 5kg thì hơi hiếm, càng đừng nói cá lớn trên 100 kg.
Thuyền viên đưa con cá mặt trời vào khoang cấp đông lưu trữ.
Thuyền của họ là thuyền cá chuyên nghiệp, cá vừa câu lên là cấp đông ngay, chẳng sợ qua nửa tháng mới về đất liền, cá vẫn tươi vô cùng.
Lục Áo câu được một con cá như thế, thật sự mệt không tả nổi, hoàn toàn không muốn vận động nữa, quăng cần câu qua một bên, ngồi trên ghế nhỏ dựa lan can nghỉ ngơi.
Đôi mắt cậu chăm chú ngắm nhìn rừng tảo bẹ.
Những gốc tảo bẹ to lớn rậm rạp sinh trưởng trong mặt nước, phiến lá dày rộng đung đưa theo dòng hải lưu cứ như thể chúng đang bơi lội trong biển lớn vậy.
So sánh với nguyên hình của cậu, mấy gốc tảo bẹ này càng giống một con rồng khổng lồ hơn.
Bởi vì đã câu được 1 con cá lớn đáng tiền là cá mặt trời, khoảng thời gian tiếp theo cậu không cần tiếp tục câu cá nữa, cậu ngồi nghỉ một lát thì đi vào trong khoang thuyền tìm thức ăn.
Buổi tối, cậu về khoang nghỉ ngủ sớm.
Mọi người đã thấy cậu vật lộn với con cá rất lâu cũng biết cậu đã kiệt sức rồi, nên không đi làm phiền cậu.
Sau khi về khoang nghỉ, Lục Áo không có ngủ ngay, mà gọi điện thoại cho Tống Châu.
Điện thoại vừa kết nối, Lục Áo liền alo một tiếng, Tống Châu nghe vậy nói: "Hôm nay đã xảy ra chuyện gì? Nghe gọng cậu có vẻ mệt mỏi thế?"
"Không có chuyện lớn gì, chỉ là hôm nay câu được 1 con cá mặt trời đặc biệt lớn." Lục Áo nói, "Thật sự rất lớn, có hơn 100kg."
"Con cá to thế do một mình cậu câu được sao?
"Trên cơ bản là vậy, sau đó thuyền trưởng Trần bọn họ dùng móc câu giúp kéo con cá lên."
"Chả trách cậu mệt thành thế này."
"Cơ thể mệt mỏi là một chuyện, thật ra còn có chút phiền lòng." Luc Áo nói, "Hiện tại tôi có chút hoài nghi, lợi dụng ưu thế thân phận của bản thân đi câu con cá to như thế, rốt cuộc có đúng hay không?"
Tống Châu không hề ngạc nhiên khi nghe cậu nói thế, " Từ khi cậu biến thành rồng đến giờ đã có lần nào cậu tiêu sài hoang phí chưa?"
"Không có.
Mua thuyền có tính không?"
"Không tính, cậu đâu phải mua du thuyền."
Lục Áo nói: " Vậy thì hết rồi, khoản chi to nhất của tôi chính là mua con thuyền đó."
Tống Châu nói: " Cậu kiếm tiền nhưng không có tiêu sài lung tung, chỉ dùng để mua những thứ cần thiết cho sinh hoạt và công việc phải không?"
Lục Áo suy nghĩ một chút, "Đúng vậy, cơ bản tôi chỉ dùng để mua những thứ này."
"Vậy thì không cần quá bối rối." Tống Châu nói: " Cũng may cậu sống trong thế giới hiện đại, có thể dùng tiền mua được nhiều thứ, nếu cậu sống trong biển lượng đánh bắt sẽ cần nhiều hơn nữa.
Làm một con rồng, cậu cần ăn đủ no mới có thể đảm bảo cho sự trưởng thành của bản thân, việc đánh bắt cá là lẽ hiển nhiên."
"Ừm, tôi hiểu rồi."
Tống Châu cười, "Thực ra cậu hoàn toàn không cần suy nghĩ quá nhiều, so với những con thuyền đánh bắt cỡ lớn, lượng cá mà các cậu câu được có hạn, huống chi trong biển có nhiều thợ săn như thế, dù không phải cậu, những con cá kia rất ít có khả năng chết già."
"Nghe anh nói như vậy, trong lòng tôi thoải mái hơn rồi."
"Những điều này đều là lời thật lòng, không phải cố tình an ủi cậu."
