Bên ngoài đang nắng to, lúc Lâm Ngộ An chạy chậm đến cổng trường, trên trán đã đổ đầy mồ hôi.
Thời gian này trước cổng không có ai nên chiếc xe màu đen kia rất là dễ thấy.
Lâm Ngộ An cúi người gõ gõ cửa xe, đợi của sổ hạ xuống, cậu mở to mắt, cười cười: "Bùi tiên sinh."
Bên ngoài đang nắng to, trên tóc thiếu niên như nhiễm một tầng màu vàng, sợi tóc tựa như tinh linh đang nhảy nhót.
Có lẽ do chạy đến, cậu vẫn đang thở hổn hển, khuôn mặt trắng nõn đầy mồ hôi, có chút hồng.
Bùi Yến Chu nhíu mày, vội mở cửa xe muốn đón cậu: "Làm sao lại gấp như vậy?"
Lâm Ngộ An cười ngượng ngùng: "Bên ngoài trời nóng, ngài không cần xuống xe đâu." Vừa nói, cậu vừa kéo cửa xe ngồi xuống.
Bùi Yến Chu sắp mở cửa xe chỉ có thể bất đắc dĩ khép cửa lại.
Hắn nhìn tài xế một cái, tài xế hiểu ý liền hạ nhiệt độ điều hòa xuống.
"Cậu lau mồ hôi đi," Bùi Yến Chu một tay cầm giấy ăn, một tay cầm bình nước, có chút không đồng ý nói: "Trời nóng như thế, sao không đi từ từ thôi?"
Thiếu niên tùy ý lau mồ hôi trên mặt, ngửa đầu uống hớp nước, giọt nước theo khóe miệng lướt xuống, dọc theo cần cổ trắng nõn, yên lặng biến mất ở bên trong áo T-shirt.
Bùi Yến Chu có chút thâm trầm hơn.
Lâm Ngộ An giống như chưa phát hiện ra, chỉ cong mắt mèo cười: "Tôi sợ ngài đợi lâu..
Với lại cũng không xa, tôi đi xe bus đưa đón của trường đến đây, chạy chỉ có một đoạn ngắn mà thôi."
Bùi Yến Chu thấy buồn cười: "Tôi có gì đâu mà chờ lâu chứ?" Hắn nhìn thiếu niên đang vui vẻ, nhẫn nhịn việc muốn xoa đầu cậu, thanh âm ôn hòa nói: "Sau này không cần đi nhanh như thế, cứ từ từ thôi, tôi đợi một lát cũng không sao."
Nhất thời, Lâm Ngộ An càm thấy hơi khác thường, nói như vậy..
Hình như là hắn vẫn luôn chờ cậu, giống như..
Cậu mím môi: "Tôi sợ ngài bận công việc.."
Bùi Yến Chu bật cười: "Tôi có bận thì một chút thời gian cho cậu cũng không phải là không có."
Lâm Ngộ An a một tiếng, ngón tay vô thức nắm vạt áo, khó giải thích được cảm giác tai đã hơi hồng lên.
Cậu cũng không quan tâm Bùi Yến Chu vừa nói là "sau này".
Tài xế đã lái xe đi, vững vàng không nhanh không chậm.
Bùi Yến Chu hỏi: "Cậu mới vừa tan học à?"
Lâm Ngộ An gật gật đầu, nhìn bên ngoài cửa sổ thấy sắp đi khỏi trường học, liền nghi hoặc hỏi: "Bùi tiên sinh, chúng ta đang đi đâu đây ạ?"
Bùi Yến Chu liếc nhìn bên ngoài: "Đi ăn cơm." Thấy Lâm Ngộ An cau mày, hắn nói tiếp: "Cách trường học không xa đâu đi khoảng hai mươi phút là tới."
"Vậy.." Lâm Ngộ An dừng một chút: "Có chuyện gì không ạ?"
Bùi Yến Chu nhìn cậu: "Không có gì, chỉ là vừa lúc đến giờ ăn cơm nên đón cậu cùng đi ăn thôi, không cần lo lắng quá đâu."
Lâm Ngộ An còn muốn hỏi tại sao lại muốn tới đón cậu thì Bùi Yến Chu đã bất đắc dĩ cười ra tiếng: "Cứ xem như là một mình tôi quá tẻ nhạt, cậu cùng tôi đi ăn có được không?"
Lâm Ngộ An cảm thấy lời hắn nói như đang dỗ con nít, do dự mà liếc nhìn hắn, trầm thấp mà ừ một tiếng.
Bầu không khí trong xe có chút trầm, tài xế nhìn qua gương chiếu hậu, tâm trạng không khỏi có chút nôn nóng.
