Phòng khách nhà họ Diệp.
Sau khi Diệp Thương Ngôn tiêm xong, bác sĩ dặn dò vài câu rồi rời đi.
“Mà này, chẳng phải trước giờ Pamela rất ngoan ngoãn ư? Sao lại đột nhiên cào làm bị thương em ba.” Lư Tử Địch hơi ngạc nhiên.
“Thú cưng cũng có tập tính của nó, đôi khi chúng sẽ hành động bất thường nếu không vừa ý.” Vân Vũ Phương nói, thực ra thì bà cũng hơi bất ngờ.
Vì suy cho cùng, con mèo do con gái nuôi dưỡng bao nhiêu năm nay vẫn luôn ngoan ngoãn hiền lành, tính tình giống như chủ nhân, chưa bao giờ nổi nóng tức giận.
“Cũng đúng, nhưng mẹ phải nhắc nhở em gái bảo nó cẩn thận một chút kẻo sơ ý bị cào cho trầy xước.
Em ba thì không sao, cường tráng khỏe mạnh, còn cơ thể em gái yếu ớt như vậy không chịu được đâu.”
“Mẹ cũng không muốn nó nuôi, nhưng em gái con không có giao du bạn bè, sở thích lớn nhất của con bé là chơi với mèo, mẹ cũng không còn cách nào khác.” Vân Vũ Phương hơi bất lực, khoảnh khắc đó dường như nghĩ ra điều gì: “Văn Văn đâu? Má Ngô, đi mời cô chủ xuống lầu ăn cơm.”
“Vâng thưa phu nhân.” Người giúp việc vội vàng lên lầu.
Một lúc sau bà ta đi xuống, cung kính nói: “Thưa bà, cô chủ nói không được khỏe nên không xuống lầu ăn cơm ạ.”
“Con bé bị sao vậy?” Vân Vũ Phương có vẻ lo lắng.
Bà ta thực sự thương cô con gái cưng này vô cùng.
“Cô chủ nói hôm nay Pamela tấn công mợ ba, cô ấy rất đau lòng.
Không biết nên đối mặt với mợ ba và cậu ba như thế nào.” Người giúp việc vội vàng giải thích.
“Không phải là Ngôn bị thương sao?” Vân Vũ Phương kinh ngạc.
“Thương Ngôn đỡ cho con ạ, vừa nãy Pamela tấn công con.” An Hạnh Nhi giải thích.
“Ồ.” Bà gật đầu, nhanh chóng an ủi: “Làm con sợ rồi.”
“Không đâu ạ, nhưng làm cho em gái thấy không thoải mái.”
“Không sao, không sao, con bé từ nhỏ đã nhạy cảm quá rồi, một lát nữa sẽ ổn thôi.” Vân Vũ Phương giải thích, sau đó căn dặn người giúp việc: “Má Ngô, chuẩn bị một chút đồ ăn cho cô chủ rồi mang lên phòng cho nó, dặn dò cô chủ phải ăn uống cho đàng hoàng biết chưa? "
“Vâng thưa bà.”
“Đã muộn rồi chúng ta ăn cơm thôi.” Vân Vũ Phương thúc giục mọi người.
Mọi người đều rời ghế sofa, lần lượt đi vào phòng ăn.
An Hạnh Nhi đi cùng Diệp Thương Ngôn.
Vào lúc đó, cô cảm thấy một ánh mắt vô cùng kỳ lạ.
Cô quay đầu lại.
Chú ý đến tầm mắt của Đồng Vận Khiết.
Nhìn thấy rõ ràng khóe miệng cô ta nhếch lên một nụ cười xấu xa.
Chính là vẻ mặt đang xem trò cười.Để bộ truyện nhanh ra chương hơn thì ủng hộ bạn Editor bằng 1 CICK QUẢNG CÁO này nhé!An Hạnh Nhi khẽ mím môi.
Cô luôn cảm thấy rằng người phụ nữ này đang tính toán điều gì đó.
Cô yên lặng ngồi vào bàn ăn lớn của nhà họ Diệp cùng với Diệp Thương Ngôn để ăn trưa.
Trên bàn ăn vẫn là một bầu không khí hòa thuận vui vẻ.
Như thể không hề trở nên kỳ lạ vì chuyện xảy ra vừa rồi.
Sau bữa trưa.
Bởi vì Vân Vũ Phương lo lắng cho Diệp Phỉ Văn, nên đã nói một tiếng với tất cả mọi người rồi đi đến phòng của cô ta.
Những người khác cũng không ở trong phòng khách lâu, lần lượt trở về phòng nghỉ ngơi.
Vì Diệp Thương Ngôn đã ngủ bù một giấc vào buổi sáng, bây giờ không thấy buồn ngủ nên đưa An Hạnh Nhi đi tham quan sân vuờn nhà họ Diệp.
Cô cũng không từ chối.
Nghĩ là đã đến đây rồi, đi dạo quanh nhà họ Diệp cũng được.
Họ đi dạo trên bãi cỏ rộng lớn.
Bãi cỏ mênh mông vô tận, lại ở trên sườn núi, thực sự là một khung cảnh tuyệt đẹp của gió thổi qua sợi cỏ và có thể nhìn thấy trâu cừu.
“Sức khỏe của em gái anh rốt cuộc như thế nào?” Khi hai người đang đi dạo trên bãi cỏ thì cô đột nhiên cất lời hỏi.
Thực sự phát hiện rằng người nhà họ Diệp đều bảo vệ chăm sóc cô ta cẩn thận quá mức, cộng với tình trạng của Diệp Phỉ Văn, xem ra thực sự không phải là mắc bệnh nhẹ.