Sau khi nói xong chuyện của mình, Lục Áo hỏi anh, "Anh thì sao? Hôm nay bên anh có xảy ra chuyện gì không?"
"Không có.
Tôi trải qua một ngày rất rảnh rỗi, ngay cả phần tử phạm tội cũng không có, chỉ ngồi xử lý văn kiện cả ngày.
Hôm nay tôi có đi tưới rau, những trái dưa hấu cậu trồng sau núi sắp chín rồi, đợi khi cậu về có thể ăn."
Lục Áo nhẩm tính một chút, đợi khi cậu về đã là tháng 9 rồi, hình như chỉ mới 2 tháng mà dưa hấu đã sắp chín cũng bình thường.
Tống Châu còn nói, "Hôm nay Lâm Mãn Chương nói với tôi rằng vợ của lão Trần sắp ra viện rồi, đoán là khi cậu về thì có thể đến nhà họ dời cây."
Lục Áo ngạc nhiên, "Tình huống của bà ấy như thế nào, là đổi thận sao?"
"Điều này tôi không rõ lắm, đợi khi cậu về, chúng ta cùng đi hỏi thử."
"Được, đợi tôi về rồi nói."
Lục Áo tám nhảm với anh đủ loại chuyện xong cả người bất tri bất giác yên tĩnh lại.
Trước khi đi ngủ, Lục Áo nhìn chiếc điện thoại một cái, buổi nói chuyện hôm nay lại dài hơn 100 phút rồi.
Trong lòng cậu có vài ý nghĩ kỳ lạ: Cũng may cậu bắt cá giỏi, lần nào cũng bắt được cá lớn đáng tiền, nếu không cứ tiếp tục gọi điện thoại thế này, chắc tiền điện thoại cũng không trả nổi quá.
Ba ngày kế tiếp, Lục Áo không chăm câu cá nữa.
Cậu chỉ câu 1 chút trước giờ cơm thôi, câu được cá gì cũng không đem đi cấp đông mà đưa tới nhà bếp để đầu bếp làm thêm món.
Mấy cần thủ khác chẳng hiểu nổi thái độ này của cậu, khó lắm mới ra biển một chuyến, mọi người đều vì kiếm được nhiều tiền một chút mà ai náy cũng liều mạng câu cá, được nhiêu hay nhiêu.
Lối tư tưởng như Lục Áo vì câu nhiều cá quá, có chút áy náy với biển cả nên ngưng lại không câu nữa, họ cảm thấy thật khó tưởng tượng.
Biển cả to như thế, một con cá lớn mỗi ngày cũng chẳng ăn được bao nhiêu kg cá, bọn họ câu nhiều hay câu ít chẳng tạo nên ảnh hưởng gì cả.
Đương nhiên, cảm thấy áy náy không phải Lục Áo nói, là bọn họ tự nghĩ vậy, ngoại trừ lý do này, bọn họ chẳng nghĩ ra được lý do nào khác mà Lục Áo không tiếp tục câu cá.
Dù sao thấy cậu ngày nào cũng bận rộn nào giống kẻ lười biếng.
Thuyền trưởng Trần tràn đầy hảo cảm với Lục Áo, trước hai người chỉ nói vài câu trong nhóm chat, chỉ tính là quen biết, sau chuyến đi này có vẻ còn thân thiết hơn những khác.
Hiện tại thuyền trưởng Trần thật lòng muốn làm bạn với cậu.
Một chàng thanh niên mới hơn 20 tuổi đã biết kiềm chế bản thân, có lòng biết ơn với biển lớn, tiến bộ mà lương thiện, tính cách này mạnh mẽ hơn những người bình thường khác.
Cái khác không nói, chỉ nhiêu đó thôi đã đáng để kết bạn rồi.
Thuyền trưởng Trần còn nghĩ, đợi khi lên bờ, nhất định phải mời Lục Áo về nhà mình ăn một bữa, giới thiệu cậu với con trai ông, để con trai ông biết cái gì gọi là núi này cao còn có núi cao hơn, cái gì gọi là thầy tốt bạn hiền.
Cách biểu đạt hảo cảm của thuyền trưởng Trần chính là không ngừng mời cậu đi uống rượu.
Tửu lượng của Lục Áo không phải rất tốt, nhưng mà sau khi say thì rất ngoan, không bao giờ uống đến say mèm, chỉ uống đủ là ngừng, lúc uống cũng không làm mất hứng, có thể uống thì uống, không thể uống thì ngưng, sẽ không chối ba đẩy bốn, tìm đủ loại cớ.
