Mộc Khinh Ngôn nhìn Tiêu Lâm Thành quỳ cạnh giường, "...... Ngươi đứng dậy trước đi."
Tiêu Lâm Thành thấy Mộc Khinh Ngôn thò đầu ra khỏi chăn, tóc đen xõa tung trên gối, khóe mắt vẫn còn hơi đỏ, chẳng biết đêm qua đã khóc bao nhiêu lần.
Tim hắn mềm nhũn, tiến tới nói: "Vậy ngươi đừng giận ta nữa được không?"
Mộc Khinh Ngôn làm thinh.
"Là ta không tốt," Tiêu Lâm Thành nhận lỗi, "Hay là ngươi véo ta mấy cái nhé?"
Mộc Khinh Ngôn liếc hắn một cái: "Không thèm."
Đáy mắt Tiêu Lâm Thành hiện lên ý cười, "Không nỡ véo ta à?"
Mộc Khinh Ngôn: "Da ngươi dày vậy khó véo lắm."
Tiêu Lâm Thành: "......"
"Ừ," Tiêu Lâm Thành nhịn không được cười, chồm tới thì thầm, "Tất nhiên là không mềm bằng ngươi rồi."
Mặt Mộc Khinh Ngôn nóng lên, đẩy hắn ra nói: "Nói bậy, tránh ra."
Tiêu Lâm Thành dựa vào giường nhìn y, dịu dàng hỏi: "Còn khó chịu không?"
Mộc Khinh Ngôn dừng một lát rồi nói: "Đau lưng."
Tiêu Lâm Thành thò tay vào chăn, "Vậy ta xoa cho ngươi nhé?"
Mộc Khinh Ngôn: "......Ta nói lưng mà." Ngươi sờ mông ta làm gì?
Tiêu Lâm Thành kề vào tai y thấp giọng nói: "Chỗ này không khó chịu sao?"
Mộc Khinh Ngôn hất tay hắn ra rồi trừng hắn.
Tiêu Lâm Thành vội vàng xoa lưng cho y, "Vậy thì xoa lưng."
Mộc Khinh Ngôn mặc kệ hắn, ngái ngủ nằm sấp trên giường để mặc Tiêu Lâm Thành xoa, sau đó lại ngủ thiếp đi.
Nghe tiếng hít thở đều đều của y, đáy mắt Tiêu Lâm Thành không giấu được ý cười.
Hắn cúi người hôn lên trán Mộc Khinh Ngôn một cái, sau đó thả màn xuống rồi nhẹ chân nhẹ tay đi ra ngoài.
Khinh Ngôn ngủ dậy chắc sẽ đói bụng, Tiêu Lâm Thành tự hỏi không biết y muốn ăn gì nhỉ?
Hắn đi xuống lầu, đang định vào bếp xem có đồ ăn không thì thấy Tuân Ấn Bạch bưng một tô...... à nhầm, một thau mì đi ra.
"Con dậy rồi à?" Tuân Ấn Bạch cười nói, "Nào, ta nấu mì trường thọ cho con đây, nhân lúc còn nóng mau ăn đi."
Tiêu Lâm Thành nhìn cái thau còn to hơn mặt mình trong tay ông, "...... Sao nấu nhiều quá vậy?"
"Ta biết con từ trước đến giờ luôn ăn chung với Tiểu Mộc," Tuân Ấn Bạch nói, "Không nấu nhiều sao đủ cho hai đứa ăn được?"
Khinh Ngôn ăn đâu có nhiều, cần gì phải nấu cả thau to như thế? Tiêu Lâm Thành bưng tô mì kia nói: "Sao dậy sớm vậy? Già rồi ngủ không được à?"
Tuân Ấn Bạch cố kìm lại ý định đưa tay đập đầu hắn, cười tủm tỉm nói: "Đây là món quà sinh nhật đầu tiên con nhận được trong năm nay đúng không?"
Tiêu Lâm Thành lắc đầu, "Không phải."
Tuân Ấn Bạch sững sờ, "Ai còn sớm hơn ta nữa vậy?"
Khóe môi Tiêu Lâm Thành cong lên, "Khinh Ngôn."
"Tiểu Mộc à," Tuân Ấn Bạch bĩu môi, "Cũng phải, xưa nay Tiểu Mộc luôn quan tâm con mà. Thôi kệ, thứ hai cũng được."
Tiêu Lâm Thành lại lắc đầu, "Cũng không phải."
Tuân Ấn Bạch giật mình, "Còn ai nữa?!"
"Không có ai," Tiêu Lâm Thành không kìm được ý cười trên môi, "Nhưng Khinh Ngôn tặng mấy phần lận."
Tuân Ấn Bạch hiếu kỳ hỏi: "Nó tặng gì vậy?"
Tiêu Lâm Thành: "Không nói được, y sẽ giận."
"Có gì mà giận chứ?" Tuân Ấn Bạch nói, "Ta cũng đâu nói nó phung phí bạc."
Tiêu Lâm Thành: "Không tốn bạc đâu."
"Không tốn bạc?" Tuân Ấn Bạch thắc mắc, "Y châm cứu cho con à? Hay là tặng con thuốc thập toàn đại bổ?"
Ông lại trầm ngâm nói: "Không đúng, thuốc đại bổ cũng phải xài bạc, chẳng lẽ y tự lên núi hái?"