“Bệnh tim bẩm sinh.” Diệp Thương Ngôn đáp.
“Có nghiêm trọng không?”
“Từ nhỏ đến lớn đã vào phòng chăm sóc đặc biệt không biết bao nhiêu lần.
Bao giờ bác sĩ cũng nói con bé sẽ sống được đến năm bao nhiêu tuổi, nhưng lần nào cũng được cứu sống.
Bây giờ bác sĩ nói tim đã khỏe mạnh hơn trước.
Nếu không chịu đả kích thì có thể sống như người bình thường, tuy nhiên vẫn khuyên không nên lập gia đình và sinh con”.
“Đáng thương vậy sao.” An Hạnh Nhi không khỏi thở dài.
Chẳng trách Vân Vũ Phương lại quan tâm đến cô ta đến vậy.
Diệp Thương Ngôn khẽ gật đầu, không có bình luận gì thêm.
Có vẻ như anh cũng không muốn nói gì nhiều về chuyện của em gái mình.
Hơn nữa khi con mèo của Diệp Phỉ Văn vô tình cào xước cánh tay của Diệp Thương Ngôn, sắc mặt của anh trông rất khó coi.
Chẳng lẽ.
Anh không thích cô em gái này?!
An Hạnh Nhi cũng không hỏi.
Dù sao thì.
Cô không nghĩ đến việc sẽ can dự quá nhiều vào việc riêng của gia đình họ.
Hai người cứ đi dạo thẩn thơ trên bãi cỏ.
Đã đi một quãng dài.
Anh và cô đồng thời cùng dừng bước.
Họ nhìn thấy hai người đang ở trước mặt cách đó không xa.
Hai người ôm chầm lấy nhau, hôn môi dưới một cái đình nghỉ chân trên bãi cỏ.
Đó là Diệp Thương Hải và Đồng Vận Khiết.
Anh ta trông có vẻ không phải là một người không biết kiềm chế như vậy, nào ngờ lại làm chuyện như thế này ngay trước bàn dân thiên hạ.
Cuối cùng.
An Hạnh Nhi vẫn cảm thấy ngượng ngùng.
Cô quay người lại và định rời đi.
Nghe thấy tiếng chuông điện thoại của Diệp Thương Ngôn bỗng nhiên vang lên.
Diệp Thương Ngôn cũng dời tầm mắt, nhận điện thoại nói: “Tần Thạc.”
Vậy nên.
Đó là cuộc gọi của Tần Thạc.
An Hạnh Nhi cũng không nghe nội dung cuộc nói chuyện của hai người họ.
Chỉ nghe thấy cuối cùng Diệp Cảnh Hoài nói: “Được rồi, một lát nữa tôi sẽ tới.”
Cúp máy.
Anh nói: “Tôi có chút việc phải đi ra ngoài.”
Có chuyện gì với Tần Thạc!
“Yên tâm đi, tuy đúng là người làm chồng như tôi chưa được thỏa mãn những cũng chưa đến nỗi mới kết hôn được hai ngày đã đi tìm của ngon bên ngoài đâu.” Diệp Thương Ngôn cười, nụ cười rõ ràng vô cùng nham hiểm: “Bà xã ngoan ngoãn ở nhà đợi tôi, tôi sẽ quay lại càng sớm càng tốt.”
An Hạnh Nhi tỏ vẻ không quan tâm.
Anh muốn đi đâu cũng được.
“À đúng rồi.” Trước khi Diệp Thương Ngôn rời đi đã dặn dò: “Tránh xa Diệp Phỉ Văn một chút.”
“...” Không phải nên tránh xa Đồng Vận Khiết hay sao?
Anh đã sải bước rời đi.
An Hạnh Nhi không quá để ý đến lời dặn dò kia.
Cô xoay người chuẩn bị rời khỏi bãi cỏ trở về phòng.
Đi dạo một mình cũng nhàm chán, hơn nữa cũng không muốn làm phiền những ai đó đang ngọt ngào thắm thiết.
Cô vừa đi được vài bước.
“An Hạnh Nhi.” Giọng Đồng Vận Khiết vang lên phía sau lưng.
Cô dừng bước quay đầu lại nhìn.
Nhìn thấy cô ta đi tới một mình, Diệp Thương Hải đã không còn ở bên cạnh nữa.
“Mình tôi tới tìm cô thôi.” Đồng Vận Khiết nói thẳng.
An Hạnh Nhi cũng không từ chối, hỏi: “Có chuyện gì sao?”
“Cô nghĩ gì về Diệp Phỉ Văn?”
“Hả?” An Hạnh Nhi không hiểu ý của cô ta.
“Là một người từng trải tôi nói cho cô biết, nếu muốn sống yên ổn sung sướng ở nhà họ Diệp thì nên đề phòng con gái điếm Diệp Phỉ Văn kia.”
An Hạnh Nhi nhíu mày.
Diệp Thương Ngôn vừa nói như thế.
Bây giờ, Đồng Vận Khiết cũng nói như vậy.
Nhưng rõ ràng cô ta không tốt bụng như vậy.
“Mà này, cô vừa nhìn thấy tôi và Diệp Thương Hải hôn nhau rồi à?” Đồng Vận Khiết đột nhiên thú nhận.
An Hạnh Nhi tỏ ra rất bình thường: “Tôi nghĩ hành động mất kiểm soát giữa nam nữ yêu nhau là điều rất bình thường.”
“Nếu tôi nói, mình làm như vậy là để cho Ngôn nhìn thấy, cô còn cảm thấy bình thường không?”
Hai mắt An Hạnh Nhi nhíu lại.
Một người gọi là Diệp Thương Hải, một người gọi là Ngôn!.