Sau Khi Trùng Sinh, Cậu Chủ Thật Bắt Đầu Dưỡng Sinh

Chương 97: Hết



Lễ kỷ niệm 50 năm ngày thành lập trường được tổ chức vô cùng hoành tráng. Bài phát biểu của những cựu học sinh ưu tú chỉ là một phần nhỏ trong sự kiện, nhưng nó hoàn toàn không ảnh hưởng đến việc Trần Mặc vừa bước xuống sân khấu xong lại nhận được vô số ánh mắt trầm trồ và tò mò từ mọi người khi chương trình kết thúc.

Sự kiện kết thúc lúc 3 giờ chiều.

Lão Hướng nói muốn mời cơm, nhưng trước đó nhờ cậu đến lớp 12-1 truyền động lực cho đám nhỏ cái đã.

Thật sự Trần Mặc nghĩ mình không hợp lắm, dù sao trong mắt mọi người thì cậu chẳng khác nào một con "Át chủ bài" lội ngược dòng điển hình, nhưng sự thật hoàn toàn không như vậy. Đứng trước học sinh lớp 12, nói với họ rằng "đừng quá đặt nặng việc thi đại học" hoặc khuyên rằng "bây giờ chỉ còn nước cắm đầu học thôi chứ không còn đường nào khác" cũng không hợp cho lắm.

Thế là Trần Mặc vô trách nhiệm đã đẩy việc này cho người khác, chỉ về Tịch Tư Yến đang đứng trò chuyện với đám học sinh, rồi nói với Lão Hướng: "Thật sự em không ổn đâu ạ, thầy nhờ lớp trưởng đi."

"Nhờ cậu ta cũng vô ích." Lão Hướng từ chối thẳng thừng: "Nó có học lớp 12 đâu."

Sự ghét bỏ này khiến Trần Mặc sinh ra một ảo giác.

Dường như Tịch Tư Yến tốt nghiệp từ đại học danh giá nước ngoài cũng chẳng có chút giá trị nào vậy.

Trần Mặc dở khóc dở cười: "Thế chẳng phải được tuyển thẳng vào đại học từ lớp 11 còn tốt hơn học hết lớp 12 sao?"

Lúc này Tịch Tư Yến đi tới, hắn đưa tay đặt lên lưng Trần Mặc trong vô thức, hỏi Lão Hướng: "Em nghe thấy tên mình, thầy cần em nói gì ạ?"

Ánh mắt Lão Hướng dừng lại ngay cử chỉ kia của Tịch Tư Yến, không vui vẻ gì cho cam: "Nói gì đâu, tôi bảo Trần Mặc sang lớp chia sẻ giao lưu với học sinh, nó đẩy sang cho cậu."

Ánh nhìn của Lão Hướng quá rõ ràng, vậy mà Tịch Tư Yến không những không rút tay lại mà còn dán hẳn vào lưng Trần Mặc.

"Em không đủ tư cách chia sẻ à?" Tịch Tư Yến nhíu mày.

Lão Hướng là người duy nhất biết về quan hệ của họ khi xưa. Sau khi Tịch Tư Yến ra nước ngoài thì lực học của Trần Mặc tiến bộ vượt bậc. Nếu muốn nói không có sự ảnh hưởng của Tịch Tư Yến thì y sẽ không tin.

Nhìn lại mối quan hệ của hai học trò cũ, Lão Hướng chợt phải cảm thán vì đã hiểu rõ, còn thấy yên lòng trước sự thay đổi của Trần Mặc. Y liếc nhìn Tịch Tư Yến với vẻ không vui: "Trần Mặc là học sinh mà tôi tự hào nhất, tất nhiên sẽ giỏi hơn cậu rồi."

"Học sinh tự hào nhất?" Tịch Tư Yến cười: "Sao em nhớ lúc có điểm thi đại học thầy mắng em ấy xối xả cơ mà."

Lão Hướng nghẹn họng.

Không muốn nhớ lại bèn vẫy tay: "Thôi cậu đi cũng được, nói cho tốt vào."

Lão Hướng vừa đi.

"Anh làm tổn thương thầy ấy à?" Tịch Tư Yến hỏi Trần Mặc.