Tiêu Lâm Thành: "Đều không phải."
Tuân Ấn Bạch: "Rốt cuộc là gì hả?"
Tiêu Lâm Thành vẫn không nói mà chỉ cười ngốc, chẳng biết đang nghĩ gì nữa.
Tuân Ấn Bạch: "......" Chắc không phải bị Tiểu Mộc châm cứu thành ngốc rồi đấy chứ?
Chẳng biết Mộc Khinh Ngôn ngủ bao lâu, trong lúc mơ màng hình như có người đang nhìn y.
Y chậm chạp mở mắt ra, trông thấy khuôn mặt Tiêu Lâm Thành gần trong gang tấc.
"Dậy rồi à?" Tiêu Lâm Thành vén tóc lòa xòa trên trán y, "Còn buồn ngủ không?"
Mộc Khinh Ngôn nhìn ánh nắng chiếu vào bệ cửa sổ rồi hỏi: "Giờ nào rồi?"
"Chưa tới giờ Tỵ đâu," Tiêu Lâm Thành nói, "Buồn ngủ thì ngủ thêm lát nữa nhé?"
"Không được," Mộc Khinh Ngôn ngái ngủ chớp mắt, thấy trên chiếc bàn sau lưng Tiêu Lâm Thành đặt một cái thau to thì ngờ vực hỏi, "Đó là cái gì?"
Tiêu Lâm Thành: "Mì trường thọ sư phụ nấu."
Mộc Khinh Ngôn: "......" Nấu luôn phần sang năm cho ngươi luôn à?
"Vậy ăn mì trước đi," Tiêu Lâm Thành kéo y ra khỏi chăn, "Ta vừa hâm lại nên vẫn còn ấm đấy."
Mộc Khinh Ngôn: "Ngươi ăn chưa?"
"Chưa," Tiêu Lâm Thành vắt khăn lau mặt cho y, "Chờ ăn với ngươi luôn."
Mộc Khinh Ngôn hơi hối hận vì dậy trễ, "Ngươi phải gọi ta dậy sớm chứ, mì sình hết rồi đúng không?"
"Ngươi mệt như vậy tất nhiên phải ngủ thêm rồi." Tiêu Lâm Thành đưa tay xoa dấu đỏ trên mặt y, "Không sao, sình cũng ngon mà."
Khi Mộc Khinh Ngôn rửa mặt xong ngồi vào bàn vẫn cảm thán một câu --- Cái thau này to thật.
"Sư phụ còn bảo ta ước nguyện sinh nhật với tô mì này nữa," Tiêu Lâm Thành ôm eo người bên cạnh rồi đút mì trường thọ cho y, "Ngươi đoán xem ta đã ước gì?"
Mộc Khinh Ngôn ăn mì rồi hỏi: "Gì thế?"
Tiêu Lâm Thành kề vào tai y nói khẽ: "Ta ước vào ngày này hàng năm ngươi đều tặng ta nhiều quà sinh nhật như vậy."
Mộc Khinh Ngôn: "......"
Mộc Khinh Ngôn thản nhiên đẩy hắn ra, "Ngươi nói ra thì mất linh rồi."
"Không được," Tiêu Lâm Thành ôm chặt y nói, "Ngươi đã ăn mì thì mất linh cũng phải linh."
Mộc Khinh Ngôn: "......Vậy ta nhổ ra nhé?"
Tiêu Lâm Thành: "Không cho!"
Vẫn nên giải cổ trước đi, Mộc Khinh Ngôn nghĩ thầm, nếu không A Tiêu giống như bị điên vậy.
Đêm qua y đã nhìn ra cổ trong người Tiêu Lâm Thành hệt như thuốc kích d*c, lúc điên lên có cản cũng không được.
"Cố tiên sinh về chưa?"
"Chưa," Tiêu Lâm Thành nói, "Tính thời gian chắc cũng sắp về rồi."
Mộc Khinh Ngôn gật đầu: "Hôm qua ta nhớ trong sách từng nhắc đến một loại thảo dược, chẳng biết có tác dụng giải cổ này không, chờ Cố phu nhân về ta sẽ nói với nàng."
Tiêu Lâm Thành hỏi: "Sao còn muốn giải cổ nữa?"
Mộc Khinh Ngôn mờ mịt: "Sao không giải?"
Tiêu Lâm Thành: "Có ta rồi mà!"
Mộc Khinh Ngôn lẳng lặng cúi đầu ăn mì --- Ngươi cũng đáng sợ lắm.
Tiêu Lâm Thành: "...... Sao ngươi không nói?"
Mộc Khinh Ngôn gắp mì nhét vào miệng hắn, "Mì sắp nguội rồi, mau ăn đi."
Tiêu Lâm Thành xoay mặt Mộc Khinh Ngôn lại, nuốt mì trong miệng rồi khẩn trương nói: "Khinh Ngôn, chuyện gì cũng thương lượng được mà, cùng lắm thì...... sau này mỗi tháng bớt đi một lần nhé? Ngươi đừng kích động."
Mộc Khinh Ngôn ngơ ngác, "Kích động gì cơ?"
Tiêu Lâm Thành nói với ánh mắt phức tạp: "Trước kia ngươi đòi thiến Bánh Trôi cũng tỏ vẻ lạnh lùng thế này, ta sợ lắm."
Mộc Khinh Ngôn: "......"