Sau Khi Trọng Sinh Tra Công Một Lòng Chỉ Muốn Chuộc Tội

Chương 19



Nghỉ việc? Hai người này là khi mẹ của Kê Du Cẩn còn tại thế, đã giúp anh dùng giá cao mời đến, tại sao lại đột nhiên nghỉ việc?

Lúc này Kê Du Cẩn mới nhớ tới, trước đây Owen và Ilse là mẹ anh giúp anh liên hệ, Kê Du Cẩn cũng không có giao tình gì với bọn họ, thậm chí cách liên lạc cũng không rõ ràng. Sau đó mẹ anh ngoài ý muốn qua đời, mấy tháng sau đó Kê Du Cẩn cũng không đến tiệm, nếu quản lý trưởng Anna đứng giữa làm khó dễ, Owen và Ilse muốn liên hệ với anh cũng không được.

Một lát sau, một phụ nữ trang điểm đậm mang giày cao gót chạy đến tiệm, cô gái hướng dẫn mua hàng với sư phụ Vương như thấy được được người tâm phúc ra đón.

“Chị Anna!”

“Anna, cô đến rồi!”

Nhiếp Câu thấy thế cười lạnh một tiếng: “Thì ra là tu hú đến rồi à?”

Anna vừa tới liền nghe một lời nói bất thiện như vậy, hỏi: “Có ý gì?”

“Không có học hành gì à? Chưa nghe qua tu hú chiếm tổ sao? Cũng có thể nói là trong núi không có hổ, con khỉ xưng đại vương, dù sao cũng chính là ý như vậy.” Nhiếp Câu trào phúng cười nói.

“Cậu --“ Anna vừa định chửi vài câu, lại đối diện với ánh mắt tràn ngập uy hiếp của Nhiếp Câu, trong lòng run lên.

Anna ngược lại nhìn về phía Kê Du Cẩn, đối với ông chủ này, cô vẫn tương đối hiểu biết. Bởi vì anh là người câm, nên không có quan hệ gì, hơn nữa trước đây được người mẹ mạnh mẽ bảo vệ vô cùng tốt, thiếu va chạm xã hội, rất dễ lừa gạt.

“Du Cẩn, chúng ta nói chuyện không phải ngày một ngày hai, có chuyện gì em nói chuyện đàng hoàng với chị không được sao? Hà tất gì tìm một người ngoài đến kiếm chuyện trong tiệm mình?”

Lúc nghe lời này, giọng của Anna thậm chí còn mang ý trách móc.

Kê Du Cẩn đánh chữ trên di động: [Tôi phó thác cửa hàng cho chị quản lý, bởi vì tin tưởng chị, bây giờ trong tiệm thay đổi lớn như vậy, tại sao chị chẳng nói với tôi cái gì hết?]

“Không phải vì mẹ em xảy ra chuyện ngoài ý muốn sao? Cho nên chị mới không muốn những chuyện vặt vãnh đó quấy rầy đến em.”

[Nhưng chuyện Owen và Ilse thôi việc lớn như vậy sao chị không thương lượng với tôi một chút?] Kê Du Cẩn hỏi tiếp.

“Bọn họ muốn đi liên quan gì đến chị? Còn nữa, không phải chị đã lập tức mời sư phụ Vương đến đây sao? Ông ta vừa là thợ làm bánh vừa là thợ trang trí, một người có thể làm công việc hai người.”

[Việc này không phải tính kiểu đó! Danh tiếng và uy tín của tiệm vẫn luôn là chất lượng cao, chứ không phải hiệu suất làm việc! Chuyện này chị biết rõ mà!] Kê Du Cẩn tiếp tục đánh chữ.

Anna không thèm để ý, nói: “Có cái gì khác nhau? Cho dù chất lượng và hương vị giảm xuống, nhưng chỉ cần chúng ta hạ giá sản phẩm, người mua nổi càng nhiều, vẫn có lợi nhuận.”

Kê Du Cẩn nóng nảy, thậm chí không rảnh lo đánh chữ chậm rì nữa, theo bản năng khoa tay múa chân dùng ngôn ngữ kí hiệu: ‘Không phải như thế, hương vị và chất lượng hạ thấp, cho dù rẻ cũng không có ai mua, lại còn hủy hoại danh tiếng lúc trước vất vả dựng nên…’

Anna nhìn cũng không nhìn, cau mày phất tay cắt ngang Kê Du Cẩn: “Em đừng có khoa tay múa chân, nhìn chóng cả mặt, ai biết em khoa tay múa chân một hồi có ý gì? Bọn chị có phải người câm đâu… A!”

Lời của cô còn chưa nói xong, đã bị một bàn tay mạnh mẽ bóp cổ đè lên tường! Người xung quanh đều hét lên, tay kia chính là của Nhiếp Câu, giờ phút này vẻ mặt của hắn lạnh lùng, trong mắt mang theo hung ác cùng tàn bạo, hoàn toàn khác hẳn dịu dàng tươi tắn lúc đối mặt với Kê Du Cẩn.

“Không biết cách nói chuyện sao? Không biết nói thì hôm nay tôi sẽ dạy cho cô! Không phải cô ỷ vào A Cẩn không biết nói chuyện, lại mất đi người thân để chống lưng cho, nên mới không kiêng nể gì ăn hiếp anh ấy à!” Nhiếp Câu nói.

Nếu Anna lại tỏ ra một tia khinh thường A Cẩn nữa, Nhiếp Câu đảm bảo nắm đấm của mình sẽ rơi xuống đầu cô. Suy cho cùng thì hắn chỉ là một cô nhi ở nông thôn thô lỗ lớn lên, không có học qua mấy thứ tác phong quý ông không đánh phụ nữ. Tất cả sự dịu dàng và kiềm chế của hắn, đều là do A Cẩn dạy cho hắn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.