Trần Mặc nhìn bóng lưng Lão Hướng, cười đáp: "Tất nhiên là không, thật ra khi ấy thầy mắng em còn có một lý do khác."

"Lý do gì?" Tịch Tư Yến hỏi lại.

Trần Mặc nói: "Có mấy lần thi thử trước kỳ thi đại học, điểm toán của em cứ lên xuống thất thường làm Lão Hướng nghĩ em đang có vấn đề tâm lý. Thầy ấy cũng an ủi em không ít lần, nói rằng thất tình chẳng phải chuyện gì to tát cả." Trần Mặc cười, khẽ đưa tay chạm vào sống mũi mình: "Nhưng thật ra trong kỳ thi đại học ấy, gần như em bị mất điểm ở môn vật lý. Thầy ấy không chấp nhận được nên tinh thần cũng hơi suy sụp."

Trần Mặc nhẹ nhàng nhắc lại quãng thời gian đó.

Khoảng thời gian chìm trong biển đề không thấy điểm dừng, cắm đầu tiến về phía trước.

Trần Mặc kể một cách nhẹ nhàng, nhưng Tịch Tư Yến lại nghiêng đầu nhìn cậu, như thể đang cố nhìn xuyên qua con người hiện tại của Trần Mặc để tìm lại từng bước đi của cậu trong năm ấy.

Sau đó, một nụ hôn thoáng qua nhẹ nhàng rơi trên mái tóc của Trần Mặc.

Lớp 12-1 bây giờ chính là lớp mà họ đã từng học khi trước, thậm chí là từ lớp 11 chuyển thẳng lên chứ không cần đổi phòng.

Trần Mặc cùng nhóm bạn cũ trong đó có cả Lão Cẩu, tất cả đều đứng yên lặng sau cửa lớp học, nhìn Tịch Tư Yến giới thiệu rồi từ cửa chính bước lên bục giảng. Bộ vest lịch lãm của giám đốc Tịch hòa với khí chất trên người lập tức ập đến khiến cả phòng học lặng ngắt như tờ.

Hắn giới thiệu ngắn gọn, không chút phô trương. Buổi giao lưu diễn ra dưới hình thức hỏi đáp đơn giản. Ban đầu các học sinh tỏ ra khá ngại ngùng, có bạn hỏi: "Anh trải qua năm 12 thế nào ạ? Áp lực có lớn không anh?"

Tịch Tư Yến đáp: "Anh không học lớp 12 mà được tuyển thẳng nhờ cuộc thi vật lý năm 11."

Một loạt âm thanh kinh ngạc vang lên.

Có người lại hỏi: "Vậy có phải việc học với anh rất nhẹ nhàng không ạ?"

Tịch Tư Yến đáp: "Sau những kết quả dù to lớn đến đâu cũng không bao giờ nhẹ nhàng cả, anh cũng có những thời điểm cực kỳ mỏi mệt." Nói rồi hắn ngừng lại, mỉm cười: "Nhưng thú thật, việc học đối với anh không quá khó."

Phía sau cửa vang lên tiếng thì thầm.

"Tịch chó vẫn chứng nào tật nấy... không làm người ta tức chết là chịu không được mà."

"Cậu ta nói vậy rồi có làm đám học sinh bị tự kỷ luôn không nhỉ?"

Kết quả bầu không khí trong phòng lại càng sục sôi hơn bao giờ hết.

Vấn đề bắt đầu tầng tầng lớp lớp xuất hiện.

"Còn nếu không biết viết bài văn môn Ngữ văn thì phải làm sao ạ?"

"Có phương pháp ghi nhớ nào nhanh chóng không ạ?"

"Năm nay anh bao nhiêu tuổi rồi ạ?"

"Anh có từng yêu sớm không anh ơi?"

Cuối cùng, trước câu hỏi yêu sớm, Tịch Tư Yến gật đầu: "Tất nhiên là có rồi."

Một tràng tiếng la hét phấn khích và tiếng gõ bàn vang lên, trong khi Lão Hướng nhìn hắn với ánh mắt cảnh cáo thì Tịch Tư Yến đưa mắt về cuối lớp, nhấc cằm lên rồi nói: "Cậu nào đang ngủ ở đó vậy."

