Sau Khi Trọng Sinh Thành Long Vương Tôi Dựa Vào Hải Sản Làm Giàu

Chương 97: Tụi Ngỗng Muốn Tạo Phản Rồi





Lục Áo và Tống Châu đi một hơi mấy ngày không có chút tin tức gì làm cho bọn Lâm Cống Thương thật sự trông mòn con mắt.
Đặc biệt là Lâm Cống Thương, bắt đầu từ ngày thứ 3 đã không ngừng gửi tin nhắn cho Lục Áo, lo lắng cho sự an toàn của cậu.
Lục Áo ra đảo, Tống Châu dẫn cậu đi xem cá heo Anthene, lại đi dạo một vòng trên biển xong mới rời khỏi biển Vô Tận.
Khi bọn họ trở lại bờ, thời gian đã qua một tuần rồi.
Lâm Cống Thương mấy ngày này liên tục gửi hơn 20 tin nhắn cho cậu.
Không biết có phải bị lây nhiễm bởi sự bất an của Lâm Cống Thương hay không, những người khác cũng bắt đầu lo lắng, ai cũng gửi hơn chục tin nhắn hỏi thăm.
Ngay cả Ông Khiêm cũng nghe được tin tức, lo lắng gửi tin nhắn hỏi cậu, đi đâu chơi vậy, có an toàn không.
Lục Áo trả lời tin nhắn của từng người, nhắn họ không cần lo lắng.
Trong những tin nhắn này, ngoại trừ những tin quan tâm đến sự an toàn của cậu ra, còn có tin nhắn của Cát Nhiễm Châu, nói rằng gần đây rảnh rỗi, muốn qua nhà cậu chơi 1 tuần.
Cậu xem thời gian, tin nhắn này được gửi từ ngày hôm qua.
Lục Áo cho Tống Châu xem, "Cát Nhiễm Châu muốn đến chơi, có được không?"
Tống Châu liếc mắt nhìn, "Là người bạn thân của em sao?"
Lục Áo gật đầu.
Tống Châu nói: " Được."
"Vậy em gọi cậu ấy đến chơi." Lục Áo nhanh chóng trả lời tin nhắn của Cát Nhiễm Châu, hai mắt sáng long lanh nhìn Tống Châu, "Chừng nào anh dọn vào ở?"
Trước kia Tống Châu ngày nào cũng qua đây ăn cơm, nhưng mà hai người không ở chung.
Hiện tại đã xác định mối quan hệ rồi, đương nhiên sẽ có sự khác biệt.
Tống Châu xoa xoa gáy cậu, "Không đợi bạn thân của em đi rồi mới bàn sao?"
Lục Áo còn chưa kịp hiểu hết ý câu hỏi đã nói: " Không cần, chúng ta ở chung một phòng."
Trong nhà cậu chỉ phòng khách thôi đã có 3 phòng rồi, đủ cho Cát Nhiễm Châu ở.
Tống Châu cười dài nhìn cậu, "Em đang nói chuyện phòng khách sao?"
Lục Áo vẫn chưa hiểu, ho nhẹ một tiếng, "Cậu ấy biết tính hướng của em, sẽ không để ý đâu."
Đây là ý muốn công khai mối quan hệ của hai người với bên ngoài.
Tống Châu không nghĩ tới cậu lại thẳng thắn vô tư đến vậy, cổ họng đột nhiên có chút khàn khàn, đồng ý nói: " Được, hôm nay sẽ dọn."
Lục Áo tích cực, "Thực ra cũng không có gì cần dọn, trong nhà có đủ hết rồi, anh dọn người và quần áo thường mặc qua là được."