Hai người uống liên tục mấy hôm, khá giống bộ dạng của bạn vong niên.
Hôm nay Lục Áo vừa mới tới nhà ăn, thuyền trưởng Trần đã gọi cậu, "Lục Áo, cậu mau ăn sáng đi, chúng tôi đợi cậu ở boong tàu, xem thử hôm nay có bắt được cá ngừ không nhé."
Lục Áo hỏi: " Tìm thấy đàn cá ngừ sao?"
"Có lẽ là vậy, hơn 4h sáng máy thăm dò báo đã hiển thị mô hình đàn cá, cá ngừ to như thế lại hay kết thành đàn, đây còn là vùng biển mà chúng thích đến nữa, tôi nghĩ rồi, ngoại trừ nó ra thì không còn loài khác."
Chung Hồng Hải vừa đi vào nghe thấy bọn họ nói vậy, từ xa hô lên: " Khẳng định là cá ngừ, tôi câu qua nhiều loài cá rồi, tuyệt đối sẽ không nhìn lầm.
Ngoại trừ cá ngừ không còn loài cá khác trông giống vậy."
Thuyền trưởng Trần nâng ly về phía anh ta, cười nói: "Vậy thì hôm nay chúc các cậu may mắn, xem coi tối nay chúng ta có một bữa tiệc cá ngừ không nhé?"
Chung Hồng Hải xuân phong đắc ý, "Không thành vấn đề, hôm nay sẽ cố gắng 1 người câu được 2 con trở lên."
"Tôi thấy kích cỡ của đàn cá này được đó, tối thiểu cũng có 35-40kg, đợi lúc mọi người câu cá nhớ đeo đai đấy."
"Ai cũng đeo hết rồi, giờ mọi chuyện đã chuẩn bị xong hết rồi chỉ đợi cá cắn câu thôi."
Lục Áo mấy hôm nay không tích cực câu cá, mọi người phát hiện cá ngừ cũng không gọi cậu.
Lâm Tê Nham vốn định đi kêu cậu tham gia, nhưng nghĩ lại, với kỹ thuật câu cá của cậu, bất kể là dậy lúc mấy giờ, chỉ cần người ta câu được, cậu chắc chắn cũng sẽ câu được, không cần phải gấp như thế, nên quyết định không đi kêu, để cậu ngủ thêm một lát.
Lục Áo nghe vậy, hỏi: " Hôm nay dùng mồi gì để câu cá vậy?"
"Đợt đầu tiên sẽ dùng mồi sống để lướt, xem thử có hấp dẫn chúng bơi qua không."
Mấy ngày nay Lục Áo đã quen thuộc với những thuật ngữ ngành câu rồi, ý nghĩa của mồi sống để lướt chính là câu một con cá tươi lên, kế tiếp dùng móc câu cố định phần đuôi của nó, rồi thả về biển, sau đó lái thuyền chạy về phía trước.
Con cá bị thương sẽ giãy dụa trong biển, cá ngừ trông thấy sẽ để ý đến con cá này, nếu như chúng nó bơi lên gần mặt nước, há mồm đớp mồi sẽ đớp luôn cả móc câu.
Lướt mồi sống là một phương pháp câu cá ngừ thường thấy nhất, rất nhiều người sẽ bắt đầu câu bằng phương pháp này.
Nếu như cách này không thể câu được cá, sẽ xem xét cách khác.
Lục Áo nghe đến đây liền sinh ra hứng thú.
Thuyền trưởng Trần thấy cậu như vậy, cười nói: " Còn sớm mà, cậu ăn sáng trước đi, ăn xong đi câu cũng không muộn.
Hôm nay cậu muốn ăn gì, tôi có dặn bên nhà bếp đặt biệt chừa cho cậu một nồi mỳ lớn, cậu ăn mỳ không?"
Lục Áo không ý kiến.
Thuyền trưởng Trần đích thân xuống bếp bưng một nồi mỳ to lên.
Nói là nồi to, thật ra chỉ là một cái nồi sâu chừng 40-50cm.
Bên trong đầy ấp mỳ, Lục Áo nhìn sơ qua, có xúc xích, cá tôm, sò, còn có một vài loại rau quý.
Lục Áo hỏi thuyền trưởng Trần, "Ông không ăn sao?"
"Ăn rồi.