Cậu học sinh nam mặc đồng phục bị gọi dậy, vừa ngẩng đầu lên đã bị Tịch Tư Yến hỏi một câu: "Giờ này, đó là vị trí duy nhất trong phòng có thể nằm phơi nắng được, có phải ngủ ngon lắm không?"

Mặt mày cậu học sinh ngơ ngác, những người khác cũng cho rằng hắn đang giận vì giờ còn có người năm ngủ thì đột nhiên Tịch Tư Yến nói: "Năm đó người anh thích cũng ngồi ở vị trí đó."

"Vãi."

"Ô hô —— "

"Anh đỉnh quá anh ơi!"

"Lão Hướng sắp ăn thịt người rồi."

Cảm xúc trong phòng hay ngoài phòng học đều bùng nổ. Trần Mặc dựa vào sau cửa, nhẹ nhàng đẩy kính lên, ánh mắt chạm phải người đang đứng trên bục giảng. Qua ánh nắng chiều chiếu nghiêng bên cửa sổ lớp học, dường như hình ảnh này lại đưa cậu về lại những tháng năm đó, khi cậu rót nước về rồi thấy Tịch Tư Yến đang đứng trên bục quản lớp thay thầy cô... sau đó học sinh tiếp tục đặt ra nhiều câu hỏi.

"Vậy bây giờ anh và người mình thích còn bên nhau không ạ?"

"Anh ấy/chị ấy đang làm gì rồi ạ?" vân vân và mây mây.

Nhưng Tịch Tư Yến không trả lời bất cứ câu hỏi nào nữa.

Chỉ là sau buổi giao lưu hôm đó, học sinh ùa ra khỏi lớp rồi nhao nhao dựa vào lan can. Họ nhìn thấy người vừa đứng trên bục giảng mười lăm phút trước, bên cạnh là một người cao ráo với đôi chân dài không kém, đúng là hình mẫu lý tưởng trong lòng những cô cậu thiếu niên. Họ sóng vai nhau rời đi, giữa đám học sinh, bầu không khí đặc biệt quanh hai người họ dường như không ai có thể chen vào được.

Trần Mặc không bận tâm những âm thanh phía sau lưng mình cho lắm. Chỉ là đến bữa cơm tối hôm đó, Tịch Tư Yến khó tránh khỏi việc bị chuốc rượu cho say.

Dù sao cũng là bạn cùng khóa, ai mà không biết hàng ghế sau của lớp thực nghiệm là chỗ Trần Mặc đã ngồi từ lớp 11 tới khi tốt nghiệp.

Những ai trước đó không tin hai người họ đang trong mối quan hệ đặc biệt, bây giờ đều phải thốt lên họ đúng là quá đáng.

Tịch Tư Yến không từ chối, mặt mày bình tĩnh, tửu lượng sâu không thấy đáy. Nhưng Trần Mặc, lúc đông người nhất, cậu vô tình rút phải một ly "bom nước". Đến khi Tịch Tư Yến quay lại nhìn thì sắc mặt hắn lập tức đen như đáy nồi.

Người vừa chuốc rượu cho Trần Mặc hoảng hốt: "Có chuyện gì vậy?"

Tịch Tư Yến nghiến răng: "Cậu ấy vừa mới phẫu thuật xuất huyết dạ dày hồi đầu năm."

Hắn tiện tay ném áo khoác về phía Tề Lâm rồi đỡ Trần Mặc ra ngoài, đưa cậu vào nhà vệ sinh.

"Muốn nôn không?" Tịch Tư Yến cau mày hỏi bên cạnh bồn rửa.

Trần Mặc chỉ rửa tay, nghiêng đầu nhìn hắn, đôi mắt phía sau gọng kính ánh lên một chút men say rực rỡ, không hề tỏ ra say xỉn, tựa người vào bồn rửa lắc đầu: "Không muốn. Anh đừng làm quá, ca phẫu thuật cũng đã qua lâu rồi mà."