"Đợt chút nữa anh sẽ dọn qua hết." Tống Châu nắm tay cậu, "Về trước thôi."
Lục Áo vội đứng nghiêm, "Về nhà trước sao?"
Đột nhiên Lục Áo cảm thấy hoa mắt một chút, khi bình thường lại hai người đã ở trong sân nhà.
Đã mấy ngày không về nhà, chậu hoa trong sân nở rất nhiều đoá hoa dại màu tím, cây nho trên giàn hình như cũng cho ra thêm nhiều quả nho xanh biếc.
Được những cây hoa hoa cỏ cỏ này tô điểm, làm cho khoảng sân nhỏ bình thường của cậu có vẻ trở nên trang nhã hơn đôi chút.
Quét mắt nhìn sân nhà mình, Lục Áo bất giác cảm thấy nóng nực.
Cậu vừa trở về từ biển Vô Tận, trên người vẫn còn mặc áo lông.
Mà thời tiết nơi này lại thuộc kiểu dù cho có mặc quần đùi cũng còn chê nóng.
Lục Áo bước tới gần cái ghế, cởi lớp quần áo ném lên trên.
Rõ ràng chỉ mới đi mấy ngày, nhưng cậu lại có cảm giác như đã lâu không cảm nhận được hơi thở của mùa hè.
Giờ đây ngồi nghỉ trong cơn nóng bức, lòng cậu có chút hoài niệm kỳ lạ.
Tống Châu đứng bên cạnh nhìn cậu lưu loát cởi quần áo, hình dạng duyên dáng của xương bả vai đột nhiên hiện ra, làm cho cổ họng anh phát khô.
Nhìn một lúc lâu, anh cưỡng ép bản thân phải dời mắt đi, xoay người đi vào phòng bếp rửa ấm đun nước.
Lúc anh bưng nước trà ra, Lục Áo đang trả lời tin nhắn.
Bọn Lâm Cống Thương biết bọn họ đã về, liền ở trong nhóm chat gào khóc kêu rên.
Lâm Cống Thương: Cậu mà còn không về nữa, bọn tôi sẽ tưởng cậu đi mãi không về.
Lâm Tê Nham: Còn nói đi 2-3 ngày, lần này đi hơn 1 tuần rồi kia.
Lâm Mãn Chương: Lục Áo, giữa trưa cậu ở đâu ăn cơm, Tống Châu có còn ở đó không? Có muốn qua nhà tôi ăn không?
Lâm Quý Hiếu: @ Lục Áo cậu không biết đâu, Lâm Cống Thương đợi cậu về cùng đi bắt tôm hùm bào ngư mà đợi tới khóc luôn, ngày nào cũng trông mòn con mắt.
Lâm Cống Thương: đừng có nói quá, không hề nhé!
Đàm Quân Hạo: Lục Áo, cậu định chừng nào đi sửa sang lại núi Hải Ninh? Lão Trần bọn họ hình như đã về rồi.
Lục Áo vừa lướt,tin nhắn lập tức ting ting ting nhảy ra, không tới một lát, đã có 99 tin nhắn chờ.
Lục Áo: Tôi về nghỉ ngơi hai ngày trước, sau đó mới đi sửa sang lại ngọn núi và đi biển bắt bào ngư.
Lục Áo: Hai ngày này bạn thân của tôi sẽ đến chơi, dự tính sẽ cùng cậu ấy đi chơi ở chỗ gần đây, nhưng mà sẽ không có ảnh hưởng đến việc đi bắt bào ngư.
Lâm Cống Thương: Chỗ chúng ta không có gì chơi vui cả, chỉ có nhiều biển nhiều hải sản, cậu dẫn cậu ấy đi mò hải sản với ra đảo nhỏ đi.
Lục Áo: Được, đến lúc đó rồi tính.

Cậu chọn xong ngày đi biển bắt bào ngư rồi gọi tôi, gần đây tôi không bận việc gì, ngày nào đi cũng được.
Lâm Cống Thương: Để tôi coi thử thời tiết thế nào rồi chọn một ngày thật đẹp trời.
Việc bắt tôm hùm bào ngư có yêu cầu gắt gao về tầm nhìn dưới nước.
Nếu ngay cả nhìn cũng không nhìn rõ càng khỏi bàn tới việc đi bắt đồ ngon đồ tốt.
Lục Áo: Cậu xem trước đi.

