“Ngồi đi.” Một lãnh đạo nói.
An Hạnh Nhi gật đầu, cung kính ngồi sang.
An Mục cũng ngồi vị trí sau lưng cô.
“Lần này gọi cô tới là để đặc biệt biểu dương cô.” CEO công ty Dương Văn Bân mở miệng: “Hoạt động marketing tái khai trương của tòa nhà Quang Minh cực kỳ thành công, hôm nay nhận được số liệu thống kê bên phân tích, nói lượng người vượt quá một trăm tám mươi nghìn, doanh số đạt hơn hai mươi bốn tỷ, ngay cả giao dịch trên sàn điện tử cũng đã tạo ra lịch sử, đáng vui mừng.”
“Dương tổng quá khen rồi, tôi còn cần cố gắng hơn.” An Hạnh Nhi mỉm cười, rõ ràng có chút khiêm tồn.
Trước mặt nhiều lãnh đạo như vậy, đương nhiên không dám quá phô trương.
“Đừng khiêm tốn, chúng tôi đều biết, cô vực dậy một khu thương mại mà chúng tôi cũng sắp từ bỏ, nên nhận được biểu dương xứng đáng.” cỗ đông Chu Trường Giang cũng phụ họa.
“Đây mới là ngày đầu tiên mà thôi, tôi cảm thấy các vị lãnh đạo vẫn là đừng tâng bốc người trẻ quá, kinh doanh sau này còn chưa chắc đâu, bây giờ đã biểu dương như vậy, khó tránh có chút làm quá.” An Quốc Đại quái gở nói.
Lời nói ra lại đắc tội một đám người.
An Hạnh Nhi khế cười, nói: “Phó tổng giám đốc An nói phải, tôi sẽ không ngừng cố gắng, tiếp tục duy trì độ hot của khu thương mại.”
“Nói thì đều dễ nghe, điều chúng tôi cần là kết quả.
Ai cũng biết ngày đầu tiên chúng ta khuyến mãi mạnh cỡ nào, ai cũng thích thử náo nhiệt, đương nhiên đều tới, sau này không có hoạt động xúc tiến lớn như vậy nữa, rốt cuộc có còn được yêu thích vậy không, rốt cuộc có còn doanh số này không, tôi không dám đảm bảo.” An Quốc Đại nói với An Hạnh Nhi, rõ ràng giọng điệu không thân thiện: “Hạnh Nhi, đừng trách bác cả nói chuyện khó nghe, bác cũng là đứng trên góc độ công ty, trên góc độ tốt cho cháu, lời thật mất lòng, hi vọng cháu hiểu khổ tâm của bác.”
“Lời bác cả con đương nhiên khắc ghỉ trong lòng.
Thực ra lần này tòa nhà Quang Minh có thể khai trương thành công như vậy cũng đúng như bác nói, là vì hoạt động ưu đãi ngày đầu tiên làm rất thu hút, mà xác định và thực hiện phương án đều do An Mục hoàn thành, cho nên nói, thành công của hoạt động lần này không phải công lao một mình con, cũng có một phần nỗ lực của An Mục.” An Hạnh Nhi nói, lại quay đầu nhìn An Mục: “Mục Mục cùng đừng kiêu ngạo.”
“Vâng.” An Mục vội gật đầu.
Lúc này vẫn là có chút quỷ dị, An Hạnh Nhi lại ở trước mặt các cấp cao tiến hành biểu dương và nhận định cô ta.
Cô ta cho rằng An Hạnh Nhi gọi cô ta tới chỉ là muốn cô ta nhìn thấy mình đắc ý, cố ý kích thích cô ta, lại không nghĩ tới, cô bỗng nói ra lời như vậy.
“Nhà họ An quả nhiên đều là nhân tài kiệt xuất.” Một cấp cao vội phụ họa: “Phó tổng giám đốc An, con gái ông cũng là Trường Giang sóng sau xô sóng trước, sau này nhất định có thành tựu!”
An Quốc Đại nghe thấy con gái mình được khen, hoàn toàn không vui vẻ nỗi.
Ông ta hung hăng liếc mắt An Mục.
Con nhỏ An Mục này phản rồi sao? Còn đi làm việc giúp An Hạnh Nhi!
An Mục lúc này không phát hiện sự dị thường của ba mình, còn cười đầy khiêm tốn.
“À mà phó tổng giám đốc An, biểu hiện của con trai ông dạo này bình thường, đừng để âm thịnh dương suy.” Một cấp cao khác trêu chọc.
Sắc mặt An Quốc Đại khó coi vô cùng.
Khoảng thời gian này An Hạnh Nhi quả thực tạo được không ít thành tích, An Phát lại không có gì, so ra quả thực có chút mất mặt.
“Được rồi, đừng trễ nãi thời gian họp của mọi người, quay về chủ đề chính.” An Quốc Cường uy nghiêm nói.
Tất cả mọi người đều yên lặng.
“An Hạnh Nhi, hoạt động khai trương lần này của con quả thực làm rất tốt, công ty luôn thưởng phạt phân mình.
Vừa rồi các cấp cao đã họp bàn thương lượng, rút sáu trăm triệu tiền mặt thưởng khích lệ cho bộ phận marketing, trên nguyên tắc, tiền thưởng khích lệ của lãnh đạo bộ phận không vượt quá hai mươi phần trăm, chủ quản không vượt quá hai mươi phần trăm.”
“Cảm ơn chủ tịch, cảm ơn các vị lãnh đạo.” An Hạnh Nhi vội đứng dậy, bày tỏ cảm ơn.
Làm một hạng mục có thể nhận được tiền thưởng, đương nhiên là khích lệ tốt nhát với cắp dưới.
“Lời vừa rồi phó tổng giám đốc An nói, con phải ghi nhớ trong lòng.” An Quốc Cường cố ý nhắc nhở.
Một mặt là cho An Quốc Đại mặt mũi.
Mặt khác là thật sự đang nhắc nhở An Hạnh Nhi, phải tốt đầu tốt đuôi.
“Vâng.” An Hạnh Nhi cung kính.
“Không còn chuyện gì khác thì hội nghị hôm nay kết thúc tại đây.” An Quốc Cường đứng dậy: “Tan họp.”
An Quốc Cường rời đi trước.
Những người khác cũng lục tục rời đi..