Dù có là vậy thì Tịch Tư Yến vẫn không lơ là, hắn xắn tay áo gọi điện kêu người mang thuốc đến.

Trần Mặc tựa vào bồn rửa, chờ hắn gọi điện xong mới hỏi: "Anh có định quay lại không?"

"Không." Tịch Tư Yến nhìn thẳng qua: "Chờ lấy thuốc xong rồi báo với Lão Hướng, sau đó chúng ta đi luôn."

Trần Mặc bất ngờ đứng bật dậy kéo Tịch Tư Yến lại trao cho hắn một nụ hôn.

Cậu vòng tay ôm lấy cổ hắn, ép Tịch Tư Yến lùi vào tường cạnh bồn rửa để nắm thế chủ động, đầu lưỡi len lỏi vào trong, quấn quýt không chút quy củ nào.

Lúc đầu Tịch Tư Yến còn chưa phản ứng kịp, nhưng rất nhanh sau đó hắn đã thuận thế đáp lại nụ hôn, chờ cho nụ hôn dần dần trở nên dịu dàng lại. Tay Tịch Tư Yến tóm lấy gáy Trần Mặc, kéo cậu ra một chút, theo kính cậu nhìn xuống rồi khẽ gọi: "Còn nói không sao, say rồi."

"Mới một ly thôi mà." Trần Mặc cười khẽ, trong đầu bất giác nhớ lại buổi tiệc xã giao dự án lần trước, vốn những chuyện vặt vãnh thế này cậu sẽ không nhớ nổi, nhưng giờ phút này bỗng nhớ ra cảnh mình say đến mờ mịt, đu lên cổ Tịch Tư Yến cả đoạn đường rồi bị hắn đẩy ra.

Trần Mặc nửa tỉnh nửa mê, lại nghiêng người tới hôn hắn, nói: "Lần trước anh vô tình thật đấy." Rồi áp sát vào hắn, giọng nói mơ hồ: "Lần này đừng đẩy em ra, hôn em đi."

Không hiểu sao Tịch Tư Yến hiểu ý cậu đang muốn nói tới điều gì, cảm giác cứ như bị đâm mạnh vào tim.

Không chỉ vì Trần Mặc quá chủ động mà vì hắn chợt nhận ra giữa hắn và con người mình ngày trước có một vách ngăn, từ đó sinh ra một sự bất mãn khó nói thành lời.

Hắn mạnh mẽ áp sát vào, hơi thở dần trở nên mất kiểm soát.

Đêm hôm ấy, trong buổi tiệc mãi vẫn không chờ được hai người quay trở lại.

Cuối cùng nhận được một tin nhắn trong nhóm chat là họ rời đi trước. Có một số người không hài lòng còn nhắn tin trách móc họ đi nhanh như vậy không đường đường chính chính một chút nào, còn hỏi họ đi đâu, mau quay về đây đi.

Còn Trần Mặc thì chắc chắn không thể quay lại được rồi. Điện thoại của cậu nằm trong khe ghế sofa đổ chuông liên tục. Nhưng lúc đó Trần Mặc còn đang dựa sát vào cửa kính, tóc ướt sũng, cả người bị ép vào với tư thế như bị cầm tù, trói chặt trong lòng đối phương, mất hết dáng vẻ thường ngày.

Chiếc sơ mi trắng lộn xộn trên người cậu giờ đã nhăn nhúm bị vắt hờ nơi cổ tay.

Bộ quần áo của Tịch Tư Yến vẫn còn chỉnh tề trên người đối lập hoàn toàn với Trần Mặc, nơi vòng eo, cổ sau trắng muốt của cậu đã lấm tấm những vết đỏ đầy ám muội. Bàn tay cậu tì vào kính cửa sổ trắng bệch vì dùng sức, nhưng rồi bị một bàn tay khác lớn hơn phủ lên nhẹ nhàng kéo vào, chỉ để lại vài dấu tay ướt át minh chứng cho cơn điên cuồng vừa xảy ra. Giọng nói của Trần Mặc đã khàn đặc, không còn giữ được sự trong trẻo lưu loát như khi đứng trên bục giảng vào ban ngày nữa. Những âm thanh rời rạc khe khẽ thoát ra từ khóe môi khiến người nghe tê dại cả da đầu.