Nồi này là đặc biệt chừa cho cậu, câu yên tâm ăn là được." Thuyền trưởng Trần rít một ngụm thuốc lá, "Tôi nhìn sức ăn của cậu nha, về sau đi thuyền nào cũng vậy phải làm tốt quan hệ với nhà bếp, nếu không chỉ bằng việc ăn không đủ no cũng đủ kiến cậu khó chịu rồi."
Lục Áo nói: " Tôi vừa mua một con thuyền."
"Ha ha ha, nghe rồi.
Con thuyền kia của cậu cũng sắp sửa xong rồi nhỉ? Cậu thi bằng chưa? Con thuyền đó định chừng nào thì hạ thủy?"
"Đã thi bằng rồi.
Khi nào hạ thủy thì chưa rõ nữa, có lẽ khoảng tháng 10.
Tôi không quen thuộc với con thuyền, có thể phải đợi qua luôn đợt bão cuối cùng của năm rồi tính tiếp."
"Đúng, dân mới ra biển phải đặt sự an toàn làm ưu tiên hàng đầu, vậy cậu đã chiêu mộ đủ người chưa? Chỗ tôi có vài người thích hợp đáng để đề cử."
"Tạm thời chưa cần."
Thuyền trưởng Trần nghe vậy không miễn cưỡng, nói: " Sau này nếu cậu muốn tìm người thì hỏi tôi hoặc lên nhóm hỏi bọn họ, mọi người ở trên biển kiếm ăn bao năm nay, ít nhiều gì cũng có ứng viên để đề cử."
"Tôi biết rồi, cảm ơn nhé."
Một cái nồi to thế, chưa tới 30 phút Lục Áo đã giải quyết xong, ăn xong thì trả nồi về nhà bếp, cậu lên boong tàu xem thử.
Trên boong tàu có rất nhiều người, ngoại trừ cần thủ ra còn có thuyền viên cũng đang đứng kế bên nhìn.
Phần lớn các cần thủ đều dùng cần câu để câu cá, trên mặt tràn đầy hào hứng và chờ mong.
Lâm Tê Nham đang cầm camera đứng quay bọn họ.
Lục Áo bước tới, hỏi Lâm Tê Nham, "Cậu có muốn câu không, nếu cậu muốn tôi quay dùm cậu một lát."
"Không cần, vốn dĩ không cần quay nhiều vậy, tài liệu trong tay tôi đủ để làm 2 kỳ video rồi." Lâm Tê Nham ngẩng đầu lên cười, "Tôi chỉ là cảm thấy hứng thú với những việc này, muốn dùng ống kính ghi lại hết."
"Thật không câu cá sao?"
"Các cậu câu đi, tôi không hứng thú với câu cá lắm, hơn nữa cá ngừ to thế kia, đợi lát nữa tôi bị nó kéo rớt xuống biển thì không hay lắm."
Câu cuối cùng, cậu ấy thấp giọng nói ra.
Tuy rằng tỷ lệ bị cá kéo rớt xuống biển là rất thấp, nhưng trước đó đã từng xảy ra.
Lâm Tê Nham tự biết thân mình, loại chuyện nguy hiểm như thế cậu ấy sẽ không làm.
Lục Áo nhìn mọi người đều đang câu cá, tay cậu có hơi ngứa.
Cậu dứt khoát chọn cần câu ngồi bắt đầu câu, bởi vì câu cá ngừ cần dùng mồi sống, bước đầu tiên của cậu chính là câu được con mồi lên.
Mồi sống không cần quá to, 1.5-2.5 kg là được.
Lục Áo chọn cần câu xong thì móc một con tôm biển lên lưỡi câu rồi thả vào trong biển.
Người bên cạnh đang câu cá ngừ, cần câu không có động tĩnh gì, còn cậu thì câu mồi sống, chưa tới 3 phút đã có cá cắn câu.
Lục Áo kéo con cá lên xem, là một con cá không biết tên.
Cậu không hề rối rắm, cứ thế thả con cá xuống, sau đó đổi cần câu, cột con cá lên cần câu và thả vào trong biển làm mồi sống.
Câu cá không phải là một chuyện dễ dàng, sức hấp dẫn lớn nhất của nó nằm ở sự bất định, khó khăn nhất cũng là sự bất định.
Mặt trời tháng 8 cực gắt, dù cho có gió biển, khí trời vẫn rất nóng, rất nhiều người toàn thân đã ướt đẫm mồ hôi, dần dần, mồ hôi thắm qua lớp quần áo, tách phần một lớp muối trắng.