Giám đốc của bọn họ bình thường rất biết nói chuyện, sao lúc này lại không nói gì thế kia? Làm đứa trẻ hình như hơi lúng túng.
Nhưng mà nói đi phải nói lại..
Tài xế nhìn qua gương, đứa bé kia nhìn qua thật vẫn còn nhỏ..
Giám đốc của bọn họ sẽ không phải là trâu già gặm cỏ non chứ? Tâm trạng của tài xế tự nhiên là không có ai hiểu được.
Qua một lúc, rất nhanh thì đã đến nơi.
Lâm Ngộ An cứ tưởng rằng sẽ đi ăn cơm Tây đang nghĩ cũng không phải là đi hẹn hò, đâu cần thiết như thế.
Cuối cùng đến nơi lại là một nhà hàng tư nhân khá nổi tiếng ở A thị.
Lâm Ngộ An chưa từng tới đây nhưng cũng đã nghe nói nhà hàng này khách rất đông, muốn đến ăn đều phải hẹn trước.
Nhân viên phục vụ rất nhiệt tình dẫn hai người vào phòng riêng, Lâm Ngộ An nhìn xung quanh, không xa hoa giống như nhà hàng Thịnh Châu, nhà hàng tư nhân này trang trí rất khác biệt, rất có phong cách riêng.
Bùi Yến Chu đưa thực đơn cho Lâm Ngộ An: "Món ăn ở đây đều không tệ, cậu nhìn xem muốn ăn gì?"
Lâm Ngộ An tùy ý nhìn hai lần liền bị giá cả làm cho líu lưỡi, lắc đầu một cái, cười ngọt ngào trả lại thực đơn cho Bùi Yến Chu: "Ở đây, tôi không biết món gì ngon, ngài xem rồi chọn đi ạ!"
Bùi Yến Chu cười khẽ: "Cũng được." Hắn tùy ý gọi hai món, sau ngước mắt nhìn Lâm Ngộ An: "Cậu có không ăn được cái gì không?"
Lâm Ngộ An do dự một lúc, Bùi Yến Chu nói: "Không sao, có đồ ăn cậu không thích gọi ra cũng lãng phí."
Lúc này Lâm Ngộ An mới nói: "Tôi..
không ăn hành, gừng, tỏi."
Bùi Yến Chu cổ vuc Lâm Ngộ An tiếp tục.
"Tôi không thích ăn cà rốt.."
Bùi Yến Chu cười nhìn cậu, phục vụ đứng bên cạnh cũng tận tình mà nhớ kỹ.
Lâm Ngộ An nói: "Tôi còn không thích ăn mướp.."
"Còn nữa không?" Bùi Yến Chu hỏi.
Lâm Ngộ An có chút ngượng ngùng: "Chắc là hết rồi.."
Bùi Yến Chu không nhịn được cười, nhìn thực đơn chậm rãi hỏi cậu: "Cậu ăn trứng sốt cà chua không?"
Lâm Ngộ An theo bản năng lắc đầu: "Không thích ăn cà chua.."
"Xương sườn hầm khoai tây?"
Cậu chậm rãi nói: "Khoai tây..
ăn không ngon."
"Canh củ từ thì sao?"
Cậu cau mũi một cái: "Củ từ dính dính.."
"..."
Nhân viên phục vụ nhớ kỹ, dù hàng ngày đều đã rèn luyện nhưng nhìn Lâm Ngộ An cũng không khỏi có chút kinh ngạc.
Lâm Ngộ An có chút hận không thể đem đầu giấu đi.
Thích ăn cà chua xào trứng nhưng không ăn cà chua chỉ ăn nước với trứng gà; thích ăn xương sườn hầm khoai tây nhưng lại không ăn khoai tây..
Bùi Yến Chu mỉm cười, đưa thực đơn tới: "Còn gì nữa không?" Hắn dừng một chút, liếc nhìn Lâm Ngộ An, quay đầu nhìn lại nói: "Nếu có món nào không hợp cho người mang thai thì có thể thôi không làm."
Mặt Lâm Ngộ An trong nháy mắt đỏ lên.
"Những thức ăn này đều không có vấn đề gì." Nhân viên phục vụ mỉm cười, đọc lại danh sách món ăn: "Trứng sốt cà chua, xương sườn hầm khoai tây, canh củ từ..
Những món này đúng không?"
Bùi Yến Chu gật nhẹ đầu, nhưng Lâm Ngộ An bỗng nhiên ngẩng đầu, nghi hoặc nhìn hắn.
"Không có chuyện gì," Trong phòng không có người ngoài, Bùi yến Chu nới lỏng caravat, bình thản ngồi dựa vào ghế, có thể thấy hắn khá mệt mỏi.
Hắn nhàn nhạt mở miệng: "Những thứ cậu không thích, tôi đều có thể ăn được.".