Chỉ là nơi phía họ đang ở không phải là ngôi nhà ở vịnh Vân Đỉnh, mà chính là căn hộ Trần Mặc từng thuê lại từ Tịch Tư Yến khi ở ngoài trường. Dù nhiều năm chưa quay lại nhưng nhờ Tịch Tư Yến chu đáo sắp xếp nên vẫn không thay đổi gì. Cách bài trí phòng khách vẫn không khác quá khứ là bao, thậm chí còn sáng sủa và ấm cúng hơn bao giờ hết.

Dưới ánh sáng chói lòa đó, Trần Mặc không biết phải trốn vào đâu. Cậu thấy bóng mình phản chiếu trên cửa kính, gần như khó chịu mà nắm lấy cánh tay Tịch Tư Yến, hỏi hắn: "Cả căn nhà chỉ có mỗi cửa sổ kính này, chỉ để phục vụ cho bây giờ thôi sao?"

Tịch Tư Yến kéo cậu ra khỏi tấm kính lạnh lẽo rồi đẩy nhẹ bụng dưới cậu, đồng thời cắn vào tai Trần Mặc một cái, giọng khàn khàn: "Không phải, nhìn ra ngoài kìa."

Trần Mặc khẽ rên lên, mắt ướt đẫm nước nhìn ra ngoài.

Giờ phút này cậu mới nhận ra rằng từ đây có thể nhìn thấy một phần dãy phòng học của Trường trung học số 1. Phòng học lớp 12 vẫn sáng đèn, thậm chí nó làm cậu nhớ đến những buổi tối tự học ngày xa xưa.

Những tiếc nuối đó, khi đứng ở đây cậu bỗng chốc không còn thấy tiếc nữa. Bao nhiêu ký ức thuở thiếu niên không thể xóa nhòa, hóa ra bây giờ cũng chỉ là một phần của hành trình chứ chưa phải đích đến.

Hiện tại Trần Mặc chỉ cảm thấy xấu hổ không lý do, cố gắng chống đỡ: "Thả ra."

"Tại sao?" Tịch Tư Yến giữ chặt cậu, ép mở một chân, trêu đùa: "Nói cho anh một lý do nào?"

"Mai em còn phải gặp khách hàng."

"Chứ không phải em sợ người ta nhìn thấy à?"

Trần Mặc quay đầu lại, cậu chưa nhận ra bộ dáng bây giờ của mình khiến người ta mất kiểm soát bao nhiêu, nói: "Anh biến thái thật đấy, lớp trưởng Tịch ạ."

Trong tiếng cười khàn khàn đầy hài lòng của Tịch Tư Yến, đôi mắt hắn chợt ánh lên một tia nguy hiểm.

"Là kính một chiều, cưng ạ."

Giám đốc Tịch nào nỡ buông ra được. Chỉ muốn chiếm đoạt mọi thứ của đối phương, lấy luôn cả ánh mắt của cậu.

Những lời thì thầm qua lại dần trở nên mơ hồ. Tiếng động ám muội ngày càng rõ rệt, và rồi một lần nữa, bầu không khí trong căn phòng bắt đầu nóng lên hòa theo tiếng rên rỉ bất ngờ của Trần Mặc.

Đúng lúc này hệ thống báo cáo thông minh mà Tịch Tư Yến mua cứ đúng chín giờ lại vang lên trong phòng ngủ: Ngày mai trời nắng, nhiệt độ cao nhất là hai mươi tám độ C, chất lượng không khí tuyệt vời. Thích hợp du lịch, tổ chức lễ cưới và tận hưởng thời gian cùng người mình yêu.

Có người lỡ bước là mất nhau cả đời.

Có người lướt qua rồi chẳng bao giờ ngoái lại.

Vì không đành lòng, vì yêu, vì đó chính là em.

Có những người xuất hiện vừa đúng lúc, để rồi mỗi ngày sau đó đều trở thành khoảnh khắc rực rỡ nhất của cuộc đời.

- HOÀN CHÍNH VĂN - 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.