Sau Khi Trọng Sinh Tra Công Một Lòng Chỉ Muốn Chuộc Tội

Chương 11



“Ăn cơm thôi, mau đến nếm thử xem đồ ăn có hợp khẩu vị không?” Nhiếp Câu bưng đồ ăn đặt lên bàn, gọi A Cẩn.

Kê Du Cẩn đã sớm háo hức chờ đợi, nghe vậy lập tức ngoan ngoãn ngồi vào bàn ăn, đôi mắt chuyên chú mà nhìn Nhiếp Câu mặc một cái tạp dề, vương đầy mùi vị cuộc sống. Bộ dạng ngoan ngoãn như vậy làm Nhiếp Câu rất muốn đưa tay xoa xoa đầu A Cẩn.

Nhiếp Câu nhịn ham muốn muốn động tay xuống, nhét đôi đũa vào tay Kê Du Cẩn, còn gắp cho anh một cái cánh gà vào chén: “Tuy là thịt kho, nhưng tôi dùng rất ít dầu, không ngán lắm đâu, anh ăn thử xem.”

Kê Du Cẩn có hơi dè dặt cắn một miếng, đôi mắt chợt sáng lên -- đây là hương vị anh thích nhất!

“Ngon không?” Nhiếp Câu hỏi.

Kê Du Cẩn lập tức gật đầu, tiếp tục ăn cái cánh gà kia.

Sau khi ăn xong cánh gà, còn một ít nước sốt nâu đậm dính ở khóe miệng, Nhiếp Câu tiện tay rút một tờ khăn giấy, đưa tay qua lau miệng cho anh.

Kê Du Cẩn bị hành động này của Nhiếp Câu làm ngơ ngẩn cả người, ngơ ngác nhìn hắn. Bấy giờ Nhiếp Câu mới phản ứng lại, quan hệ của họ đời này còn chưa thân mật đến trình độ này.

Ngượng ngùng rút tay lại, Nhiếp Câu đè cảm giác mất mát trong lòng xuống, nói: “Lại thử mấy món khác xem.”

Kê Du Cẩn gật gật đầu, gương mặt và lỗ tai hơi hơi nóng lên, có chút không dám nhìn thẳng vào mắt Nhiếp Câu.

Sau khi ăn cơm xong, Nhiếp Câu không để Kê Du Cẩn giúp đỡ, tự mình dọn dẹp phòng bếp, sau đó bắt đầu livestream.

“Từ hôm nay trở đi, thời gian livestream sửa đổi thành từ 3h chiều đến 6 giờ tối với từ 8 giờ tối đến 11 giờ. Tại sao à? Bởi trước đây chọn livestream buổi sáng là vì chỗ tôi ở tình trạng Internet không được tốt cho lắm, vừa đến buổi chiều và tối người lên mạng nhiều là bị lag, nhưng mà bây giờ tôi dọn đến nhà mới rồi, sẽ không gặp vấn đề gì với Internet nữa.”

“Khi nào lộ mặt? Chờ tôi mua được camera có độ nét cao rồi nói. Trên weibo của tôi không phải có up ảnh rồi sao? Không có mở hiệu ứng, mặt tôi vốn vậy mà.”

“Hôm nay mọi người muốn xem tôi chơi tướng nào? Hay vẫn là Thiên Lang? Đừng nhìn bậc thông thạo của tôi với các tướng khác thấp mà chê, thật ra tướng nào tôi cũng chơi được, như tướng Nguyên Ca điều khiển con rối này, dùng đi rừng tôi cũng đánh được.”

“Lật xe là không có khả năng lật xe, mấy người xem kỹ là được.”

Một bên Nhiếp Câu giao lưu cùng làn đạn, một bên ghép đội, chọn tướng. Lúc này, cửa phòng bị gõ nhẹ.

Gõ cửa phòng hắn chỉ có thể là Kê Du Cẩn, Nhiếp Câu lập tức nói: “Cửa không khóa, trực tiếp vào đi.”

Kê Du Cẩn mở cửa bước vào, trong tay bưng một dĩa trái cây đã cắt sẵn.

Nhiếp Câu nhanh chóng bỏ di động xuống, nhận lấy dĩa trái cây: “Cảm ơn, để đây trước đi, lát nữa tôi sẽ ăn hết sạch.”

Kê Du Cẩn cười cười, ánh mắt đảo qua giao diện trò chơi trên di động Nhiếp Câu, dùng tay nói: ‘Đang bận sao?’

“Đang livestream, anh có chơi qua trò này chưa?”

Kê Du Cẩn lắc đầu, cậu chưa từng tiếp xúc với mấy game online, bình thường giải trí nhiều nhất là đọc sách, xem TV hoặc là nghe nhạc linh tinh.

Nhưng mà, anh hỏi ra chuyện mình muốn hỏi: ‘Cậu livestream trên trang web nào vậy?’

“App Mắt Mèo (Maoyan) đó, sao, anh muốn đến phòng livestream của tôi nhìn trộm à?” Nhiếp Câu cũng không giấu giếm, còn trêu anh.

Kê Du Cẩn bị một câu nói toạc tâm tư, lập tức xấu hổ không biết phải làm sao. Nhiếp Câu nhịn rồi lại nhịn không làm ra hành động xoa đầu đối phương, mà chỉ cười nói: “Nếu rảnh rỗi có thể đi xem, số phòng livestream là 123xxxx, nhưng mà anh không chơi trò này, xem sẽ cảm thấy rất nhàm chán đấy.”

Lúc này trò chơi đã tiến vào trận đấu, Kê Du Cẩn khoa chân múa tay nói: ‘Vậy cậu bận trước đi, tôi ra ngoài đây.’

“Ừm, có chuyện gì cứ trực tiếp đến tìm tôi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.