Đợt thuỷ triều đỏ này hẳn đã ổn định rồi, cậu coi thử có thích hợp đi biển không, chúng ta có thể đi rút hố nước hoặc là đi biển thả lưới, xem thử có bắt được hàng hiếm nào không.
Lâm Cống Thương: Oki không thành vấn đề, cảm ơn nhé người anh em.
Lục Áo: Không cần khách sáo.

Đúng rồi, nói cho mọi người một chuyện, tôi với Tống Châu đang quen nhau.
Lục Áo giống như tuỳ ý nói ra, nhưng lại là một hòn đá làm dậy sóng ngàn.
Người trong nhóm sợ ngây người.
Vài giây qua đi.
Lâm Tê Nham là người đầu tiên đáp:???
Lâm Tê Nham: Làm gì mà nhanh thế?! Đợt trước hỏi cậu, hai người vẫn chưa quen nhau mà?
Lâm Cống Thương: Sao cậu còn nhanh hơn cả tôi thế?
Lâm Quý Hiếu: Giờ chỉ còn tôi với Lâm Tê Nham là chó độc thân sao?
Lâm Tê Nham: Làm ơn nói chuyện cho đàng hoàng, xin đừng kéo theo tôi xuống hố, cảm ơn!
Lâm Cống Thương: Ài, không phải, các cậu thật sự đang quen sao? Là chuyện của hai ngày này sao?
Tống Châu: Đúng vậy, vừa chính thức quen nhau.
Trước đó Tống Châu đã được thêm vào nhóm đánh cá của bọn họ.
Anh không thường nhắn tin trong nhóm, bình thường mọi người cũng không để ý trong danh sách thành viên nhóm chat nhiều ra một người.

Giờ bất thình lình xuất hiện, tất cả mọi người đều bị anh dọa cho chết ngất.
Nhất là Lâm Cống Thương
Lâm Cống Thương: Tin tức này bùng nổ quá, tôi phải từ từ tiêu hoá mới được.
Lâm Tê Nham: Tôi cũng vây, tôi cứ nghĩ Lục Áo sẽ cùng làm chó độc thân với tôi rất lâu nữa chứ....
Lục Áo: Hết rồi, cậu tự mình làm đi @ Lâm Tê Nham
Lâm Mãn Chương: Chúc mừng các cậu @ Lục Áo @ Tống Châu.
Lục Áo: Qua hai ngày nữa sẽ mời mọi người ăn bữa cơm.
Lâm Cống Thương: Nhất định đó, bào ngư, tôm hùm, cá mú....!1 con cũng không thể thiếu.
Lâm Tê Nham: Chúng ta ăn ở trong thôn hay đi ăn ở nhà hàng, có cần giúp gì không?
Lâm Mãn Chương: Tôi có quen vài người đầu bếp không tồi, nếu đãi tiệc có thể nói bọn họ đến đây.
Mắt thấy trọng tâm của câu chuyện càng lúc càng lệch, Lục Áo nhịn không được nói: Bọn tôi không làm tiệc, chỉ mời mọi người ăn bữa cơm chúc mừng vậy thôi.
Lâm Mãn Chương: Được.
Lâm Cống Thương: Ò.
Lâm Tê Nham: Ò.