Mắt thấy sắp 11 giờ rồi, trên thuyền vẫn chưa có ai câu được cá ngừ vây vàng.
Chung Hồng Hải có hơi gấp gáp, nhìn nhìn sắc trời, lại nhìn hải lưu, nói: " Như vậy không được, chúng ta đổi kiểu đi."
Đội viên bên cạnh hỏi: " Đổi thành kiểu gì?"
"Đổi sang mồi chết đi." Chung Hồng Hải quyết định dứt khoát, "Mọi người đi vào kho lấy cá hôm qua câu được qua đây, chúng ta bỏ mồi xuống biển, xem thử cá ngừ có bơi lên ăn không."
Giá của cá ngừ rất mắc, so với mấy con cá tạp hôm qua câu được còn mắc gấp mấy lần, mọi người nghe dùng cá dụ cá đều không có ý kiến, sôi nổi chạy vào kho lấy cá của mình ra.
Lục Áo mấy ngày nay không có câu cá, trong kho đương nhiên sẽ chẳng có bao nhiêu mồi có thể dùng.
Thuyền trưởng Trần thấy vậy, vội kêu người lấy mấy con của mình qua cho cậu dùng, Lục Áo cũng không khách sáo, trực tiếp cống nạp 5kg cá làm mồi.
Mấy con cá này là mấy ngày bọn họ câu được, đã chết rồi, lại từng cấp đông, hiện tại giải đông, rất nhanh không còn tươi ngon nữa.
Cá không tươi phát ra một mùi tanh khó ngửi, dùng loại cá này dùng để dụ cá là tốt nhất.
Cá ngừ có khứu giác rất nhạy cảm, nếu như ngửi được mùi tanh của cá, chúng nó sẽ nhịn không được mà bơi lên ăn.
Chung Hồng Hải trực tiếp dẫn người đi cắt những con cá này thành từng khúc có độ dày tầm 5-6 cm.
Họ vừa cắt vừa ném xuống biển.
Con thuyền của họ chậm rãi chạy về phía trước, theo sau chính là những khứa cá đã nổi lên trên mặt nước tạo thành một chuỗi mồi câu dài thườn thượt.
Cần thủ bỏ móc câu vào một trong số những khứa cá đó, đợi một lát nữa sẽ xem vận may, nếu có cá ngừ cắn câu thì móc câu của họ sẽ căng ra, nếu như không có, chỗ mồi này chỉ đành coi như cho cá ăn.
Sự tồn tại của chuỗi mồi câu này rất rõ ràng, dù cho những con cá kia có thông minh cách mấy, cũng khó lòng từ chối sự hấp dẫn của thức ăn.
Rất nhanh máy thăm dò cá của bọn họ đã bắt được tín hiệu đàn cá ngừ bơi lên ăn mồi rồi.
"Tiếp tục ném, tiếp tục ném," Có người nói, "Tôi thấy cá ngừ rồi, rất có hiệu quả."
"Tôi cũng thấy rồi, là một đàn cá ngừ vây xanh đấy, mọi người mau chuẩn bị đi."
"Thuyền! Mau cho thuyền ngừng lại, đừng tiếp tục chạy nữa."
"Đúng, dừng thuyền, chúng ta câu ở đây!"
Theo từng tiếng hô vang, thuyền trưởng Trần nhanh chóng cho người dừng thuyền lại, mọi người vừa ném cá, vừa ném móc câu.
Hải âu ngửi thấy mùi tanh của cá, chẳng biết từ đâu xuất hiện, vẫy vẫy đôi cánh rồi sà xuống giành ăn với cá ngừ.
Hôm nay gió lớn, quần áo và đầu tóc của mọi người bị thổi rối tung, thế nhưng trên mặt ai cũng mang theo niềm hân hoan.
Có một đàn cá ngừ to như thế ngay bên dưới thuyền, dù cho chỉ câu được 1 con cũng thu được hơn mấy ngàn tệ, câu được trên hai con, chuyến đi này tuyệt đối sẽ không bị lỗ.
Lục Áo không có khát vọng mãnh liệt với cá ngừ, cậu chỉ là chưa từng nhìn thấy qua chúng nên tràn đầy hứng thú.
Rất nhanh, cả một vùng biển trở nên sôi động vô cùng, ngoại trừ cá ngừ còn có những loài cá khác đặc biệt bơi tới để ăn mồi.
Cần câu của mọi người lúc nào cũng có cá cắn câu, ví dụ như cá nhồng.