Lâm Quý Hiếu: Ò.
Đàm Quân Hạo: Ò.
Một hàng "ò", ngay ngay ngắn ngắn.
Người nào không biết còn tưởng rằng họ đang luyện thanh.
Cái cảm giác thất vọng tràn ngập màn hình này là chuyện gì vậy?
Lục Áo vừa nhịn không được định nhắn tiếp.
Bên dưới lại nhảy ra một tin nhắn.
Tống Châu: Ò.
Lục Áo nhìn điện thoại, lại nhìn con người gần trong gang tấc này, nhịn không được khẽ đạp anh một cái, "Nói chuyện đàng hoàng!"
"Ò." Trong mắt Tống Châu đầy ý cười.
Trong nhóm Wechat mấy người Lâm Cống Thương như sợ thiên hạ không đủ loạn.
Lâm Cống Thương: Há há há há, Tống Châu cũng bày tỏ sự thất vọng kìa.
Lâm Tê Nham: Lục Áo, cậu thế mà không cho Tống Châu một danh phận?!
Lâm Quý Hiếu: Ngược chó độc thân xong lại còn tiếc không cho nó ăn một bữa ngon sao?
Lục Áo:....
Lục Áo: @ Lâm Mãn Chương Anh Chương, phiền anh cấm ngôn họ.
Tin nhắn này của cậu vừa gửi, bên dưới lại một dàn tiếng cười ha hả.
Wechat không thể cấm ngôn.
Lục Áo nóng giận, mọi người đều rất nể mặt, đều ngoan ngoãn không nói tiếp.
Trong nhóm chat mau chóng yên tĩnh.
Lục Áo thở phào nhẹ nhõm tắt Wechat.
Tống Châu ngồi bên cạnh, trong mắt vẫn còn ý cười.
Lục Áo dùng chân nhẹ huých huých chân anh.
Tống Châu ngẩng đầu lên, môi cũng cong lên.
Lục Áo thấy anh cười dịu dàng như vậy, liền biết tâm tình anh đang rất tốt.
Lục Áo: " Anh thật muốn đãi tiệc sao?"
"Hửm?" Tống Châu nhìn cậu, hai mắt cong cong, "Sao lại nghĩ vậy?"
Lục Áo xoa xoa vành tai của mình, mập mờ úp úp mở mở nói: "Nếu anh thực sự muốn đãi tiệc cũng được, như Lâm Cống Thương bọn họ nói vậy đó, ở trong thôn đãi mấy bàn tiệc, sau đó lại đãi một lần trong tổ chức của anh."
Bầu không khí trong của bọn họ cũng rất tốt, Lục Áo tự thấy mình sống khá hoà hợp với già trẻ lớn bé trong thôn.
Nếu mà đãi tiệc, dù cho có người không thích không bằng lòng đến dự tiệc, chắc cũng sẽ không nói ra những lời khắc nghiệt.
Tống Châu cười, "Còn em thì sao? Có muốn đãi tiệc không?"
"Em bình thường." Lục Áo không quá tự nhiên,"Trước giờ em chưa nghĩ tới chuyện này."
Thân là đồng tính luyến ái, trước giờ cậu chưa từng nghĩ tới bản thân sẽ có một hôn lễ.
Trước kia tính cách cậu có chút lầm lì, dù cho có yêu ai, cũng không thích loại phương thức thông báo cho cả thế giới cùng biết này.
Hiện tại thì — —

Khoé mắt Lục Áo liếc nhìn Tống Châu.
Hình như chuyện đãi tiệc cũng được được.
Cậu cũng rất muốn nói cho người ta biết, Tống Châu là bạn trai cậu.
Đãi tiệc vừa khéo có thể mời hết bà con bạn bè trong nhà, để hai bên cùng quen biết nhau.
Lục Áo thoả sức để trí tưởng tượng bay xa.
Mối quan hệ giữa người với người tràn ngập khói lửa nhân gian này hình như đã đến gần cậu thêm một chút.
Cậu có chút gấp rút không thể chờ đợi muốn tuyên bố với cả thế giới về mối quan hệ của cậu và Tống Châu.
Đương nhiên, đây chỉ là một phút nhất thời ấm đầu.
Lục Áo rất nhanh tỉnh táo lại, "Vẫn là thôi đi, mời Lâm Cống Thương bọn họ uống ly rượu được rồi.