Một mình Lục Áo câu được 3 con cá nhồng.
Nhưng mà, một con cá ngừ cũng chưa câu được.
Đàn cá ngừ này cực kỳ thông minh, cho dù bơi lên ăn mồi, cũng chỉ ăn những khứa không có lưỡi câu, ăn xong thì lặn xuống, ai cũng không có cách bắt được chúng.
Chung Hồng Hải từ từ cũng nhìn ra, "Đổi cách câu, đổi cách câu, đàn cá này nhìn thấy dây câu, chúng nó sẽ không ăn mồi có dây câu."
Cơ thể cá ngừ rất to, cần câu và dây câu đều là loại đặc chế, tối thiểu có thể chịu được sức kéo trên trăm kg.
Dây câu vừa dài vừa thô như thế căn bản không thể trốn khỏi đôi mắt của cá ngừ, nếu như cá ngừ trông thấy sẽ không bơi tới ăn mồi đó.
Dù sao xung quanh có rất nhiều khứa cá không móc câu, chúng nó chỉ cần ăn những khứa cá đó đã đủ no rồi.
Có đội viên lăn lộn cả buổi, cái gì cũng không câu được, mà còn lỗ không ít cá, hiện tại vừa mệt vừa đói lại vừa tức, dùng sức lau đi mồ hôi trên trán, mang theo chút bực bội, nói: "Đổi thành kiểu câu gì?"
Chung Hồng Hải nhìn người này một cái, "Đổi thành cách câu diều."
Câu diều là một phương pháp câu cá lớn thường thấy, phương pháp này có chút kỳ lạ, phần móc mồi vào lưỡi câu không thay đổi, nhưng sẽ dùng đầu còn lại của dây câu cột con diều.
Con diều chịu sự tác động của gió, sẽ từ từ bay lên cao, kéo theo dây câu lên không trung.
Lúc này dây câu sẽ không còn trong nước nữa, bị khứa cá che khuất, cá ngừ không trông thấy dây câu, tự động sẽ ăn phải mồi câu.
Phương pháp này cực kỳ hữu dụng khi câu cá lớn, nhưng nó có một vấn đề nhỏ, chính là yêu cầu kỹ thuật rất cao, dù sao con diều không phải thứ dễ điều khiển.
Con diều bay thấp, dây câu sẽ xuất hiện trong nước, bị cá ngừ trông thấy, cách này hết tác dụng ; con diều bay cao quá, kéo theo mồi câu lên mặt nước, cá ngừ kể cả ăn không no, cũng sẽ không bơi lên ăn nó, cách này hết tác dụng.
Lục Áo lần đầu tiên nhìn thấy cách câu này, cảm thấy vô cùng hứng thú.
Lâm Tê Nham thấy cậu tò mò, đặc biệt dùng ưu thế thợ quay phim của mình đi đòi một con diều chỗ thuyền trưởng Trần qua cho cậu.
Lục Áo trước đây từng thả diều nên đối với việc này có phần quen thuộc, cậu cột con diều lên dây câu của mình, từ từ điều chỉnh vị trí của con diều.
Những người khác cũng đang từ từ điều chỉnh.
Trên biển gió lớn, thuyền thì không phải lớn lắm, cho nên lượng diều họ thả ra có hạn.
Khi thả diều phải chú ý 1 điều, cố gắng hết sức nén tránh con diều của người khác, đừng làm rối dây.
Tay chân Lục Áo phối hợp rất nhịp nhàng, đặc biệt sau biến thành rồng, sự nhịp nhàng đó càng tốt đến không lời diễn tả được.
Là người đầu tiên thành công làm diều bay lên, lại điều chỉnh được vị trí mồi câu thích hợp.
Những người bên cạnh nhìn cậu thả diều, càng gấp càng sai, ngay cả Chung Hồng Hải cũng không làm diều bay lên được.
Lục Áo thấy vậy định qua giúp đỡ, cần câu trong tay đột nhiên nặng nề, rất rõ ràng, cá đã cắn câu.
Người bên cạnh tinh mắt nhịn không được la lên, "Có cá rồi, chỗ này có cá rồi!"
Lục Áo xoay người lại, tay nắm cần câu, sức kéo quen thuộc nói cho cậu biết, bên dưới tuyệt đối là cá lớn trên 100kg.
Vào thời điểm này địa điểmnày, cá lớn câu được chỉ có thể là cá ngừ vây xanh.