Chúng ta có thể đãi tiệc mời bên tổ chức của anh."
Những người khác giao tình không sâu, cho dù mời tiệc cũng chỉ là nể mặt vậy thôi.
Tống Châu cười, " Đừng đãi tiệc, mời Lâm Cống Thương bon họ ăn bữa cơm được rồi, đến lúc đó mời bọn họ ăn thịt hải yêu."
Con mực nan kia thật sự quá khổng lồ, Lục Áo và người trên đảo cố gắng hết mình cũng chỉ ăn được một phần nhỏ, vẫn còn thừa hơn phân nửa.
Đây là chiến lợi phẩm của Tống Châu, số thịt còn lại, người trên đảo đã đóng gói kỹ càng, nói sẽ gửi đến tổng bộ của Tổ Chức Giám Sát Dị Nhân.
Nếu muốn ăn, Tống Châu trở về lấy một phần cũng rất là tiện.
Lục Áo cảm thấy như vậy rất ổn.
Suy nghĩ một chút, cậu hỏi: "Thịt này có phải bổ quá không? Người bình thường có thể ăn sao?"
"Bộ phận thật sự có chứa linh khí đã ăn gần hết rồi, số còn lại chất lượng bình thường, người bình thường ăn vào sẽ không xảy ra vấn đề gì."
"Vậy được rồi, đến chừng đó chúng ta làm tiệc thịt mực nướng hù bọn họ nhảy dựng."
Hai người nói xong, nghỉ ngơi một hồi, Tống Châu phải trở về tăng ca, Lục Áo thì định đi xem đàn ngỗng.
Đã một tuần rồi cậu không đi thăm đàn ngỗng, cũng không biết chúng nó ra sao, có tìm được thức ăn để ăn không.
Lục Áo đặc biệt mang theo một thùng hạt kê đi.
Định sẽ nghiêm túc bồi bổ cho đàn ngỗng.
Khi cậu đi tới bờ sông, đàn ngỗng không nghỉ lại ở chỗ lần trước, theo dấu vết, chúng nó chắc đã bởi về phía thượng nguồn.
Lục Áo mang theo thùng, lần theo dấu vết đi hơn nửa tiếng vẫn không thấy đàn ngỗng đâu.
Lục Áo buồn bực.
Nếu không phải cây cỏ ven bờ đều đổ rạp, bên cạnh còn có lông ngỗng phân ngỗng, Lục Áo còn tưởng rằng nơi này căn bản không có con ngỗng nào cả, đàn ngỗng của cậu đã bị người ta mầm thịt hết rồi.
Thôn của bọn họ vốn nằm trong núi, tựa núi nhìn biển.
Càng đi lên cao, càng không có dấu vết của người ở.
Lục Áo nhìn lớp cỏ dưới chân vừa cao vừa dày, người muốn đặt chân cũng khó, trong lòng nghi ngờ, không biết đàn ngỗng ngu ngốc nhà cậu sao có thể đi xa đến vậy.
Chẳng lẽ do không có thức ăn sao?
Có lẽ không phải.
Lục Áo một đường dọc theo bờ sông đi lên, nhìn thấy trong sông có rất nhiều cá tôm.
Với năng lực của đàn ngỗng nhà cậu, bắt cá bắt tôm là chuyện nhỏ.
Vậy thì vì sao chứ?
Lục Áo tiếp tục đi về phía trước.
Đi thêm gần 1 tiếng, cậu cuối cùng cũng cảm nhận được hơi thở của đàn ngỗng.
Nhưng mà, cậu vẫn chưa tới gần chúng nó.
Cách hơn chục mét, một đám ngỗng liền lao tới, quạt cánh duỗi cái cổ dài, liên tục kêu cạc cạc cạc với cậu.
Cái trạng thái như thể chịu đựng sự uy hiếp sắp công kích này là gì đây?.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.